Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 29

Màn đêm buông xuống, đèn vừa được đốt sáng, Tống Nghị đã vội bước vào sân viện của Tô Khuynh.

Khi Tống Nghị vừa vào nhà, Tô Khuynh cũng vừa mới tắm xong, lúc này đang trùm áo khoác ngồi bên mép giường, Thái Ngọc Thái Hà cầm khăn lông cẩn thận lau hai bên tóc mai ướt nhẹp của nàng.

Vì đến mà không cho người vào thông báo, cho nên hắn đột nhiên từ bên ngoài bước vào, hiển nhiên đã khiến Thái Hà Thái Ngọc thực sự hoảng loạn, khăn lông trong tay cũng không kịp bỏ xuống, lập tức vội lùi sang hai bên, quỳ gối hành lễ.

Tô Khuynh theo bản năng đưa tay túm chặt cổ áo lỏng lẻo của mình, nhưng ngay sau đó nàng chợt dừng tay. Nắm tay lại rồi buông xuống, nàng cúi đầu, tuỳ tiện để ánh mắt sắc bén kia quét khắp người nàng không chút e dè nào.

Tống Nghị híp mắt nhìn về phía giường.

Eo thon cong cành liễu, lụa đỏ thấu da hồng. Chỉ với cái dáng vẻ ngồi lặng thinh không nói một lời kia, vẻ đẹp thanh tú thoát tục mà khác biệt của nàng vẫn không thể giấu đi đâu được.

Ánh mắt Tống Nghị dạo chơi trên vòng eo thon nhỏ kia một lúc, sau đó di chuyển lên trên, quan sát trực diện khuôn mặt nàng. Thấy sắc mặt nàng trong trẻo, tóc mai hãy còn ươn ướt, khuôn hàm cứng nhắc cùng đôi môi mím chặt để lộ vài phần không cam lòng cùng kháng cự, khiến cả người nàng bớt đi vẻ nhỏ bé yếu ớt, trở nên cứng cỏi hơn chút.

Đưa tay cởi áo khoác ném sang một bên, Tống Nghị nhẹ giọng lệnh cho lui ra, hai người Thái Hà đang quỳ một bên khẽ thưa vâng rồi nhanh chóng khom người rời khỏi rồi cẩn thận đóng cả lại.

Đến khi Tống Nghị trở ra đã là đêm khuya, trăng sáng vằng vặc.

Thấy gia nhà mình ra, Phúc Lộc đang đứng chờ bên ngoài nhanh chóng xốc lại tinh thần, nhanh chân bước theo. Còn hai người Thái Ngọc Thái Hà đang đứng cùng cũng lập tức cúi đầu quỳ xuống, nhưng trong tay vẫn cẩn thận bưng chén thuốc cùng chén đồ bổ, không dám phạm sai lầm.

Đêm đầu xuân se se lạnh, Tống Nghị tuỳ ý khép áo choàng lại, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua chén thuốc kia, chỉ trầm giọng dặn một câu chăm sóc thật tốt rồi lập tức cất bước rời đi.

Chờ đến tận khi bóng dáng Tống Nghị đã hoàn toàn biến mất khỏi tiểu viện, hai người Thái Ngọc Thái Hà mới dám đứng dậy.

Cẩn thận bưng chén thuốc đi vào, lập tức cảm nhận được mùi hương ướt át kia phả vào mặt, hình ảnh đập vào mắt chính là cô nương kiệt sức nằm trơ trọi trên giường, cả người ướt đẫm đang nhắm mắt hôn mê.

Hai người cúi đầu đến gần, Thái Hà nâng người nàng dậy, còn Thái Ngọc vẫn bưng chén thuốc khẽ gọi hai tiếng.

Tô Khuynh miễn cưỡng mở mắt ra.

Giọng Thái Ngọc càng hạ thấp hơn, cúi đầu nói: “Cô nương, nên uống thuốc rồi.”

