Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 27

Mười ngày… Tô Khuynh hoảng hốt cúi đầu nhìn đôi tay mình, chỉ cần mười ngày ngắn ngủi, quả thật có thể đếm trên đầu ngón tay.

Mười ngày nhẫn nhục sau đó đổi lấy cơ hội về nhà, Tô Khuynh cảm thấy, nàng thậm chí còn chẳng cần cân nhắc mà lập tức đưa ra lựa chọn. Bởi vì nàng biết, căn bản là nàng không thể cưỡng lại sự cám dỗ này.

Không một thứ gì có thể ngăn cản nàng trở về nhà.

Ngay khi Tống Nghị thấy nàng gật đầu, không biết tại sao, trong lòng bỗng dưng nổi lên một cảm giác khó chịu không thể giải thích được. Nhưng xưa nay hắn vẫn quen thói vô tình, sao có thể để một chút bực bội này làm rối loạn tâm tính của mình được? Khó khăn lắm hạn hán mới gặp được mưa rào, nếu mục đích lần này đã thành, phải thả lỏng thể xác và tinh thần để sảng khoái hưởng lạc mới đúng.

Đột nhiên cúi xuống bế ngang nàng lên, Tống Nghị đã văng những bàn ghế vướng víu cản đường bên cạnh, ôm người đi thẳng vào giường. Tô Khuynh lặng lẽ co ro trong ngực hắn, nhắm chặt đôi mắt trầm tĩnh như nước, tựa như đã gỡ bỏ sự cảnh giác đề phòng trước đó, chỉ chờ sự an bài tiếp theo của số mệnh.

Tống Nghị cúi đầu nhìn nàng một cái, khoé miệng nhếch lên cười khẩy. Nàng khá giống như một vị Bồ Tát bằng đất không vui không buồn, chỉ mong lát nữa nàng vẫn sẽ bình tĩnh như vậy, đừng có thở d.ốc khóc lóc là được.

Cởi bỏ đôi giày thêu cho nàng, sau khi đặt cả người nàng lên giường, Tống Nghị tự cởi bỏ quan phục, đặt trên bình phong gỗ lê vàng cách đó không xa rồi lập tức đi về phía giường.

Nhấc chân lên giường, Tống Nghị tiện tay buông tấm màn lụa đỏ thắm xuống, ẩn sau tấm màn lụa đỏ chầm chậm đung đưa đầy ái muội, hắn từ từ cúi người đè chặt cả người nàng ở dưới thân.

Vừa mới tiếp xúc thân thể, Tô Khuynh theo phản xạ co rúm người lại. Không cho nàng thời gian thích ứng, hơi thở nóng rực đầy áp bách nặng nề phả lên khuôn mặt nàng, đôi môi ướt át nhẹ nhàng m.ơn tr.ớn lúc mạnh lúc nhẹ lướt từ khoé môi nàng đến bên vành tai.

Sau đó, Tô Khuynh nghe thấy giọng nói trầm thấp như mọi ngày của Tống Nghị vang lên: “Gia muốn bắt đầu rồi, còn ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”

Nghe thấy hai chứ ‘bắt đầu’, Tô Khuynh bỗng giật mình một cái, đột nhiên có cảm giác muốn vùng bên chạy trốn. Nhưng ngay sau đó, khao khát được trở về nhà đang cháy bỏng đã đè chặt sự thôi thúc này xuống.

Tô Khuynh nắm chặt mặt dây chuyền trong tay, chớp mắt vài cái để ngăn dòng lệ tuôn trào, mở miệng khẽ đáp: “Xong rồi… Mong ngài nói được làm được, đừng có trêu đùa nô tỳ.”

Tống Nghị hơi sửng sốt, rồi lập tức khẽ cười thành tiếng.

