Sáng sớm lúc mặt trời đang dần ló dạng thì Tô Khuynh đã tỉnh lại, ánh nắng màu vàng nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, làm bừng sáng cả căn phòng.
Lại là một ngày mới.
Tô Khuynh thấy hơi yên lòng. Sợ rằng chỉ có mỗi khi sáng sớm thức dậy mới là lúc nội tâm nàng được yên bình nhất.
—
Sảnh Thọ Xuân, Tống phủ.
Vừa ăn sáng xong, nô bộc trong phủ lại vội vội vàng vàng tay chân mau lẹ dọn dẹp chén đũa bưng xuống, tiếp đó là làm theo sai bảo của lão thái thái, pha một ấm trà nóng hổi bưng ra bàn.
Lão thái thái cười vang chỉ vào ấm trà kia: “Nhìn này, Nhị đệ kia của con vừa mới đến Ba Thục thì đã sai người nhanh chóng thúc ngựa mang trà Tước Thiệt về đây. Lúc ở nhà còn nói nó không chín chắn, không ngờ mới đi ra ngoài một chuyến thì đã hiểu chuyện rồi.”
Tống Nghị cười đáp: “Còn không phải nhờ lão thái thái dạy bảo tốt sao?”
Lão thái thái vờ tức giận chỉ tay về phía hắn: “Ba hoa.”
Bảo Châu bên cạnh che miệng cười.
Tống Nghị nhìn Bảo Châu đang cười khúc khích, với tay lấy bình trà rót vào chén, nói với lão thái thái: “Dạo này con có để ý đến vài thanh niên tài tuấn trong Tô Châu, có mấy người phẩm mạo song toàn rất hợp ý con. Hôm nào con mời đế phủ để mẹ với Bảo Châu gặp mặt một chút. Nếu phù hợp thì cũng nên định ngày với Bảo Châu sớm sớm cũng được.”
Đôi mắt vẩn đục của lão thái thái lập tức sáng bừng lên, không khỏi đứng dậy nhìn Tống Nghị với đôi mắt sáng quắc: “Mới đó mà đã chọn được người rồi sao? Là quan chức địa phương hay vẫn còn đi học? Bao nhiêu tuổi rồi? Là con cái nhà nào thế? Trong nhà còn có những ai? Còn…?”
“Trời ơi mẹ à!” Bảo Châu che mặt đứng dậy dậm chân, lỗ tai cũng đỏ ửng: “Đừng nói nữa được không, người ta xấu hổ muốn chết rồi đây này!” Nói xong lại dậm chân thêm cái nữa, cực kỳ xấu hổ liếc mắt trừng Đại ca mình, sau đó xoay người chạy trốn vào buồng trong.
Lão thái thái mặc kệ con gái có xấu hổ hay không, đề cập đến chuyện chung thân đại sự của cục cưng bảo bối, bà hận không thể hỏi hết cả tám đời tổ tông nhà người ta.
Thấy lão thái thái còn muốn hỏi tiếp, Tống Nghị mỉm cười, bảo sẽ cho người mang bức hoạ cùng thông tin chi tiết của mấy người kia sang cho lão thái thái xem trước. Thế là lão thái thái thôi không hỏi tiếp nữa.
Nếu đã nhắc tới chuyện này, lão thái thái lại bất giác nhớ tới chuyện hôn sự của hắn. Tuy lúc trước đã nói trước là tạm thời không bàn đến chuyện này, nhưng gần đây lại khó mà cản được những người nhà của quan chức địa phương đến đây hỏi chuyện. Gần chút thì có nhà Tri phủ, Phó tri và Đề đốc của thành Tô Châu. Xa hơn chút thì có bên Huy Châu hay thậm chí cả nhà quan Giám sát quận Dự Chương với nhà Án sát hẹn gặp. Còn ba tỉnh Lưỡng Giang thì phàm là quan viên có danh phẩm ngang hàng thì đều cử gia quyến đến đây, khéo léo thể hiện ý muốn kết thân. Qua lại thường xuyên như thế, cái suy nghĩ kia của bà lại bắt đầu nổi lên.
