Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 36

“Hừ.” Một tiếng cười lạnh bất ngờ vang lên từ phía bờ suối. Tô Khuynh bỗng giật nảy mình, lông tơ sau lưng dựng đứng.

“Gia còn tưởng bản lĩnh của ngươi lớn lắm cơ, nhưng hoá ra lại cố ý tới đây để tìm chết.” Người trên bờ nói với giọng lãnh đạm lạnh nhạt, nhưng ai cũng có thể nghe được sự lạnh lẽo cùng tức giận đang bị đè nén trong đó.

Lòng suối rộng mà sâu, dòng nước chảy xuôi xuống như dòng thiếc nóng đang chảy. Tô Khuynh đứng trong dòng nước, có vẻ như không chống cự được sức chảy của nước sông mà cứ nghiêng trước nghiêng sau. Tiếp đó thì cứ đứng đực ra như một kẻ ngốc, không trả lời mà cũng chẳng quay đầu lại.

“Sao, tìm chết mà còn đặc biệt chọn chỗ nữa hả? Là ở đây à?” Người trên bờ vẫn cười mỉa mai, nhưng Tô Khuynh cũng chẳng hề quay đầu lại, mặc dù nàng đã nghe quen giọng nói này, mặc cho nàng biết kẻ đang đứng trên bờ lúc này kia là ai. Tô Khuynh đưa mắt nhìn dòng suối đang chầm chậm chảy… Đó là đường về nhà của nàng.

Tống Nghị trên bờ lạnh lùng nhìn bóng dáng đứng im không nhúc nhích của nàng, đang muốn mở miệng quát lớn thì đột nhiên lại thấy nàng lấy tay bịt tai, sau đó cố chấp không thèm quan tâm gì cả mà lao vào lòng suối.

“Ngươi dám tiến thêm bước nữa thử xem!” Tống Nghị nổi giận. Hắn không ngờ nàng thật sự dám tìm đến cái chết, đúng là ngu không ai bằng!

Tô Khuynh bịt tai lại làm như không nghe thấy giọng nói ma quỷ kia, không chút do dự nhắm thằng lòng suối mà lao vào.

Sắc mặt Tống Nghị xám xịt. Rút roi ngựa ra, hắn lạnh mặt đi xuống suối, sau đó giơ roi lên rồi quất về phía nữ nhân đang liều mình lao vào lòng suối. Roi da ngựa quấn vào eo nàng, chẳng nói chẳng rằng kéo nàng lên bờ.

Tô Khuynh giãy giụa cố đi về phía trước nhưng không thắng được lực kéo từ thắt lưng, chỉ có thể quay người lại gồng mình tóm lấy sợi roi da kia, nhìn Tống Nghị với đôi mắt trực trào lệ: “Tống Đại nhân, cầu xin ngài hãy buông tha ta đi…”

Tống Nghị kéo mạnh, nhìn nàng rồi cưới khẩy: “Thả ngươi đi tìm chết à? Thật sự muốn chết thì chết xa xa chút, đừng cố tình chết trước mặt gia.”

“Không phải, không phải, ta không tìm chết mà…” Tô Khuynh liều mạng giải thích, nhưng căn bản là Tống Nghị không hề tin lời nàng, mặc kệ nàng có vùng vẫy như thế nào thì hắn cũng không thèm quan tâm. Hắn dùng sức kéo mạnh nàng từ lòng suối về trước mặt. Sau đó hắn liền túm chặt cánh tay mảnh khảnh của nàng, không thèm đôi co mà lôi nàng lên bờ.

Phúc Lộc trên bờ vội vàng cởi áo khoác trùm lên người gia nhà hắn, sau đó lập tức xoay người chạy tới chỗ buộc ngựa ở cánh rừng gần đó.

Tô Khuynh loạng choạng bị hắn xách lên bờ. Lúc này một cơn gió lạnh thổi qua khiến Tô Khuynh lạnh rùng cả mình, thế nhưng cái lạnh thoảng qua khiến nàng tỉnh táo hơn đôi chút. Nàng biết lúc này mình đang đứng trước mặt hắn, có giãy giụa thêm nữa thì cũng chỉ là tốn công vô ích. Thế là thôi trò châu châu đá xe, để mặc hắn kéo mình ra khỏi con suối.

Dừng chân ở một vị trí cách xa bờ suối. Tống Nghị lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, vẫn chưa nguôi giận.

