Trong lư hương lục giác như ý đa sắc đang đốt gỗ đàn hương, hương thơm hoài cổ và sâu lắng bốc lên từ những khe lỗ nhỏ được chạm khắc tinh xảo, từ từ lan toả ra khắp sảnh phòng.
Bên cạnh tấm bình phong bằng gỗ tử đàn có khắc chữ ‘trường thọ’, Vương bà tử đang ngồi quỳ trên tấm đệm hương bồ, lúc này đang xoa bóp vai cho lão thái thái, miệng thì thầm kể lại những tin tức mình nghe ngóng được cho lão thái thái nghe.
Lão thái thái tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, lắng tai nghe toàn bộ mọi chuyện, không để lọt mất chữ nào. Sau khi Vương bà tử kể hết từng chi tiết xong mới từ từ mở mắt, quay mặt lại liếc xéo bà ta một cái giống như đang đùa.
“Cái bà này, không phải luôn tự xưng có hoả nhãn kim tinh kia mà, sao mà cũng có lúc nhìn lầm thế?”
Nghe vậy, Vương bà tử liền dùng tay che khuôn mặt già nua của mình lại, nói với giọng chán nản pha chút ngượng ngùng: “Thôi thôi, lão thái thái đừng nói cái gì mà hoả nhãn kim tinh với không kim tinh nữa, làm lão nô xấu hổ chết đi được. Mọi ngày cô nương kia im im thế thôi, giao cho cô ấy cái gì thì đi làm cái đó, trước nay chỉ luôn chăm chỉ cần cù làm việc, không lười biếng mà cũng chẳng bày trò lấn lướt hay ca thán. Nhìn qua thì tưởng là kẻ ngoan ngoan biết nghe lời, ai mà lường được bên trong lại cứng rắn đến vậy chứ! Lần này nhìn lầm thật rồi, đôi mắt này của lão nô, lần sau không dám nói đến kim tinh, dù có là thổ tinh thì cũng làm vấy bẩn cái danh hiệu này mất.”
Lão thái thái bị bà ta chọc cười, lắc đầu cười nói: “Ngươi đó, cho dù mắt không còn tốt nữa thì cái miệng này vẫn lanh lợi chán.”
Vương bà tử lại hùa theo lão thái thái nói đùa hai câu.
Lúc sau thấy vẻ mặt lão thái thái có chút do dự cùng sầu lo, Vương bà tử đã hầu hạ bên cạnh bà mấy chục năm, đương nhiên biết bà đang lo lắng điều gì, vì thế vội nói: “Lão thái thái cứ yên tâm, hiện giờ Hà Hương cô nương kia đã an phận, sau hôm đó không còn ý định đi tìm chết nữa. Hôm qua vừa thành chuyện tốt với Đại gia, cũng không khóc lóc làm loạn, xem chừng hẳn là đã nghĩ thông rồi. Có lẽ sau này sẽ ngoan ngoãn hầu hạ Đại gia thôi, không ầm ĩ gây chuyện nữa đâu.”
Sắc mặt lão thái thái cũng đỡ u sầu hơn.
Lần chuỗi tràng hạt trên cổ tay, miệng lão thái thái lẩm nhẩm A di đà Phật, thở dài: “Dù sao cũng là số phận cả. Trời xanh có đức hiếu sinh, nếu vì chuyện này mà cô ấy đi tìm đường chết, vậy thì lão thân ta đúng là nghiệp chướng. Ngươi không biết đâu, nghe nói hôm đó cô ấy uất hận đến mức nhảy sông nữa cơ. Ta vừa kinh ngạc vừa hối hận, chỉ tiếc đã không nhận ra cô ấy không tình nguyện đến mức đó sớm hơn, nếu không thì đâu phải ép người ta đến tận bước đường cùng như vậy.”
