Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 30

Vào buổi trưa, Tô Khuynh đang ngủ trưa thì đột nhiên như gặp phải ác mộng mà choàng tỉnh giấc, không còn thấy buồn ngủ nữa.

Thái Ngọc vội nhúng ướt khăn chạy tới, lau mồ hôi lạnh trên trán trên người Tô Khuynh rồi lại dùng khăn khô lau thêm một lượt, xong xuôi lại dặn dò Thái Hà chuẩn bị một y phục khác để cho nàng thay.

Hầu hạ nàng thức dậy xong, Thái Ngọc thấy nàng không còn buồn ngủ nữa mà chỉ lặng im ngồi trước bàn, tinh thần không tập trung, cũng không biết là đang nghĩ gì. Sợ nàng thấy nhàm chán, bèn dè dặt đề nghị: “Cô nương, nếu cô cảm thấy buồn chán thì để chúng nô tỳ đưa cô đi dạo giải sầu nhé?”

Nghe vậy, Tô Khuynh chợt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Buổi chiều tháng Hai cảnh xuân đâm chồi nảy lộc, có cành liễu xanh non, có cả hoa cả nụ, còn có bướm bay dập dờn, cũng có cả chim hót vang… Ánh mặt trời đúng lúc chiếu xuống, tựa như kim tuyến lấp lánh ánh vàng xuyên qua những ô cửa sổ chiếu vào những ngăn tủ trong phòng, bao phủ lấy những thứ nó chiếu xuống, trông rất vui mắt.

Nhưng Tô Khuynh, lại cực kỳ căm ghét.

Đúng vậy, mỗi một bông hoa ngọn cỏ, mỗi cây mỗi cành ở nơi đây, đến cả một tấc không khí của chỗ này cũng khiến nàng cảm thấy ngột ngạt. Tuy có đẹp như tiên cảnh, với nàng mà nói thì sao mà vui được cơ chứ? Có đôi khi trong lòng nàng bỗng nổi lên một suy nghĩ, nếu có thể, lúc trước nàng thà chết đi ở con suối thơ mộng kia. Dù gì thì cũng là lá rụng về cội, như thế còn tốt hơn là chịu đựng dày vò ở đây để sống qua ngày.

Thấy cô nương thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, Thái Hà có tính khá hoạt bát còn tưởng nàng thấy hứng thú với lời đề nghị của Thái Ngọc, cũng vội tiếp lời: “Đúng đó cô nương, nhân thời tiết đẹp thế này để đi dạo trong sân thì đúng là không còn gì bằng. Cô nương đã nhìn thấy xích đu dưới tán thánh liễu ngoài kia chưa? Cái đó được làm trước khi cô nương vào viện, lúc ấy nô tỳ với tỷ tỷ còn hỗ trợ phụ giúp một tay đấy. Tháng Hai là tháng thích hợp nhất để chơi liễu đó, hay là cô nương thử một chút đi, đảm bảo cô sẽ thích.”

Ánh mắt Tô Khuynh khẽ liếc qua xích đu dưới tán thánh liễu.

“Không đi đâu. Hai em thích thì cứ ra chơi đi, ta ở đây nhìn hai em thì cũng thế mà.”

Dĩ nhiên là Thái Ngọc Thái Hà không dám làm theo. Thấy cô nương không mấy vui vẻ, Thái Ngọc lại đề nghị: “Cô nương có thú vui gì không? Thêu thùa? Chơi đàn hay cờ? Hoặc là trò gì khác? Để nô tỳ đi chuẩn bị cho cô, giúp cô đỡ buồn chán.”

Câu hỏi của Thái Ngọc lại khiến nàng nhớ tới đủ thứ ở hiện đại, người gần như cứng ngắc, ngực lại dần đau nhói.

Thấy cô nương cứ trầm mặc không nói, nghe vậy thì mặt lại lộ ra vẻ khó chịu, Thái Ngọc Thái Hà lập tức hoảng sợ, bỗng nhớ tới cô nương cũng là xuất thân nô tỳ, e là xưa nay chưa đủ may mắn để động vào mấy thứ đó, câu hỏi này của mình chẳng phải là đang tát vào mặt cô nương sao? Nhất thời, Thái Ngọc vừa hối hận vừa lo lắng, chỉ ước có thể tự tay vả cho mình một cái.