“Ta không xuống suối nữa…” Tô Khuynh khẽ nói, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười khổ: “Đại nhân có thể buông ta ra trước đã được không?” Nàng nghiêng đầu nhìn bàn tay đang giữ chặt lấy cánh tay mình, rồi lại cúi đầu nhìn sợi roi da đang quấn chặt bên hông.

Lúc này, thậm chí Tô Khuynh cũng bắt đầu hơi hoài nghi liệu tên nam nhân này có phải sao chổi chuyên khắc nàng hay không, nếu không thì sao lại cứ liên tiếp ngăn nàng tìm đường về nhà chứ?

Tống Nghị lạnh lùng nhìn nàng. Sau một hồi giãy giụa trên sông, lúc này quần áo trên người nàng đều đang ướt nhẹp dính sát vào người, những đường cong quyến rũ trên cơ thể như ẩn như hiện. Nhíu mày, hắn cởi chiếc áo khoác đang mặc rồi trùm kín người nàng, miệng cười trào phúng: “Thả ngươi? Thả ngươi đi tìm chết à?”

“Ta không có!” Tô Khuynh không nhịn được mà hô lên: “Ta chỉ đang…” Sau khi nói được ba chữ ‘ta chỉ đang’ thì nàng lại ngẩn ra, sau đó lại ủ rũ cúi đầu.

“Ngươi chỉ đang cái gì?” Tống Nghị thấy dáng vẻ chán nản như quả cà tím dầm sương lúc này của nàng, tưởng nàng đang bị nói trúng không cãi được, đột nhiên trong lòng lại hơi tức giận. Thật khó để khiến hắn không hoài nghi rằng, sở dĩ nàng đến đây tìm chết là bởi vì đã bị hắn cư.ỡng hi.ếp khiến nàng thất thân. Có vài lúc, hắn thật sự muốn thành toàn cho nàng!

“Ta chỉ muốn đứng dưới lòng suối một lúc thôi…” Tô Khuynh ngập ngừng, nhưng lời giải thích như vậy có vẻ không đủ sức thuyết phục. 

Tống Nghị cười lạnh không đáp. Quay mặt đi không nhìn nàng nữa, ngực phập phồng dữ dội giống như đang cố đè nén cơn giận xuống.

Lúc này Phúc Lộc đã dẫn ngựa đến. Tống Nghị tay cầm roi ngựa định dùng sức kéo nàng theo. Tô Khuynh thấy dường như hắn muốn túm nàng lên ngựa, cảnh tượng quen thuộc này khiến nàng có cảm giác như quay trở lại điểm xuất phát, sắc mặt lập tức trắng bệch, liên tục lùi về phía sau vì kinh hãi. 

Tống Nghị liếc nhìn nàng với ánh mắt sắc lạnh.

“Ta không về!” Tô Khuynh thốt lên đầy sợ hãi. Thấy vẻ mặt Tống Nghị ngày càng nặng nề thì tức khắc phản ứng lại, ép bản thân phải kìm nén sự hoảng loạn rồi mới từ tốn giải thích: “Đại nhân, hiện giờ ta đã không còn là nô tỳ của Tống phủ nữa… nên không phiền ngài phải bận tâm đâu. Đại nhân để ta ở đây là được rồi, lát nữa ta sẽ tự nghĩ cách về thành.”

Tống Nghị nhìn nàng chằm chằm, không đáp lời. Lúc này Tô Khuynh mới để ý tới chiếc áo khoác nàng đang choàng thì nhanh tay cởi bỏ, đưa lại cho hắn. “Ở đây ta có chỗ tắm rửa với đồ để thay, không làm phiền Đại nhân nữa.”

Phúc Lộc vội quay người đi. Tống Nghị nhanh chóng liếc nhìn thân thể nàng, ánh mắt sắc lạnh kia lại bập bùng cơn giận. Liếc nhìn đống vải thô nằm trên bờ suối, Tống Nghị giật phắt lấy chiếc áo khoác kia, nhìn nàng chằm chằm rồi cười châm biếm: “Trái lại gia muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi có thể kiên cường như vậy được mấy ngày.” Dứt lời, hất nhẹ chiếc roi da cởi bỏ trói buộc cho nàng, sau đó nhảy lên yên ngựa.