“Hai hôm trước người nhà Lương Phủ Đài ở Tô Châu đến đây bái phỏng.” Lão thái thái nhìn hắn một cái, chưa vội vào chủ đề ngay, chọn lựa câu từ để nói đến chuyện Lương Phủ Đài mới được thăng chức: “Kể ra thì trước kia mẹ đã từng gặp Lương Phủ Đài rồi. Khi đó nó vẫn còn là một thằng nhóc choai choai, lại còn học cùng với con. Nhớ hôm ấy con mời nó đến nhà chơi, phụ thân con còn trực tiếp kiểm tra bài của hai đứa, khen ngợi học vấn của nó rất tốt. Nhưng sau khi con được tiến cử làm học sinh vào Quốc Tử Giám học tập, còn nó thì lại thi rớt Tiến sĩ bị phái đi làm quan ở Vân Nam. Chớp mắt đã qua mười năm, không còn thư từ qua lại nữa.”
Nghỉ miệng nhấp ngụm trà, lão thái thái lại nói tiếp: “Hình như mấy năm gần đây nó cũng không dễ dàng gì. Nghe phu nhân của nó kể, bên Vân Nam vừa hẻo lánh lại nhiều muỗi với thú vật, khí độc cũng rất kinh khủng nữa, ở đó khổ sở lắm. Kể chuyện lần này Lương Phủ Đài có thể thăng chức, cô ấy còn rớt nước mắt mấy lần, nói rằng nếu đợt này không nhờ Tổng đốc Đại nhân là con đây khen ngợi đề bạt, thì hiện giờ cả nhà bọn họ vẫn phải hít khí độc ở Vân Nam đấy.”
Nghe lão thái thái nhắc tới Lương Phủ Đài, ban đầu Tống Nghị cũng không để ý lắm. Ngày xưa Lương Hoè học cùng trường với hắn, khá có tài, tiếc là con người lại hơi bảo thủ, nếu không thì y cũng sẽ không phải đến Vân Nam ở những mười mấy năm.
Hiện giờ hắn đã là chưởng quản chuyện quân dân của ba tỉnh Lưỡng Giang, chính là lúc đang cần dùng người. Lần này Lương Hoè kia được về Tô Châu nhậm chức Tri phủ, ngoài suy xét đến việc ngày xưa từng học chung thì lại coi trọng thực lực của Lương Hoè hơn. Có điều nhân sự ba tỉnh Lưỡng Giang đều có sự thay đổi, Lương Hoè cũng chỉ là một trong số đó thôi.
Chỉ nghĩ là gia quyến của Lương Hoè đến đây cảm tạ hắn đã đề bạt, Tống Nghị cũng không để ý lắm, lại rót thêm ly trà, ung dung thưởng thức.
Lão thái thái lén trao đổi ánh mắt với Vương bà tử bên cạnh, sau đó lại cười vang nhìn sang Tống Nghị: “Mẹ nhớ hình như Lương Phủ Đài chỉ lớn hơn con vài tuổi thôi nhỉ? Thế mà không ngờ con gái đầu của nó đã lớn quá rồi, hình như gần bằng Bảo Châu cũng nên?”
Vương bà tử vội tiếp lời: “Đúng rồi lão thái thái, cùng tuổi luôn đó ạ. Quả là một đoá hoa mười tám tuổi, tiểu thư Lương gia khuôn trăng đầy đặn, dung mạo như hoa như ngọc, chỉ nhìn qua thôi cũng khiến người ta yêu thích.”
Lão thái thái thấy người đối diện vẫn ngồi yên không phản ứng lại, thế nên không thèm giấu giếm nữa mà nói thẳng ra luôn: “Mẹ thấy nha đầu nhà họ Lương kia rất tốt, Lương gia cũng được xem như là danh môn vọng tộc ở phủ Tô Châu, con với Lương Phủ Đài kia còn là chỗ bạn học cũ, phong thái của nha đầu kia cũng khá được. Nói thẳng ra là mẹ cực kỳ hài lòng với cô ấy. Hơn nữa Lương phu nhân kia cũng lén đề nghị với mẹ, không dám mong cầu con cho vị trí chính thê. Dù có là bình thê hay quý thiếp đều được.”
