Tô Khuynh chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, nghe vậy, như thể nhận được ân xá, vội vàng đáp qua loa: “Cảm ơn gia, nô tỳ sẽ nhớ ơn ngài cả đời.” Vừa dứt lời liền túm chặt xiêm y, chạy như bay tới cửa phòng.
Đôi mắt phía sau hiện lên vẻ sắc bén và ác liệt, giống như muốn mổ xẻ tấm lưng nàng ra, khiến hô hấp của nàng càng thêm gấp gáp. Cảm giác bất an trong lòng Tô Khuynh càng hiện rõ, chỉ hận không thể mọc thêm một đôi chân nữa để nhanh nhanh thoát khỏi cái mớ rắc rối này.
Ngay lúc nàng chạm tay vào chốt cửa, phía sau bỗng vang lên tiếng động kỳ lạ. Tim Tô Khuynh đập loạn xạ, liều mạng cầm chốt cửa kéo ra thật mạnh, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Cùng với luồng gió mạnh xẹt qua do nam nhân đi quá nhanh là một bàn tay cường tráng vụt qua tai nàng, cầm chặt cánh tay đang kéo được nửa cái chốt cửa của nàng, thô bạo đẩy về chỗ cũ.
Cả người Tô Khuynh lạnh ngắt. Ngay sau đó eo của nàng cũng bị cánh tay rắn rỏi ôm chặt, nàng chưa kịp hét lên, cả người đã bị cưỡng ép ôm về giường một lần nữa.
Sau khi ngây ra một lúc, Tô Khuynh bắt đầu điên cuồng chống cự, hai tay vung vẩy loạn xạ. Khi vô tình với trúng thứ gì đó thì bắt đầu ra sức túm, kéo, moi, cào, véo, trong lòng vô cùng sợ hãi, hầu như trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ – nàng xong rồi, nàng xong rồi, nhất định không thể để hắn thực hiện được, nhất định không thể!
Tống Nghị lạnh lùng bắt lấy đôi tay đang vùng vẫy loạn xạ của nàng giữ chặt trên đỉnh đầu, cả người cũng ghìm xuống đè lại đôi chân không yên phận của nàng. Hắn khẽ ngẩng cổ, tay còn lại ung dung cởi từng nút thắt trên vạt áo của mình.
Tô Khuynh thấy vậy, nước mắt tuôn trào, tức đến nỗi nghiến răng kèn kẹt: “Ngươi thật vô liêm sỉ!”
Người mà cả đời này chưa từng bị nữ nhân mắng như Tống Nghị đây khi nghe xong lại cảm thấy khá lạ tai, liếc mắt nhìn nàng, hờ hững nói: “Vô liêm sỉ? Thế cái gì mới gọi là có liêm sỉ? Lời này cũng thú vị đấy. Mở miệng mắng người mà lại không biết rằng, gia đây đường đường là Tổng đốc Lưỡng Giang, quan hàng Nhị phẩm, chỉ vì muốn cho một đứa nha hoàn trong phủ cơ hội đổi đời thôi, vậy mà lại dám bảo gia vô liêm sỉ? Nếu chuyện này là vô liêm sỉ, vậy vô số nữ tử trong thiên hạ đều muốn cái vô liêm sỉ này lắm đấy.”
Tô Khuynh thầm hận hắn nói một đằng làm một nẻo, khóc mắng: “Rõ ràng ngươi đã đồng ý, cớ sao lại lật lọng!”
Động tác cởi nút áo của Tống Nghị hơi khựng lại, ngay sau đó trầm giọng đáp: “Chỉ là một nha hoàn trong phủ mà thôi, gia muốn sao thì phải vậy, cần gì phải nhượng bộ? Chẳng lẽ còn cần đến phiên ngươi cho phép sao? Ngươi cũng chỉ là một tiện tì thôi.”
Lời sỉ nhục này của hắn khiến Tô Khuynh tức đến run bần bật: “Ta đã tích cóp đủ tiền rồi, chính tại lúc này, ngay bây giờ, ta muốn chuộc thân ngay lập tức!” Đúng, phải chuộc thân, Tống phủ này không thể ở thêm nữa. Thế nhân đều nói chủ tử của Tống phủ rất hiền lành, ai ngờ bên trong lại xấu xa đến vậy!
Tống Nghị tiện tay ném áo đã cởi ra, nhàn nhạt hỏi: “Tiền ngươi bán mình vào đây là bao nhiêu?”
