Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 41

Vì bị cửa phòng ngăn cách nên không thể nghe rõ động tĩnh bên trong, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng cô nương quát mắng đầy giận dữ, cụ thể là gì thì bọn Thái Ngọc không nghe rành, nhưng bọn họ có thể nghe rõ ràng hai chữ ‘cẩu quan’.

Các nàng không khỏi hoảng hốt. Đang lo lắng thì lại chợt nghe Đại nhân cười to, hình như còn nói đùa mấy câu, sau đó là vài tiếng sột soạt vang lên.

Thấy có vẻ như Đại nhân không hề tức giận, Thái Ngọc Thái Hà lén thở phào nhẹ nhõm, tay chân vốn lạnh ngắt cũng dần ấm lại.

Phúc Lộc cũng ngạc nhiên. Hắn ta thật sự không ngờ, thế mà gia của bọn họ có thể dung túng cho sự ngỗ nghịch kia của Hà Hương cô nương, thực sự rất hiếm thấy.

Không bao lâu, tiếng giường cọt kẹt bắt đầu truyền ra. Xen lẫn tiếng Đại nhân của bọn họ thở hổn hển rồi nói với chất giọng khàn khàn, cái gì mà Kiều Kiều (*), cục cưng, quá mê người gì đó. Cùng với đó là tiếng khóc lóc mắng chửi rời rạc của cô nương, làm người ta nghe mà mặt đỏ tim đập.

(*) Kiều Kiều: thường để gọi những cô gái xinh đẹp yêu kiều.

Thái Ngọc Thái Hà đỏ mặt cúi đầu. Từ khi tới phủ Tổng đốc hầu hạ cô nương, trước giờ vẫn luôn thấy Đại nhân trong dáng vẻ trầm tĩnh nghiêm nghị, lạnh lùng và ít nói ít cười. Bọn họ có nằm mơ cũng đâu ngờ Đại nhân cũng sẽ có lúc phóng túng như thế này? Huống chi những lần trước đều không truyền ra động tĩnh gì, dường như suốt quá trình cô nương của các nàng đều sẽ cố gắng giữ im lặng. Còn Đại nhân thì khỏi phải bàn, tựa như chẳng hề hé miệng nói nửa câu, cho nên trước kia cùng lắm là chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng giường rung lắc.

Bây giờ tự nhiên nghe được âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai như vậy, thực sự làm các nàng không được tự nhiên nữa.

Phúc Lộc liếc nhìn hai người, sau đó vẫy tay ra lệnh cho họ ra cổng chờ. Thái Ngọc Thái Hà như trút được gánh nặng.

Chờ đến khi khom lưng cúi đầu ra khỏi phòng, không còn nghe thấy gì nữa, khuôn mặt nóng bừng mới dần hạ nhiệt. Nhưng nghĩ lại biểu hiện vừa nãy của mình thì lại hận bản thân ngu ngốc, đánh mất thể diện trước mặt Phúc quản gia.

Hai người lại bất giác xấu hổ, thầm hạ quyết tâm lần sau sẽ không để như hôm nay nữa. Không chừng sau này chuyện như vậy sẽ còn xảy ra nhiều lần hơn, nếu cứ để vậy thì chẳng phải sẽ làm bẽ mặt cô nương sao? Sau này các nàng phải học theo Phúc quản gia mới được, từ đầu đến cuối mặt ngài ấy chẳng hề đổi sắc tí nào.

Nếu biết suy nghĩ trong lòng các nàng, chỉ sợ Phúc Lộc sẽ phải cười nhạo thành tiếng. Lúc gia bọn họ dạo chơi thanh lâu ở Tử Cấm Thành, tiếng động có điên cuồng kí.ch thí.ch cỡ nào hắn ta đều đã từng nghe qua, mấy cái này đã là gì đâu.

Nhưng hắn ta vẫn thấy hơi kinh ngạc Mấy năm gần đây, gia bọn họ đã phải kiềm chế khá nhiều, hiếm khi có thời gian phóng túng như vầy. Hiện giờ xem ra, gia đối xử rất khác với Hà Hương cô nương này.

Xong chuyện, Tống Nghị thở dài một hơi đầy thoả mãn, sau đó chậm rãi rời khỏi cơ thể ướt đẫm của nàng.