Nhưng mà trước khi đi, hắn lại lạnh lùng ra lệnh cho nàng – kể từ bây giờ, không được đến gần con suối kia dù chỉ nửa bước. Tô Khuynh sợ hắn lại nổi lên ý định bắt nàng trở về. Trong đầu đã chuẩn bị đủ loại suy nghĩ, đương nhiên miệng cũng sẽ kịp thời thốt ra.

Cuối cùng khi hắn đã rời khỏi tầm mắt nàng, Tô Khuynh mới thở phào một hơi đầy như nhõm. Vừa đưa mắt qua, sao tên Phúc Lộc này vẫn còn ở đây? Tô Khuynh hỏi hắn với vẻ kinh ngạc: “Ngài… không đi à?” Phúc Lộc đang đứng quay lưng với nàng chợt cười thầm trong lòng. Tô Khuynh lập tức hiểu ra đôi chút, cũng không hỏi thêm nữa.

Lại mấy cơn gió lạnh thoảng qua, bộ quần áo ướt nhẹp dính sát vào người khiến nàng càng thấy lạnh lẽo, cả người run run. Quay người chầm chậm bước về chỗ tay nải bên mép suối, cũng may bên trong có vài đồ để thay, nếu không cái gió lạnh tháng Hai này chắc chắn sẽ khiến nàng đổ bệnh.

Lúc này Phúc Lộc đã đi cách xa bờ suối hơn một chút. Tô Khuynh nhìn bóng dáng ngày càng xa của hắn, sau đó mới thay quần áo. Nàng vội nhìn về phía dòng suối, mấy ý định trong đầu lại rục rịch ngoi lên. Cuối cùng tất cả đều bị nàng ép xuống.

Thôi vậy, hôm nay con suối này cũng không xuất hiện động tĩnh gì, nàng không cần phải hấp tấp nóng vội, không cần phải dựng cọc thách thức quyền uy của kẻ kia. Sau này lại tính tiếp.

Dù sao thì hắn cũng không thể lúc nào nhìn chằm chằm nàng mãi được đâu nhỉ? Tô Khuynh hoàn toàn không tin. Sao có thể chứ, nàng chẳng phải nhân vật tầm cỡ hay tội phạm trên triều, hắn nhìn chằm chằm nàng để làm gì? Chắc khoảng mấy ngày nữa hắn sẽ hết hứng thú, cũng không thèm đi canh chừng nàng nữa đâu. Nghĩ như vậy, lòng nàng lại nhẹ nhõm hơn chút.

Đến khi nàng thay quần áo xong, Phúc Lộc đã dắt một con ngựa khác tới, mời nàng lên ngựa.

“Không cần đâu.” Tô Khuynh vội từ chối: “Ta có cách trở về mà, không dám làm phiền ngài đâu.” Phúc Lộc vẫn giữ nguyên tư thế mời nàng lên ngựa.

Nhìn tư thế đó của hắn, Tô Khuynh liền đoán được nhất định là do người kia phân phó, không thể phản kháng, chỉ đành làm theo lời hắn ta. Trước lúc lên ngựa, nàng dè dặt hỏi một câu: “Đưa ta về thành Tô Châu à?” Phúc Lộc nghe vậy, dĩ nhiên hiểu được nàng đang lo ngại điều gì. Nàng đang sợ hắn sẽ đưa nàng về phủ Tổng đốc.

“Tất nhiên là về thành Tô Châu rồi.” Phúc Lộc đáp, trong lòng lại cảm thấy hơi buồn cười. Những nữ tử khác đều muốn tìm cơ hội để được vào hậu viện phủ Tổng đốc, duy chỉ có tỳ nữ nho nhỏ này thì lại tránh như tránh rắn rết. Ai không biết còn tưởng gia nhà hắn là cái loại béo ục ịch, thô bỉ, xấu xí dơ bẩn đấy.

Tô Khuynh dẫm lên bàn đạp trèo lên ngựa, nắm lấy dây cương. Phúc Lộc nhìn nàng với vẻ hoài nghi: “Hà Hương cô nương từng học cưỡi ngựa rồi sao?” Không ngờ lúc lên yên ngựa lại không cần hắn đỡ.

Tô Khuynh sửng sốt, sau đó mới giải thích: “Nào có. Do hồi nãy thấy được cách Đại nhân các ngươi lên ngựa nên mới biết thôi.” Đại nhân các ngươi… Phúc Lộc đi trước dẫn ngựa, trong lòng nghiền ngẫm bốn chữ này.