Nam nhân mặc áo lót lụa ở trước mặt quá nguy hiểm và hung tợn, Tô Khuynh càng thêm căng thẳng nhìn chằm chằm động tác của hắn: “Mười lượng bạc ròng.”
Chỉ thấy hắn khẽ gật đầu, lộ ra nụ cười như có như không làm Tô Khuynh run sợ: “Tiền chuộc thân tăng thêm mười lần, ngươi lấy ra được thì có thể đi.”
Tô Khuynh biến sắc.
Tống Nghị vươn tay tới, sờ lên khuôn mặt lạnh lẽo của nàng, chậm rãi vu.ốt ve: “Không lấy ra được đúng không, vậy hãy hầu hạ gia cho tốt. Nếu gia vừa lòng, gia ắt sẽ cho ngươi hưởng một đời phú quý. Tuy sau này chủ mẫu sẽ vào phủ, nhưng lúc đó gia sẽ sắp xếp cho ngươi một nơi thoả đáng.”
Thật ra ở triều đại này, lời hứa hẹn như vậy đã là tận tình tận nghĩa. Vì chiếu theo quy củ, sau này khi mà chủ mẫu vào phủ, tất cả nha hoàn thông phòng đều phải bị đuổi khỏi hậu viện để thể hiện sự tôn trọng dành cho chủ mẫu tương lai. Mà bọn nha hoàn bị đuổi kia, nếu gặp được chủ tử lương thiện thì cũng được phát chút tiền, để các nàng rời phủ đi tìm người thân, hoặc đưa đến nơi khác tiếp tục làm việc, hoặc gả thẳng cho một tiểu tử có địa vị tương xứng an phận mà sống, ít ra như vậy còn có nơi tốt để mà đi. Nếu gặp phải chủ tử không ra gì, vậy thì đời này, đừng nói đến cho tiền hay thả đi, chỉ sợ là vì muốn kiếm thêm vài đồng lẻ, sẽ lạnh lùng bán quách đi là xong, trường hợp này không hề hiếm.
Tống Nghị cảm thấy hắn đã nói rất rõ ràng, tiểu nô tỳ kia nghe xong lẽ ra không còn băn khoăn mà an tâm hầu hạ mới đúng, không ngờ khi giương mắt lên nhìn, chỉ thấy trên gò má tái nhợt vẫn còn đẫm nước mắt, lạnh lùng nghiêng mặt qua, hai tròng mắt nhìn chằm chằm một chỗ ở cuối giường, không thèm nhìn hắn lấy một lần, cả người tản ra vẻ tránh né ghê tởm và bài xích, rõ ràng là chán ghét đến cùng cực.
Tống Nghị chỉ cảm thấy có một cục tức nghẹn ứ trong lồng ng.ực không thể thở ra nổi. Đây là đầu tiên trong đời hắn bị nữ nhân ghét bỏ như vậy, thật sự giống như cả lồng ng.ực tràn đầy ức chế, mùi vị này khiến người ta bộc phát cơn giận.
Mạnh mẽ xoay khuôn mặt tái nhợt và đáng thương kia lại, giọng nói Tống Nghị phát lạnh: “Thế nào, chẳng lẽ gia còn không xứng với ngươi à?”
Bị bắt quay về phía hắn, Tô Khuynh chỉ cảm thấy khuôn mặt lạnh tanh trước mặt mình càng thêm đáng ghét, chỉ thoáng liếc qua một lần liền nhắm mắt lại, không muốn nhìn thêm một giây nào nữa.
Nàng chỉ thầm nghĩ sợ là hôm nay khó mà thoát khỏi kiếp nạn này, nếu đã không thể phản kháng, vậy thì cần gì phải e dè đắc tội hắn chứ? Chưa kể dính phải lần ra tay dàn xếp thâm độc này của hắn, nhưng bản thân lại yếu ớt không có sức chống trả, chỉ sợ sau chuyện này cũng chẳng thể kiện cáo gì. Tô Khuynh không nhịn được mà đỏ vành mắt, nàng hận chết cái triều đại vô nhân tính này!
Tống Nghị cảm thấy sự nhẫn nại hơn ba mươi năm qua của hắn sắp chấm dứt rồi. Hắn rất muốn đè nàng dưới thân, thô bạo tra tấn nàng gào khóc xin tha, xem nàng còn sức để ra vẻ thanh cao kiêu ngạo nữa không. Nhưng nghĩ lại, đang Tết nhất, vốn dĩ hắn chỉ muốn vui vẻ giải tỏa một lần, kết quả lại biến thành cư.ỡng b.ức ép buộc, làm người ta khóc lóc kêu không muốn. Đang không lại tự rước bực vào người, tội gì phải thế? Hơn nữa, đâu cứ nhất thiết phải là nô tỳ này mới được, hắn là ai cơ chứ?
