Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 35

Thành Tô Châu vẫn luôn đông đúc náo nhiệt.

Tuy mới sáng sớm tinh mơ mà trên đường đã tấp nập người qua lại, nhiều chủ quán bán quà bánh đã bày quầy, liên tục hô to rao bán chào hàng, cả không khí thấm đẫm hương vị khói lửa bếp núc.

Tô Khuynh nhìn những hình ảnh quen thuộc này, cảm thấy bản thân như được sống lại lần nữa.

Sau khi rời khỏi phủ Tổng đốc, Tô Khuynh sợ rằng đi muộn sẽ có biến nên đã vội vàng lên đường không dám ngơi nghỉ tí nào. Lúc này nàng đã đi đến chỗ hàng quán, ngửi được mùi thơm của nhiều loại đồ ăn tại quầy ăn sáng thì lại thấy hơi đói bụng. Vả lại trước đó nàng đã đi thẳng một mạch không chút ngơi nghỉ nên chân cũng bị đau mỏi và sưng tấy, bước đi mà nặng như rót chì vậy.

Vốn là Tô Khuynh định đi thẳng một mạch qua chỗ hàng quán trước, sau đó thì vòng sang hiệu buôn có mặt tiền hướng Bắc của nha phủ, đầu tiên phải huỷ bỏ thân phận nô tỳ đã. Nhưng hiện giờ nàng vừa đói vừa mệt, bước chân đã không đủ vững vàng, cố gắng chống cự mà đi thì cũng không khả thi. Cho nên nàng đành chọn một quầy hàng rồi ngồi xuống, định ăn vài miếng cơm nóng trước, đợi ăn no nghỉ lấy sức rồi làm chuyện khác cũng không muộn.

Lập tức gọi một bát mì vằn thắn nhỏ. Ba văn tiền một bát mì nhỏ với năm cái vằn thắn, mỏng vỏ nhiều nhân, ăn cũng khá ngon miệng. Sức ăn của Tô Khuynh không nhiều, bát nhỏ là đủ rồi. Để có thể được nghỉ ngơi lâu, nàng bèn ăn chậm hơn chút. Cũng may lúc này quầy hàng vẫn còn chỗ trống, chủ quán cũng không giục nàng quá nhiều.

Ba mươi phút sau nàng mới ăn xong. Ăn xong lại uống thêm canh nóng, nghỉ vậy cũng đã tạm ổn rồi, Tô Khuynh bèn đứng dậy tiếp tục đi về hướng Bắc.

Ngày nào thân phận nô bộc của nàng còn tồn tại thì nàng vẫn phải nơm nớp lo sợ ngày đó, cho nên xoá bỏ thân phận nô tỳ là việc ưu tiên hàng đầu. Sau khi đổi từ nô tịch sang lương dân xong, nàng sẽ đến khu chợ phía Tây mượn cái xe bò để chạy tới thôn Liễu gia.

Nghĩ đến hiện tượng kỳ lạ lần trước ở thôn Liễu gia, Tô Khuynh không nén nổi kích động.

Con suối đó là cơ hội về nhà duy nhất của nàng!

Lúc trước nàng không dám ôm chút hy vọng nào, còn nghĩ rằng mình không còn cơ hội về nhà nữa, không ngờ thế mà con suối kia bỗng nhiên lại xuất hiện dị động!

Đương nhiên chuyện này khiến nàng cực kỳ phấn chấn. Bởi vì như vậy đủ để giải thích cho việc con đường đưa nàng đến đây không phải đường một chiều, hoá ra nàng vẫn còn cơ hội để trở về thế giới của mình.

Con suối kia có thể xuất hiện dị động một lần thì có thể sẽ xuất hiện lần thứ hai, lần thứ N. Nàng thử một lần không được, vậy thì thử hàng vạn lần. Cùng lắm thì nàng dựng một cái lều ở bên bờ suối, ngày nào cũng đi xuống thử vài lần. Nàng không tin vận may của mình lại kém đến mức dù có cố gắng ngàn vạn lần đều thất bại.

Sau khi nhìn thấy nha phủ uy nghiêm khang trang rộng lớn, Tô Khuynh tạm dừng bước, lấy khế bán thân cùng vài mẩu bạc vụn trong tay nải rồi cầm trong tay, sau đó chỉnh trang lại quần áo đầu tóc cho gọn gàng, lúc này mới khoan thai đi tới trước cửa nha phủ.

