Bình minh ló dạng, nắng mai mờ mờ, mới sớm tinh mơ, bọn nô tài trong các phòng lớn của Tống phủ sẽ theo quản sự đến viện của lão thái thái, từng đoàn người thay nhau lui tới dập đầu chúc Tết các chủ tử.
Liễu ma ma thấy đã đến lúc, cũng dẫn theo người ở phòng bếp vui vẻ đi đến nội viện. Tuy hôm qua bận bịu nguyên một ngày, còn thức cả đêm đón giao thừa, nhưng ai nấy cũng hào hứng gấp trăm lần. Vì phần thưởng tối qua quá hậu hĩnh nên mới khiến bọn họ hưng phấn đến tận bây giờ, còn mệt mỏi thế nào được nữa?
Tô Khuynh trốn trong phòng vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên phòng bếp, loáng thoáng nghe thấy mọi người rời đi mới cẩn thận đi ra, lập tức chạy một mạch đến phòng bếp, đóng cửa lại, cài chốt.
Đi thẳng tới bệ bếp, nàng cúi người nhấc vung lên, thấy ba bốn quả trứng luộc còn bốc khói nghi ngút trong nồi hấp, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Tối qua nàng khóc rất dữ, do vậy nên sáng nay hai mắt nàng sưng húp không dám gặp ai, giờ mới buộc phải trốn tránh mọi người, chờ bọn họ rời đi mới lẻn vào phòng bếp, tìm mấy quả trứng luộc lăn mắt.
Bóc vỏ xong, Tô Khuynh vừa xuýt xoa vừa lăn quả trứng nóng hổi quanh mắt, trong lòng thầm cầu mong đám Liễu ma ma về muộn một chút, nếu không, dáng vẻ này của nàng sẽ khiến nhiều người đoán già đoán non.
—
Nói đến viện của lão thái thái, vì bọn hạ nhân đến chúc Tết cùng một lúc nên bên ngoài sân đang tụ tập rất đông, Đông Tuyết cô nương gọi tên phòng nào, quản sự phòng đó sẽ dẫn vài người vào trong. Sau khi vào viện, phần lớn hạ nhân đều phải đứng bên ngoài, vì bọn họ chưa đủ tư cách để chủ tử triệu kiến nên chỉ có thể ở bên ngoài dập đầu, còn quản sự chỉ được dẫn theo một hai trợ thủ đắc lực vào phòng. Với một hai người này mà nói, ngày lễ ngày Tết được gặp mặt khấu đầu lạy tạ các chủ tử, đó chính là vinh hạnh to lớn của bọn họ.
Liễu ma ma và đám người trong phòng bếp đứng chờ ngoài sân. Mới đầu còn vui vẻ nói cười với những quản sự khác, nhưng dần dần, nhìn thấy những phòng khác được gọi vào, từng đợt người vào sân dập đầu chúc Tết, từng đợt người hớn hở cầm tiền thưởng ra ngoài, trên mặt bà bắt đầu hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Phúc Đậu nhỏ giọng nói thầm: “Tại sao cả tiền viện hậu viện, thậm chí là phòng tạp dịch đều được gọi vào rồi mà vẫn chưa đến lượt chúng ta vậy?”
Liễu ma ma không khỏi nhíu mày. Những năm trước, dù phòng bếp của bọn họ không đến đầu tiên, nhưng nhất định sẽ được vào đợt đầu, sao đến năm nay lại bị đẩy xuống tận cuối thế này?
Hồng Yến lại không cảm thấy chuyện này có gì to tát, hững hờ nói: “Vội gì chứ, thể nào chẳng đến lượt chúng ta. Chắc tối qua chúng ta được thưởng sớm, nên hôm nay mới cho những phòng chưa có vào lĩnh trước. Nếu chúng ta cứ được gọi trước mãi, chẳng phải những phòng khác sẽ nói ra nói vào sao?”
Mọi người nghĩ lại thì thấy cũng đúng, bèn không bàn tán nữa, chỉ có Liễu ma ma mơ hồ cảm thấy mọi chuyện có vẻ không đơn giản như vậy. Trong mấy năm gần đây, dù được lĩnh thưởng trước, cũng đâu có xếp bọn họ ở cuối cùng?
Trong nhà chính, sau khi Vương quản sự của phòng thu chi dập đầu chúc Tết, thì lập tức trình báo những danh mục và số tiền chi tiêu trong năm vừa qua, chờ các chủ tử nghe xong rồi xác nhận lại, sau đó chỉ ra các vấn đề cần cải thiện. Ông ta luyên thuyên hết việc này đến việc khác tới gần nửa canh giờ mới xong, thấy các chủ tử không có ý kiến gì, ông ta mới tiến lên lĩnh thưởng rồi dẫn hai người trông coi sổ sách rời đi.