Ngửa mặt lên trời thở hắt ra, Tống Nghị lạnh lùng đứng lên, trầm giọng mắng: “Cút ngay cho gia!”
Tô Khuynh nghe vậy ngây người mấy giây, ngay sau đó lồm cồm bò dậy khỏi giường, thất tha thất thểu chạy tới cửa phòng, lúc cầm chốt cửa, cả người cứng ngắc vì căng thẳng sợ hãi. Sau khi thuận lợi kéo chốt cửa ra, nàng không hề quay đầu mà chạy ào ra ngoài như một cơn gió.
Tống Nghị ở phía sau nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu hơn.
—
Vì chủ tử nhà hắn ta muốn làm chuyện tốt, dĩ nhiên Phúc Lộc không thể ở quá gần tránh nghe lén, bèn đứng chờ dưới mái hiên của một biệt viện nhỏ gần lối vào sân. Đang thoải mái híp mắt nằm trên ghế dài vui vẻ ngâm nga vài khúc nhạc, thì bên tai truyền đến tiếng bước chân từ đằng xa. Phúc Lộc dựng tai nghe, hình như thật sự có ai đó đang chạy về phía cửa chính. Vội chạy ra cửa ngoài xem xét thì thấy một bóng người đang lảo đảo cắm đầu chạy về hướng cửa viện bên này, không phải tiểu nô tỳ được dẫn vào sương phòng phía Tây thì là ai?
Mới đó mà chủ tử đã xong chuyện rồi sao? Trực giác nói cho Phúc Lộc chuyện này là không thể nào, đặc biệt là khi nha đầu kia đến gần, trên khuôn mặt đầy nước mắt cùng vẻ khiếp sợ, khó khăn lắm hắn nuốt được câu chúc mừng sắp ra miệng xuống bụng.
“Hà Hương cô nương đây là… Ui da…!”
Không chờ Phúc Lộc nói hết đã bị Tô Khuynh đạp cho một phát đau điếng, hắn ta đau đến nỗi gập người xuống: “Ui da, tiểu nha đầu nhà ngươi, sao tự nhiên lại vô duyên vô cớ đánh người thế?”
Tô Khuynh chẳng thèm để ý đến hắn ta, sau khi đá một cái cho hả hận, nàng sợ về muộn sẽ sinh biến, thế là chân như lửa đốt nhanh chóng chạy vụt đi.
Phúc Lộc nào biết nguyên nhân, chỉ nghĩ gia nhà hắn không hài lòng với cách hầu hạ của nha đầu này, mới làm nha đầu này giận chó đánh mèo với hắn. Chỉ sợ, dù hắn nghĩ nát óc cũng không ngờ được, trong khi người khác tìm đủ mọi cách để bò lên giường gia nhà hắn, thì nha đầu này chẳng những không thèm nắm bắt cơ hội béo bở này, mà còn tránh gia nhà hắn như tránh rắn rết. Nếu hắn biết rõ chân tướng, chỉ sợ phải kinh ngạc đến rớt cằm. Trên đời này còn có kẻ quái đản như vậy sao?
Tô Khuynh loạng choạng chạy đi, lặng lẽ rơi lệ. Trong màn đêm yên ắng không một bóng người nhưng nàng không cảm thấy sợ, mà may thay không có ai ngoài này, nên sẽ không ai thấy được bộ dáng thảm thương hiện giờ của nàng. Dọc theo đường đi, nàng cho phép mình khóc để trút ra hết uất ức tủi hờn trong người. Khi đến gần phòng bếp, mới dần nín khóc, cố gắng bình ổn cảm xúc.
Khi ngang qua phòng ăn, nàng chỉ đứng nhìn từ xa chứ không vào trong. Dù gì quần áo của nàng cũng bị xé rách cả rồi, mặt mũi lại lem luốc đầy nước mắt cùng đầu tóc rối tinh rối mù, để người khác nhìn thấy sẽ dẫn đến mấy lời không hay, cho nên sao nàng còn dám đi vào gặp mọi người đây?
Xuyên qua kẽ hở của hai cánh cửa khép hờ, Tô Khuynh đứng phía xa xa nhìn đám Liễu ma ma uống rượu nói cười bên ánh nến ấm áp, nghĩ đến cảnh mấy canh giờ trước nàng còn vui vẻ trò chuyện cười đùa với bọn họ, nhưng bây giờ cả người nàng chật vật nhếch nhác, còn suýt nữa bị làm nhục. Lòng không kiềm được mà nhói đau, nước mắt rơi ướt vạt áo.