“Lão thái thái thật từ bi.” Vương bà tử cảm thán, nhưng lại không tán đồng lắm: “Nhưng lão thái thái à, lời này của người không đúng rồi, đâu đến nỗi dồn vào đường cùng chứ? Tấm lòng lão thái thái như Bồ Tát, xưa nay kính lão thương nghèo, thấy nữ tỳ thấp cổ bé họng lẻ loi không nơi nương tựa nên mới chỉ giúp cô ấy đổi đời thôi. Ai mà ngờ cô nhóc này lại không biết tốt xấu, coi lần khổ tâm này của lão thái thái như tai hoạ khủng khiếp chứ? Đang làm một nô tỳ nho nhỏ, không dưng lại nhận được phúc phận như vậy, có thể gọi là một bước lên trời. Không biết nhớ ơn đội nghĩa thì thôi, lại còn giày xéo ghét bỏ ra mặt, thế này cũng ngông cuồng quá rồi! Trong phủ không biết có bao nhiêu người đỏ mắt ghen tị đâu, nếu không phải nhờ lão thái thái tốt tính, tiện nhân không biết tốt xấu như vậy thà bán cho mấy con buôn còn hơn. Tốt nhất là bán cô ta vào mấy nhà hà khắc hay đánh đập hạ nhân ấy, đếm khi đó thì cô ta sẽ biết, người Tống phủ chúng ta lương thiện đến đâu, trước đó cô ta đã sống trong may mắn phúc phận dày đến nhường nào.”
Lão thái thái thở dài: “Thôi, nếu bây giờ Đại gia đã nạp cô ấy vào phòng rồi thì đừng nhắc lại chuyện cũ nữa. Lát nữa ngươi cũng nhắc Lâm quản gia một tiếng đi, không được để hạ nhân trong phủ bàn tán linh tinh nữa, đừng làm ảnh hưởng đến thanh danh của Đại gia.”
Vương bà tử vội gật đầu.
Lão thái thái trầm ngâm một lát, lại nói: “Lúc trước nha đầu kia cứng đầu như vậy, phần lớn là vì hoảng loạn do mất đi tương lai nên mới làm bừa. Việc này cũng tại lỗi của ta không nói rõ với cô ấy từ trước. Vậy đi, bảo cô ấy an tâm hầu hạ Đại gia thật tốt, nếu sau này Đại gia không sắp xếp giúp cho cô ấy thì ta nhất định sẽ thu xếp chốn về cho cô ấy.”
Vương ba tử vừa ngạc nhiên vừa ghen tị: “Nha đầu kia đã tu mấy đời đại đức sao, thế mà lại được chính miệng lão thái thái hứa hẹn, đúng là thể diện lớn thật.”
Lão thái thái xua xua tay: “Hiếm khi trong phủ có người lọt được vào mắt của Nghị Nhi, chỉ cần cô ấy có thể hầu hạ cẩn thận, cho cô ấy thêm chút thể diện cũng được.”
Vương bà tử lại thở dài đầy ghen tỵ.
Vừa qua giờ Tỵ, Vương bà tử liền mang theo mấy bộ xiêm y mới tinh cùng vài bộ trang sức và chút đồ bổ tới phủ Tổng đốc, truyền đạt đầy đủ lời của lão thái thái cho Tô Khuynh nghe.
Khi nói chuyện, Vương bà tử liếc mặt đánh giá Tô Khuynh không chút e dè. Mọi khi thấy nàng hay mặc bộ đồ xám xịt rộng thùng thình, cơ mà không hề phát hiện dung mạo của nàng nổi bật đến mức nào. Hiện giờ đột nhiên thấy nàng ăn diện xinh đẹp, không ngờ lại bắt mắt đến vậy. Nhìn áo khoác màu lanh hồng nhạt phối với váy lụa trắng xếp nếp, kết hợp với búi tóc phi tiên tinh tế, quả đúng là càng làm tôn lên vẻ ngoài thanh tú trong trẻo. Nhìn kỹ hơn, càng thấy dáng vẻ nhỏ bé kia như đoá sen trắng tinh khôi trên mặt hồ trong vắt. Khiêu gợi lòng người như thế, chẳng trách có thể lọt được vào mắt của Đại gia.
Vương bà tử lại soi mói quét mắt khắp người nàng từ trên xuống dưới. Thấy sắc mặt nàng nhợt nhạt mang theo vài phần yếu ớt, hình như cơ thể cũng không đủ sức lực mà cứ bất giác run rẩy. Lại nghĩ thêm chút rồi nhớ tới Đại gia đang độ tinh lực dồi dào, trong lòng lập tức sáng tỏ phần nào.
