Lúc xe ngựa đi qua thôn Liễu gia đã khiến thôn dân xôn xao một hồi. Chung quy chỗ này tuy nhỏ song dân cư không hề ít , nhưng vị trí hẻo lánh không gần đại lộ nên hiếm khi có người lạ ra vào. Hiện giờ thấy đoàn xe ngựa đi qua thì cực kỳ kinh ngạc, con ngựa cao lớn chắc nịch, thành xe, cả cỗ xe được chạm trổ tinh tế sang trọng, nhìn cũng biết là quý nhân nhà ai đó ra ngoài, sao có thể không ngạc nhiên cho được?
Tuy không thấy quý nhân trong cỗ xe ngựa đẹp đẽ xa hoa kia có dáng vẻ như thế nào, nhưng chỉ cần liếc sơ qua người ngồi trên thành xe và hộ vệ ăn mặc nghiêm chỉnh cưỡi ngựa đầy oai vệ ở hai bên, một tay nắm dây cương, một tay chạm vào thanh đao treo bên hông thì biết chắc rằng là xuất thân từ gia đình giàu có.
Cho đến khi đoàn người tiến vào khu rừng cạnh bờ sông, các thôn dân mới dám túm tụm lại, ghé tai nhau xì xào bàn tán về đoàn xe ngựa đã khuất sau cánh rừng.
Xe ngựa ngừng lại ở ven sông.
“Hà Hương cô nương, đến nơi rồi.” Phúc Lộc nói.
Buông dây cương nhảy xuống xe ngựa, Phúc Lộc vội lấy bệ đỡ đặt xuống đất, tiếp đó cúi người về phía trước cung kính vén rèm xe ra. Tô Khuynh cúi nhẹ người rời khỏi thùng xe, để Thái Ngọc Thái Hà đỡ, dẫm lên bệ đỡ, xuống xe ngựa.
Gió tháng Tư ấm áp ẩm ướt thoảng qua mặt, vài sợi tóc mai nhẹ nhàng bay bay khi thì mơn man trên má nàng, khi thì lướt ngang qua lông mày nàng.
Tô Khuynh nhịn không được giơ tay vuốt vuốt đuôi lông mày và khoé mắt.
Phúc Lộc vẫn luôn âm thầm quan sát. Tuy bây giờ đã tới đây, nhưng dường như nàng không có gì khác thường, khuôn mặt vẫn luôn vương nét ôm hoà bình thản, thấy thế thì hơi thả lỏng người.
Song hắn ta cũng không dám lơ là. Lôi cuộn dây thừng ra, Phúc Lộc cầm một đầu sợi dây đi đến chỗ Tô Khuynh, khom người rũ mắt: “Hà Hương cô nương, việc này quan trọng, đã khiến cô phải chịu ấm ức rồi.”
Tô Khuynh chỉ thoáng liếc qua cuộn dây thừng kia rồi gật đầu đồng ý, không phản đối.
Thái Ngọc vội vàng đi tới nắm lấy một đầu dây thừng, cùng Thái Hà cẩn thận buộc quanh eo cô nương. Dây thừng làm từ sợi gai, trông thì nhỏ nhưng lại rất dai, bên ngoài được bọc bằng lụa sa tanh trắng trơn mềm, cả sợi đều được bọc rẩt cẩn thận, khi cầm không bị đau tay, buộc quanh eo cô nương cũng không cần phải siết quá chặt.
Buộc xong, Phúc Lộc nắm lấy đầu còn lại, quấn mấy vòng vào tay, nói câu ‘mời cô nương’ xong thì quay mặt đi.
Hai vị hộ vệ kia cũng quay đi hướng khác.
Tô Khuynh cũng xoay người, nắm chặt vòng cổ trong tay, xuống nước. Đi cùng nàng, còn có hai nô tỳ đi ở hai bên.
Nước sông tháng Tư, tuy không buốt giá, nhưng cũng hơi lạnh.
Vừa mới xuống nước, Thái Ngọc Thái Hà đã đồng loạt giật nảy mình. Nhưng thấy cô nương ở bên cạnh dường như không cảm nhận được gì cả, ung dung kiên định đi thẳng tới chỗ lòng suối, cả hai cũng chỉ cố chịu đựng sự khó chịu, vội vã lội theo sau.
Phúc Lộc cúi đầu nhìn sợi dây thừng trong tay, thấy từng vòng dây đang dần tuột ra, mắt thấy sợi dây năm thước sắp tuột hết, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Hà Hương cô nương, đã đủ xa rồi.”
Tô Khuynh khựng lại, rồi từ từ rụt chân phải vốn đang định bước tiếp lại.
Thấy cuối cùng cô nương cũng chịu dừng lại, Thái Ngọc Thái Hà mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mực nước đã tới ngực các nàng, nếu còn đi nữa thì e là sẽ ngập đầu luôn mất.
Lúc này nước sông cũng không chảy xiết, sóng nước cũng không đánh tới nhiều, cho nên dù nước đã dâng đến ngực, nhưng vẫn miễn cưỡng trụ được.