“Làm gì?” Nha dịch trước cửa quát lớn một tiếng, hạ ngang giáo xuống chặn Tô Khuynh lại.

Tô Khuynh bình tĩnh đáp: “Đại nhân, ta là tỳ nữ của phủ Tổng đốc, may mắn được chủ tử khai ân, cho phép ta chuộc thân lấy lại tự do. Hôm nay, ta đặc biệt đến đây để xoá bỏ nô tịch. Đại nhân xem này, đây là khế bán thân của ta.”

Nói xong thì chìa khế bán thân của mình ra trước mặt nha dịch.

Nha dịch kia bèn cầm khế bán thân kia lên xem. Ngay khi cầm lấy đã phát hiện có một vật c.ứng được nhét vào trong tay, trong lòng hắn hiểu rõ, sau khi ước lượng qua một chút thì lập tức lén giấu vào ống tay áo. Mở khế bán thân ra để xem qua một lượt, thấy quả đúng là của phủ Tống Chế hiến, nha dịch kia thật sự hơi kinh ngạc trong lòng.

Chế hiến Đại nhân quyền cao chức trọng, không biết có bao nhiêu người muốn chạy đến làm nô bộc trong phủ của ngài ấy đâu. Dù sao thì làm gì có ai không biết đạo lý kẻ gác cổng nhà Tể tướng tương đương với quan Thất phẩm (*) chứ? Hơn nữa nếu là tỳ nữ được sủng ái trong phủ của ngài ấy thì địa vị còn cao hơn cả thiên kim của mấy gia đình bình thường.

(*) Kẻ gác cổng nhà Tể tướng tương đương với quan Thất phẩm: vì người nào muốn bái kiến Tể tướng đều phải cho người gác cổng thông báo trước, thường phải đút lót nịnh nọt lấy lòng để được bảo kê nên quyền lực của họ không hề nhỏ.

Nha dịch lại liếc qua nữ tử trước mặt, thầm nghĩ đang có chỗ dựa tốt thì không dựa lại còn muốn dứt ra, cũng không biết nàng đang nghĩ cái gì nữa. Bất luận có ra sao, hắn vẫn phải vào thông báo với Chủ bộ một tiếng. Dù sao thì đây cũng liên quan đến chuyện của phủ Chế hiến Đại nhân, tuy cũng chỉ là một tỳ nữ nhỏ nhoi, nhưng cứ cẩn thận vẫn hơn.

Không lâu sau, nha dịch kia nhanh chóng đi vào, mở của phụ cho Tô Khuynh đi qua. Vừa vào được mấy bước là đến nghi môn, nha dịch bảo nàng đứng đây chờ, đợi Chủ bộ Đại nhân xử lý công vụ xong đương nhiên sẽ cho người đến đây báo cho nàng biết.

Tô Khuynh cảm tạ, bèn đứng ở cạnh nghi môn yên lặng chờ đợi. Vốn nàng còn tưởng rằng việc xoá bỏ nô tịch sẽ nhanh, cùng lắm chỉ mất mười lăm ba mươi phút thôi. Thế nhưng không ngờ nàng đứng đó đợi tận gần một tiếng.

Nàng bắt đầu sốt ruột, bèn đưa mắt nhìn về nội đường phía xa xa, lòng cũng không yên. Nàng không khỏi phỏng đoán, vì sao lại lâu như vậy? Lẽ nào khế bán thân của nàng có vấn đề gì, hoặc là không đủ quy trình nào đó ư?

Trước chính đường đặt một tấm bia đá giới luật, trên tấm bia khắc mười sáu chữ lớn “Ngươi bổng ngươi lộc, dân đắp dân bồi, dân hèn dễ nạt, trời cao khó dối.” Từng chữ nắn nót, nét bút chỉn chu, khiến người ta nhìn thôi đã thấy choáng ngợp.

Ánh mắt Tô Khuynh lướt qua từng chữ một, nôn nóng trong lòng cũng dần dịu xuống.

Nhưng lúc này Chủ bộ trong nội đường lại không được yên lòng như vậy.

Ban đầu cũng nghĩ là chẳng phải chuyện gì to tát, chẳng qua chỉ là chuyện vặt vãnh như tiểu tỳ nữ huỷ bỏ nô tịch, vẩy tay một cái cũng xong. Cơ mà lười quan tâm nên tiện tay ném vào một góc, đợi hôm nào nhớ thì làm.

