Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 44

Ở giữa nghi môn và đại sảnh có một mái đình bằng đá cao khoảng năm mét, bên trong mái đình cổ kính ấy có một con Thạch Long Quy (*) bằng đá nằm trên đất cõng vật nặng trên lưng. Đầu hơi nghiêng, miệng hơi hé, đuôi cụp xuống, giữa lưng có rãnh mộng để lắp bia đá.

(*) Thạch Long Quy (hay còn gọi là Bí Hí, Bá Há, Bát Phúc): sinh vật thần thoại, là con trưởng của rồng. Có hình dáng thân rùa, đầu rồng. Chỉ duy nhất có Bí Hí chịu được trọng lượng lớn nên thường được chạm khắc được gọi là “con thú mang bia”. (Theo địa lý Lạc Việt)

Trên bia đá khắc mười sáu chữ “Răn dạy quan lại”: Ngươi bổng ngươi lộc, dân đắp dân bồi, dân hèn dễ nạt, trời cao khó dối. Thì ra đây chính là tấm bia đá giới luật, giống với bên nha phủ Tô Châu.

Giờ phút này dưới tấm bia đá trong phủ Tổng đốc đang vang lên từng tiếng khóc thảm thiết, vừa xấu hổ vừa bi phẫn.

Tô Khuynh kiệt sức ngã xuống Thạch Long Quy bằng đá, ôm mặt mà khóc. Giờ phút này nàng giống như một chú chim non rơi khỏi tổ, không có chút sức phản kháng nào, chỉ có thể để kẻ sau lưng tuỳ ý uốn nắn nàng thành bất kỳ tư thế nhục nhã nào đó rồi mặc sức chơi đùa. Cũng như Tống Nghị nói rằng muốn bẻ gãy khí phách của nàng, tất cả lòng tự tôn, tự tin, kiêu ngạo và tự ái của nàng… Khí phách mà nàng có, ngay thời khắc này đang bị chà đạp giữa thanh thiên bạch nhật, gần như đã bị mài mòn không còn lại gì.

“Ai cho phép ngươi dám gọi thẳng tên của gia như vậy hả! Ai cho phép ngươi dám phản bội gia hả! Còn vọng tưởng muốn trở thành nha hoàn hồi môn của Đại tiểu thư nữa à! Ha, ngươi xứng sao!”

Cùng với những động tác càng thêm kịch liệt là giọng nói vô tình của nam nhân phía sau, từng câu chất vấn cực kỳ lạnh lùng. Từng câu găm vào tận xương tuỷ, từng chữ đâm vào tận linh hồn. Tra tấn thân thể thì nàng có thể chịu đựng, nhưng nàng lại không thể chịu đựng nổi việc bị dẫn đạp lên tinh thần.

Nếu mục đích của Tống Nghị là xoá sạch lòng tự tôn của nàng, bả gãy khí phách của nàng, Tô Khuynh nghĩ, mục đích của hắn sắp thành công rồi.

Tống Nghị hãy còn cười mỉa: “Che mặt làm gì?” Dứt lời thì lập tức giằng bỏ bàn tay đang che mặt của nàng không chút lưu tình, rồi túm chặt ở sau lưng: “Gia muốn ngươi nhìn rõ thực tại, vậy nên ngươi đừng hòng tự lừa mình dối người nữa. Dù có khóc cũng phải mở mắt ra cho gia, tỉnh táo mà khóc!” Nghiêm giọng nói xong, lại dùng một tay kéo mạnh vai nàng, ép nàng phải hơi ngả người ra sau.

Tô Khuynh chỉ có thể nhìn những việc đang xảy ra trước mắt, đối diện với địa ngục của nàng.

Tuy người khác đang đứng ở phía xa, tuy bọn họ đang cúi đầu khom lưng, tuy bọn họ đang đứng quay lưng về phía này, bọn họ không nói chuyện trao đổi, không thì thầm bàn tán, không chỉ chỉ trỏ trỏ… Nhưng Tô Khuynh biết, từ lúc Tống Nghị xé rách quần áo nàng giữa thanh thiên bạch nhật, cả người nàng đã bị đè chặt trong mái đình đá để lăng nhục, thì dù bọn họ có giả mù giả điếc cũng có thể nhìn thấy cảnh nhục nhã thảm hại của nàng trên những trụ đá nhuốm máu của địa ngục trần gian.