Tống Nghị vẫn nhàn nhã nhấp thêm ngụm trà rồi mới đáp: “Lão thái thái, không phải lúc trước con đã nói rồi sao, tạm thời không tính chuyện này vội.”
Lão thái thái nóng nảy: “Cứ cho là con đắn đo về chuyện hôn nhân đại sự, nhưng nạp thiếp thì có ảnh hưởng gì đâu? Đám quan quyến kia cứ năm lần bảy lượt tới hỏi, nếu ta cứ mãi viện cớ từ chối nữa thì không biết bọn họ sẽ lén chuẩn bị thứ gì đâu.”
Thấy Tống Nghị cau mày không đáp, lão thái thái có vài suy đoán, bèn thăm dò: “Chẳng lẽ, con muốn cưới cao à? Cưới con gái quan viên trên kinh hay là… Công chúa?”
Nhắc đến Công chúa, sắc mặt lão thái hơi khó coi. Bà nghe nói, người nhà của Phò mã khi thấy Công chúa điện hạ đều phải quỳ xuống hành lễ, bao gồm cả mẹ chồng.
Dòng suy nghĩ của Tống Nghị bị cuốn vào thế cục phức tạp trên triều, chợt nghe thấy hai chữ Công chúa thì không không nhịn được cười: “Lão thái thái nghĩ nhiều rồi.”
Luật lệ của triều đại này chính là Phò mã không được giữ chức quan. Muốn cưới Công chúa, hoặc là thanh niên anh tuấn có tài nhưng không có căn cốt, vừa được đề tên lên Bảng vàng lại bị khâm điểm làm Phò mã; hoặc là gia thế hiển hách nhưng ăn chơi trác táng, không thể vào quan trường, cưới luôn Công chúa để tăng thêm hào quang cho gia tộc, cũng có thể che chở cho thế hệ con cháu sau này.
Nếu bảo hắn cưới Công chúa… Tống Nghị lắc đầu bật cười. Chưa kể Tống gia bọn họ nhiều đời giàu sang quyền quý, vậy chẳng lẽ Tống Nghị hắn chính là công tử ăn chơi trác táng không học vấn không thể làm quan ư?
“Lão thái thái yên tâm, con không định cưới cao đâu.” Tống Nghị thở dài: “Hoãn thêm hai năm nữa đi, lúc đó triều cục sẽ đỡ rối ren hơn.”
—
Lúc này quan viên địa phương ba tỉnh Lưỡng Giang cũng âm thầm phỏng đoán, Đại nhân của bọn họ muốn cưới cao.
“Chế hiến Đại nhân sẽ không cưới cao.” Trong phủ đệ ở thành Tô Châu, Lương Hoè khẳng định chắc nịch. Hiện giờ trong triều chia bè kết phái đấu đá dữ dội, hơn phân nửa triều thần đều bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành giữa Hoàng Thái tôn và Cửu Hoàng tử, khó mà dứt ra được. Đặc biệt là mấy năm gần đây sức khoẻ của đương kim Thánh Thượng không tốt, phe phái hai bên lại càng đấu đá kịch liệt hơn. Có thể hôm nay vẫn là quan lớn tôn quý hiển hách, ngày mai lại bỗng trở thành một tù nhân bị người ta dẫm đạp. Mức độ tàn khốc đến cỡ này làm người ta chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy ghê sợ.
Mà quan trên Tống Chế hiến Đại nhân của của bọn họ, chưa kể đến căn cơ vững chắc sau mười năm vào triều làm quan, hiện giờ lại còn nắm quyền cai quản quân dân, trị cả văn lẫn võ, giám sát quan lại, dọn dẹp biên quan, đến cả đương kim Thánh Thượng cũng cực kỳ tín nhiệm ngài ấy. Nếu cưới cao thì sẽ khó tránh khỏi cuộc chiến tranh giành giữa các đáng phái. Chế hiến Đại nhân bụng đầy mưu lược, sao lại có thể tự cắt đứt tiền đồ của mình được.
