Vân Thư cười khổ, khẽ thở dài, kéo ghế dựa bên cạnh Nguyệt Nga rồi ngồi xuống, giữa mày đầy vẻ u sầu: “Cô nương, cô đừng nên gọi bọn ta là di nương nữa, ta không nhận nổi đâu.”
Vừa dứt lời, không đợi Tô Khuynh đáp lại, Nguyệt Nga đã buông lời mỉa mai: “Cũng không phải là không nhận nổi. Người ngoài không biết đều gọi bọn ta là di nương Tống gia, nhưng lại đâu biết rằng đừng nói đến từ đường của Tống gia, đến cả cổng lớn Tống gia còn chưa vào được chứ nói gì đến gặp mặt lão thái thái, như vậy thì đâu được gọi là di nương chứ? Cùng lắm chỉ là trò cười mà thôi.”
Tô Khuynh nhìn bọn họ: “Chẳng lẽ hôm nay hai người đến thăm là để kể khổ than phiền sao? Hay là muốn ta nhắc với Đại gia một tiếng, xin ngài ấy cho hai vị danh phận chính thức?”
Vừa dứt lời, thế nhưng Nguyệt Nga lại không nói gì, còn Vân Thư lại bỗng đờ người. Tô Khuynh thấy vậy, vô thức liếc nhìn Vân Thư một cái, trong lòng đoán được sơ sơ.
Nguyệt Nga nhướng mày nhìn Tô Khuynh: “Tục ngữ có câu người ngay thẳng không làm việc mờ ám, tuy Nguyệt Nga ta không thể coi là người tốt, nhưng nếu đã có lời muốn nói thì ta cũng không giấu giếm quanh co, cứ nói thẳng ra là xong. Ta đã được nghe qua về tình cảnh của cô nương rồi, nên cô nương đừng làm chuyện vô nghĩa như cầu tình với Đại gia, bởi vì e là cô nương chỉ muốn tránh né Đại gia càng xa càng tốt mà thôi.”
Mặt Tô Khuynh đổi sắc, chợt nhìn về phía Nguyệt Nga.
Nguyệt Nga vuốt vuốt tóc mai, liếc mắt cười duyên: “Đừng cảnh giác nhìn ta như vậy, cũng không khó để ta biết được chuyện này. Mà dù có biết thì cũng chẳng có tác dụng gì với ta, chẳng lẽ còn có thể mang việc này ra để uy hiếp cô sao?”
Tô Khuynh thôi không nhìn nữa, rũ mắt nhìn chung trà trong tay, ngón tay vuốt nhẹ hoa văn trên thân chén.
Nguyệt Nga cũng thu lại nét cười, nâng chung trà để sát vào chóp mũi ngửi ngửi, sau đó nâng tay áo uống một hơi cạn sạch. Bỏ ly trà không xuống, nàng ta chống tay xuống bàn trà rồi vươn người về phía Tô Khuynh với vẻ quyến rũ mê hoặc, nói với thâm ý sâu xa: “Nếu cô muốn rời phủ, ta có thể giúp cô.”
Tô Khuynh cũng nhìn chằm chằm nàng ta: “Vừa mới gặp đừng nói mấy lời chân thành như thế.”
Nguyệt Nga mỉm cười nhìn nàng, lại ngồi xuống, sau khi uống thêm ly trà thì lại nói tiếp: “Tin hay không là tuỳ cô nương. Có điều không phải ai cũng là thánh nhân, trong thiên hạ chẳng có bữa ăn nào miễn phí cả, lần này ta cũng có lòng riêng. Nếu ngày nào cô nương nghĩ thông suốt, chỉ cần buộc sợi dây đỏ lên cây thánh liễu ngoài sân kia của cô, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp cho cô nương.”
Nói xong, Nguyệt Nga liền kéo Vân Thư đứng dậy: “Nói vậy cũng đủ rồi, xem ra thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu còn lề mề không chừng sẽ đụng phải Đại gia, lúc đó thì lại to chuyện mất. Có vẻ hôm nay đã quấy rầy cô nương rồi, bọn ta xin cáo từ trước.” Vừa dứt lời thì chợt ngừng lại, rồi nói với vẻ hàm ý: “Tương lai còn dài mà.”
Khi bọn họ đã rời đi một lúc lâu, vẻ mặt Tô Khuynh vẫn còn nét căng thẳng khó coi. Ý đồ mờ ám của hai người kia chỉ là phụ, thật ra điều làm nàng lo sợ nhất là hai người kia đột nhiên đến thăm, Tống Nghị đang lặn tăm bấy lâu nay sẽ lập tức đến đây chất vấn.
Cái nàng sợ, trước giờ vẫn luôn là Tống Nghị.
Chưa đến giờ Tỵ (9-11h), Tống Nghị đã sải từng bước lớn tìm đến.
Khoảnh khắc tấm mành nỉ màu xanh ngọc bị vén lên, Tô Khuynh cảm thấy trái tim mình trong phút chốc như bị ai đó bóp chặt, khiến nàng đột nhiên cảm thấy khó thở.
Dáng người cao lớn tạo ra một cái bóng đen đặc tựa như một bóng ma. Từ lúc bước vào phòng, ánh mắt Tống Nghị bị nữ tử hấp dẫn cứ dán chặt nên người nàng. Trước giờ vẫn biết nàng xinh đẹp, nhưng lại không ngờ rằng nàng chỉ chăm chút trang điểm một xíu thôi là đã hớp hồn người khác mất rồi. Thanh khiết tinh khôi tựa như bông hoa sen chớm nở, thực sự đã làm đắm say lòng người. Lâu ngày không gặp, hắn cảm thấy h.am mu.ốn của mình đối với nữ nhân này không hề suy giảm, mà trái lại càng bùng lên mạnh mẽ như ngọn lửa đang cháy trên cánh đồng cỏ khô.
Thái Ngọc Thái Hà vừa nhìn thấy Tống Nghị thì đã biết điều im lặng lui ra, chỉ để lại một mình Tô Khuynh trong phòng, cả người cứng đờ như một bức tượng điêu khắc.
Cởi bỏ chiếc áo choàng lông chồn màu đen, Tống Nghị mặc bộ đồ của quan Nhị phẩm màu xanh đen dệt chim trĩ vàng cùng với bố tử (*) gấm thêu hoa đi về phía nàng. Từng bước đi đều mang theo khí thế rất lớn, cùng với đó là uy áp của kẻ bề trên không cho người khác phản kháng.
(*) Bố tử (hay bổ tử): là một mảnh vải hình vuông đính ở ngực và lưng áo trên phẩm phục của các quan trong triều thời phong kiến Việt Nam, Trung Hoa và Triều Tiên. Tấm vải vuông này trước thế kỷ 16 còn có tên là hung bối và hoa dạng. Mảnh bổ tử thường là vải thêu với cấp hiệu phẩm hàm của vị quan. Tại Việt Nam, bố tử được sử dụng từ năm 1471, triều vua Lê Thánh Tông. (Theo Wikipedia)
Tống Nghị dừng bước trước mặt Tô Khuynh, ánh mắt chuyển từ búi tóc phi tiên xinh đẹp sang vòng hoa khéo léo, lại dần nhìn xuống vầng trán trắng mịn, rồi lướt xuống đôi môi tinh tế. Đôi môi căng mọng thỉnh thoảng lại mím lại vì căng thẳng. Cuối cùng hắn nhướng hàng lông mày đang rũ xuống, từ từ cúi người, nhìn chằm chằm đôi mắt long lanh của nàng, thấp giọng nói: “Dạo này đã quen chưa?”
Người kia đột nhiên cúi đầu lại gần, khiến lông tơ trên người Tô Khuynh dựng đứng, ngay sau đó lập tức hoảng hốt đứng bật dậy theo bản năng, liên tục lảo đảo lùi mấy bước về phía sau.
Tống Nghị đứng dậy với vẻ mặt vô cảm, mím chặt môi không nói một lời nhìn chằm chằm Tô Khuynh, sắc mặt càng thêm u ám đáng sợ.
Sau khi Tô Khuynh bình tĩnh lại thì nhận ra vừa rồi mình phản ứng hơi thái quá. Mặc dù từ trong tiềm thức Tô Khuynh cực kỳ căm ghét hắn, nhưng trước khi trở mặt, nàng cũng hoàn toàn không muốn chọc giận hắn. Đành đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, mấp máy môi khẽ nói: “Hồi gia, gần đây mọi thứ đều ổn, đã phiền gia quan tâm rồi.”