Nghe vậy, ánh mắt Tô Khuynh vô thức nhìn xuống chén thuốc trong tay Thái Ngọc. Cái mùi nồng nặc của thứ thuốc đen đặc kia khiến mắt nàng dần có tiêu cự trở lại.

Nàng khẽ đáp lại, nhưng vừa mở miệng lại chỉ phát ra âm thanh yếu ớt khàn khàn.

Thái Ngọc nhanh chóng tiến lại gần, khuấy thìa canh cho thuốc mau nguội, sau đó múc một muỗng cẩn thận đút cho Tô Khuynh.

Tô Khuynh há miệng uống rồi nuốt xuống.

Đến khi chén thuốc gần cạn, Thái Ngọc mau chóng lấy khăn gấm cẩn thận lau khoé môi nàng, sau đó lại cầm bát đồ bổ đặt sẵn bên cạnh lên, muốn bón nốt cho nàng.

Tô Khuynh khẽ cau mày, mím chặt môi không chịu hé miệng. Nhưng thấy vẻ mặt hoảng sợ của Thái Ngọc Thái Hà giống như sắp sửa quỳ xuống dập đầu, chỉ đành đè nén sự khó chịu trong lòng, cố ăn nốt.

Thái Ngọc Thái Hà khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thái Ngọc bưng chén không lui ra ngoài, sau khi đưa chén muỗng cho hạ nhân khác lại thì thầm phân phó nô bộc thô sử chuẩn bị nước nóng đưa vào.

Khi hai người hầu hạ Tô Khuynh rửa mặt chải đầu xong thì đỡ nàng nằm xuống. Đêm đã quá khuya nên Tô Khuynh vừa đặt lưng xuống đã bất động, nhắm mắt dần chìm vào giấc ngủ.

Thái Ngọc Thái Hà nhanh chóng quét tước căn phòng sạch sẽ, tay chân nhẹ nhàng thối lui ra bên ngoài.

Hai người liếc nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy trong mắt đối phương có nét bất an.

Đại nhân sủng hạnh cô nương hai đêm liền, có thể chắc chắn rằng cô nương đang được sủng ái. Nhưng mà cô nương chẳng thèm để ý đến ân sủng của Đại nhân dù chỉ một chút, hai chữ không tình nguyện viết rõ lên mặt. Hai ngày trôi qua, ngay cả hai nô tỳ vụng về như hai người còn nhìn ra được, huống chi là người tinh tường như Đại nhân?

Tuy Đại nhân không biểu hiện ra mặt, nhưng nam nhân tôn quý như vậy, sao lại không để bụng cơ chứ? Vả lại, nhìn tình trạng tối nay của cô nương là có thể đoán được chắc chắn là tối nay Đại nhân đã sinh ra vài phần thương xót, nếu không những vết bầm tím trên người cô nương cũng sẽ không sẫm màu hơn hôm qua.

Hai người đều có hơi lo sợ. Hiện giờ Đại nhân khá hứng thú với cô nương, vậy nên mới dung thứ cho tính tình không tốt của cô nương. Nếu một ngày nào đó hoàn toàn chán ghét cô nương… e là cái tình nhỏ nhen của cô nương sẽ bị coi là ngỗ nghịch, đến lúc đó cô nương thất sủng. Nhẹ thì ở lại hậu viện tự sinh tự diệt, nặng thì sẽ bị chủ mẫu chà đạp, bị bán đến những nơi ô uế bẩn thỉu.

Nếu cô nương mà hai người hầu hạ có kết cục không tốt, vậy thì mấy nô tỳ ti tiện như bọn họ sao có thể yên thân được? Chỉ nghĩ thôi đã thấy lạnh cả người.

Hôm sau, mặt trời đã lên cao thì Tô Khuynh mới tỉnh dậy.

Khi cố gắng gượng ngồi dậy, cảm thấy lưng và eo đau thấu tận xương, chỗ nào trên cơ thể cũng đều thấy đau nhức. Sau khi miễn cưỡng mặc xong đồ rồi xuống giường, hai chân mềm nhũn khiến nàng suýt ngã nhào xuống đất.