Hắn không trả lời nữa, chỉ đưa tay vu.ốt ve gương mặt lạnh lùng của nàng với vài phần cưng chiều. Nhìn dáng vẻ đáng thương hoảng hốt kia, sau nhiều lần chần chừ, lập tức cắn lấy đôi môi căng mọng bấy lâu nay hắn vẫn luôn mong ước…

Thái Ngọc Thái Hà chờ ở gian ngoài từ giờ Tỵ đến khi mặt trời lặn, dọn đi dọn lại tổng cộng ba lần nước.

Sau cuộc h.oan ái, Tống Nghị chỉ cảm thấy sung sướng tràn trề. Tuy hắn luôn tự xưng là người biết tiết chế, nhưng chung quy hạn hán nhiều năm, cuối cùng hiện giờ cũng có thể khai hoang, đành phải tạm vứt bỏ cái biết tiết chế mà hắn luôn tự hào kia sang một bên, sung sướng tận hưởng một phen cho thật thoả thích.

Tống Nghị quay đầu nhìn nữ nhân ẩn sau màn giường, xuyên qua tấm màn đỏ tươi có thể lờ mờ nhìn thấy nàng mất hết sức lực yếu ớt nằm trên giường, mái tóc đen như tơ lụa phủ lên người nàng, càng nàng nổi bật làn da trắng như tuyết như ngọc, căng mịn và mềm mại.

Nghĩ đến cảm giác khoan khoái trong giường màn hồi nãy, hiếm khi Tống Nghị nhếch khoé môi lên để lộ một nụ cười chân thật. Thầm nghĩ chắc nàng đã lăn lộn mệt rồi, sau khi Tống Nghị chỉnh trang lại xong xuôi rồi gọi Thái Ngọc Thái Hà vào, dặn dò chuẩn bị chút đồ bổ, chờ nàng tỉnh dậy thì bảo nàng ăn.

Tuy Thái Ngọc vào phủ chưa lâu, nhưng cũng bị mẹ mìn dạy dỗ một khoảng thời gian kha khá, cho nên cũng đã học được chút quy củ của nhiều gia đình giàu có. Sau khi nghe Tống Nghị dặn dò xong, cẩn thận dò hỏi lại: “Đại nhân, vậy có cần chuẩn bị thuốc tránh thai cho cô nương không ạ?”

Nghe vậy Tống Nghị thoáng khựng lại, ngay sau đó phủi phủi ống tay áo, hời hợt nói: “Cứ làm theo quy củ hết đi. Sau này cũng thế, đừng hỏi nhiều.”

Thái Ngọc nhạy bén cảm nhận được dường như Đại gia không thay đổi gì, vội hoảng loạn đáp lại: “Là nô tỳ lắm miệng, xin Đại nhân thứ tội.”

Trước khi rời đi, Tống Nghị liếc mắt nhìn người trong phòng một cái, tựa như còn nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi lại dặn dò hai nha hoàn: “Hầu hạ nàng ta chu đáo vào, nếu có sai sót, gia sẽ hỏi tội các ngươi.”

Thái Ngọc Thái Hà vội đáp: “Xin nghe theo Đại nhân sai bảo.”

Đến khi Tô Khuynh mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy khắp người đau nhức, mất hết sức lực. Sau một lúc hoảng hốt bối rối, nàng bỗng nhớ ra nguyên do, tức khắc cả người giống như rơi xuống hầm băng, đâu đâu cũng cảm thấy lạnh băng giá buốt.

Nghe thấy động tĩnh bên trong, Thái Ngọc Thái Hà vội xốc mành nỉ đi vào, cầm đèn, vén gọn mấy lớp màn rèm rũ xuống, đứng trước giường cúi đầu cẩn thận dò hỏi: “Cô nương, bữa tối của cô đã chuẩn bị xong rồi, để nô tỳ hầu hạ cô đứng dậy, rồi lát nữa dùng bữa nhé.”

