Ngoảnh đi ngoảnh lại đã hết tháng, hoa đào tháng Ba ngỡ như mới hôm qua, nháy mắt đã sang tháng Tư, thời điểm cây gai trắng Giang Nam đua nhau thay áo mới.
Tống phủ, sảnh Thọ Xuân.
Vì gần đây công vụ bộn bề, Tống Nghị thật sự bận đến bù đầu, đành phải sai người đến Tống phủ báo cho lão thái thái, nói rằng mấy ngày nữa hắn sẽ không về phủ dùng bữa, bảo lão thái thái không cần chuẩn bị đồ ăn, chờ hắn giải quyết xong sự vụ đợt này rồi báo lại sau.
Đương nhiên là lão thái thái đồng ý.
Lo hắn sẽ ngã bệnh, lão thái thái bèn sai Vương bà tử tới nhà kho chuẩn bị đủ thứ thuốc bổ quý giá, rồi đến phủ Tổng đốc với người tới báo tin. Cũng dặn dò người đưa tin sau khi trở về nhất định phải thông báo cho quả sự phòng bếp bên phủ Tổng đốc, ngày nào cũng phải nấu một chén thuốc bổ để Đại nhân uống.
Gã sai vặt kia tôn sùng lời của lão thái thái như lệnh trời, quỳ xuống đầy kính cẩn nhận lệnh.
Những ngày sau, vì Tống Nghị không đến được nên trên bàn cơm lớn như vậy chỉ còn lại hai người lão thái thái và Bảo Châu bốn mắt nhìn nhau.
Bữa cơm trưa hôm đó, Bảo Châu chậm chạp nhai đồ ăn, dáng vẻ buồn chán ỉu xìu. Lão thái thái thì không cần phải nói, tuổi càng lớn thì càng thích không khí náo nhiệt. Có điều người Tống phủ vốn ít, ngày trước còn có trưởng tử bên cạnh cùng nói cùng cười nên bà không nhận ra. Nhưng rồi con trai đột nhiên không đến, chỉ còn mình bà và Bảo Châu ngồi đối diện với một bàn đồ ăn, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi hiu quạnh.
Hai người mới ăn được mấy miếng đã cho người dọn bàn.
Vừa dọn bàn xong, vài nha hoàn bà tử cẩn thận bưng những đĩa đồ ăn nhẹ và trái cây theo mùa lên, lần lượt đặt xuống bàn.
Lão thái thái nhìn vẻ mặt ủ rũ của Bảo Châu, bèn nói: “Nếu ở nhà quá chán thì dẫn theo mấy nha hoàn bà tử ra ngoài đi dạo đi, đâu có cấm con đi chơi đâu? Đến trà lâu nghe kịch cũng được, hoặc là đến cửa hàng mua son phấn với chút đồ trang điểm ấy. Cứ đi đâu đó cho đỡ chán đi, đừng bày vẻ mặt buồn rầu ủ dột trước mặt mẹ nữa, trông cứ như con chim công bị cụt đuôi vậy.”
Vương bà tử, Đông Tuyết và những hạ nhân đứng chờ gần đó không khỏi cúi đầu, ai nấy cũng cố nhịn cười.
Bảo Châu xấu hổ buồn bực liếc lão thái thái, chu môi cãi lại: “Lão thái thái nói gì vậy chứ, người con đâu có chọc mẹ đâu, tự nhiên trêu người ta làm gì? Nếu còn vậy nữa thì người ta sẽ giận đấy.”
Lão thái thái cũng liếc nàng: “Con còn không biết xấu hổ mà còn đòi giận nữa à. Sao con không nói với bộ xương già này chuyện mấy ngày trước, mẹ xém nữa là bị đứa nhóc ngốc nghếch như con chọc cho tức chết hả?”
Bảo Châu vội vàng che tai lại: “Lão thái thái, sao mẹ lại nhắc đến việc đó nữa vậy? Không phải đã nói là không nhắc lại rồi sao. Mẹ mắng con hơn 800 lần rồi đấy, lỗ tai sắp mọc kén rồi đây này!”
Hôm ấy sau khi Bảo Châu trở về từ phủ Tổng đốc, căn bản không cần nàng ta đích thân nói ra, khi Phúc Lộc hộ tống nàng ta về đến nơi đã kể hết mọi chuyện cho lão thái thái.