Thái Ngọc Thái Hà vội chạy đến đỡ lấy nàng.

Dìu Tô Khuynh đến ngồi xuống trước bàn gần tấm bình phong, Thái Ngọc thấy rõ nàng không được khoẻ lắm nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng, thế nên lại đau lòng: “Cô nương, nếu cô thấy không thoải mái thì cứ vào giường nghỉ thêm một lát đi. Không có ai đến sân viện của chúng ta đâu, cô cứ nằm đi không cần phải ngại.”

Tô Khuynh lắc đầu ý bảo mình không sao.

Ngồi im lặng một lúc, nàng hơi nghiêng đầu khẽ hỏi: “Hôm nay là mùng mấy rồi?”

Vừa rửa mặt chải đầu cho Tô Khuynh xong thì hai người đã cho người dọn bữa sáng, nghe vậy thì lại bất giác nhìn nhau. Tuy không biết vì sao cô nương lại hỏi ngày, nhưng vẫn nhanh chóng đáp: “Thưa cô nương, hôm nay là mùng năm ạ.” Trong lòng lại âm thầm suy đoán, chẳng lẽ mấy ngày tới đây cô nương muốn làm chuyện gì đó chăng?

Mùng năm. Ánh mắt Tô Khuynh hơi hoảng hốt.

Ngày thứ ba. Nếu tính đến hôm nay, còn khoảng tám ngày nữa.

Lâu như vậy… Gian nan như vậy.

Nghĩ đến còn khoảng tám ngày nữa phải chịu giày vò, nghĩ đến những hành động mạnh bạo của tên nam nhân kia, nàng chợt thấy toàn thân lạnh ngắt. Trong lòng nàng bỗng nổi lên suy nghĩ muốn rút lui, điên cuồng kêu gào yêu cầu nàng lập tức thoát khỏi loại sỉ nhục cùng tra tấn đáng xấu hổ này.

Không, không!

Thở d.ốc một lúc lâu, đôi tay nhỏ nhắn mảnh khảnh ẩn sau ống tay áo đang nắm chặt. Móng tay đâm vào lòng bàn tay, cơn đau nhẹ khiến đầu óc nàng dần tỉnh táo lại.

Không thể bỏ dở giữa chừng. Tô Khuynh nhắm mắt ổn định lại cảm xúc.

Lúc trước, ngay cái khoảnh khắc quyết định bước chân vào vũng bùn này thì nàng đã không còn đường lui nữa rồi. Huống hồ, nếu nhảy khỏi vũng bùn này giữa chừng thì sao nữa? Chẳng lẽ nàng có thể tiện tay gột sạch bùn đất bám dính trên cơ thể, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trong trắng như lúc ban đầu sao?

Không thể nào.

Đó chỉ là lừa gạt người khác chứ không thể lừa gạt chính mình.

Giờ đây, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng thêm mấy ngày nữa, hoàn thành cuộc giao dịch này.

Nhanh thôi, sẽ nhanh thôi. Chịu đựng thêm chút nữa, nhẫn nhịn thêm một chút nữa thôi.

Khi Tô Khuynh mở mắt, mọi cảm xúc cuộn trào trong mắt gần như đã tan biến hết.

Thái Ngọc Thái Hà nhìn nàng với vẻ bất an.

Tô Khuynh hơi rũ mắt, khẽ nói: “Đừng lo, ta không sao. Không còn sớm nữa, mau dọn cơm lên đi.”

Thái Ngọc Thái Hà khẽ thở phào một hơi.

Vui vẻ đáp lời, Thái Ngọc vội dặn dò hạ nhân nhanh chóng dọn cơm, còn sai người bưng trà xanh lên cho Tô Khuynh súc miệng, sau đó lại tự tay dâng chén ngọc đũa bạc lên cho nàng.