“Cô nương!” Thái Ngọc hoảng loạn thốt lên, nhưng vừa mở miệng thì nhận ra mình hơi to tiếng, bất giác thẹn thùng, đỏ mặt thấp giọng nói: “Cô nương, ý nô tỳ là, nếu cô nương buồn chán thì để nô tỳ hát một khúc cho cô nghe nhé? Hồi bé nô tỳ từng sống trong gánh hát một khoảng thời gian, vụng về học được chút tài nghệ, tự cảm thấy có thể miễn cưỡng nghe lọt tai vài câu. Nếu cô nương không chê thì để nô tỳ hát vài đoạn cho cô nghe, giúp cô giải sầu nhé?”

Tô Khuynh hồi thần lại. Nghe xong vốn định từ chối, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ thấp thỏm lo lắng của bọn họ, đành nuốt lời từ chối vào trong. Một lát sau, nàng nói: “Nếu em muốn, vậy thì cứ hát một hai câu cho ta nghe đi.”

Vui vẻ đáp lời, nàng ta vội hắng giọng, bày ra tư thế chuẩn bị.

Thái Ngọc xưa nay luôn cẩn trọng cũng không kìm nén được vui mừng trong lòng. Phải biết rằng từ lúc hai người hầu hạ cô nương này cho tới giờ, thế nhưng lại chưa từng nhìn thấy cô nương hứng thú với bất cứ thứ gì. Hiện giờ cô nương đồng ý nghe hát, liệu có phải cô nương đang dần mở lòng chấp nhận nơi này rồi không?

Hít thở sâu, Thái Ngọc làm động tác hoa lan chỉ, miệng khẽ hát: “Giang Nam…” Vừa cất giọng, hai tiếng lạc nhịp khiến Thái Ngọc đứng hình, Thái Hà đang đứng một bên cũng giật nảy mình. Sau đó sắc mặt Thái Ngọc dần chuyển sang màu đỏ tái.

Thật ra Tô Khuynh nghe không hiểu mấy câu hát dân gian này. Nhưng khuôn mặt đỏ chót của Thái Ngọc đang cố gắng cúi xuống thật thấp, dáng vẻ như chỉ hận không thể đào một cái lỗ chui xuống đất, không mở lời nói một câu nào với nàng thì nàng đã biết, hát sai rồi.

“Em đừng căng thẳng.” Trên mặt Tô Khuynh trưng ra một nụ cười nhạt nhẽo: “Hát sai thì cũng đừng sợ, hát thêm lần nữa là được mà.”

“Dạ.” Thái Ngọc vui vẻ đáp lại.

Một lúc sau, tiếng i i a a được cất lên bằng chất giọng nhẹ nhàng đặc trưng của người Tô Châu, cùng những làn điệu dân ca êm dịu, chầm chầm tuôn chảy trong không gian tràn ngập nắng chiều.

“Giang Nam được hái sen, lá nổi mọc đua chen.

Cá đùa trong lá sen.

Cá đùa lá sen đông, cá đùa lá sen tây, cá đùa lá sen nam, cá đùa lá sen bắc …”(*)

(*) Trích trong bài thơ dân ca “Giang Nam” thuộc “Tương hoạ ca” trong “Nhạc phủ thi tập”. Tham khảo bản dịch của Điệp luyến hoa. (Theo thivien.net)

Không biết qua bao lâu, Thái Ngọc dần hạ giọng ngừng hát rồi liếc mắt nhìn nhau với Thái Hà, trong mắt hai người đều chứ ý cười nhè nhẹ.

Nhẹ nhàng nhấc chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ lên phía trước tủ, cẩn thận nâng Tô Khuynh đang ngủ say trên bàn nằm vào ghế, lại lấy tấm chăn lông dày trên giường đắp cho nàng. Thấy nàng vẫn ngủ say chưa bị làm tỉnh thì khẽ thở phào, lại rón ra rón rén đưa vào buồng trong.

Buông tấm rèm dày mềm mại màu xanh ngọc xuống, Thái Ngọc đi ra dặn dò đám nô bộc bên ngoài làm việc khẽ chút, coi chừng làm cô nương thức giấc.