Nhưng tỳ nữ này lại xuất thân từ phủ của Tống Chế hiến Đại nhân, dĩ nhiên đây là trường hợp ngoại lệ, liên quan đến quan trên trong phủ của bọn họ. Dù có là việc nhỏ thì cũng không được phép phạm phải sai lầm. Ít nhất thì, cái sai này không thể do hắn gây ra.

Theo nguyên tắc cẩn thận, hắn lập tức sai nha dịch nhanh chóng đánh xe đến phủ của Tống Chế hiến Đại nhân xác nhận lại. Tuy hắn cũng biết đây chỉ là một tỳ nữ nhỏ bé, hẳn sẽ không dám to gan lớn mật đến đây để lừa gạt lấn lướt. Nhưng đã ngụp lặn trong chốn quan trường suốt ngần ấy năm, căn cơ nông cạn như hắn khó mà giữ được chức vụ Chủ bộ nha phủ này được, mà đều phải dựa vào hai chữ ‘cẩn thận’.

Một canh giờ sau, nha dịch kia mới trở về.

“Thưa Đại nhân, đầu tiên thuộc hạ đến Tống phủ hỏi thăm, nhưng Tống lão thái thái cho người truyền lời rằng, lúc trước đã giao tỳ nữ Hà Hương kia cho Chế hiến Đại nhân rồi, sống hay chết đều là người của phủ Tổng đốc, cho nên không tiện nhúng tay vào chuyện này.”

Chủ sự nhíu mày: “Thế ngươi đã đến phủ Tổng đốc hỏi thử chưa?”

Nha dịch hít một hơi, lại đáp: “Đã hỏi rồi. Nhưng lúc ấy Chế hiến Đại nhân không có trong phủ, mà phủ Tổng đốc lại không có người là chủ, thế nên thuộc hạ chỉ đành đợi ở đó suốt hơn nửa canh giờ. Chờ mãi mới thấy ngài Phúc bên cạnh Chế hiến Đại nhân trở về…”

Chủ sự vội hỏi: “Ngài ấy nói sao?”

Nha dịch nhăn nhó: “Ngài Phúc hỏi thuộc hạ, trên tờ khế bán thân kia ghi người bán là ai? Thuộc hạ liền đáp là tên của Tống lão thái thái. Sau đó ngài Phúc nói rằng, nếu là người của lão thái thái, vậy thì không liên quan đến Chế hiến Đại nhân… Thuộc hạ cũng chỉ có thể trở về. Dù sao thì đâu thể đến hỏi Tống lão thái thái được nữa chứ?”

Chủ bộ trầm ngâm suy tư, tin tức này có khá nhiều uẩn khúc. Càng nghĩ càng thấy việc này có ẩn tình. Sau lưng của chủ sự cũng lấm tấm mồ hôi, thầm cảm thấy may mắn. Cũng may mà hắn cẩn thận rồi phái người đi hỏi thăm, nếu không cứ hấp tấp mà làm bừa cho xong thì có khi hắn lại phải tự đi xử lý chuyện này rồi.

Chờ đợi suốt hơn một canh giờ, Tô Khuynh còn đang trông muốn mòn con mắt, cuối cùng cũng đợi được nha dịch đến thông báo.

“Vị cô nương này, hôm nay cô cứ về trước đi đã. Chủ bộ nói, cô đợi thêm tầm ba đến năm hôm nữa rồi hẵng tới.”

“Ba đến năm ngày?” Tô Khuynh hoài nghi nhìn hắn: “Huỷ nô tịch mất nhiều thời gian đến vậy sao?”

Nha dịch đáp với vẻ không hài lòng: “Cô tưởng huỷ nô tịch là chuyện dễ lắm à? Ba năm ngày đã là nhanh rồi đấy.”

Cuối cùng Tô Khuynh cũng cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng lắm. Nếu hắn biết sẵn việc huỷ nô tịch tốn nhiều thời gian thì cần gì phải cho nàng vào đây chờ? Sao ngay từ lúc đầu không bảo nàng trở về đợi ba năm hôm rồi hẵng tới chứ?

“Ừm…” Tô Khuynh thở hắt ra, sau đó nhìn hắn: “Vậy thì xin hỏi Đại nhân, ta có thể lấy lại khế bán thân được không?”

