Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 42

Khi Tống Nghị dẫn Bảo Châu vào sân, vừa lúc gặp được đám hạ nhân đang bưng chén đũa lui xuống. Bất ngờ vì hai vị chủ tử bất ngờ đến thăm, bọn họ vội vàng cúi đầu rồi dạt sang hai bên nhường đường, hốt hoảng hành lễ.

Bảo Châu ngạc nhiên hỏi: “Giờ này chủ tử các ngươi mới dùng bữa trưa sao?” Nói xong lại vô thức ngẩng đầu nhìn sắc trời, chắc bây giờ đã qua giờ Mùi (13-15h) luôn rồi nhỉ?

Cả đám hạ nhân hoảng sợ run lẩy bẩy, đang lúc không biết phải đáp thế nào thì Thái Ngọc Thái Hà đã vén mành đi ra nghênh đón. Sau khi cúi người hành lễ xong thì vội giải thích, là vì hôm nay cô nương bọn họ dậy hơi trễ nên mới ăn trưa muộn như vậy.

Tống Nghị quét nhìn chén đĩa trong mâm. Mấy món điểm tâm khéo léo đủ màu đủ sắc còn nguyên, đĩa vẫn đầy ắp, không hề có dấu vết bị đụng qua. Nhìn là biết đưa vào thế nào thì bưng ra vẫn y như thế đó.

Cảm thấy Đại ca bên cạnh có vẻ không vui, không nén được nghi hoặc nghiêng đầu qua xem thử.

Tống Nghị thu mắt, quay sang nói với Bảo Châu: “Đại ca còn chút công vụ phải xử lý, không vào cùng muội được. Muội ở đây chơi thêm một lúc nữa đi, nếu thấy chán cứ bảo Phúc Lộc đến báo cho Đại ca, Đại ca sẽ sai người đưa muội về.” Tiện thể còn trầm giọng dặn Phúc Lộc: “Phúc Lộc, ngươi ở đây với Đại tiểu thư, có chuyện gì cứ cho người đến bào cho gia.”

Phúc Lộc vội đáp lời.

Bảo Châu cũng ngoan ngoãn đồng ý.

Đợi Tống Nghị xoay người rời đi, Bảo Châu mới giơ tay che miệng, hỏi nhỏ Phúc Lộc: “Đại ca vừa tức giận đúng không?”

Phúc Lộc vội phủ nhận: “Không phải đâu, chắc là Đại gia nghĩ đến công vụ khẩn cấp nào đó nên mới hơi lo lắng thôi ạ.”

Bảo Châu nghe vậy thì ồ một tiếng. Trong lòng lại nghĩ, thật ra đám quan lại kia đâu có gì đáng để hâm mộ, ngày nào cũng có công vụ chưa xử lý xong, đến cả thời gian nghỉ ngơi thư giãn cũng không có, cuộc sống thật tẻ nhạt làm sao.

Bảo Châu khẽ hừ nhẹ một tiếng rồi bước nhanh vào phòng, liên tục gọi ‘Hà Hương’. Phúc Lộc đi sát theo sau, nhắc nhở nàng ta chú ý nhìn đường.

Tô Khuynh không ngờ được rằng hôm nay Tống Nghị sẽ đưa Bảo Châu tới. Ngay khi thấy hắn qua khung cửa sổ, Tô Khuynh chỉ cảm thấy không khí quanh như bị rút cạn trong tích tắc, bỗng nhiên khiến người ta khó thở. Cũng may tạm thời hắn có việc nên không nán lại lâu. Có điều hình như trước khi đi hắn có thoáng liếc về phía nàng, chuyện này khiến nàng hơi bất an.

“Hà Hương? Hà Hương, ngươi ở đâu?” Giọng nói trong trẻo xen lẫn chút vô tư của thiếu nữ xuyên qua cánh cửa khép hờ truyền vào trong phòng, vang đến tai Tô Khuynh. Tô Khuynh hoàn hồn.

Lúc này Bảo Châu đã vén rèm đi vào, sau khi thấy Tô Khuynh thì hai mắt không khỏi sáng lên, vui vẻ chạy đến: “Hà Hương!”

