“Nha đầu được lão thái thái dạy dỗ thì đương nhiên là tốt rồi.” Tống Nghị cười đáp. Nói xong một câu này, hắn lại lấy nắp chén gạt bọt trà, cụp mắt thưởng thức, có vẻ như không muốn nói thêm nữa.
Hình như lão thái thái cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, sau đó lại chuyển chủ đề về những chuyện thú vị khác.
Nói chuyện được một lúc, Tống Nghị thấy không còn sớm nữa nên đành đứng dậy cáo từ rời đi. Dù sao bên phủ Tổng đốc còn rất nhiều công vụ cần hắn về xử lý.
Lão thái thái cũng biết hắn công việc bộn bề, tất nhiên sẽ không giữ lại. Dặn dò hắn mấy câu kiểu như chú ý chăm sóc bản thân cho tốt xong liền sai Vương bà tử với mấy hạ nhân khác ra sân tiễn hắn.
Đến khi đám người Vương bà tử trở vào lại thấy lão thái thái đang trầm tư suy nghĩ.
“Các ngươi nói thử xem…” Lão thái thái trầm ngâm: “Lẽ nào nha đầu kia vẫn cứng đầu, không chịu an phận chăng?”
Vương bà tử kinh ngạc: “Lý nào lại vậy? Lúc trước nô tỳ qua đó đã truyền lại lời ân điển của lão thái thái rồi mà. Nha đầu kia đâu phải kẻ ngốc, tương lai sáng láng thế còn chê, chẳng lẽ cứ phải gây đủ thứ chuyện thì mới chịu bỏ cuộc sao?”
Lão thái thái ngẫm nghĩ rồi thấy cũng đúng, đôi mày đang nhíu chặt dần dịu xuống.
Vương bà tử vòng ra sau lưng lão thái thái, ân cần bóp vai cho bà, cười nói: “Lão thái thái đừng quan tâm nhiều quá kẻo lại đâm lo nghĩ lung tung.”
Lão thái thái thở dài: “Còn không phải vì ta đang đau lòng cho Đại gia của các người sao. Người ta đều hâm mộ Đại gia các ngươi là trọng thần tôn quý trong triều, nhưng ai mà hiểu được làm quan lớn đâu có đơn giản như vậy? Mọi ngày công vụ chồng chất đã khiến nó mệt mỏi lắm rồi, đến cả thứ để nó giải toả mà cũng khiến nó không thoải mái, thế thì tội gì mà không đổi bỏ?”
Lời của lão thái thái có chứa chút hàm ý.
Vương bà tử nghe được, tất nhiên Đông Tuyết đang cúi đầu bóc hạt dưa cho lão thái thái cũng nghe được.
Vẻ mặt Đông Tuyết không được tự nhiên cho lắm, nhưng trong lòng không ngăn nổi trái tim đang thình thịch đập loạn lên, vài tia hy vọng xa vời thoát khỏi sự kiềm chế muốn dâng trào ra ngoài.
Lẽ nào lão thái thái… đang định đổi người hầu hạ cho Đại gia sao?
Nhưng những lời tiếp theo của lão thái thái lại khiến trái tim vừa mới rạo rực của nàng ta nguội lạnh lần nữa.
“Thôi, con lớn không nghe lời mẹ, dù sao ta cũng không làm chủ cho nó được nữa rồi.”
Vương bà tử nhanh chóng lia mắt qua đã thấy được vẻ mất mát trên mặt Đông Tuyết, lén bĩu môi, sau đó lại cười với lão thái thái: “Nếu lão thái thái vẫn không yên tâm, ngày mai nô tỳ lại đến viện bên phủ Tổng đốc kia một chuyến nữa nhé?”
“Đừng.” Lão thái thái vội ngăn lại: “Ta không nên nhúng tay vào chuyện này nữa, kẻo Đại gia của các ngươi lại bị mất mặt.”
Vương bà tử thoáng rùng mình, thầm mắng bản thân hồ đồ. Nếu mình thật sự qua đó, vậy chẳng phải là đang nói với người khác rằng Đại gia không thuần phục được con nha đầu kia, lại còn phải nhờ lão thái thái ra tay giùm sao? Thế này chẳng khác nào đang công khai tát thẳng vào thể diện của Đại gia.
—
Thành thật mà nói, Tống Nghị chưa bao giờ gặp phải một nha đầu ương bướng lì lợm như này bao giờ. Vốn dĩ tối nay hắn không định dày vò nàng quá lâu, dù sao nàng chỉ vừa mới biết chuyện chăn gối, mấy ngày liền đều hầu hạ quá sức, nếu đòi hỏi nhiều quá sợ là nàng sẽ không chịu nổi, cho nên chỉ một lát sau đã buông tha nàng.