Nha dịch ngẩn ra, sau đó nhướng mày trợn mắt, có vẻ hơi miệng hùm gan sứa mà quát mắng: “Cô đừng có mà đứng đây cố tình gây sự! Đây là chốn quan phủ uy nghiêm, há có thể để cô giở thói ngang ngược! Mau cút đi!” Nói xong thì chẳng thèm giải thích mà đẩy nàng ra khỏi cửa lớn, sau đó đóng sầm cửa lớn lại.

Tô Khuynh loạng choạng ngã vào con sư tử bằng đá trước cổng nha môn.

Nàng miễn cưỡng vịn vào con sư tử đá để đứng dậy, sau đó nhìn chằm chằm vào hai cánh cửa lớn đóng chặt, tức đến run cả người.

Mấy thứ quan chó má!

Nhẫn tâm bắt nạt một cô bé mồ côi không nơi nương tựa như nàng, thế mà còn dám nói đến cái gì mà bia đá giới luật, cái gì mà công bằng với liêm chính cơ à? Ngang nhiên đập bỏ mười sáu chữ trên tấm bia đá giới luật rồi dựng lên một bia đá vàng bạc khác, sau đó khắc lên mười hai chữ “Công sức của dân dễ vét, dân đen bần tiện dễ khinh” hoàn toàn mới à!

Đứng vịn sư tử đá một lúc lâu, khó khăn lắm Tô Khuynh mới đè nén được cơn tức giận đang trực bùng lên, miễn cưỡng muốn vứt bỏ ý định đại náo nha phủ.

Cuối cùng nhìn cửa lớn uy nghiêm trang trọng của nha phủ, Tô Khuynh cắn răng nắm chặt tay, ép bản thân phải xoay người rời đi. Nàng không thể làm loạn, bởi vì nàng không thể ném bỏ cái mạng này tại đây được. Nàng muốn toàn mạng để quay trở về nhà, trở lại đất nước công bằng, bình đẳng, tự do kia. Dù có chết, nàng cũng muốn chết trên đường về nhà.

Bên chợ phía Tây vẫn chỉ tốn năm văn tiền thuê một chiếc xe bò, vẫn là người đánh xe lần trước. Dù sao trước kia cũng đã từng gặp mặt nói chuyện, ngồi xe ông ấy thì nàng vẫn thấy yên tâm hơn.

Xe bò lắc la lắc lư, chở nàng đi đến thôn Liễu gia.

Dọc đường Tô Khuynh ôm tay nải xuất thần nhìn cảnh hai bên đường. Xa phu thấy nàng thì lại nổi hứng muốn nói chuyện, rồi lại lo lắng nàng là cô nương chưa xuất giá, đương nhiên sẽ không chủ động đáp lời.

Đến thôn Liễu gia, Tô Khuynh xuống xe. Sau khi cảm tạ thì lập tức xoay người đi về phía con suối kia.

Vào giờ này khó tránh khỏi việc thôn dân lên núi làm lụng hoặc ra ngoài đi dạo. Bởi vì lúc trước Tô Khuynh từng ở trong thôn một khoảng thời gian, nên có vài thôn dân đã nhận ra nàng.

Có người chào hỏi nàng, nàng bèn cười đáp lại. Cũng có người không biết rồi hỏi thăm người khác, nàng cũng chỉ cười cho qua. Nàng vẫn liên tục bước đi, đích đến chỉ có con suối trong thôn mà thôi.

Cuối cùng, cũng tới rồi.

Tô Khuynh suýt vui mừng đến phát khóc.

Mở tay nải rồi lấy sợi dây chuyền vẫn luôn được cất giữ cẩn thận ra, Tô Khuynh nắm trong tay, giống như lần trước đã thành kính cúi đầu cầu xin thần Phật.

Nàng chưa bao giờ nàng hy vọng dòng suối sẽ có linh, có Thần Sông nghe được lời khẩn cầu, lời cầu nguyện của nàng như lúc này. Sau đó sẽ thương xót tấm lòng thành kính của nàng rồi đưa nàng trở về với thế giới mà nàng vốn thuộc về.

Khi mở mắt ra, ánh mắt Tô Khuynh vô cùng kiên định, tay nắm vòng cổ bước thẳng vào lòng suối không chút do dự. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, nhất định có thể trở về, lần này nhất định có thể trở về…

Bình Luận (0)
Comment