Biết là không nên, nhưng ánh mắt tinh ranh của bà ta lại vô thức lướt về chỗ cổ áo được thắt chặt kia. Tuy hôm nay nàng cố ý mặc bộ xiêm y có đường viền cao cổ, nhưng những vết xanh tím mơ hồ lộ ra không thể thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Vương bà tử.
Lòng thoáng lỡ một nhịp, Vương bà tử vội dời tầm mắt, âm thầm phỉ nhổ một câu ‘đĩ điếm’.
Làm sao mà Tô Khuynh không phát hiện ra ánh mắt đánh giá không chút kiêng dè của bà ta chứ? Nội tâm gần như đã tê liệt, ánh mắt tuỳ tiện mà hơi vô lễ kia cứ săm soi khắp người nàng, còn nàng thì từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu đứng một bên, không để lộ cảm xúc gì.
Vương bà tử thu lại suy nghĩ, lần nữa nhìn vào khuôn mặt của Tô Khuynh. Thấy nàng, thấy nàng đứng yên một bên, cụp mi rũ mắt nhưng lại nhìn rõ tất cả. Chỉ là trên khuôn mặt nhỏ nhắn không chứa cảm xúc gì, tuy đã nghe được lời hứa hẹn của lão thái thái sẽ sắp xếp chốn về các kiểu cũng không tỏ ra vui mừng dù chỉ một chút. Điều này khiến người ta không thể đoán được thái độ của nàng ra sao.
Thái Ngọc đứng bên cạnh xưa nay luôn giỏi nhìn mặt đoán ý, thấy cô nương nhà các nàng trầm lặng không nói một lời, mà đột nhiên Vương bà tử kia lại mơ hồ tỏ thái độ, lén đưa mắt ra hiệu cho Thái Hà, lập tức bước nhanh tới mời ngồi rồi rót trà, kính cẩn cầm bằng hai tay dâng lên trước mặt bà ta, tươi cười niềm nở.
“Vương ma ma, thời tiết giá lạnh thế này, phiền bà lặn lội đường xa đến đây, vất vả cho bà rồi. Bà mau uống tách trà nóng đi cho đỡ lạnh. Trời rét buốt, đừng để bị cảm lạnh. Phải biết rằng bà chính là cánh tay đắc lực nhất của lão thái thái, ai cũng biết bên cạnh ai dù có thiếu ai thì cũng không thể thiếu bà hầu hạ. Cho nên bà nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy.”
Thái Hà vội mang ghế dựa ra, dùng tay áo lau mặt ghế hai lần, sau đó nhẹ giọng mời Vương bà tử ngồi xuống nghỉ ngơi.
Sắc mặt Vương bà tử dần khá hơn. Nhưng chưa vội ngồi xuống, chỉ cầm tách trà nhấp một ngụm, ung dung thở dài: “Cái gì mà đắc lực với không đắc lực, không phải bổn phận của ta là nô tỳ sao? Được chủ tử coi trọng, đó là đặc biệt cho ta thể diện, làm sao có thể không biết ơn, không tận tâm tận lực hầu hạ gấp bội được chứ? Đâu ra cái kiểu, ngày sợ đêm lo, chỉ e là đã làm cô phụ mối ơn huệ mà chủ tử ban tặng mất rồi.”
Nói đến đây bà ta bỗng ngừng lại, sau đó nâng mắt liếc nhìn Tô Khuynh đứng cách đó không xa, nói với vẻ ám chỉ: “Kẻ làm nô tỳ như ta, điều quan trọng nhất chính là hiểu rõ bổn phận của mình. Nếu ỷ vào việc được chủ tử để mắt đến để mà làm bộ làm tịch, thậm chí còn không biết nặng nhẹ bù lu bù loa lên, thế thì đúng là tự đánh giá bản thân quá cao rồi. Cô nương nói thử xem nào?”
Tô Khuynh trầm mặc một lúc lâu.
Vương bà tử còn đang cho rằng nàng nghe không lọt tai mấy lời này, đang định lạnh mặt nói nặng lời, nhưng cuối cùng lại nghe nàng lên tiếng: “Vương ma ma nói phải.”
Giọng nói hơi nhỏ, nhưng trong trẻo trầm lắng, giống như con người của nàng vậy.