Tuy vậy, suốt quá trình đó nàng vẫn rất đau đớn.
Hắn sinh lòng thương xót, trước khi đi lại nói với nàng vài câu, rằng hai ngày nữa hắn sẽ tới, để nàng có thể từ từ nghỉ ngơi.
Sau đó… Tống Nghị cười khẩy.
Tiếp đó hắn nhìn thấy người đối diện vốn còn đang giống như một con rối gỗ hình người vô tri vô giác đột nhiên chống tay vùng dậy, nhìn chằm chằm vào hắn rồi hỏi một câu.
“Hai ngày kia… Nhưng Đại nhân đã hứa trong vòng mười ngày rồi cơ mà?”
Vốn đã đi tới cửa, nhưng lời này lại khiến hắn quay trở vào lần nữa. Nếu nàng đã không biết điều như vậy, thì hắn cần gì phải kiềm chế.
Đêm hôm đó, toàn bộ người đứng chờ bên ngoài đều nín thở tập trung cao độ, đầu cúi thật thấp. Thái Ngọc Thái Hà đều hơi co rúm người lại.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng đột nhiên từ từ mở ra. Thái Ngọc Thái Hà run rẩy bưng chén thuốc quỳ xuống, đầu cúi gằm xuống không dám ngẩng lên.
Phúc Lộc vội cúi đầu đến gần, khoé mắt vô tình thoáng liếc qua bộ y phục lộn xộn trên người Đại gia, quả nhiên là bộ dạng không hề tiết chế. Sau vài giây ngẩn ra lại vội vàng cúi đầu. Hắn ta suýt tưởng rằng mình vừa mới nhìn thấy Đại gia thời vẫn còn đi dạo chơi thanh lâu ở kinh thành.
Tống Nghị hít một hơi thật sâu, sau đó nhanh chóng cất bước rời đi.
Phúc Lộc ổn định lại thần trí, cũng vội vàng chạy theo.
Chờ đến tận khi Đại nhân nhà mình rời khỏi sân, Thái Ngọc Thái Hà mới dám ngẩng đầu. Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều thấy hơi sợ hãi.
Đêm nay động tĩnh trong phòng không giống với mọi khi. Bọn họ không thể không đoán, chẳng lẽ Đại nhân đã sử dụng chút thủ đoạn đáng sợ nào đó…
Quả nhiên.
Khi hai người đẩy cửa bước vào thì kinh ngạc vì thấy cô nương không ở trên giường, mà quần áo chỉ cởi được một nửa đang gục trên bàn trà cạnh tấm bình phong. Xung quanh bộ bàn ghế là một đống hỗn độn, trên mặt đất ngổn ngang những mảnh vỡ của ly trà và đĩa trái cây cùng vài món đồ khác. Còn cô nương thì yếu ớt không còn chút sức lực nằm trên bàn, dường như phải chịu đựng quá lâu. Những ngón tay nõn nà kia đã phải cố gắng hết sức giữ chặt lấy mép bàn, nên lúc này đã trở nên trắng bệch và không ngừng run run, cả cơ thể cũng không chịu nổi mà run rẩy, trông vô cùng đáng thương.
“Cô nương!” Hai người kinh hãi, cuống quýt chạy đến kiểm tra.
Tô Khuynh mắt nhắm nghiền, hàm rằng cắn chặt vào môi, cho đến khi máu ứa ra.
Thái Ngọc thấy vậy thì suốt ruột muốn lên tiếng khuyên bảo, nhưng rồi lại sợ Tô Khuynh xấu hổ nên chỉ đành im lặng, còn đưa mắt ra hiệu cho Thái Hà bên cạnh không được lắm miệng.
Giúp Tô Khuynh lau sạch người rồi mặc lại xiêm y xong, hai người lại cẩn thận đỡ nàng lên giường. Tiếp đó là đi sắc thuốc cho nàng uống hết thì mới đỡ nàng nằm xuống, chỉnh lại góc chăn cho nàng xong rồi thả màn xuống.
Sau đó hai người rón rén lui ra, tay chân nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn dọn dẹp đống hỗn độn quanh bộ bàn ghế.
Thái Hà không thể nhịn miệng, nhân lúc dọn dẹp liền đi đến bên cạnh Thái Ngọc, nhỏ giọng thì thầm với vẻ hơi hoảng sợ: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ cô nương lại làm Đại gia không vui à?”
Thái Ngọc vội vàng đặt ngón tay lên môi ra hiệu im lặng. Dè dặt liếc nhìn vào buồng trong, thấy Tô Khuynh vẫn nằm im như hồi nãy, không có động tĩnh gì, đoán chừng nàng không nghe thấy bên này nói chuyện thì mới khẽ thở phào.