Tuy là người hầu của phủ Tổng đốc, nhưng ai cũng biết vị Bảo Châu tiểu thư này chính là tâm can bảo bối của các chủ tử ở Tống phủ. Bây giờ lại được dịp đại giá ghé chơi tiểu viện này của bọn họ, đó vừa là vinh hạnh mà cũng là áp lực của đám nô bộc. Hầu hạ tốt thì không sao, nếu lỡ sơ xuất một chút thôi là thanh gậy gỗ lớn trong phủ Tổng đốc cũng không phải chỉ để trưng.

Trong phòng, Bảo Châu tiểu thư đang nói chuyện hăng say, chẳng biết đang ríu ra ríu rít cái gì mà thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười khanh khách vô tư, khiến người ta nghe được cũng cảm thấy thoải mái hơn. Lời đồn Bảo Châu tiểu thư của Tống Phủ hiền lành dễ gần quả thực không sai.

Thế nhưng cũng không qua loa cho xong, điểm tâm, nước trà và trái cây đều được chuẩn bị chu đáo, trước khi bưng lên phải kiểm tra hai lần, sợ sẽ xảy ra sai sót.

Lúc đám Thái Ngọc Thái Hà bưng trà bánh và mấy món nhẹ vào, Bảo Châu tiểu thư còn đang hào hứng nói chuyện. Giọng Bảo Châu tiểu thư vừa trong trẻo vừa dễ nghe, có lẽ đang kể vài chuyện ở Tống phủ, nhắc đến mấy hạ nhân ở phòng bếp, hình như là Liễu ma ma với Phúc Đậu.

Phần lớn là Bảo Châu tiểu thư nói, cô nương của các nàng ngồi nghe, thi thoảng nàng sẽ nhẹ giọng hỏi hai câu.

Đám Thái Ngọc đặt đồ ăn lên bàn xong, đang định lặng lẽ lui ra. Lúc này Bảo Châu tiểu thư nói nhiều nên mỏi miệng, thấy bưng điểm tâm đến nên tiện tay cầm lấy một hạt bí rang.

Hạt bí căng mọng chín vàng, thơm nức mũi, nhưng Bảo Châu lại nhăn mũi, nói với vẻ hơi trách cứ: “Sao không lột vỏ mà đã bưng lên rồi?”

Nghe vậy, Thái Ngọc Thái Hà giật thót, nghĩ rằng đã chọc giận chủ tử, sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất thỉnh tội.

Bảo Châu cũng bị bọn họ dọa sợ, sau đó nhíu mày xua xua tay: “Được rồi, ta cũng đâu có trách các ngươi, cứ chuyện bé xé ra to thế làm gì. Ngươi, đúng rồi là ngươi đó, ở lại lột vỏ, còn lại lui ra hết đi.”

Thái Ngọc bị giữ lại. Nàng ta rửa sạch thật tay rồi lau khô, rón rén bước tới trước bàn, bắt đầu cầm hạt bí lên cẩn thận lột vỏ.

Bảo Châu uống trà, lại ăn chút bánh ngọt, gật đầu nói với Tô Khuynh: “Tuy món này không giống ở Tống phủ ta, nhưng hương vị lại độc đáo, khá lạ miệng. Nè, Hà Hương, ngươi cũng nếm thử đi.” Nói xong thì đưa cho nàng một miếng bánh hoa mai.

Tô Khuynh không nhận, chỉ lắc đầu ý bảo nàng vừa ăn cơm trưa, không ăn nổi nữa.

Bảo Châu ồ một tiếng rồi từ từ rụt tay về, nhưng thỉnh thoảng lại giương mắt quan sát nàng, dường như đang có điều nghi ngờ.

Tô Khuynh giả vờ quay mặt đi, chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ thay vì đối diện với mắt dò xét của Bảo Châu. Trong lòng nàng đang rất phức tạp. Nàng hận Tống Nghị, nhưng lại không hận vị Bảo Châu tiểu thư thân thiện đáng yêu này. Bảo nàng phải vui vẻ hòa hợp với nàng ta thì có vẻ như là nàng không làm được. Còn bảo nàng phải lạnh lùng không chút nể mặt thì nàng lại không nỡ.

Nàng thật sự không biết phải đối mặt với vị Bảo Châu tiểu thư này thế nào, chỉ cảm thấy mỗi giây mỗi phút ở cạnh nàng ta đều rất khó xử, chỉ mong vị Đại tiểu thư này có thể cảm thấy nàng là kẻ không thú vị rồi nhanh chóng rời đi.