Vừa bước ra khỏi sân, thấy đám người ở phòng bếp vẫn đang đứng chờ ở xa xa, vẻ mặt của Vương quản sự có hơi ngạc nhiên. Dù sao năm nào phòng thu chi của bọn họ cũng là phòng cuối cùng được gọi vào. Bởi vì chuyện ở phòng thu chi khá phức tạp, lại liên quan đến kinh tế cả phủ, không thể xảy ra sơ suất, nên năm nào các chủ tử cũng nhân lúc chúc Tết nghe ông ta báo cáo vài khoản mục trong phủ. Tất nhiên chuyện này sẽ khiến các phòng khác chờ lâu, cho nên phòng thu chi xếp cuối cùng dần trở thành quy định bất thành văn. Không ngờ năm nay lại có ngoại lệ.
Sau khi quản sự phòng thu chi dẫn người rời đi, theo lý nên bảo Đông Tuyết gọi phòng còn lại vào – phòng bếp. Nhưng mặc nhiên giờ phút này trong nhà chính không ai mở miệng, bầu không khí vốn đang rất sinh động lập tức trở nên yên ắng, đến nỗi tiếng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rành. Ánh mắt mọi người trong phòng lấm lét cẩn thận dò xét nhìn về một phía.
Tống Nghị ngồi nghiêm chỉnh, như thể chẳng phát hiện ra những ánh mắt thăm dò kia, thong thả cầm chén trà lên thổi nhẹ lên mặt nước, nhấp một ngụm xong mới hờ hững hỏi: “Còn phòng nào à?”
Đông Tuyết cảm thấy không khí áp lực này tự dưng làm nàng ta bất an, chỉ đành cố cắn răng nhỏ giọng đáp: “Còn phòng bếp vẫn đang chờ ở ngoài sân ạ.” Không biết có phải ảo giác hay không, sau khi nói ra hai chữ phòng bếp, nàng ta cảm thấy rõ không khí xung quanh đột nhiên ứ đọng.
Đông Tuyết trả lời xong, phòng trong lại rơi vào một khoảng yên lặng khó hiểu.
Lão thái thái đã lớn tuổi rồi, thật sự chịu không nổi cái không khí kỳ lạ như vậy, tạm thời mặc kệ trưởng tử nắng mưa thất thường kia phản ứng thế nào, nhanh chóng mở miệng: “Gọi người phòng bếp vào đi.”
Lão thái thái vừa nói, mọi người đều lén thở phào nhẹ nhõm. Đông Tuyết như được ân xá, mau chóng chạy ra ngoài gọi người.
Trong lúc đợi, lão thái thái nhịn không được lén quan sát Tống Nghị ở bên cạnh, quả nhiên thấy mặt mày hắn tối sầm, thi thoảng lại quét mắt về phía cửa phòng, tức khắc hiểu ra. Nếu nhắc đến đêm qua lúc hắn giận dữ trở về, bà nghĩ nát óc cũng không đoán được vì sao hắn lại nổi cáu. Nhưng nhìn mọi nhất cử nhất động hôm nay của hắn đều nhằm vào phòng bếp, nếu bà còn không nhìn ra nữa, vậy thì thật uổng phí thời gian sống suốt bao nhiêu năm nay!
Ngoài sân, Liễu ma ma định dẫn Hồng Yến và Phúc Đậu đi vào, nhưng Hồng Yến vẫn còn sợ hãi chuyện lần trước nên không dám gặp chủ tử nữa, nhất định không chịu vào chung. Liễu ma ma không khuyên được, chỉ đành dẫn Phúc Đậu vào trong dập đầu.
Trong lòng Liễu ma ma vốn đã hơi oán trách Hồng Yến vì quá nhát gan, các chủ tử cũng đâu phải hung thần yêu quái, sao lại cứ thấp thỏm sợ trước sợ sau thế chứ? Nhưng đến khi xốc mành nỉ đi vào, sau khi cảm giận được áp lực nặng nề trong bầu không khí ngột ngạt lạnh lẽo khó hiểu bên trong, bỗng dưng Liễu ma ma có cảm giác như bị kim chích vào lưng, đột nhiên hiểu ra vì sao Hồng Yến sợ hãi đến vậy.
“Lão nô dẫn người của phòng bếp tới đây dập đầu chúc Tết với các chủ tử! Kính chúc các vị chủ tử năm mới gặp nhiều may mắn, sức khoẻ dồi dào, bốn mùa như ý, ngày nào tháng nào cũng tràn ngập niềm vui như hôm nay!”
Liễu ma ma và Phúc Đậu cùng quỳ xuống dập đầu, cao giọng nói những câu cát tường chúc Tết. Chờ bà nói xong, căn phòng lại chìm vào bầu không khí yên ắng trước đó. Một lúc sau mới nghe thấy giọng nói hòa ái của lão thái thái: “Hay, hay lắm, mong chúng ta đều được bốn mùa đều như ý! Nào, mau đứng lên đi, mặt đất lạnh lắm, quỳ lâu sẽ đau chân đấy.”
Liễu ma ma nói vài lời tạ ơn đại loại như lão thái thái nhân từ, sau khi quỳ xuống cảm tạ thì kéo Phúc Đậu cùng đứng dậy, đứng qua một bên. Trong lòng thấy kỳ quái, không biết có phải do từ khi bước vào mắt bà kém đi hay không, hình như bà không thấy bóng dáng Hà Hương đâu cả?