Đợi Thái Ngọc xong việc, Thái Hà cẩn thận nhìn xuyên qua tấm rèm dày ở buồng trong, sau đó bước đến bên cạnh Thái Ngọc, không kìm được nôn nóng mà lập tức ghé vào tai tỷ tỷ mình thì thầm: “A tỷ, tỷ đã thấy chưa, hôm nay cô nương cười đấy…”

Thái Ngọc nghiêm khắc nhìn nàng ta, khiến nàng ta im lặng.

Thái Hà co rụt người lại, nhớ lại lúc trước a tỷ dặn không thể bàn tán chuyện của chủ tử, biết mình đã phạm phải chuyện đại kỵ nên bèn cúi gằm mặt xuống không dám nói chuyện nữa.

Hai người đứng bên ngoài chờ, im lặng không nói gì.

Nhưng bất luận là Thái Hà hay Thái Ngọc đều không thể bình tâm được. Nhớ lại hôm nay tâm trạng của cô nương đã tốt hơn chút, trong lòng bất giác sinh ra một hy vọng xa vời – liệu như vậy có phải nghĩa là cô nương của hai người đã bắt đầu thông suốt rồi chăng?

Ảo tưởng xa vời của hai người đã tắt ngấm ngay khoảnh khắc Tô Khuynh thức dậy.

Bởi vì hiếm khi Tô Khuynh ngủ sâu, cho nên đến tận chiều muộn mà Thái Ngọc Thái Hà cũng không đành lòng gọi Tô Khuynh dậy. Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, trăng đã lên cao, Tô Khuynh mới dần thức dậy từ giấc ngủ say. Ngay khi thức dậy nàng nhìn thấy bên ngoài cửa sổ kia đã chìm trong màn đêm, thì nàng lập tức cảm thấy cảm người không ổn.

Khi hai người Thái Ngọc Thái Hà đi vào, thấy cô nương đang ôm chăn mắt nhìn trân trân ra ngoài cửa sổ, sắc mặt trắng bệch, cả người cứng đờ.

Thấy cảnh này, hai người lập tức lạnh lòng, lại thoáng cảm thấy hơi thương xót.

“Cô nương!” Hai người vội bước đến, đưa tay vuốt lưng nàng, nói: “Cô nương bị bóng đè sao? Cô nương đừng gấp, từ từ thôi, từ từ thôi là ổn rồi.”

Bảo nàng đừng vội, nhưng trên mặt hai người lại không giấu nổi vẻ gấp gáp. Chung quy trời đã tối, có khi Đại nhân sắp vào viện đến nơi rồi. Nếu Đại nhân mà nhìn thấy cô nương thế này, hẳn sẽ nổi trận lôi đình mất thôi. Nói là bóng đè, nhưng ai cũng biết là cô nương đang sợ Đại nhân.

Thái Ngọc tự trách bản thân nên đánh thức cô nương sớm hơn chút mới phải. Nhưng bây giờ nói cái này cũng vô dụng. Xốc lại tinh thần, nàng ta bèn sai Thái Hà mau mau đi chuẩn bị bữa tối cùng bưng đồ dùng rửa mặt chải đầu đến sớm hơn chút, tiếp nó lại sai chuẩn bị đầy đủ đồ tắm rửa.

Khoảng chừng một lát sau, cảm xúc Tô Khuynh bình ổn lại hơn chút. Từ lúc Thái Ngọc đỡ nàng ngồi xuống trước bàn xong thì liền xua tay, ý bảo nàng không sao.

Thức giấc tỉnh dậy, đột nhiên nhìn thấy màn đêm tựa như cơn ác mộng đeo bám đang dần ập đến, nàng lại lâm vào trạng thái không khoẻ, cảm xúc đột nhiên bị hỗn loạn. Một lúc sau thi ổn hơn, nàng cũng có thể miễn cưỡng chặn lại những dòng cảm xúc chảy loạn trong nội tâm.

Trong bữa tối, Tô Khuynh cũng không ăn uống gì, chỉ gắp hai miếng lấy lệ rồi nuốt không trôi nữa, dứt khoát hạ đũa.

Thái Ngọc thấy nàng ăn ít quá, không khỏi định mở miệng tận tình khuyên bảo, nhưng cuối cùng thấy vẻ mặt mệt mỏi của Tô Khuynh thì lại đành nuốt những lời muốn nói xuống.