Bữa sáng bày đầy một bàn, thật sự rất phong phú, một vài món còn khá hiếm lạ. Mấy món điểm tâm cũng khá đặc sắc, có bánh sủi cảo cua thơm phức, có mấy bánh trái tỉa hình hoa mẫu đơn, còn có cả bánh hình hoa cuốn hạt thông kèm mỡ ngỗng. Xung quanh những món điểm tâm đặt giữa bàn là vài món rất được được ưa chuộng như ngải cứu và mầm kỷ tử, trang trí rất khéo léo bắt mắt. Phần bàn còn lại thì bày rượu Huệ Tuyền của tỉnh Tô Châu, gần chén rượu là đồ nhắm, chân ngỗng hấp rượu và lưỡi vịt om.

Tô Khuynh cần đũa bạc, nhìn một bàn đầy những món ăn hiếm lạ bày biện trên đĩa ngọc, chợt ngẩn người chậm chạp không hạ đũa.

Lòng Thái Ngọc hơi thấp thỏm, nhỏ giọng dò hỏi: “Trên bàn không có món nào hợp khẩu vị của cô nương sao?”

Thật ra trong lòng Thái Ngọc đã hiểu rõ, câu hỏi này thật thừa thãi. Bởi vì trước giờ đồ ăn trong viện bọn họ luôn rất phong phú, chưa kể đến thức ăn hôm nay luôn ngon hơn hôm trước, có khi còn ngon sánh được với cả bên hậu viện của Nhị gia cũng không chừng. Phủ Tổng đốc chỉ có ba nữ nhân, tuy cô nương không phải người đầu tiên, nhưng lại là người được sủng ái nhất. Không tin thì cứ nhìn hai di nương bên viện kia mà xem, chỉ cần không mù cũng nhìn ra được rằng Đại nhân đang lạnh nhạt với bọn họ. Mà người trong phủ đều là kẻ thức thời, thấy Đại nhân nhà mình đều ở chỗ cô nương hai đêm liền, làm sao có thể không biết hướng gió của hậu viên đang thổi về chỗ nào, còn dám chậm trễ được nữa sao?

Nhìn bàn đồ ăn mà xem, không những nhiều điểm tâm mà còn dâng thêm cả chung rượu quý Tô Châu cùng với đồ nhắm rượu, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra phòng bếp đang có ý lấy lòng. Điểm tâm với thức ăn còn tinh tế hơn cả, không cần kể đến hương vị thơm lừng này, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi, sao có thể không hợp khẩu vị được chứ?

Thật ra trong lòng Thái Ngọc Thái Hà đã hiểu rõ, không phải do không hợp khẩu vị của cô nương, mà e là do trong lòng cô nương có khúc mắc. Nguyên nhân thì rất rõ ràng, cho nên hai người mới càng thêm thấp thỏm.

Hai người họ cũng hơi khó hiểu, một nam tử quyền cao chức trọng lại còn mạnh mẽ biết nhẫn nại như Đại nhân, có nữ tử nào không thích cho được? Trở thành nữ nhân của Đại nhân, được Đại nhân sủng hạnh, đây là chuyện may mắn đến mức nhiều nữ tử còn không dám tưởng tượng ra đấy.

Giống như hai di nương xuất thân kinh thành ở bên viện kia, không phải hai ngày trước còn nóng lòng đến hỏi thăm tin tức đấy thôi. Đặc biệt là Nguyệt di nương kia, cái vẻ hằn học mà ghen tỵ đến đỏ cả mắt đó chỉ thiếu điều xông đến b.óp ch.ết cô nương của bọn họ nữa thôi.

Tô Khuynh hoàn hồn. Cầm đũa ngọc gắp một miếng bánh hình hoa cuốn hạt thông kèm mỡ ngỗng, đưa đến bên miệng rồi cắn một miếng, từ từ nhai.

Bánh cuốn hoa mềm mềm xốp xốp lại còn thơm ngọt, cắn một miếng hương thơm đã tràn ngập trong khoang miệng.

Tô Khuynh không để lộ biểu cảm gì, chỉ từ từ ăn, cảm thấy thật nhạt nhẽo vô vị.

Bình Luận (0)
Comment