Không ngờ trong lòng lão thái thái cũng thắc mắc giống vậy. Lén đưa mắt nhìn sang Tống Nghị, quả nhiên thấy được khuôn mặt hắn lạnh tanh, thỉnh thoảng lại liếc ánh mắt bén nhọn về phía cửa, bà càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng. Chắc chắn là đêm qua người ở phòng bếp chọc giận hắn. Nhưng phòng bếp chỉ có vài người ít ỏi, có thể khiến hắn để bụng cũng chỉ có nha đầu Hà Hương kia mà thôi. Nhất là khi đêm muộn hôm qua hắn biến mất một lúc, lão thái thái gần như có thể kết luận, tối qua hắn và nha đầu Hà Hương kia có gì đó mờ ám.
Nếu là vậy thật, lão thái thái lại thấy an tâm. Vì theo cách nghĩ của bà, nếu lần này trưởng tử có thể quan tâm đến phương diện nữ sắc là chuyện tốt. Cũng gần ba mươi rồi, cả ngày cứ biến mình thành hòa thượng thanh tu quy y cửa phật. Là một người mẹ, bà thật sự rất sốt ruột luôn miệng lẩm bẩm, sợ rằng ngoảnh đi ngoảnh lại bỗng hắn thật sự cạo đầu đi tu, hoặc sơ ý bị người ta dụ dỗ rồi cong luôn, đi mê mẩn đám tiểu quan (trai bao) lẳng lơ diêm dúa kia. Thật ra đây cũng chẳng phải chuyện giật gân gì, cũng không phải bà chưa từng được nghe con trai thứ kể lại những chuyện bỉ ổi giữa các quan viên trên quan trường. Nếu việc này xảy ra với người khác thì bà sẽ coi như được nghe chuyện xưa, nhưng nếu một ngày nào đó việc ấy xảy ra với con trai trưởng mà bà luôn đặt nhiều kỳ vọng kia, chỉ nghĩ thôi cũng nẫu hết cả ruột rồi! Vậy nên bây giờ thấy trưởng tử đã phần nào thông suốt chuyện nam nữ, trong lòng bà như trút được gánh nặng.
Nghĩ đến đây, lão thái thái thôi sốt ruột, tươi cười vui vẻ tán gẫu mấy câu với Liễu ma ma. Mới đầu Liễu ma ma thấy không khí trong phòng căng thẳng, trong lòng cũng hơi bồn chồn. Nhưng thấy lão thái thái hiền lành nói chuyện phiếm với mình, mới dần trút bỏ sự lo lắng vô cớ kia, dần dần khơi mở câu chuyện, tiếng nói cười đã khuấy động được bầu không khí trong phòng.
Vì tối qua Bảo Châu có chơi đùa với bên thiện phòng, cho nên cũng quen thân với Liễu ma ma hơn chút, còn thừa dịp nói đùa với Phúc Đậu vài câu. Liễu ma ma cũng mượn cơ hội luôn miệng khen Bảo Châu vừa xinh đẹp vừa dễ mến trước mặt lão thái thái, ai trong phủ cũng đều thích nàng ta vân vân. Lão thái thái nghe xong cười vui đến mức không thấy trời đất đâu.
“Ây da, Liễu ma ma à, bà đừng có khen ngay trước mặt như này nữa được không? Đúng là làm người ta xấu hổ chết đi được~” Bảo Châu đỏ mặt hờn dỗi.
Lão thái thái cũng bật cười: “Đúng đó, ngươi đừng khen nó nữa, đứa nhỏ này da mặt mỏng lắm, ngươi mà khen nữa á, thì nó sẽ che mặt chạy về phòng trốn đấy.”
Liễu ma ma cười đáp: “Không phải bà già này đang cố ý nịnh hót trước mặt lão thái thái đâu, thật sự Bảo Châu tiểu thư quá tốt khiến ai gặp nàng đều không cầm lòng được mà yêu mến, chỉ muốn nói những lời thật lòng cho cô ấy nghe, chẳng thể ngậm miệng lại được! Nếu lão thái thái không cho ta nói nữa, chẳng phải muốn bà già này nghẹn đến hỏng luôn sao?”
Lão thái thái cười mắng: “Cái miệng của bà tử nhà ngươi thật là, nhiều năm vậy rồi, thế mà vẫn còn nói toàn những lời ngon ngọt như vậy, ta không dám nghe nữa đâu!”
Hai người lại nói nói cười cười một trận, Bảo Châu bên cạnh nhịn không được lại chen vào hỏi: “Này Liễu ma ma, sao bà không dẫn Hà Hương vào đây? Tối qua Hà Hương lấy được đôi khuyên tai san hô màu đỏ, đeo lên trông rất đẹp. Vốn dĩ ta định chờ cô ấy đến thì tiện thể cho lão thái thái xem thử.”