Hàm răng Tô Khuynh cắn chặt vào môi, con ngươi đỏ hoe đang oán giận nhìn hắn chằm chằm, dáng vẻ hận không thể ăn thịt uống máu hắn.

Tống Nghị lại thấy giai nhân dưới thân hai mắt rưng rưng, nhưng lại nghiến răng không cho phép một giọt nước mắt nào được trước mặt hắn, dáng vẻ yếu ớt lại quật cường, khiến trái tim vừa mới bình ổn lại bắt đầu ngứa ngáy.

Khẽ mỉm cười, vốn đã đứng dậy xuống giường nhưng hắn lại trở vào giường thêm lần nữa.

Tô Khuynh vừa giận vừa hoảng, vội đưa tay tì xuống tấm chăn dưới giường để gắng gượng chống đỡ cơ thể đang bủn rủn yếu ớt bật dậy, hốt hoảng vội tránh né.

Kết quả có thể đoán được.

Chỉ sau vài giây giằng co, Tô Khuynh lại bị hắn đè dưới thân.

Bị ép phải làm tiếp, giọng nàng run rẩy: “Cẩu quan ức hiếp dân lành! Ngươi… sẽ không có kết cục tốt đâu!”

Tống Nghị thở d.ốc: “Kiều Kiều nói hay lắm, nếu cẩu quan mà không ức hiếp dân lành, thì sao xứng danh cẩu quan được đây?”

Dường như không ngờ được hắn lại vô sỉ đến thế, Tô Khuynh không khỏi trợn mắt, tức đến nổ đầu. Ngay sau đó, nàng điên cuồng vung tay đánh hắn.

Bắt được tay nàng đè lên đỉ.nh đầu dễ như trở bàn tay, động tác của Tống Nghị càng thêm ngang ngạnh, trong miệng lại thấp giọng dụ dỗ: “Kiều Kiều đừng vội, ngươi muốn gì gia cũng đều cho hết.”

Tô Khuynh khóc mắng: “Cẩu quan… vô sỉ… hết thuốc chữa!”

“Đúng đúng, là cẩu quan.” Tống Nghị cười nói, cảm thấy giờ phút này đôi mắt xinh đẹp đang rưng rưng mà kiên cường bất phục trên khuôn mặt nõn nà cố nén giận kia, cực kỳ kiều diễm và trong trẻo, cộng thêm chút phản kháng vô hại yếu ớt, làm cả người hắn như muốn tan ra.

Tống Nghị nghĩ, lúc trước còn ghét nàng cứng đầu bướng bỉnh, ghét nàng không biết điều. Hiện giờ nhìn lại, khi ở trên giường thì cái tính cách này thật sự rất kí.ch thí.ch, khiến hắn không thể ngừng lại được.

Hắn cực kỳ thích cái mùi vị này.

Giơ tay vuốt nhẹ khuôn mặt ướt át của nàng, hắn thở dài, cố ý kéo dài giọng: “Nào Kiều Kiều, để bổn cẩu quan thương ngươi. Mau để cẩu quan kiểm tra xem, dạo này cơ thể của Kiều Kiều có gầy đi không?”

Tô Khuynh trợn tròn mắt không dám tin. Cánh môi hơi sưng run rẩy mấp máy, giống như muốn mở miệng mắng chửi mấy câu, nhưng cuối cùng lại cắn môi không thèm lên tiếng, có vẻ như đã chấp nhận số phận rồi xoay mặt qua, dáng vẻ không muốn nhìn mặt hắn thêm một giây phút nào nữa.

Tống Nghị thấy nàng lại bày ra dáng vẻ cố nín nhịn không thèm hé răng kia, bất giác cười khẽ. Không vội, hắn có rất nhiều cách để giày vò nàng.

Phúc Lộc đứng bên ngoài xoa xoa lỗ tai, lặng lẽ bước cách xa chỗ đó thêm vài bước, đến khi không thể nghe rõ tiếng động bên trong truyền ra nữa thì mới dừng lại.

Thấm thoát đã hết ngày, trời cũng tối đen.

Ai cũng không ngờ Đại nhân sẽ chơi hăng đến vậy, chắc phải hơn nửa ngày rồi. Đến khi Đại nhân ra ngoài, đã đến lúc nên dùng bữa tối.