Lúc ấy, lão thái thái tức đến mức suýt thăng thiên tại chỗ. Nếu không phải kiêng dè có người ngoài ở đây, bà hận không thể véo mạnh lỗ tai Bảo Châu, dạy dỗ nàng ta một trận nhớ đời.
Sao bà lại sinh ra đứa con gái đần độn như vậy chứ!
Con bé ngốc này cũng không biết đường mà hỏi thử xem, có muội muội nào cả gan nhúng tay vào chuyện hậu viện của Đại ca nhà mình không à? May mà trước giờ tình cảm huynh muội của hai đứa rất thân thiết. Nếu không được gần gũi như thế này, chẳng phải sẽ vì chuyện kia mà sinh ra những khúc mắc không đáng có sao? Huống chi nha đầu này còn vì một nô tỳ hèn kém mà làm ra chuyện ngu ngốc, cứ nghĩ đến hành vi đần độn kia là bà lại bừng bừng lửa giận.
Lão thái thái liếc xéo Bảo Châu: “May mà Đại ca con còn chưa cưới vợ, hậu viện của hắn vẫn chưa có chủ mẫu đấy. Nếu không, một cô em chồng như con, chẳng thưa chẳng rằng đã hấp tấp nhúng tay vào chuyện hậu viện của Đại ca con, nói thẳng ra chính là không coi Đại tẩu ra gì, chẳng khác nào cầm cái chậu phang thẳng vào thể diện của người ta! Nếu người ta không ghét con thì mới là lạ đấy.”
Bảo Châu bực mình: “Ghét thì cứ ghét, ai thèm quan chân chứ!”
Lão thái thái dí mạnh vào trán nàng ta, thật sự là muốn nàng ta to đầu ra mà hiểu: “Cái đồ đầu gỗ này! Con mà không chịu nghe lời khuyên của mẹ, lỡ có một ngày con gây ra chuyện khiến hai huynh muội xa cách, thì đến lúc đó con có hối hận cũng không kịp đâu.”
Bảo Châu tức giận dậm chân: “Lão thái thái! Mẹ mà nói nữa con sẽ giận thật đấy!” Bảo Châu uất ức đỏ mắt sắp khóc: “Con cũng có làm gì đâu, con chỉ thấy Hà Hương rất đáng thương, nghĩ bụng Đại ca cũng không thích cô ấy, đối xử tệ bạc với cô ấy, còn trách mắng cô ấy nữa, cho nên con mới…”
“Tệ bạc chỗ nào, hà khắc chỗ nào? Không cho cô ta ăn cơm à? Hay không cho cô ta đồ mặc? Của ngon vật lạ, lụa là gấm vóc, kẻ hầu người hạ, cho cô ta cả một tương lai vinh hoa phú quý, cô ta còn muốn thế nào nữa?” Lão thái thái chỉ hận không thể bổ cái đầu gỗ của nàng ra xem, bên trong có phải toàn hồ nhão hay không: “Với lại, cô ta thế nào thì liên quan gì đến con? Thân phận của cô ta là gì? Còn thân phận của con là gì?”
Bảo Châu cảm thấy hình như lão thái thái nói đúng, nhưng trong lòng vẫn không dễ chịu lắm. Kể từ hôm nàng rời phủ của Đại ca trở về, áng chừng được khoảng hơn một tháng trôi quá rồi nhưng nàng ta vẫn không dám đến phủ của Đại ca nữa, cũng không dám hỏi thăm Hà Hương có bị Đại ca trách phạt nữa hay không. Không phải vì thấy mắc nợ một nô tỳ hèn kém, mà chỉ thấy thân là một chủ tử, lỡ đồng ý với nô tỳ rồi mà lại không làm được, lúc hiểm nguy còn chạy trước bỏ mặc nô tỳ đó không quan tâm hậu quả ra sao. Mỗi lần nghĩ như vậy thì trong lòng đều cảm thấy khó chịu.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng ta, lão thái thái hừ một tiếng, quay mặt nhìn Vương bà tử đứng gần đó: “Ngày mai, ngươi đi với Bảo Châu đến phủ Tổng đốc một chuyến, để cái đầu gỗ này nhìn xem, người ta đang sống trong cẩm y ngọc thực hay đang chờ đứa nhỏ ngốc nghếch này tới giải cứu?”