Tuyến phòng ngự tâm lý của Tô Thanh bắt đầu sụp đổ từng tầng từng tầng một. Nhưng nàng không thể hét toáng lên, cũng không giận dữ mắng chửi mà chỉ khóc lóc, khóc như đứt từng khúc ruột, khóc đến mức trời đất cũng phải sầu theo. Nàng không mắng, cũng không hét, nàng cũng không… chống cự.

Xưa nay cái xã hội phong kiến này chưa từng có một giây một phút nào giống như lúc này, khiến nàng nhìn rõ được rằng xã hội nàng đang sống là một nơi ăn thịt người đến xương cũng không nhả ra.

Do nàng sai. Sao nàng dám tưởng tượng tưởng tượng rằng mình có thể trụ vững và đấu tranh bình đẳng trong xã hội phong kiến phân chia tầng lớp này chứ? Nàng thậm chí còn chẳng phải tiểu thiếp mà chỉ là một công cụ tì.nh dụ.c, là gì có ưu thế nào để có thể đối đầu với giai cấp nắm quyền trong tay chứ?

Chưa cần kể đến đối đầu, với bọn họ mà nói, e là ngay khi có một suy nghĩ nhỏ nhất như thế này thì cũng là tội ác tày trời rồi. Bởi vì giai cấp của nàng không cho phép, giới tính của nàng cũng không cho phép nghĩ về điều đó.

Nữ tử xuất thân ti tiện, sinh ra ở cái thời đại này chính là một thảm hoạ.

Đến cả Tô Thức – Đại văn hào được đời sau vô cùng kính trọng còn dùng tiểu thiếp để đổi lấy một con ngựa, nàng còn dám vọng tưởng điều gì nữa đây?

(*) Tô Thức: còn gọi là Tô Đông Pha, là Nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.

Chỉ cần còn sống trong cái xã hội này một ngày, chỉ cần ở lại nha phủ Tổng đốc một ngày, thì ngày ấy nàng vẫn là một nô tì… nàng vẫn là một kẻ thấp hèn.

Không, không thể coi là người được, phải gọi là một thứ không đáng giá bằng con vật quý mới đúng.

Tiếng khóc ai oán khiến Tống Nghị không thể tập trung.

Hắn cho rằng một người ngang bướng cố chấp như nàng, e là không dễ khuất phục như vậy, chắc chắn sẽ chửi ầm lên, có thể liều chết để phản kháng… Nhưng không ngờ rằng, hình như hắn đoán sai rồi.

Nàng chỉ mãi khóc ỉ ôi như vậy, vừa buồn bã vừa thê lương, tựa như khóc than cho nửa đời bất hạnh còn lại của mình.

Gương mặt nàng kề sát vào tấm bia đá. Rõ ràng tấm bia đá kia rất lạnh, nhưng nàng lại không hề để ý, cứ thế dựa người lên đó, giống như đó là chỗ dựa suy nhất còn sót lại của nàng.

Giờ phút nàng nhìn nàng giống như một con chim non không có cành để đậu, cứ mãi bơ vơ không nơi nương tựa.

Đè nén chút bực bội trong lòng, Tống Nghị lạnh mặt, dùng lòng bàn tay ấn vào lưng nàng tiếp tục trừng phạt. Nếu đã muốn dạy dỗ cho nàng thì không lý nào lại bỏ dở giữa chừng.

Đến khi xong chuyện, Tống Nghị mới rời khỏi người nàng rồi đứng dậy, mặt không cảm xúc chỉnh trang lại quần áo xộc xệch trên người, thắt lại đai lưng.

Tô Khuynh ngã huỵch xuống đất, co ro bên tấm bia đá, y phục rách tả tơi, trang sức tóc tai rối loạn, cả người run rẩy.

Tống Nghị liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt nghiêm nghị liếc qua sống lưng cong cong của nàng thì thoáng ngừng lại. Một lát sau hắn xoay người rời khỏi mái đình đá, phất tay áo bỏ đi.

Không lâu sau, hai bà tử thô sử vội vã mang y phục tới, sau khi lau người dọn dẹp qua loa cho Tô Khuynh xong thì mặc y phục vào cho nàng.

Một lát sau, một cỗ kiệu dừng lại trước mái đình bằng đá. Hai bà tử đỡ hai bên người Tô Khuynh rồi nâng nàng vào kiệu.

Đêm đến, Tống Nghị hỏi tình hình bên kia thế nào rồi. Phúc Lộc không dám dài dòng, vội kể lại chi tiết toàn bộ mọi chuyện lớn nhỏ của bên kia.

Sau khi nghe được dường như nàng không chịu nổi k.ích th.ích, từ khi trở về cứ vừa khóc vừa cười. Tống Nghị bất giác nhíu mày.

“Gia đừng lo lắng, nghe những nô tỳ bên viện đó nói, cô ấy khóc được một lúc thì mệt nên đã nằm nghỉ rồi, chắc là không có gì đáng ngại đâu.”

Tống Nghị lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Chỉ là một tiện tì thấp hèn, sao gia lại phải lo lắng?” Không đợi Phúc Lộc hốt hoảng nói lời thỉnh tội đã lạnh giọng đuổi người: “Lui ra đi.”

Phúc Lộc vội khom người lui ra.

Chớp mắt đã năm ngày sau, Tống Nghị vẫn không hề đặt chân đến hậu viện.

Đám người ở phủ Tổng đốc đều đồn đoán sôi nổi, liệu có phải vị Hà Hương cô nương làm trời làm đất ở hậu viện kia đã rơi vào cảnh thất sủng rồi hay không. Sang ngày thứ sáu, bọn họ lại vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy đêm đó Đại nhân lại đến sân viện của nàng.

Đúng là thịnh sủng không suy mà. Mọi người đều cực kỳ hâm mộ.

Bên cạnh đó cũng có mấy kẻ ghen ghét đến đỏ cả mắt, âm thầm chửi rủa đầy ác ý. Rõ ràng đã trở thành kẻ bị Đại nhân ghét bỏ, thế mà mới đó Đại nhân đã hồi tâm chuyển ý, cũng không biết có phải đã dùng thủ đoạn đê tiện nào đó không.

Có dùng thủ đoạn đê tiện gì hay không thì Tống Nghị không biết, hắn có thể cảm giác được tối nay nàng không giống lúc trước nữa.

Vốn hắn còn đang tưởng rằng hôm nay hắn tới đây, tuy không dám giơ nanh múa vuốt chống đối trực diện với hắn nữa thì chí ít cũng sẽ bày ra bộ mặt lạnh lùng, hoặc là lúc trên giường sẽ không cho hắn sung sướng hưởng thụ bằng cách thể hiện ra cái dáng vẻ như một con rối gỗ vô tri vô giác.

Nhưng hắn đều đã đoán sai hết rồi. Tối nay, nàng… giống như một nô tỳ.

Tống Nghị trầm ngâm nghiền ngẫm từ ‘giống’ này một lúc lâu. Đúng thật là vậy. Tuy trước đó nàng từng tự xưng là nô tỳ, nhưng lời nói, cử trỉ cùng phong thái nào có giống nô tỳ đâu? Dù người khác có nhìn nhận nàng thế nào thì nàng cũng không hề quan tâm, chỉ ôm khư khư lấy cái lòng tự tôn cùng kiêu ngạo của bản thân. Nàng vừa cao ngạo lại tự trọng giống như con chim nhạn sải cánh trên chín tầng mây, không, phải là con chim nhạn cô độc mới đúng.

Nhưng hiện giờ nàng thật sự rất giống một nô tỳ.

Lúc này khi nhìn thấy hắn, chẳng những cúi đầy cụp mi chịu ra quỳ xuống hành lễ với hắn, mà lúc lên giường cũng rất thức thời, giống như đã biến thành một người khác vậy.

Nghiêng mắt liếc nhìn cánh tay mảnh mai đang ôm lấy cổ hắn, Tống Nghị nhướng mày. Trước đây nàng sẽ không đặt tay như vậy mà chỉ buông thõng ở bên cạnh người nàng, sau đó cánh tay gầy gò kia sẽ vội vàng lục tung đệm chăn dưới người lên, tựa như đã phải chịu một nỗi nhục nhã khủng khiếp. Chứ không giống như lúc này, chủ động ôm lấy cổ hắn, còn cực kỳ thuận thế hùa theo để lấy lòng hắn.

Là vì trước đó bị hắn trừng phạt doạ sợ nên mới chịu khuất phục mà thuận theo, hay là nàng còn có ý đồ nào khác?

Tống Nghị đưa tay chỉnh lại cánh tay nàng ôm chặt cổ hắn hơn một chút, sau đó liền cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại kia.

Cảm nhận được người kia hơi cứng người lại, sau đó lại từ từ thả lỏng, hơi vụng về nịnh nọt hắn. Trong lòng Tống Nghị thầm cười vang. Bất luận nàng có ý đồ gì thì cũng không cần phải nóng, dù sao nàng cũng chẳng thể gây ra chuyện lớn gì. Nhưng thật ra có dáng vẻ khom lưng cúi đầu này… thật sự khiến hắn cảm thấy rất hài lòng.

Xong việc, Tống Nghị đứng lên với vẻ khá mỹ mãn. Khẽ khựng lại, Tống Nghị quay mặt nhìn xuống với ánh mắt dò hỏi.

Hơi thở của người trên giường vẫn chưa ổn định. Nàng đưa tay túm lấy vạt áo hắn, đôi môi ướt át khẽ mấp máy, giọng nói yếu ớt mang theo vài tia khẩn cầu: “Đại nhân… có thể cho phép nô tỳ, từ ngày mai có thể tuỳ ý ra vào phủ Tổng đốc được không ạ?”

Tống Nghị nhìn chằm chằm đôi mắt trong trẻo của nàng, ánh mắt dần trở nên sắc bén: “Đi đâu? Lạy đến sông tự tử à?”

“Không đâu Đại nhân.” Nàng nhìn thẳng vào hắn, kiên nhẫn giải thích: “Không phải như Đại nhân đang nghĩ đâu. Thật ra nô tỳ chỉ muốn tìm lại vài ký ức trước kia, xem rốt cuộc vì sao hôm đó nô tỳ lại gặp nạn ở đó. Nô tỳ nghĩ cha mẹ nuôi dưỡng nô tỳ lớn lên, thế mà nô tỳ lại bị rơi xuống nước quên hết sạch những chuyện trước kia. Hễ cứ nghĩ đến thì lại thấy đau lòng.”

Đôi mắt long lanh của nàng đã thấm đẫm nước mắt: “Cầu xin Đại nhân khai ân. Nếu ngài không tin thì cứ cử một tên sai vặt đi theo. Nô tỳ không cầu gì khác, chỉ cần có thể đứng trong nước thôi là đủ rồi.”

Tống Nghị nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, sau đó bất chợt giằng lại vạt áo đứng dậy, đứng ở trước giường cười khẩy: “Thì ra là muốn xin xỏ gia. Nhưng lúc trước lần nào ngươi cũng so đo với gia, vì sao bây giờ gia phải thành toàn cho ngươi chứ?”

Ánh mắt Tô Khuynh phai nhạt hẳn xuống.

Tống Nghị liếc mắt nhìn nàng, sau đó quay đầu bỏ đi không hề ngoảnh lại.

Khoảng thời gian sau đó, gần như đêm nào Tống Nghị cũng đến đây.

Hàng đêm Tô Khuynh đều cụp mi rũ mắt đong đưa theo hắn, nhưng lần nào xong chuyện nàng đều sẽ hỏi hắn một câu, có thể cho nàng tự do ra vào phủ Tổng đốc hay không.

Mấy ngày đầu, Tống Nghị không cười mỉa thì cũng thẳng thừng từ chối. Nhưng dần dần, thời gian lâu dần, tuy hắn vẫn từ chối nhưng không quả quyết như trước nữa.

Thỉnh thoảng vài lần, thậm chí còn thoáng tỏ ý nơi lỏng.

Bình Luận (0)
Comment