Tống Nghị đưa tay khép vạt áo, sau đó khẽ cúi đầu rời khỏi phòng. Phúc Lộc nhanh chóng bước theo, cẩn thận dùng hai tay không ngừng xoa xoa nếp uốn, vuốt thẳng nếp gấp phía sau áo của gia nhà mình.

Ra đến phòng ngoài thì hắn chợt ngừng lại. Hắn đưa mắt nhìn lướt qua đám nô bộc đang quỳ bên dưới, thấy các nàng bưng một chén thuốc bốc hơi nghi ngút thì vẻ mặt hơi trầm xuống.

“Sao không thấy đồ ăn?” Tuy giọng Đại nhân của bọn họ hơi khàn khàn, mang theo chút lười biếng sau khi xong chuyện, làm dịu đi phần nào vẻ uy nghiêm ngày thường. Nhưng bọn nô tỳ đang quỳ dưới đất đương nhiên nghe được hàm ý, nào dám qua loa, vội mở miệng giải thích.

“Hồi Đại nhân, bình thường cô nương ăn rất ít, đặc biệt là bữa tối, trước nay chỉ ăn một chén đồ bổ xong là không ăn thêm gì nữa. Cho nên cô nương đã dặn dò bọn nô tỳ không cần chuẩn bị nhiều thứ.”

Tống Nghị hơi nhíu mi, một lát sau mới nói: “Đi xuống phòng bếp sai người làm đồ nàng thích đến đây. Các ngươi phải nhìn nàng ăn hết thì mới được hầu hạ nàng ngủ.”

Thái Ngọc Thái Hà vội đáp lời.

Đợi Đại nhân rời đi, đám nô bộc trong viện mới dám đứng dậy. Lời Đại nhân đã dặn tất nhiên không thể chậm trễ, Thái Ngọc vội sai Thái Hà đích thân đến phòng bếp, dặn bên đó chuẩn bị vài món bánh mềm. Thái Hà không dám làm lỡ việc, nhanh chóng chạy đến phòng bếp.

Thái Ngọc vừa vội sai người bưng nước ấm vào, vừa tự thì bưng chén thuốc bổ vào buồng trong hầu hạ nàng uống hết. Cô nương trông rất mệt mỏi, cả người mê man. Tuy đã đút gần hết chén thuốc cho nàng, nhưng nàng vẫn chưa thể tỉnh táo lại.

Sau khi giúp nàng uống thuốc bổ xong, lại bắt đầu rửa mặt chải đầu. Lúc này Thái Hà cũng cẩn thận bưng đủ loại bánh ngọt được trang trí khéo léo vào phòng. Tô Khuynh mỏi mệt xua tay, nhắm mắt muốn ngủ.

“Cô nương… Thái Ngọc khó xử gọi, ngập ngừng nói: “Cô nương, Đại nhân lo lắng cho sức khoẻ của cô, dặn chúng nô tỳ phải để cô ăn hết.”

Tô Khuynh vốn đang mơ màng, vừa nghe xong câu kia thì tức khắc giật mình mở to mắt, cả người run run, cánh môi mấp máy nhả ra hai chữ.

Thái Ngọc Thái Hà sợ hãi, sau đó theo bản năng nhìn ra cửa phòng với vẻ căng thẳng lo lắng. Lúc quay đầu lại đã thấy cô nương ngủ say, hai người đều lắc đầu cười khổ.

Chỉ sợ khắp cả thành Tô Châu này, thậm chí toàn bộ ba tỉnh Lưỡng Giang, cũng chỉ có cô nương mới dám gọi Đại nhân bằng hai chữ ‘cẩu quan’. Cũng biết cô nương các nàng đang rất mệt mỏi và cực kỳ căm ghét Đại nhân, chỉ e là sẽ không đụng đến món bánh này. Thái Ngọc Thái Hà bèn giúp nàng nằm xuống, sau khi buông màn giường xong thì lặng lẽ lui ra.

Hôm sau, Tống Nghị đến sảnh Thọ Xuân ăn cơm trưa cùng với lão thái thái và Bảo Châu, ăn xong thì liền đứng lên, muốn trở về phủ Tổng đốc xử lý công vụ. Bảo Châu chê ở nhà suốt ngày thật vô vị nên ầm ĩ đòi đến phủ Tổng đốc với hắn ngắm cảnh. Tống Nghị không lay chuyển được, chỉ có thể chiều theo muội muội.