Sợ tiếng nức nở quấy nhiễu mọi người trong phòng, Tô Khuynh nâng tay áo che miệng, cúi đầu nhanh chân đi vòng qua nhà bếp, chạy thẳng một mạch đến gian phòng của mình. Nhớ lại trận tai bay vạ gió hôm nay, trong lòng vẫn còn chua xót nhưng đã âm thầm hạ quyết tâm, dù là trăm lượng bạc ròng, nàng cũng sẽ tìm mọi cách tích góp để mau chóng rời khỏi nơi rắc rối này.
Trong phòng bếp, đám Liễu ma ma chờ đến khi tiệc sắp tàn cũng không thấy Tô Khuynh trở về. Không khỏi nhìn sắc trời bên ngoài, chỉ thấy phía chân trời đang dần hửng sáng, chẳng bao lâu nữa bình minh sẽ lên, nhưng sao nàng vẫn chưa về?
Hồng Yến nghĩ một lát rồi nói: “Chẳng lẽ lão thái thái với Hà Hương tỷ nói chuyện hợp nhau quá nên mới giữ tỷ ấy lại, cùng nhau đón giao thừa chăng?”
Liễu ma ma thấy chắc là vậy rồi, nha đầu kia trước giờ vẫn luôn biết lễ nghĩa lại hiểu chuyện, ai mà không thích cho được? Chắc là bị lão thái thái giữ lại cùng đón giao thừa rồi.
Liễu ma ma yên lòng, chỉ cùng mọi người ngồi đợi trong phòng bếp, chờ trời sáng sẽ đến viện của lão thái thái chúc mừng năm mới chủ tử.
—
Không ngờ rằng bên phòng lão thái thái cũng đang trong hoàn cảnh kỳ lạ. Nhất là khi trưởng tử trở về sau vài canh giờ đi làm gì đó, mặt mày xầm xịt đi vào, ngồi phịch xuống, rót ly rượu mạnh rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Khuôn mặt Tống Nghị bẩm sinh đã nghiêm nghị lạnh lùng, đường nét như đao khắc vốn đã hơi sắc bén, hiện giờ khuôn mặt hắn hằm hằm, sát khí ngút trời, làm người khác nhìn thôi đã thấy sợ. Khỏi nói đến đám hạ nhân như Đông Tuyết hay Vương bà tử đứng hầu hạ bên cạnh, ngay cả Bảo Châu và lão thái thái cũng bị dọa cho giật bắn người, ánh mắt khi nhìn hắn đều mang theo vẻ cẩn trọng.
Lão thái thái tưởng hắn phiền lòng chuyện công vụ, vì thế đưa mắt ra hiệu cho Tống Hiên ở đối diện, muốn hắn ta mở miệng hỏi thăm thử xem công vụ gặp phải vấn đề nan giải gì.
Tống Hiên đã tỉnh rượu được một lúc, nhưng sau khi thấy được tín hiệu của lão thái thái lại vội làm bộ mệt mỏi không dậy nổi, lảo đảo dựa vào lưng ghế giả say. Thật ra không phải do hắn ta nhát gan đâu, chỉ là Đại ca hắn trông như một vị hung thần chướng khí mù mịt, làm người ta sợ chết khiếp.
Lão thái thái thầm trách mắng trừng mắt với Tống Hiên, biết không thể trông cậy vào hắn ta, chỉ đành phải quay sang Tống Nghị, tự mình mở miệng dò hỏi: “Vừa mới xử lý công vụ sao? Nhìn con có vẻ không được vui, gặp phải chuyện gì khó giải quyết à?”
Nghe thấy câu hỏi, khuôn mặt Tống Nghị cứng lại, nhịn không được tự rót thêm một chén rượu nữa, sau khi uống một hơi cạn sạch, mới khẽ nở nụ cười gượng gạo: “Làm gì có chuyện nào khó giải quyết chứ, chỉ là việc vặt thôi ạ, trước đó đã giải quyết xong rồi, mẹ cứ yên tâm.”
Lão thái thái thầm nghĩ, nụ cười trên mặt gượng gạo đến mức sắp rụng cả băng luôn rồi, thế mà còn nói không sao. Nhưng nếu hắn không muốn nói bà cũng không tiện nhiều lời, lát nữa hỏi quản sự Phúc Lộc trong viện hắn là biết. Nhưng hỏi chuyện như thế nào thì lại không được nhắc đến.