Bảo Châu nhìn nàng, hỏi dò: “Hà Hương, ta thấy có vẻ như ngươi gầy đi thì phải, là vì ngươi không cảm thấy vui khi ở đây sao?”

Nếu là đề tài khác, Tô Khuynh còn có thể miễn cưỡng duy trì sắc mặt, nhưng lời này của Bảo Châu rõ ràng đã đạp trúng chỗ đau của nàng. Sau nhiều lần nhẫn nhịn, cuối cùng nàng cũng không giả vờ nổi nữa.

Bảo Châu trừng mắt, nói với vẻ khó tin: “Chẳng lẽ lời bọn họ nói là thật cả sao?”

Không đợi Tô Khuynh trả lời, Bảo Châu đã nói tiếp: “Hôm trước ta nghe hạ nhân nói từng thấy ngươi ở chợ, nói ngươi mặc áo quần rách rưới xách tay nải đi ngửa tay xin cơm, còn nói ngươi điên rồi, thà ra đường ăn xin còn hơn về phủ Tổng đốc của Đại ca ta làm quý nhân hưởng phúc. Chẳng lẽ những tin đồn kia đều là thật sao?”

Tô Khuynh không biết nên trả lời thế nào.

Bảo Châu thấy dáng vẻ cam chịu kia của nàng, đột nhiên tức giận, đập bàn đứng lên.

Thái Ngọc đứng bên cạnh giật thót, hai chân mềm nhũn, vô thức quỳ phịch xuống sàn nhà.

“Uổng công lão thái thái bênh vực ngươi nhiều lần, nói bọn họ đồn thổi linh tinh, còn nổi trận lôi đình sai người lấy gậy ra đánh bọn họ. Ta cũng nghĩ bọn họ lắm mồm lén lút gây chuyện, thế nhưng không ngờ ngươi lại là kẻ như vậy! Đại ca ta có lỗi với ngươi ở đâu mà lại để ngươi làm mất mặt huynh ấy như thế hả!”

Tô Khuynh hít sâu, sau đó chống tay lên bàn, chịu đựng cơn đau nhức trên người để đứng dậy. Lúc này, nàng thực sự có một loại xúc động, không buồn quan tâm đến điều gì nữa mà ra lệnh đuổi khách.

“Bảo Châu tiểu…”

“Ngươi!” Đúng lúc này, Bảo Châu đứng đối diện lại giật mình hô lên, đôi mắt dễ thương trừng lớn nhìn chằm chằm vào cổ nàng, hình như có gì đó đã vượt quá nhận thức của nàng ta, sắc mặt hiện lên vẻ khó tin đến chết lặng.

Biết nàng tanhìn thấy gì, Tô Khuynh cứng người.

Bảo Châu không nhịn được mà kéo tay nàng qua rồi vén tay áo lên xem, vừa nhìn thấy những vết bầm xanh tím trên cánh tay trắng mịn thì vô thức hít sâu một hơi.

“Là Đại ca ta…  đánh sao?” Bảo Châu bị suy đoán trong đầu mình này dọa sợ. Khó trách nãy giờ sắc mặt nàng rất tiều tụy, nhìn có vẻ như bị suy nhược thiếu sức sống. Mới đầu còn còn nghĩ nàng bị bệnh, không ngờ lại là… Bảo Châu hoảng sợ nhìn mấy vết bầm tím kia, quả thực không thể tin người Đại ca hiền từ, ngay thẳng và liêm chính của mình lại có lúc tàn độc như vậy.

Bảo Châu nghĩ, bảo sao Hà Hương thà ăn xin cũng không muốn ở đây. Ai mà muốn ngày nào cũng bị đánh đập đâu, nếu là nàng ta thì nàng cũng sẽ chạy thôi.

Bảo Châu không còn tức giận nữa, vẻ mặt lộ ra chút xấu hổ, ánh mắt khi nhìn Tô Khuynh cũng chan chứa vài phần thương hại.

“Ngươi… ngươi vẫn nên ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Bảo Châu ngượng ngùng nói.

Tô Khuynh thở dài, bây giờ nàng không còn tâm trạng để ứng phó với vị Bảo Châu tiểu thư này nữa, bèn lịch sự đuổi khéo: “Bảo Châu tiểu thư, gần đây ta không khoẻ lắm… Thành thật xin lỗi, e là ta không thể tiếp đãi người chu đáo.”

Vẻ mặt Bảo Châu hiện lên vẻ đã hiểu.

“Vậy… lần sau ta lại đến thăm ngươi.” Bảo Châu thông cảm.

Tô Khuynh không nói nữa, chỉ yên lặng nhìn bóng nàng ta rời đi.

Nhưng không ngờ Bảo Châu chỉ vừa đi được hai ba bước thì dừng lại, sau đó xoay người vội bước về chỗ cũ, ngẩng mặt nhìn Tô Khuynh, nắm chặt đôi tay trắng hồng của nàng rồi nói với giọng cực kỳ quyết tâm: “Không thì… không thì hôm nay ngươi về Tống phủ với ta đi, về sau ngươi cứ yên tâm làm nô tỳ của ta, ta nhất định sẽ không nặng lời với ngươi đâu.”

Lời vừa dứt, mọi người đều kinh ngạc.

Tô Khuynh đè nén trái tim đang đập loạn, trong đầu nhanh chóng tính toán khả năng này. Đôi mắt trong veo của Bảo Châu đang nhìn thẳng nàng không hề chớp mắt, vừa chân thành lại kiên định. Nàng ta là công chúa nhỏ của Tống phủ. Tống Nghị coi vị muội muội duy nhất này như hòn ngọc quý trên tay. Tô Khuynh bắt đầu thở gấp.

Nói không chừng… Nói không chừng thực sự có thể. Một nô tỳ ti tiện và yêu cầu của tiểu muội, cái nào nặng cái nào nhẹ? Đáp án không cần nói cũng biết.

Bảo Châu lại vươn tay nắm lấy tay nàng, cảm nhận được sự lạnh lẽo cùng run rẩy thì giọng nói càng thêm kiên định: “Ngươi đừng sợ, cứ theo ta đi. Yên tâm, chỉ cần ta ngỏ ý, chắc chắn Đại ca sẽ đồng ý.” Bảo Châu rất tự tin. Không biết Đại ca đối đãi với người khác thế nào, nhưng từ trước đến giờ vẫn luôn làm theo mọi ý muốn của nàng ta, cực cưng chiều nàng ta. Mà chuyện này cũng chẳng phải chuyện gì to tát, không có nô tỳ Hà Hương này thì Đại ca có thể tìm mẹ mìn mua một nô tỳ khác là xong, muốn tìm kiểu dung nhan mỹ mạo thế nào mà chẳng được? Cùng lắm thì nàng ta bỏ chút tiền riêng ra mua giúp.

Tô Khuynh thở sâu. Ván này, nàng sẽ cược. Đánh cược sự yêu thương cưng chiều của Tống Nghị dành cho Bảo Châu.

“Bảo Châu tiểu thư, nô tỳ tình nguyện theo người. Sau này, nếu người cần nô tỳ làm gì thì cứ việc nói ra, nô tỳ tuyệt đối sẽ tuân theo.”

Nếu lời của Bảo Châu khiến tất cả kinh ngạc, thì lời của Tô Khuynh lại khiến tất cả hoảng sợ. Thái Ngọc nằm rạp trên mặt đất hồn xiêu phách lạc, chỉ ước có thể ngất đi ngay lập tức. Phúc Lộc bên ngoài đau đầu muốn nứt ra, cảm thấy có lẽ Hà Hương cô nương này điên rồi.

Bảo Châu hãy còn xúc động: “Hà Hương, ta thấy ngươi đặc biệt hơn những nha hoàn khác. Cũng không biết vì sao, mỗi lần ta gặp ngươi là lại cảm thấy thân thiết. Có lẽ chúng ta có duyên làm chủ tớ đấy. Tiếc là ngươi từng theo Đại ca ta một thời gian… Nếu không, ta nhất định sẽ chọn ngươi làm nha hoàn hồi môn.” Bảo Châu ngẫm nghĩ rồi thở dài đầy tiếc hận.

Tô Khuynh khẽ nói: “Bảo Châu tiểu thư đừng lo lắng, để nô tỳ làm nha hoàn thô sử cũng được. Chỉ cần có thể đi theo tiểu thư thôi là được rồi.”

Bảo Châu vui vẻ kéo tay nàng ra ngoài, cười nói: “Đi, chúng ta hồi phủ.”

Bình Luận (0)
Comment