Vương bà tử vội vàng đáp lời.
Bảo Châu xoay người hừ nhẹ, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng từ chối.
Hôm sau, nhuyễn kiệu đẹp đẽ tinh xảo của Tống phủ dừng trước cửa lớn của phủ Tổng đốc. Tống Nghị vùi đầu trong mớ công vụ nên không rời đi được, dặn dò Phúc Lộc ra đón tiếp.
Nhuyễn kiệu đi từ chính đường đến thẳng hậu viện phủ Tổng đốc, sau đó dừng lại ở một khoảng sân nhỏ kín đáo.
Bảo Châu xuống kiệu, để Vương bà tử đỡ đi vào viện.
Phúc Lộc đi trước dẫn đường, trong lòng không khỏi hơi lo lắng. Tuy một tháng qua Hà Hương cô nương kia an phận hơn rất nhiều, nhưng hôm nay vị Bảo Châu tiểu thư không sợ trời không sợ đất đang có mặt ở đây đấy. Lỡ như Bảo Châu tiểu thư lại nghĩ ra cái gì đó, mà bên kia lại mù quáng đồng ý…
Phúc Lộc lau trán. Chỉ mong người kia đã biết sợ, đừng có hồ đồ nữa.
Vào phòng, Bảo Châu liếc mắt một cái đã phát hiện căn phòng rất khác lúc trước.
Đầu tiên vừa vào cửa, thứ đập vào mắt chính là chậu san hô đỏ rất nổi bật. Chậu san hô có hình ngọn lửa, màu sắc đỏ tươi, hình dáng tự nhiên, trông cực kỳ lộng lẫy hoa lệ. Đỡ ở bên dưới là một chậu men Cảnh Thái lam (*) với hoa văn sang trọng tinh tế, khiến màu đỏ của san hô càng thêm rực rỡ và bắt mắt.
(*) Cảnh Thái lam: không làm bằng đất, đá như thường thấy, mà bằng đồng, có phủ men màu trên bề mặt. Thủa mới khai sinh, men chủ đạo của loại cổ ngoạn này thuần một màu lam thẳm, do chế từ ngọc lam tuyền xay mịn. Tương truyền men lam này được phát hiện vào đời vua Cảnh Thái nhà Minh, tên gọi Cảnh Thái lam có từ đấy. (Theo bảo Hà Nội mới) Từ triều đại Nguyễn, Cảnh Thái Lam (còn gọi là Cảnh Pháp Lam) đã du nhập vào Việt Nam, được coi là một loại di sản vật thể rất đặc biệt.
Lại nhìn chếch lên trên một chút, trên đó hơn mười cái giá hình vuông lót gấm. Giá để đồ được làm từ gỗ hương thượng hạng, điêu khắc đầy những hoa văn trang trí tinh xảo. Trên các ô vuông bày biện đủ các loại đồ cổ quý hiếm, thậm chí còn có một vài món của phương Tây, gần như chẳng thiếu thứ gì.
Trong khi Bảo Châu đánh giá xung quanh, Tô Khuynh đã nghe thấy tiếng nên đi ra từ buồng trong, rũ mi cúi đầu dừng cách nàng ta tầm hai bước rồi quỳ xuống hành lễ.
Bảo Châu hãy còn mải ngắm nhìn những viên ngọc trai thượng phẩm màu hồng nhạt lấp lánh có kích thước đều nhau được xâu thành rèm che đang đung đưa, sau đó mím chặt môi, nhìn nữ nhân ăn diện lộng lẫy đang quỳ ở trước mặt.
Không hiểu sao trong lòng Bảo Châu cảm thấy hơi khó chịu, không vội cho nàng đứng dậy, mím môi đi ngang qua người Tô Khuynh, bực bội vén rèm ngọc đi thẳng vào buồng trong.
Vương bà tử theo sau cũng liếc xéo Tô Khuynh, hừ một cái đầy khinh bỉ, sau đó đi theo Bảo Châu vào trong.
Tô Khuynh đứng lên, cũng đi theo vào phòng.
Bảo Châu ngồi trước bàn trà lấy quả táo xanh cắn một miếng, sau đó nhíu mày nhả ra, tiện tay ném quả táo cắn dở về phía Tô Khuynh, tức giận nói: “Đồ hỏng à, sao mà khó ăn thế!”
Tô Khuynh chỉ đứng yên tại chỗ, cúi đầu rũ mắt.
Bảo Châu trừng mắt nhìn Tô Khuynh một lúc lâu, rồi duỗi tay chỉ vào nàng, nói: “Nếu bây giờ bổn tiểu thư muốn đưa ngươi rời đi, ngươi còn muốn không?”
Vương bà tử giật mình trợn mắt, mà Phúc Lộc đứng đợi bên ngoài nghe vậy thì lông tơ trên người đều dựng ngược cả lên.
Tô Khuynh không hề do dự, lập tức nhỏ giọng đáp: “Tuyệt đối không được đâu Đại tiểu thư. Ngày đó là nô tỳ không biết điều, phụ bạc lòng yêu mến của Đại nhân, còn khiến Đại tiểu thư bị liên lụy. Bây giờ nô tỳ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cực kỳ quý trọng cuộc sống sung túc không dễ có được này, không dám nghĩ tới chuyện đại nghịch bất đạo ấy nữa đâu ạ.”
Bảo Châu trừng mắt nhìn nàng một hồi, lại nói: “Ngươi không sợ Đại ca ta đối xử hà khắc với ngươi nữa ư?”
Vương bà tử bị doạ đến nỗi mặt mũi trắng bệch. Nếu không phải e dè tôn ti, bà ta chỉ muốn nhảy ra bịt kín miệng Bảo Châu tiểu thư lại.
Tô Khuynh sợ hãi: “Đại tiểu thư nói gì vậy, Đại nhân đối với nô tỳ ân trọng như núi, có khắt khe tí nào đâu? Đại tiểu thư đang nhắc đến chuyện lần trước nô tỳ bị trách phạt sao? Đại tiểu thư hiểu lầm rồi, lần đó là nô tỳ làm sai nên mới bị phạt. Đại nhân không chê nô tỳ ngu dốt mà còn sẵn lòng cho nô tỳ cơ hội hầu hạ, nô tỳ cảm kích còn không kịp, sao có thể nghĩ ra chuyện hỗn láo đó chứ?”
Bảo Châu lại vô thức nhìn quanh căn phòng một lượt, chỉ thấy mọi thứ trong tầm mắt đều rực rỡ hẳn lên, tất cả đều vô cùng đẹp đẽ quý giá, có thể thấy rằng đúng như lời nàng nói, Đại ca không hề bạc đãi nàng ta.
“Uổng công ta còn nghĩ có phải ngươi đang chịu tội hay không. Vốn còn đang thương hại ngươi, định khuyên ngươi cứ hầu hạ Đại ca ta cho tốt, tranh thủ mấy năm nay Đại ca chưa cưới vợ, có thể leo lên làm thị thiếp, đến lúc đó cũng coi như được ngẩng cao đầu…” Bảo Châu chợt nhận ra mình lỡ nói những chuyện không nên nói, đành lập tức ngậm miệng.
Thấy nữ nhân kia vẫn cụp mi rũ mắt không phản ứng gì, tựa như không nghe thấy, Bảo Châu mới thở phào nhẹ nhõm. Song lại liếc mắt nhìn nàng nói với giọng không mấy vui vẻ: “Được rồi, ta không cần phải khuyên nhủ gì nữa đâu nhỉ, dù sao bây giờ trông ngươi cũng có một nửa dáng vẻ của chủ tử rồi. Về sau ngươi phải tự giải quyết cho tốt đấy!”
Nói xong thì đứng dậy đi thẳng ra ngoài, vén rèm rời đi mà không thèm quay đầu lại. Sau này, nàng ta không bao giờ muốn tới đây nữa!
Vương bà tử hững hờ để lại một câu: “Tự giải quyết cho tốt đi, Hà Hương cô nương.” Sau đó vội chạy theo Bảo Châu tiểu thư.
Phúc Lộc khẽ thở phào một hơi, cũng xoay người đi theo.
Đêm xuống, Tống Nghị bước vào tiểu viện bên này.
Rèm ngọc trai đỏ tươi rung rinh giống như thuỷ triều, đong đưa lúc nhanh lúc chậm, một đợt chưa hết, một đợt khác đã đến.