Suốt dọc đường hai người không nói chuyện.

Cuối cùng cũng về đến thành Tô Châu, Tô Khuynh lập tức xuống ngựa sớm rồi cáo từ, sau đó thì nóng lòng muốn rời đi theo hướng ngược lại với phủ Tổng đốc.

Phúc Lộc nhìn bóng dáng nàng vội vã rời đi thì lắc đầu. Chắc Hà Hương cô nương này là đồ ngốc rồi, thật sự nghĩ rằng chạy xa hơn chút thì không ai có thể tìm được nàng ư? Nàng cũng không nghĩ ra, đây không chỉ là địa phận của ba tỉnh Lưỡng Giang, mà còn là thành Tô Châu đấy. Thành Tô Châu là quê nhà của Chế hiến Đại nhân, nha môn phủ Tổng đốc còn nằm sừng sững ở đây nữa kìa.

Đêm nay, Tô Khuynh tìm một khách điếm nhỏ để nghỉ ngơi. Chọn được một căn phòng tầm trung không quá tốt cũng chẳng quá tệ, ở qua đêm tốn mười văn tiền.

Tô Khuynh bèn tính toán lại số tiền trong tay. Tính tổng tất cả, hiện giờ trong tay nàng còn cùng lắm là tám lượng bạc. Nếu tính toán dựa trên mức chi tiêu hiện tại khi ở trong nhà trọ, cộng với tiền cơm một ngày ba bữa rồi để lại tiết kiệm, một tháng nàng tiêu ít nhất cũng phải tới một lượng rưỡi bạc. Thế thì tính ra, chưa đến nửa năm là nàng đã lâm vào cảnh cùng đường bí lối rồi.

Tô Khuynh nghĩ, trong vòng nửa năm, liệu nàng có tìm được cơ hội về nhà không? Nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này thật khó nói. Nằm trên ván giường của khách điếm, Tô Khuynh suy đi tính lại một hồi lâu, cảm thấy nếu thật sự không được thì vẫn phải tìm mọi cách để mưu sinh.

Năm ngày liền sau đó, Tô Khuynh cũng không hề ra khỏi cửa. Trừ ba bữa cơm trong ngày phải ra ngoài mua chút đồ ăn về thì nàng đều ru rú trong nằm đếm ngày đếm tháng.

Không phải phủ nha môn kia nói năm ba ngày sau là có thể làm xong thủ tục huỷ nô tịch của nàng rồi sao? Thế nhưng nàng muốn nhìn thử xem, lần này bọn họ muốn lấy cớ gì để qua loa lấy lệ với nàng. Vì thế vào ngày thứ sáu, từ sáng sớm tinh mơ Tô Khuynh đã đứng trước cửa nha phủ xin nha dịch đi vào thông báo, hôm nay nàng đến đây lấy lại lương tịch. Người gác cổng vẫn là tên nha dịch hôm trước.

“Cô đứng đây chờ đi.” Giọng ồm ồm của nha dịch kia vừa dứt thì hắn liền xoay người đi qua cửa lớn, bước đi trên bậc thềm có hơi cứng ngắc. Tô Khuynh cảm thấy ánh mắt nha dịch kia nhìn nàng hình như không được tự nhiên, cũng không biết có phải do nàng nghĩ nhiều hay không.

Chủ bộ nghe tin nô tỳ Hà Hương kia lại tới nữa thì lại bất giác đau đầu.

“Vậy đi.” Chủ bộ vỗ vỗ trán, than dài thở ngắn vì bực bội: “Ngươi ra nói lại với cô ta là ta ra ngoài có việc rồi, bảo cô ta đợi thêm dăm ba hôm nữa rồi lại đến.” Nha dịch kia trầm giọng tuân lệnh, lập tức xoay người định rời đi.

“Đúng rồi, giờ ngươi phải biết giữ chừng mực đấy.” Nha dịch nghe được lời dặn của Chủ bộ thì lại vô thức đưa tay sờ vào lưng, sau đó thu tay lại rồi mỉm cười. Sao hắn dám không giữ đúng chừng mực chứ? Bài học từ hai mươi đòn gậy lớn này, hắn vẫn luôn nhớ rất rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment