Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 43

Phớt lờ những tiếng gọi sốt ruột ở sau, Tô Khuynh kiên định bước ra cửa, không hề chần chừ dù chỉ một giây, để Bảo Châu tùy ý kéo đi khỏi sân mà không thèm ngoái đầu nhìn lại lấy một cái.

Không phải Phúc Lộc không muốn khuyên can, nhưng Bảo Châu tiểu thư cứ nổi hứng lên thì sẽ không thèm để ý gì nữa, hắn ta nào dám cố chấp ngăn cản? Thế nên chỉ biết khuyên Hà Hương cô nương suy nghĩ lại. Ai ngờ hắn ta còn chưa nói xong, nàng đã lạnh lùng bảo hắn mau tránh ra, hiển nhiên đã bỏ ngoài tai lời khuyên chân thành của hắn ta, dáng vẻ cực kì quyết tâm.

Trơ mắt nhìn bóng dáng hai người càng lúc càng xa, Phúc Lộc sốt ruột đến nỗi chỉ biết đứng đó vỗ đùi. Hà Hương cô nương không thèm nghe lời khuyên cứ thế mà đi, thế này thì sẽ có chuyện lớn đấy. Tưởng gia nhà hắn hiền lắm sao? Gia bọn họ cũng đâu phải dạng dễ nói chuyện như Bồ Tát sống.

“Cô nương…” Thái Ngọc hoảng hốt chạy theo, tay vịn tường mà khóc.

Phúc Lộc hoàn hồn, xoay người rồi trừng mắt quát nàng ta: “Giờ khóc lóc thì có ích gì! Còn không mau sai một kẻ tay chân nhanh nhẹn mau chóng đến chính đường trước phòng nghị sự báo chuyện này cho gia, nhất định phải đến kịp trước khi Bảo Châu tiểu thư rời khỏi đây! Chần chừ gì nữa, mau đi đi!”

“Dạ!” Run rẩy đáp lời, không kịp lau nước mắt, Thái Ngọc xoay người chạy vụt ra ngoài tìm người.

Phúc Lộc nhìn hai bóng người đang vui vẻ bước đi phía xa với vẻ đăm chiêu ủ dột. Sau khi đấm mạnh vào ngực, hắn ta chán nản thở dài một hơi rồi cam chịu chạy theo.

“Bảo Châu tiểu thư, người không thể làm vậy được…”

Tiếng gọi níu kéo yếu ớt của Phúc Lộc ở sau bị Bảo Châu và Tô Khuynh bơ đẹp.

Trí nhớ của Bảo Châu rất tốt, tuy là lần đầu đến phủ Tổng đốc, nhưng nàng ta vẫn nhớ đường lối mà Đại ca đã dẫn đi. Kéo Tô Khuynh đi từ thẳng một mạch, từ sân hậu viện đến sân của sảnh thứ ba, vòng ngược lại sân của sảnh thứ hai rồi trở ra sảnh chính. Tuy đi theo đường trung tâm, nhưng diện tích của phủ Tổng đốc cực lớn, khi đến sân của sảnh chính, thời gian đã trôi qua hơn ba mươi phút.

Mấy lần ra vào phủ Tô Khuynh đều đi từ cửa phụ ở hậu viện, đây vẫn là lần đầu đi qua sân sảnh chính. Nhìn lướt qua thì nơi này khá giống nha phủ Tô Châu nàng từng vào, không gian được bày trí theo phong cách hoài cổ, uy nghiêm mà trang trọng, làm người ta nhìn thôi đã thấy sợ.

“Đứng đây nghỉ tạm đi, mệt chết ta rồi…” Bảo Châu đưa tay lên trán quạt quạt cho đỡ nóng, lúc nói còn thở hổn hển. Dù sao cũng là nữ tử khê phòng thể chất yếu ớt, bình thường không ra cửa trước không bước cửa sau, những lần ra ngoài cũng có nhuyễn kiệu đón đưa, có bao giờ phải vận động nhiều như này đâu? Nếu không phải lúc rời đi còn tỏ thái độ không vui với Phúc Lộc, không tiện mở miệng ra lệnh thì nàng ta đã sớm sai hắn ta khiêng nhuyễn kiệu tới rồi.

Lúc này hai mắt Tô Khuynh cũng tối sầm, sức cùng lực kiệt. Cơ thể nàng vốn chưa hồi phục được bao nhiêu, nhưng dựa vào việc ổn định nhịp thở mà đi được một quãng dài, vừa dừng lại thì cơn nhức mỏi khắp người liền ập tới. Có điều, nàng vô cùng cảm kích vị Bảo Châu tiểu thư này đã sẵn lòng dẫn nàng đi tới bước đường này. Nghỉ được một lát thì nàng vội móc ra khăn gấm, tiến lên cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho nàng ấy, giọng nói mang theo vẻ yếu ớt: “Là nô tỳ liên lụy đến Bảo Châu tiểu thư.”

Bảo Châu thở hổn hển. Không dưng lại phải chịu mệt như vậy, trong lòng nàng ta khó tránh khỏi khó chịu, thậm chí còn thoáng thấy hối hận, cảm thấy mình quá rảnh rỗi nên mới tự nhiên rước mệt mỏi vào người. Nhưng khi ngẩng đầu thấy sắc mặt nhợt nhạt đầy đáng thương của Hà Hương, nàng ta lại hơi mềm lòng, cảm xúc khó chịu kia cũng dần tan biến.

“Hà Hương, ngươi đứng đây chờ đi, giờ ta đến phòng nghị sự tìm Đại ca lấy lại khế bán thân của ngươi.” Bảo Châu nói xong, thấy Tô Khuynh có vẻ hơi bất an thì cầm lấy tay nàng, giống như đang tiếp thêm dũng khí cho nàng: “Ngươi đừng sợ, người hấu tình đạt lý như Đại ca ta nhất định sẽ đồng ý thôi, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi về…”

“Về đâu cơ?” Một giọng nói không rõ cảm xúc bất ngờ vang lên từ phía sau.

Bảo Châu và Tô Khuynh đều giật mình. Điều khác biệt là, trong khi Bảo Châu lập tức hớn hở quay đầu lại thì Tô Khuynh lại hoảng sợ đến bủn run tay chân rồi cúi thấp đầu.

Tống Nghị khoanh tay ra khỏi phòng nghị sự, khoan thai đi tới, đôi mắt đen sâu thăm thẳm quét qua người đang cúi đầu, sau đó nhìn về phía Bảo Châu, cười nói: “Bảo Châu muốn thương lượng với Đại ca chuyện gì thế?”

Thấy gia bọn họ đã tới, tâm trí đang căng thẳng của Phúc Lộc mới dần buông lỏng xuống. Liếc nhìn phía sau gia nhà hắn, thấy gã sai vặt đến báo tin kia mồ hôi nhễ nhại, lúng ta lúng túng đứng đực trước cửa phòng nghị sự liền dùng mắt ra hiệu. Gã sai vặt kia được lệnh, thở trút ra như vừa được giải thoát, vội khom người lui xuống.

Phúc Lộc cũng lặng lẽ lui ra xa, trước khi đi còn cho Hà Hương cô nương đang thấp thỏm cúi đầu kia một ánh mắt ẩn chứa vẻ thương hại. Hắn ta khuyên can mãi suốt cả đoạn đường, nói đến nỗi miệng đắng lưỡi khô, nhưng nàng lại chẳng mảy may cảm kích. Giờ thì hay rồi, Đại gia đã đến, dù có muốn đổi ý cũng đã muộn.

Thật sự cho rằng Đại gia bọn họ sẽ tốt bụng đồng ý buông tay, vui vẻ chấp thuận đề nghị ngây ngô đến nực cười này sao? Phúc Lộc cười mỉa trong lòng, đừng có thấy bây giờ Đại gia bọn họ đang cười, nhưng thật ra trong ánh mắt chẳng hề chứa một ý cười nào cả.

Bảo Châu vui sướng tiến lên hai bước, kéo ống tay áo của Đại ca mình làm nũng: “Đại ca, muội thích nha đầu Hà Hương trong phủ huynh lắm, muội nói chuyện với cô ấy bao lâu cũng không thấy chán. Vậy nên không biết có thể xin đại ca tặng cô ấy cho Bảo Châu được không?”

Tống Nghị không đáp, chỉ nâng mắt liếc Tô Khuynh. Cái liếc mắt này khiến Tô Khuynh có loại ảo giác như bị xẻo da cắt thịt.

“Đại ca~” Bảo Châu thấy hắn không đáp lời, không khỏi bĩu môi: “Đại ca không nỡ sao? Một đứa nha hoàn thôi mà, sao Đại ca keo kiệt quá vậy? Cùng lắm thì sau này muội bỏ tiền mua mấy đứa nha hoàn xinh đẹp hơn cô ấy đền cho huynh, bảo đảm bọn họ đều xinh đẹp rạng ngời. Được không hả Đại ca~”

Tống Nghị giơ tay vỗ nhẹ vào đầu Bảo Châu đầy cưng chiều, cười nói: “Được được, đều nghe muội hết, đừng có mở miệng ra là bảo Đại ca keo kiệt này nọ nữa đấy nhé.”

Một câu nhẹ nhàng này đã khiến hai người lập tức vui sướng ra mặt. Tô Khuynh mừng như điên, suýt nữa đã không khống chế được bản thận. Nếu không phải đang cắn chặt răng kiềm chế, có lẽ nàng sẽ thất thố reo hò hoan hô mất. Bảo Châu không kiêng dè gì cả, nghe vậy lập tức vỗ tay đầy vui sướng: “Đại ca tốt nhất!”

Tống Nghị cười to hai tiếng: “Sau này bớt nói mấy lời nịnh nọt đó với Đại ca đi, nói nhiều quá Đại ca muội sẽ đứng không vững nữa đâu.”

Bảo Châu che miệng cười khanh khách, cười đã rồi mới xoay người nắm lấy cánh tay Tô Khuynh, ngẩng mặt nói với Tống Nghị: “Đại ca, vậy hôm nay muội đưa Hà Hương hồi phủ nhé.”

Tống Nghị cười nói: “Đừng vội.”

Hai chữ ngắn ngủi vừa rồi khiến hai người đang vui mừng đã đột nhiên ngây ra.

Không đợi Bảo Châu nhanh nhảu hỏi lại, Tống Nghị đã cười với vẻ cưng chiều: “Sao mà thiếu kiên nhẫn thế? Đại ca muốn nói, muội không định lấy khế bán thân của nô tỳ này sao?”

“Vậy…”

“Từ từ đã.” Tống Nghị cười: “Dáng vẻ nôn nóng này của muội không ra dáng Đại tiểu thư khuê các gì cả. Đại ca nói đừng vội, là vì mấy hôm trước quản sự trong phủ bất cẩn làm mất khế bán thân của nha hoàn này rồi, mấy hôm nay đang gấp rút làm lại nên giờ không tiện để nàng rời phủ. Chắc phải chờ vài ngày nữa khi khế bán thân làm xong, Đại ca sẽ đưa cả người lẫn khế cho muội, được không?”

Tay chân Tô Khuynh chợt lạnh ngắt, vốn còn đang hân hoan vui mừng mà chớp mắt đã ngã nhào xuống đáy vực. Khế bán thân của nàng, sớm đã rơi vào tay của hắn rồi, làm sao mà mất được?

Nàng hiểu rõ ẩn ý trong lời của hắn.

Tống Nghị khẽ quét mắt sang bên cạnh, thấy người nọ hơi loạng choạng, khuôn mặt trắng nõn mới hiện chút vui mừng bỗng biến sắc, không khỏi mỉm cười.

Nét mặt Bảo Châu hiện lên vẻ hơi do dự. Tô Khuynh biết giờ phút này nàng không thể im lặng mặc kệ nữa nữa. Nếu cứ để tình hình này diễn ra như vậy, kết cục của nàng không cần nói cũng biết.

Nắm chặt tay, Tô Khuynh lấy hết can đảm ngẩng đầu. Mặc dù nàng biết hiện giờ mình như con cá mắc cạn, nhưng chuyện đã đến nước này, ngoại trừ được ăn cả ngã về không, nàng đã không còn lựa chọn nào khác nữa.

“Tiểu thư.” Tô Khuynh nhìn về phía Bảo Châu, ánh mắt mang theo vẻ nóng lòng, khẩn cầu, lại ẩn chứa chút hoảng sợ: “Khế bán thân của nô tỳ đang được quan phủ làm, mất bao nhiêu thời gian cũng không quan trọng. Dù sao nô tỳ cũng là người của Tống phủ, muốn đánh muốn giết đều tùy người. Nô tỳ không mong cầu gì cả, chỉ muốn sớm được hầu hạ tiểu thư, xin người mang nô tỳ về Tống phủ luôn hôm nay được không ạ? Không cần chỗ ở quá lớn, một góc nhỏ là được. Nô tỳ cũng không ăn nhiều lắm, ăn cỏ ăn trấu là…”

“Láo xược!” Không chờ Tô Khuynh nói xong, Tống Nghị mở miệng quát to, đôi mắt lạnh lẽo trừng to: “Chỗ các chủ tử nói chuyện, một nô tỳ như ngươi mà cũng dám chen mồm vào à? Ai dạy quy củ cho ngươi thế hả!”

Chưa bao giờ thấy vẻ mặt của đại ca hung ác đáng sợ như vậy, Bảo Châu lập tức hoảng sợ, cả người cứng ngắc đến mức không dám thở mạnh.

“Phúc Lộc!”

Phúc Lộc nhanh chóng chạy tới trước mặt. Tống Nghị trầm giọng: “Dắt ngựa đến, đưa tiểu thư về.” Phúc Lộc đáp, vội lui xuống chuẩn bị.

Bảo Châu yếu ớt gọi: “Đại ca…”

Tống Nghị khôi phục sắc mặt, giơ tay sờ đầu nàng rồi an ủi: “Ngoan, muội cứ về trước đi, vài hôm nữa Đại ca lại đến thăm muội, đến lúc đó sẽ mang cho muội nhiều đồ ngon với mấy thứ thú vị, nhé?”

Bảo Châu ngoan ngoãn gật đầu.

Một lát sau Phúc Lộc đã quay lại. Thấy Bảo Châu sắp xoay người rời đi, Tô Khuynh mặt cắt không còn giọt máu, gọi với theo bằng chất giọng run run ẩn chứa tia hy vọng nhỏ nhoi: “Tiểu thư…”

Bảo Châu không dám nhìn nàng, chỉ ấp úng nói: “Hà hương, ngươi… ngươi ở đây vài hôm nữa đi. Ngươi, Ngươi yên tâm, Đại ca thấu tình đạt lý, sẽ không làm khó dễ ngươi đâu.” Nói xong, căn bản không đợi Tô Khuynh đáp, liền giục Phúc Lộc đưa nàng ta rời đi.

Chỉ chốc lát, bóng dáng Bảo Châu đã biến mất khỏi nghi môn trước tiền sảnh.

Trái tim Tô Khuynh như rơi xuống hầm băng. Lúc trước vui mừng bao nhiêu thì giờ phút này lại tuyệt vọng bấy nhiêu.

Nhìn Bảo Châu rời đi, chờ bóng dáng của muội muội hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Tống Nghị mới thôi không nhìn nữa, tiếp đó lạnh lùng liếc qua người trước mặt.

Tô Khuynh rùng mình.

Tống Nghị nhấc chân đi về phía nàng, Tô Khuynh run rẩy, liên tục lui về sau. Tống Nghị đanh mặt không nói một lời. Chỉ cần đi vài bước là đuổi kịp nàng, sau đó dễ dàng túm được cánh tay nhỏ bé gầy gò của nàng, hơi dùng sức đã nhấc bổng nàng lên.

Tô Khuynh cảm thấy cánh tay mình như bị kìm sắt kẹp chặt, làm nàng đau đớn đến chết lặng. Nhưng cơn đau trên người không khiến nàng hoảng sợ bằng khuôn mặt nghiêm nghị của nam nhân trước mặt.

Tống Nghị cúi đầu nhìn nàng chằm chằm, thấy giờ phút này trông nàng thấp thỏm lo sợ, đôi mắt xinh đẹp cũng tràn đầy hoảng loạn, sau khi cười khẩy thì đứng thẳng người, không nói lời nào đã chợt kéo tay nàng đi vào thẳng phòng nghị sự.

Tô Khuynh bị túm chặt, phải lảo đảo chạy theo hắn vào phòng nghị sự. Tô Khuynh cũng muốn giãy giụa, muốn chạy thoát, nhưng với hắn thì chút sức lực này không khác gì châu chấu đá xe.

Trước đại sảnh là phòng nghị sự vừa cao vừa rộng, uy nghiêm trang trọng, phía trên có treo tấm biển, khắc ngăy ngắn bốn chữ to ‘Công minh liêm uy’. (Công bằng, minh bạch, liêm chính, uy nghiêm/tôn nghiêm)

Nhưng Tống Nghị không lôi nàng vào trong phòng nghị sự, thay vào đó hắn lại dừng trước một mái đình nghỉ chân bằng đá hình tứ giác trước phòng, xong rồi đẩy mạnh nàng nàng vào tấm bia đá trong đình.

Tô Khuynh loạng choạng ngã vào tấm bia đến nỗi đầu óc choáng váng. Sau khi tỉnh táo lại, nàng lập tức chật vật đứng lên, đứng lưng dựa vào bia đá, nhìn nam nhân trước mặt với vẻ kinh hãi.

Tống Nghị lạnh lùng liếc qua sống lưng thẳng tắp của nàng. Dù đã rơi vào tình cảnh này, nàng vẫn không quên duy trì lòng tự trọng hèn mọn kia.

Tô Khuynh bị ánh mắt không rõ ý đồ của hắn làm cho sởn tóc gáy. Nàng không biết tiếp theo hắn định làm gì mình, nhưng dù thế nào, đó nhất định không phải chuyện tốt lành gì.

Tống Nghị nhìn chằm chằm nàng một hồi. Tô Khuynh cũng không dám mở miệng nói lung tung.

Không khí trong đình nhất thời yên ắng, chỉ có tiếng thở d.ốc dồn nén lúc nhanh lúc chậm của Tô Khuynh vang lên trong mái đình nho nhỏ này.

Ngay khi Tô Khuynh gần như không chịu nổi áp lực vô hình này nữa, đang định cắn răng bỏ chạy thì Tống Nghị đã hành động.

Hắn đạp một chân lên bia đá, cúi đầu xuống nhìn Tô Khuynh, vẻ mặt hung ác: “Ai cho ngươi lá gan dám bỏ ngoài tai lời Đại tiểu thư hả? Chẳng lẽ mới cho ngươi thể diện mấy ngày, ngươi đã không biết trời cao đất dày là gì rồi à?”

Thấy hắn tới gần, Tô Khuynh trốn sang bên cạnh theo bản năng, nhưng ngay lập tức đã bị hắn lấy tay giữ lại. Nghe hắn lạnh lùng trách mắng, Tô Khuynh biết rằng chuyện này đã đụng vào chỗ cấm kị của hắn, chạm vào cái vảy ngược của hắn. Tuy hoảng loạn nhưng vẫn cắn răng run giọng giải thích: “Không phải ta chủ động đề cập đến chuyện này, là Đại tiểu thư thương hại ta nên mới…”

“Ngươi nghĩ mình là cái thá gì vậy?” Tống Nghị thét lên, hai mắt như tóe ra lửa: “Ai cho phép ngươi tùy tiện như vậy, ở trước mặt gia còn dám tự xưng là ‘ta’ à?”

Bị hắn sỉ vả thẳng mặt, cơn giận dữ trong lòng Tô Khuynh bắt đầu dâng lên. Cơn giận này cũng dập tắt phần nào nỗi sợ trong lòng nàng, khiến nàng có thể thẳng lưng, lấy hết can đảm ngẩng đầu đối diện hắn.

“Bẩm Đại nhân, rốt cuộc chuyện này là thế nào, Đại nhân có thể hỏi những nô tỳ khác là biết rõ ngọn ngành. Nếu Đại nhân cảm thấy nô tỳ sai, hoặc có tội, Đại nhân cứ dựa theo quy củ mà trừng phạt nô tỳ. Nô tỳ, tuyệt đối không dám không tuân.”

Từng câu từng chữ rành rọt mà đanh thép, nói năng rất có khí phách, ngữ điệu không kiêu ngạo không nịnh hót.

Tống Nghị bình tĩnh nhìn nàng một hồi, rồi đột nhiên cười to: “Được lắm, dù sao cũng do gia quá buông thả ngươi nên mới để một kẻ nô tỳ nho nhỏ như ngươi nuôi dưỡng được cái khí phách này.” Tuy hắn cười, nhưng ánh mắt lại càng trầm xuống: “Thôi được, nếu đã quen thói rồi, vậy gia đành phải ra tay dạy dỗ lại mới được.”

Nói xong, hắn đột nhiên vươn tay nắm lấy vạt áo của nàng.

Tô Khuynh chợt cảnh giác, nhanh chóng khoanh tay ôm ngực, ánh mắt vừa hoảng vừa giận: “Ngươi muốn làm gì!” Rồi vô thức nhìn quanh tứ phía, xung quanh kha khá nô tỳ và thị vệ. Tuy hiện giờ bọn họ đều đang quay lưng lại với hướng này, nhưng nàng vẫn cảm thấy da đầu như muốn nổ tung.

Tống Nghị cười nhạt: “Làm gì ư? Tất nhiên là xé nát bộ mặt này của ngươi rồi, để cho ngươi biết rằng, phủ Tổng đốc này của gia, không cần cái khí phách của một nô tỳ nho nhỏ như ngươi.” Vừa nói hắn vừa luồn cánh tay ra phía sau tấm lưng thẳng tắp kia của nàng, giọng nói tràn đầy sự lạnh lẽo: “Nữ nhân cần khí phách làm gì? Hôm nay, gia sẽ bẽ gãy hết.”

Vừa dứt lời, trong đình vang tiếng tiếng vải lụa bị xé rách, cùng với đó là tiếng hét bằng cả sinh mệnh đầy chói tai của Tô Khuynh: “Tống Nghị! Ngươi không phải người!!

Bình Luận (0)
Comment