Ánh mắt Tống Nghị nhìn vẻ mặt nàng kinh hãi đến tái nhợt, rồi lại chuyển xuống đôi tay trắng bệch đang run rẩy nắm chặt lấy lưng ghế. Những biểu hiện của nữ nhân kia cho hắn biết tất cả đều tràn đầy kinh sợ, hoảng loạn và phản kháng, khiến hắn không thể không hoài nghi, chiến lược dụ dỗ mấy ngày qua hoàn toàn không có chút hiệu quả nào thật sao?
Vốn mấy ngày trước vừa mới tiễn Nhị đệ đến đất Thục nhậm chức, nỗi buồn chia ly vừa dịu xuống, đến giờ lại nghe nói hai nữ nhân viện bên kia không an phận mà đến đây gây chuyện. Hiện giờ định quay lại để làm chủ cho nàng, không ngờ khi gặp mặt mới nói được một hai câu thì nàng đã tránh né hắn như rắn rết, chuyện này khiến cho tâm tình đang không tốt của hắn rớt xuống thêm một bậc. Nỗi bực tức trong người khó lòng giải toả, hắn bất giác nặng nề thở ra một hơi, đưa tay tháo từng nút áo, thế nhưng không ngờ lại thấy nàng càng thêm kinh hoảng đến run lẩy bẩy như muốn chạy bán sống bán chết, sự buồn bực ứ đọng trong lòng lại bùng lên như ngọn lửa!
Tô Khuynh vừa thấy Tống Nghị đưa tay tháo cúc áo, theo phản xạ lại nghĩ đến đêm hôm đó, tức khắc sợ đến mức mất hồn mất vía, cánh tay giữ chặt lưng ghế cũng càng trắng bệch, mắt thường cũng có thể thấy đang run bần bật. Nhất là vẻ mặt u ám của hắn ngày càng trầm xuống và nghiêm lại, khiến người ta nhìn thấy cũng không thể giữ chặt trái tim đang kịch liệt run rẩy.
Tống Nghị nhắm mắt nặng nề thở ra, sau đó bỗng trừng mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Khuynh: “Nếu giờ gia cứ bắt ngươi phải hầu hạ, ngươi định thế nào?”
Chỉ một câu, đã đập tâm lý tan phòng thủ còn sót lại của Tô Khuynh. Tô Khuynh lập tức ngã nhào ra đất, biểu cảm đã sụp đổ không thể giữ được nữa.
Tống Nghị vẫn không muốn buông tha, trầm giọng hỏi: “Trả lời gia, ngươi định như thế nào?”
Nàng định làm gì ư? Nghe được câu hỏi kia, Tô Khuynh chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, mà cũng cực kỳ tức giận. Nàng chỉ là một con chim trong lồng mua vui cho hắn, đối với quyết định của hắn, nàng còn làm gì được nữa đây? Thế mà hắn còn muốn nghe đáp án của nàng sẽ là gì ư? Vui vẻ chấp nhận à? Hay là thà chết không theo?
Tô Khuynh ngồi thẫn thờ trên đấy, gắng sức quay gương mặt tái nhợt về phía hắn, giọng nói nhẹ nhàng tới mức như đang phiêu lãng trong không khí: “Đại nhân, thành Tô Châu địa linh nhân kiệt, dưỡng thành không ít nữ tử xinh đẹp tuyệt sắc trên thế gian, còn yểu điệu mỹ mạo hơn nô tỳ gấp vạn lần. Chỉ cần Đại nhân nói một câu, nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài.”
Tống Nghị cảm thấy hình như hôm nay tai mình có vấn đề rồi, chắc là nhận thức của hắn bị trục trặc nên thật sự không thể hiểu được ý của nàng. Do đó bước hai bước đến trước mặt nàng, trầm giọng hỏi: “Ngươi nói lại lần nữa xem?”