Sai người mau chóng dọn dẹp chén đũa xuống xong, hai người Thái Ngọc liền đỡ Tô Khuynh đến bồn tắm sau tấm bình phong, giúp nàng c.ởi đ.ồ tắm gội trong làn hơi nước mờ mịt.

Khoảng ba mươi phút sau, Tô Khuynh mặc áo ngoài rồi ngồi bên mép giường, hệt như hôm qua.

Sau khi đẩy nhanh tiến độ cuối cùng cũng chuẩn bị mọi thứ xong xuôi làm hai người cảm thấy may mắn. nhưng đến khi ngoảnh đầu thấy cô nương đang ngồi thẫn thờ, trông như đã chết lặng thì cảm giác may mắn ngập tràn kia bỗng tan thành mây khói.

Một cô nương vào ban trưa hãy còn phấn chấn, thì giờ phút này lại như một cái xác không hồn.

Thái Ngọc Thái Hà cảm thấy thật khó tả, nhưng cũng không dám khuyên nhủ gì. Dù sao cũng là chuyện của chủ tử, đâu đến lượt mấy nô tỳ hèn mọn như hai người chõ mũi xen vào làm chi?

Tối nay Tống Nghị đến muộn hơn chút. Lúc hắn đến đây, Tô Khuynh đã lên giường gian nan đợi được gần nửa tiếng.

Xua tay đuổi hết nô bộc lui ra, Tống Nghị liền nhanh chóng đi thẳng đến giường. Bước chân mang theo hơi thở áp bách của hắn càng đến gần, Tô Khuynh càng cảm thấy ngột ngạt khó thở, cơ thể cũng không kiềm chế được mà run lên bần bật.

Tống Nghị không đẩy thẳng nàng xuống giường như hôm qua, mà thay vào đó là đứng cách một đoạn, sau khi híp mắt đánh giá thì lại chầm chậm cúi người xuống đối mặt với nàng.

Tô Khuynh co người dưới cái bóng cao lớn như ma quỷ của hắn, chỉ cảm thấy vô cùng áp lực và bí bách. Thình lình đối mặt trực diện với hắn thì lập tức cảm thấy như bị ong đốt, ánh mắt vô thức chật vật trốn tránh, muốn thoát khỏi đôi mắt gần ngay trước mặt của hắn.

Có vẻ như hôm nay tâm trạng của hắn khá tốt, dù thấy dáng vẻ trốn tránh kháng cự của nàng thì Tống Nghị cũng chưa thấy bực, chỉ đưa tay nâng cằm nàng lên, ép nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Sợ gì chứ, gia ăn thịt được ngươi hay sao?”

Tô Khuynh nhắm tịt mắt lại, nghe vậy cũng không thể hiện gì.

Đôi mắt dò xét của Tống Nghị lướt qua mặt nàng, trong lòng còn đang cân nhắc. Nếu là một nô tỳ khác, sau khi hưởng thụ mấy ngày ăn sung mặc sướng thì e là đã đầu hàng khuất phục từ lâu rồi, thành thật sa vào trong đó. Nhưng nàng thì lại là ngoại lệ.

Ngoại lệ ư? Tống Nghị ngẫm đi ngẫm lại hai chữ này, rồi cười khẩy.

Buông lỏng tay ra, hắn đứng thẳng lên, đưa tay cởi nút cổ áo.

Đấu tranh mạnh mẽ đến mức này, theo hắn thấy, hoặc là tự đánh giá bản thân quá cao, muốn tăng thêm nhiều lợi lộc hơn nữa; hoặc là do trời sinh ngu dốt, lề mề mãi vẫn chưa nhận ra điều tuyệt vời trong đó mà thôi.

Tiện tay vắt áo ngoài lên giá đỡ bằng gỗ lim có khắc phù điêu, Tống Nghị cởi bỏ lớp áo lụa bên trong, sau đó xoay người lên giường, đẩy nữ nhân còn đang co rúm người nằm xuống.

Nhưng thật ra hắn muốn xem xem, nàng có thể đấu tranh như thế này đến khi nào.

Kẻ đã được nếm mùi phú quý mà còn nguyện ý trở về những tháng ngày khổ sở ư? Với hắn thì câu nói này thật nực cười.

Bình Luận (0)
Comment