Tống Nghị thừa nhận, hôm nay lúc trên giường hắn khá lỗ m.ãng.
Chỉ trách gần đây uống thuốc bổ quá nhiều, làm khí huyết của hắn hơi dâng trào. Hơn nữa nàng đến kì, liên tiếp năm sáu ngày không được chạm vào nàng. Hiện giờ vất vả lắm mới chờ được nàng hết, làm sao hắn có thể nín nhịn được?
Vừa tiến vào đã đè mạnh nàng xuống giường, tràn đầy hưng phấn làm liền hai hiệp. Vốn định tha cho nàng rồi, nhưng trước khi đi lại thấy nàng níu vạt áo hắn, dáng vẻ thật đáng thương làm sao, cuối cùng vẫn không nhịn được nên bèn xoay người lên giường lần nữa.
Mà lần này, dường như nàng thật sự không thể chịu đựng nổi.
“Đại nhân…Tha cho nô tỳ đi mà…” Tô Khuynh vô thức lặp đi lặp lại câu này. Không biết đêm nay nàng đã phải cầu xin bao nhiêu lần, cho đến lúc này, mỗi chữ thốt ra đều nhẹ tựa lông hồng, đến chính nàng cũng nghe không rõ nữa.
Nhìn dáng vẻ đau đớn của nàng, hiếm khi Tống Nghị mềm lòng, động tác dần chậm lại.
Giơ tay xoa nhẹ tóc mai ướt nhẹp của nàng, nhìn khuôn mặt yêu kiều của nàng toát một lớp mồ hôi mỏng, có lẽ đã quá sức chịu đựng, giờ phút này khuôn mặt trắng nõn đã dần nhợt nhạt, khóe mắt và đuôi lông mày đượm vẻ mệt mỏi.
Tuy khó chịu như vậy, nhưng nàng vẫn cố đưa đẩy theo hắn một cách gian nan. Tống Nghị thấy thế, đáy lòng lại sinh ra chút thương xót. Đặc biệt là khi thấy hàng mi dài của nàng run rẩy nhắm mắt lại, đôi lúc có lẽ vì đau mà ứa ra nước mắt, nhưng lại bị nàng chớp mắt thật mạnh vờ như không có gì xảy ra. Không biết vì sao hắn lại thấy hơi khó chịu.
Lần này, hắn qua loa cho xong. Lúc hắn đứng dậy, tuy nàng gần như mất đi ý thức, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt vạt áo hắn.
Nhìn chằm chằm cánh tay bé nhỏ mềm mại không xương kia, Tống Nghị thở dài.
“Thôi vậy.” Tống Nghị giơ tay xoa mặt nàng: “Gia đồng ý với ngươi.”
Không ngờ ngày hôm sau, Tống Nghị lập tức lệnh cho Phúc Lộc dẫn người ra phủ. Đi chung với nàng có hai nô tỳ hầu hạ trong viện của nàng, cùng một đám hộ vệ được hắn đặc biệt sai tới.
Phúc Lộc ngồi ở càng xe giữ cương điều khiển ngựa. Từ lúc ra phủ hắn đã bắt đầu nâng cao cảnh giác. Tuy biết trong xe ngựa còn có hai nô tỳ giám sát, chắc sẽ không xảy ra điều ngoài ý muốn, nhưng ai mà biết được?
Gần đây gia bọn họ ngụp lặn trong công vụ, không ít chuyện phải sai hắn chạy ngược chạy xuôi. Giờ lại bảo sai hắn đi lo liệu vụ này, còn không phải không yên tâm người kia, sợ cho nàng nhân cơ hội gây chuyện sao? Hắn vẫn chưa hề quên cảnh nàng chẳng màng gì cả điên cuồng lao thẳng vào lòng suối, chắc chắn gia bọn họ cũng không quên.
Tuy lúc này chưa đến con suối kia, nhưng hắn ta không dám lơ là chút nào. Lỡ như nàng nhất thời nổi hứng rồi phát điên lần nữa, mặc kệ có phải lòng suối hay không rồi cướp ngựa lao thẳng xuống đó thì phải làm sao đây?
Dù cái lỡ như này có xảy ra hay không… Haiz, gia bọn họ cũng không đặc biệt sai hắn ta tới đây chỉ để đề phòng.