Bởi vì Tống Nghị đứng trước mặt tạo áp lực, lúc này tinh thần của Tô Khuynh có hơi hỗn loạn, đột nhiên nghe hắn hỏi lại như vậy, còn tưởng hắn cảm thấy có hứng thú với kiến nghị của nàng, tức khắc xốc lại tinh thần vội lên tiếng giải thích: “Nô tỳ bẩm sinh thô lỗ vụng về, người ngợm cũng không thông minh lắm, Đại nhân tội gì phải dồn ép như thế chứ? Nếu Đại nhân không nuốt trôi cục tức này, vậy thì cứ đánh chửi nô tỳ đi, đâu cần phải để bản thân bị vấy bẩn làm chi? Thành Tô Châu không thiếu mỹ nhân tuyệt sắc, chỉ cần Đại nhân gật đầu đồng ý, nô tỳ sẵn dàng làm đầy tớ của ngài, chưa đến hai tháng, không, chỉ cần nửa tháng thôi, là có thể tìm được giai nhân mỹ miều dâng lên cho ngài rồi. Nô tỳ đảm bảo, nhất định sẽ có thể khiến Đại nhân vừa lòng.” Ngừng một lát, lại nói thêm: “Bất luận Đại nhân thích kiểu giai nhân nào, nô tỳ đều có thể tìm cho ngài.”
Lúc này cuối cùng Tống Nghị cũng hiểu ra. Nhưng điều này còn không thuận tai bằng nghe không hiểu!
Tống Nghị vừa ngạc nhiên vừa giận dữ cùng tức tối. Cái đồ hỗn xược này, dám nghĩ hắn là dạng người gì đây, kẻ háo sắc à?!
Hắn đè nén cơn giận, chỉ nhìn nàng với khuôn mặt lạnh tanh, gằn từng chữ: “Không nhìn ra, ngươi còn có bản lĩnh làm mai kéo mối đấy.”
Tô Khuynh ngơ ngác nhìn hắn. Tống Nghị cười lạnh, cúi người đưa tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ xinh của nàng, nói: “Nếu gia yêu người có dáng vẻ giống như ngươi, thì ngươi cũng có thể tìm ra cho gia sao?”
Hắn vừa chạm vào, Tô Khuynh giật mình theo bản năng, lập tức đưa tay hất bỏ. Tống Nghị lại trở tay túm lấy cánh tay nàng kéo dậy khỏi mặt đất, giữ chặt nàng dí sát vào trước mặt, cười cực kỳ lạnh lùng: “Không muốn được gia sủng hạnh đến vậy sao? Đến cả suy nghĩ bỉ ổi nhường đó cũng nghĩ ra được cơ à?”
Lúc này lý trí của Tô Khuynh cũng đã khôi phục. Tuy nàng chỉ nói ba hoa chích choè thế thôi, nhưng dù có thế nào hắn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Vậy nên đành quay mặt đi, không thèm đáp lời.
Tống Nghị vươn tay vuố.t ve khuôn mặt lạnh tanh của nàng, lúc lâu sau mới cúi người ghé sát vào tai nàng, giọng nói chậm rãi như mang theo dụ hoặc: “Gia thích cái vẻ không tình nguyện này của ngươi. Nếu ngươi muốn gia buông tha ngươi thì dễ rồi, chỉ cần ngươi thuận theo gia, biết đâu chưa đến ba, năm ngày là gia sẽ chán, rồi thả ngươi đi thì sao.”
Nghe xong, đầu Tô Khuynh như nổ tung!
Tống Nghị từ từ đứng thẳng người, nhìn xuống nàng: “Mặc dù ngươi không nguyện ý, nhưng không thể nào phản kháng được, gia nói đúng chứ?”
Tô Khuynh cũng ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy bóng người trước mặt đã biến thành vô số bóng ma, cái nào cái nấy cũng đều giương nanh múa vuốt, bộ mặt dữ tợn. Nàng nhìn trực diện như vậy thì lại hoảng hốt, cứ mãi ngớ người một hồi lâu. Thậm chí nàng còn không biết mình đang nhìn cái gì, suy nghĩ điều gì. Không biết đã trôi qua bao lâu, dường như nàng nghe thấy giọng nói của chính mình như đang lơ lửng giữa không trung: “Bao lâu?”
Tống Nghị nghe được hai chữ này, chỉ thoáng ngẩn người giây lát rồi nhanh chóng phản ứng lại, sau đó nheo mắt nhìn xuống cánh đôi căng mọng đang mấp máy, khuôn mặt lạnh lùng từ từ lộ ra vẻ thâm thuý: “Mười ngày.”