Thế rồi nàng ta hung hăng trừng mắt liếc Thái Hà. Trước khi vào phủ Thái Ngọc đã tận tình dạy bảo dặn dò muội muội này của mình tuyệt đối phải cẩn thận từng hành động lời nói, nhất là những nhà cao sang giàu có như Tống phủ. Xưa nay quy tắc vốn nhiều, điều quan trọng nhất là không được mắc sai lầm. Mà bọn họ thân là nô tỳ thì càng phải nói ít làm nhiều, lén bàn luận chuyện của chủ tử là điều tối kỵ. Nếu xui xẻo gặp phải chủ tử hà khắc thì ít nhiều cũng bị liên luỵ.
Thái Hà cũng biết mình đã phạm sai lầm nên không dám lắm miệng nữa, lúng túng dịch sang bên cạnh cúi đầu dọn dẹp đống hỗn độn trên đất.
Cuối cùng cũng rời khỏi phòng sau khi dọng dẹp xong, Thái Ngọc thấp giọng trách cứ: “Nếu muội mà cứ thấy chuyện gì cũng lôi ra bàn luận thì ta sẽ báo thẳng với chủ tử, sau này không cho phép muội đến gần hầu hạ nữa, đuổi đi làm nha hoàn thô sử bên ngoài. Cũng tránh khỏi ngày sau bị cái miệng hại cái thân mà ngậm đắng nuốt cay, khiến ta thấy mà xót.”
Thái Hà nghe vậy lại luống cuống, vội túm lấy tay Thái Ngọc, nước mắt trực trào ra: “Tỷ tỷ ơi muội sai rồi, cầu xin tỷ đừng điều muội đi chỗ khác. Muội thề lần sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời tỷ, không dám nói lung tung nữa đâu.”
Thái Ngọc dần nguôi giận.
Thấy nét mặt Thái Ngọc không nặng nề nữa, Thái Hà yên tâm hơn phần nào, nhưng vẫn hơi tủi thân, bĩu môi lầu bầu: “Muội cũng chỉ lo cho cô nương thôi mà. Huống hồ nếu cô nương không khoẻ thì chẳng phải tỷ muội chúng ta sẽ bị liên luỵ sao? Hồi nãy lúc lau rửa cho cô nương, không phải tỷ tỷ cũng thấy rồi à, phần bẹn đùi của cô nương đỏ…” Câu nói tiếp theo bị kẹt cứng trước ánh mắt nghiêm khắc của Thái Ngọc.
Thái Hà mím môi không dám ho he thêm câu nào nữa.
Thái Ngọc quay mặt đi không thèm liếc nhìn muội muội mình. Nhưng trong lòng nàng ta không thể bình tĩnh nổi.
Không phải nàng không lo lắng cho sức khoẻ của cô nương nhà mình. Nghĩ đến cơ thể nhỏ bé kia vốn đã yếu ớt hơn những nữ nhân bình thường khác, lại phải hầu hạ quá sức suốt mấy ngày. Sức khoẻ còn chưa kịp hồi phục đã bị Đại nhân nhẫn tâm ra tay dày vò, kiểu này thì sao mà chịu nổi chứ?
Nhớ lại hôm nay cô nương lại bị sưng đỏ, mà nhìn qua có vẻ nghiêm trọng hơn ngày đầu một chút, Thái Ngọc lại sốt ruột. Đúng như lời Thái Hà vừa nói, nếu sức khoẻ cô nương có gì bất trắc, kẻ làm nô tỳ như hai người sẽ không thoát khỏi liên can.
Thầm nghĩ đợi trời hửng sáng phải thưa lên với chủ tử, cho mời đại phu qua đây xem thử. Thế rồi ngẫm lại, hiện giờ trong phủ Tổng đốc không có nữ quyến nào làm chủ, nàng ta có thể tìm ai xin chỉ thị đây? Chẳng lẽ phải cho người đến Tống phủ truyền lời, đặc biệt xin chút chỉ thị của lão thái thái ư?
Thái Ngọc cười khổ, nàng ta cùng lắm chỉ là một tiện tì của nha hoàn thông phòng thôi, lấy đâu ra cái khả năng đó chứ? Hiện giờ đang sống trong nhà cao cửa rộng, một nô tỳ nho nhỏ, địa vị thấp hèn, đến cửa lớn phủ Tổng đốc còn chẳng ra được thì đến Tống phủ kiểu gì đây? Nếu mà có đến được Tống phủ, sợ là chưa kịp bước qua cửa dã bị người ta cầm gậy đánh đuổi. Suy cho cùng nàng ta cũng chỉ là một nô tỳ ti tiện mà thôi.