Một lúc lâu sau, không nghe thấy người trên giường đáp lại, Thái Ngọc lén ghé mắt nhìn lên. Nương theo ánh đèn mờ ảo, lại thấy cô nương đang nằm nghiêng trên giường nhìn chằm chằm vào bàn tay trái đang nắm chặt của chính mình, cũng không biết rốt cuộc đang nhìn cái gì.

Thái Ngọc tưởng nàng vừa thức giấc nên chưa tỉnh táo, bèn thấp giọng gọi: “Cô nương? Cô nương?”

Tô Khuynh gắng sức chớp chớp mắt, một lúc sau mới bình tĩnh lại được, đáp lại với chát giọng khàn khàn: “Lấy giúp ta bộ quần áo đi.”

Thái Ngọc Thái Hà vội vâng lời, sau khi lấy bộ đồ sạch sẽ thoải mái thì đặt ở mép giường, đỡ Tô Khuynh dậy rồi giúp nàng mặc đồ.

Hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu xong xuôi, Thái Ngọc Thái Hà liền bưng đồ bổ cùng chén thuốc Tống Nghị đã dặn dò từ trước lên. Tô Khuynh không muốn ăn gì, nhưng Thái Ngọc Thái Hà lại cố gắng khuyên nhủ, thế nên đành múc đại hai thìa thuốc bổ gắng gượng nuốt xuống.

“Cô nương, hay cô ăn thêm một miếng nữa đi? Đây là đồ Đại nhân nhà ta đặc biệt căn dặn, nói là muốn tẩm bổ cho cô nương thật tốt. Đại nhân thật lòng thương xót cô nương đấy.”

Vốn là Thái Ngọc muốn khuyên bảo, nhưng Tô Khuynh vừa nghe là người kia đặc biệt dặn dò, mấy thìa canh bổ đã nuốt xuống lại cồn cào trong bụng. Nàng nhắm mắt hít thở sâu, mệt mỏi xua tay, ý bảo Thái Ngọc để đấy đã.

Thái Ngọc thấy không khuyên được nàng, cũng chỉ đành từ bỏ. Để đồ bổ xuống, Thái Ngọc lại cầm chén chuốc bên cạnh lên, hơi ngập ngừng không biết nên mở miệng nói thế nào.

Tô Khuynh thấy Thái Ngọc bưng chén thuốc tới, mà hương vị của chén thuốc kia cực kỳ gay mũi, khiến nàng không chịu được mà nhíu mi: “Đây là thuốc à? Sao lại khó ngửi thế?”

Thái Ngọc Thái Hà liếc nhìn nhau, cả hai đều hơi lưỡng lự. Cuối cùng Thái Ngọc vẫn phải căng da đầu nói: “Theo quy củ trong phủ, trước khi chủ mẫu vào phủ, thị thiếp sau khi hầu hạ đều sẽ được ban một chén thuốc…”

Tô Khuynh lập tức hiểu ra. Nàng cũng không mấy do dự, nhận lấy chén thuốc trong tay Thái Ngọc, thổi thổi cho nguội bớt rồi uống một hơi cạn sạch.

Thái Ngọc Thái Hà bên cạnh vỗ vỗ lưng nàng, vội la lên: “Cô nương uống chậm thôi, lỡ sặc thì phải làm sao đây?”

Mùi vị đắng chát hăng nồng của thuốc tràn đầy khoang miệng, nhưng lại chính khoảnh khắc đó, cái vị đắng ngắt kia lại pha loãng đi sự nghẹn ngào cứ mãi ứ đọng trong lồng ng.ực.

Đặt chén xuống, Tô Khuynh thở dài, lần nữa mở mắt ra, đôi mắt ấy đã tràn đầy vẻ kiên định. Dù cái giá có kinh khủng đến mức nào, nàng cũng sẽ không hối hận. Cho dù có được chọn lại lần nữa, nàng vẫn sẽ lựa chọn như vậy, vì không một thứ gì có thể đánh bại khát vọng được về và của nàng. Dù có phải phản bội Nguỵ Tử Hào, dù có phải phản bội…

Bình Luận (0)
Comment