“Đại ca phải cảnh báo trước, phủ Tổng đốc đang tu sửa khá nhiều sân viện, đồ đạc vẫn chưa đầy đủ, đình đài lầu các thì chẳng có mấy, phong cảnh cũng kém xa phủ ta. Muội đừng có thất vọng rồi khóc nhè đấy nhé.”

Nghe Đại ca trêu ghẹo, Bảo Châu bĩu môi rồi bất mãn nói: “Đại ca khinh thường ai vậy, ai khóc nhè chứ? Bảo Châu cũng đâu phải con nít ba tuổi.”

“Ồ?” Tống Nghị nhướng mày: “Chẳng lẽ Đại ca nhớ nhầm ư? Sao lại nhớ rõ năm đó vào ngày sinh nhật của Đại tiểu thư, vì giao quà bằng đường thủy nên gửi đến hơi muộn, Đại tiểu thư lại nghĩ là người ta quên sinh nhật mình, khóc lóc đến chảy cả nước mũi nhỉ.”

Bảo Châu che mặt dậm chân: “Ai da, chẳng biết Đại ca đang nói đến ai cả! Không nghe không nghe!”

Tống Nghị bật cười ha ha.

Lão thái thái cười nói: “Được rồi, còn nói nữa là mặt bé Bảo Châu nhà ta bị nướng chín mất đấy. Mau đi đi, sắp trưa rồi, nếu cứ nán lại thêm tí nữa thì lúc Bảo Châu trở về đây trời sẽ tối mất.”

Tống Nghị cười đồng ý, sai Phúc Lộc chuẩn bị cỗ kiệu, Bảo Châu lại thấy không ưng lắm. Trời đang nắng còn dùng cỗ kiệu, vừa không thuận tiện vừa thiếu vẻ mỹ lệ trang nhã. Nhưng đối mặt với vị Đại ca nói sao làm vậy kia, nàng ta cũng nén những lời phàn nàn lại trong lòng, sau khi hừ một tiếng thì khom người vào kiệu.

Tống Nghị cười khẽ, xoay người lên ngựa, chầm chậm đi trước cỗ kiệu.

Chưa đến ba mươi phút sau, đoàn người tới trước cửa phủ Tổng đốc. Thủ vệ vội mở cửa chính, Tống Nghị cưỡi ngựa mà vào. Kiệu phu cẩn thận nâng cỗ kiệu, vững vàng theo sát phía sau.

Hạ kiệu, Tống Nghị lập tức dẫn Bảo Châu đi dạo, nói sơ về cấu tạo, bố cục và vài đồ đạc cần mua thêm của phủ Tồng đốc.

Khi nói đến mấy sân viện đang cần tu sửa ở phía sau, Tống Nghị nói: “Hiện tại bố cục chưa hoàn thiện, chờ mọi thứ sửa sang xong thì sẽ dẫn muội và mẹ tới đây ở.”

Sau khi đi dạo ở tiền viện được một lúc, Bảo Châu bắt đầu thấy chán. Phủ Tổng đốc tuy khá lớn, nhưng quang cảnh lại đìu hiu cô quạnh, cứ như là sảnh viện nha môn vậy, không thú vị chút nào. Vả lại cũng chỉ có lác đác vài người, cảm giác thật nhàm chán. Còn chẳng bằng ở trong phủ nhà mình, chí ít còn có thể nói đôi ba câu với đám nha hoàn.

Nhìn dáng vẻ không mấy hào hứng của Bảo Châu, Tống Nghị nhướng mày: “Sao nào, vừa tới được một lát mà đã thấy chán rồi à? Có phải đang hối hận sắp khóc nhè rồi không?”

Bảo Châu đột nhiên hất cằm: “Ai bảo không thú vị hả? Muội, muội cảm thấy cũng được đấy chứ.”

Tống Nghị định trêu ghẹo thêm đôi câu thì thấy ánh mắt nàng ta chợt sáng lên, vui sướng cất lời: “Đúng rồi, Đại ca, không phải nha đầu Hà Hương ở trong phủ của huynh sao? Hình như cô ấy biết kể chuyện cười nhỉ, muội đi tìm cô ấy để nói chuyện nhé!”

Tống Nghị thoáng chần chừ, rồi sau đó đáp: “Được.”

Bình Luận (0)
Comment