Nàng chịu mở miệng có nghĩa là đã nhận sai, điều này làm cho Vương bà tử khá hài lòng.
“Cô nương có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi.” Vương bà tử nhìn nàng, nói với thâm ý sâu xa: “Lão thái thái nói rồi, chỉ cần cô nương có thể hầu hạ Đại gia thật tốt, sau này ắt sẽ có chốn về đàng hoàng. Lão nô hầu hạ bên cạnh lão thái thái nhiều năm vậy rồi, chưa có nô tỳ nào được lão thái thái ân cần đến thế, đây chính là thể diện lớn lắm đấy. Hiện giờ cũng coi như cô nương đã một bước lên trời rồi, thật không biết đã phải tu mấy đời mới được phúc phận nhường này. Có thể thấy rằng, cô cũng là người có phúc. Mong rằng cô nương biết quý trọng, chớ có phụ tấm lòng thành của lão thái thái. Ngày lành vẫn còn đang chờ cô ở phía trước đấy.”
Tô Khuynh khẽ gật đầu nói phải.
Vương bà tử lại nói vài câu đại loại như hầu hạ Đại gia thật tốt, thấy Tô Khuynh cũng ngoan ngoãn đồng ý, thầm nghĩ chắc là nàng bị mấy lời bà ta nói doạ sợ rồi, không khỏi sinh ra vài phần tự đắc và hài lòng.
Đợi đến khi Vương bà tử vừa lòng rời đi, Thái Ngọc Thái Hà liền chạy đến đỡ Tô Khuynh ngồi xuống, một người đấm lưng bóp vai cho nàng, người kia pha cho nàng ly trà nóng, để nàng nghĩ ngơi thư giãn.
Trong mắt hai người, Vương bà tử bên cạnh lão thái thái kia có hơi hà khắc. Tuy lần này đến để truyền lời ân điển của lão thái thái, nhưng lời nói lại kẹp dao giấu kiếm, có vẻ mang theo ý cảnh cáo uy hiếp. Thấy cô nương nhà mình nhu nhược yếu đuối e là chưa chưa từng gặp phải tình huống như vậy bao giờ, hẳn là đã bị doạ sợ rồi. Bà tử kia ỷ mình là người bên cạnh lão thái thái, giọng điệu cứ mỉa mai châm chọc rất vô lễ, sợ rằng lúc này trong lòng cô nương đang cảm thấy ấm ức.
Tay cầm chén trà, Tô Khuynh ngồi trước bàn một hồi lâu, không buồn cũng không vui, cứ như là bị ma quỷ hút mất sự sống vậy.
“Cô nương?” Thái Ngọc lo lắng gọi một tiếng.
Tô Khuynh hơi hoàn hồn, khẽ quay mặt nhẹ giọng đáp: “Không sao.”
Thái Ngọc cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, nói: “Cô nương có muốn ăn chút điểm tâm gì không, nô tỳ đi xuống mang vài món lên nhé?”
“Không cần đâu. Ở đây cũng không còn việc gì, hai em lui xuống nghỉ ngơi trước đi. Nếu cần gì thì ta sẽ gọi các em sau.”
Tô Khuynh nhẹ giọng nói, Thái Ngọc đoán nàng muốn yên tĩnh ở một mình thì cũng không lắm lời nữa, lặng lẽ lui xuống cùng Thái Hà. Chỉ là trước khi lui ra, tay chân nhanh nhẹn dọn dẹp hết mấy bộ xiêm y cùng trang sức đang chất đống trên bàn, cùng nhau mang đi cất.
Trong phòng chìm vào tĩnh lặng.
Tô Khuynh ngồi một mình trước bàn trà, nghiêng mặt, lẳng lặng nhìn những ánh sáng lốm đốm in trên cửa sổ lăng hoa (*).
Nàng cứ ngồi như vậy, trông ra.
Ngồi lâu thật lâu, cũng nhìn thật lâu…
(*) Cửa sổ lăng hoa: phần nửa trên của cửa ra vào thời Trung cổ, thường khắc thành nhiều ô lớn (thường là hình tròn hoặc hình thoi) rồi dán giấy hoặc vải lên, có công dụng đón ánh sáng và giữ ấm, không thể mở ra được. Đây là loại cửa phổ biến trong Tử Cấm Thành.