Thấy phu nhân nhà mình có vẻ không tin, hắn cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Chế hiến Đại nhân muốn cưới thấp, e là khó mà đến lượt Lương gia chúng ta. Nàng cũng từ bỏ suy nghĩ đó đi, cũng đừng để người khác xem thường con gái nhà ta.”
Lương phu nhân nghe vậy thì tức giận đến mức suýt ngã. Lão học giả bảo thủ này cũng không biết ra ngoài hỏi thăm gì cả, ở ba tỉnh Lưỡng Giang làm gì có nhà quan viên nào không thương nhớ vị trí trong hậu viện phủ Tổng đốc đâu? Một chính thê hai bình thê bốn tiểu thiếp đều đang trống, không dám mơ tưởng đến vị trí chính thê xa vời kia, đến cả bình thê hay thiếp thất thì sợ là cũng phải tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán!
Không tận dụng cơ hội vốn có là cùng ở trong thành Tô Châu để đến Tống phủ giao lưu kết thân, nhà gần ven hồ mà không muốn hưởng ánh trăng trước tiên, lại còn bảo nàng ta từ bỏ ý định kia đi, lý lẽ gì vậy hả?
“Cái gì mà xem thường con gái nhà ta?” Lương phu nhân tức giận: “Chế hiến Đại nhân là quan lớn một phương, là quan Nhị phẩm đấy. Dù có là thiếp thất nho nhỏ trong hậu viện của ngài ấy thôi thì cũng được lên như diều gặp gió rồi! Nhiều nhà đang thương nhớ lắm kia kìa, có phải chỉ có mỗi nhà mình ra mặt đâu? Nếu Ngọc Nhi nhà ta thật sự có thể lọt được vào mắt của Tống gia rồi vào hậu viện phủ Tổng đốc, người khác bu vào nịnh bợ còn không kịp, lấy đâu ra mà coi thường chứ?”
Lương Hoè nhíu mày: “Dù sao ngày xưa ta và Chế hiến Đại nhân cũng học cùng trường… lại đi đưa con gái mình sang làm thiếp, thế thì ta lại thành một tên tiểu nhân bất kính mất. Vẫn không ổn đâu.”
Lương phu nhân tức giận đến mức xém chút nữa đã nhảy cẫng lên đánh cho hắn tỉnh ra.
Chính vì cái tư tưởng cổ hủ kia của lão phu quân học giả này của nàng ta mà bọn họ mới phải ở lại Vân Nam hít khí độc lâu đến vậy. Đám quan viên cùng đợt với hắn đều sớm đã được điều chuyển nhậm chức ở những nơi khác từ mấy năm trước rồi. Chỉ có hắn, mười mấy năm ngồi yên không nhúc nhích, vì sao chứ? Chính là nhờ cái thái độ cổ hủ kia chứ đâu!
Nàng ta hết chịu nổi những ngày tháng mịt mù không lối thoát rồi, cho nên, nàng ta hạ quyết tâm nhất định phải chọn một tương lai thật tươi đẹp cho hai đứa con gái của mình, không ai có thể ngăn cản được.
—
Tống phủ.
Lão thái thái nghe được Tống Nghị không muốn cưới cao thì an tâm hơn hẳn.
Nhưng mà phải chờ tới hai năm nữa mới cưới được vợ, thực sự làm bà rất sốt ruột. Nhưng bà cũng biết không còn cách nào khác.
Ngay cả việc nạp thiếp… Lão thái thái quay sang liếc hắn một cái, dù nhìn thế nào thì bà cũng biết không thể nhúng tay vào chuyện kia được nữa.
Thôi vậy. Lão thái thái thở dài, con cháu đều có phúc phận riêng, kệ nó đi.
“Đúng rồi, dạo này nha đầu Hà Hương kia sao rồi?”