Tô Khuynh đứng trong lòng suối, hai tay nắm chặt lấy nhau trong dòng nước, sau đó từ từ nhắm mắt, hướng mặt về giữa sông.
Cô nương đang nghĩ gì vậy? Thái Ngọc Thái Hà không biết. Nhưng bọn họ có thể loáng thoáng cảm thấy, lúc này cô nương có vẻ rất giống những thiện nam tín nữ thành kính bái Phật ở chùa Đại Chiêu.
Người dưới dòng suối vẫn im lặng đứng đó, cũng không nói một lời. Phúc Lộc ở trên bờ nắm chặt dây thừng, không khỏi lẩm bẩm trong lòng. Cuộc sống êm ấm sung túc trong Tổng đốc thì không hưởng, sao lại cứ phải nằng nặc đòi đến dòng suối này chịu khổ làm chi, cũng không biết là có ý đồ gì.
Khoảng một lúc lâu sau, Phúc Lộc ngẩng đầu nhìn trời, bây giờ chắc đã là canh ba giờ Tỵ canh ba (khoảng 9h45) thì ho nhẹ, nói: “Hà Hương cô nương, gia nói, mỗi lần cô xuống nước không được vượt quá nửa canh giờ (1 tiếng). Giờ đã đến lúc rồi, mời cô lên đây.”
Người dưới lòng suối vẫn nhắm mắt đứng yên, dường như không phản ứng lại.
Thái Ngọc lo lắng gọi: “Cô nương?”
Phúc Lộc nhíu mày, lặng lẽ siết chặt sợi dây trong lòng bàn tay.
Tô Khuynh mở to mắt, sau khi nhìn chằm chằm vào lòng sông một lúc rồi mới khẽ cử động cơ thể cứng ngắc, chậm chạp xoay người, rời khỏi lòng suối đi từng bước về lại bờ.
Mọi người ở đây đều nhẹ nhàng thở ra.
Nghe được tiếng lội nước ngày một gần, Phúc Lộc bèn ra hiệu để hai hộ vệ khác mau chóng lui ra xa hơn.
Phúc Lộc cũng dần đi về phía mép suối, nhưng sợi dây trong tay chưa hề nơi lỏng. Chờ đến khi ba người lên bờ, hai nô tỳ bận rộn hầu hạ người nọ chỉnh trang xong xuôi rồi đưa lên xe ngựa, lúc này mới ra lệnh cởi dây thừng, cẩn thận cất đi.
Xe ngựa lại chầm chậm lăn bánh. Tiếng bánh xe lộc cộc nghiền nát những cành khô lá úa rơi rụng trong rừng, lọt vào tai vô cùng rõ ràng.
Khi ngang qua thôn Liễu gia, Phúc Lộc không vội cho ngựa đi ngày mà bất ngờ dừng lại, sai cho người dân trong thôn mời thôn trưởng đến.
Chỉ một lúc sau, một lão giả khoảng sáu mươi tuổi run rẩy chống gậy được vài người nhanh chóng dìu tới.
Phúc Lộc ngồi trên càng xe nhìn xuống ông lão, sau khi báo tên gia môn liền nói thẳng vào vấn đề. Mỗi ngày, từ giữa giờ Tỵ đến giữa giờ Ngọ (9-12h), không cho phép bất kỳ kẻ nào lảng vảng trong vòng ba dặm gần bờ sông.
Nghe thấy là người của phủ Tổng đốc, trưởng thôn đã sớm sợ tới mức mất hồn mất vía, đương nhiên chỉ biết liên tục cung kính gật đầu đồng ý. Tuy người dân ở thôn nhỏ này vừa nghèo vừa thiếu hiểu biết, không biết chức quan của Tổng đốc Đại nhân thuộc hàng phẩm nào, nhưng lập tức nhận ra đó là quan lớn, còn lớn hơn cả Huyện lệnh Đại nhân.
“Đi!” Dặn dò xong, Phúc Lộc vung roi, đánh xe rời đi.
Chờ đến khi cỗ xe ngựa sang trọng kia biến mất khỏi tầm mắt, Lý Trường Phương mới hoàn hồn, nhanh chóng sai người đi tới từng hộ thôn dân thông báo, mỗi ngày, từ giữa giờ Tỵ đến giữa giờ Ngọ cứ ở yên trong nhà đừng ra khỏi cửa, đặc biệt là không được bén mảng gần bờ sông. Tuy quý nhân kia không nói đến nếu đến gần đó thì sẽ có kết cục gì, nhưng mọi người đều không phải kẻ ngốc, bên hông hai vị hộ vệ kia lộ ra một đoạn thanh đao sáng bóng, thứ đó đâu chỉ để trưng cho đẹp?
Tối đến, Tống Nghị bước vào viện của Tô Khuynh.
Không bao lâu, bên trong đã truyền ra những tiếng thở d.ốc nặng nề của nam nhân, xen lẫn tiếng thì thầm khe khẽ và vài câu trêu đùa.
Hình như tối nay tâm trạng của hắn khá tốt, sẵn lòng kiên nhẫn và dịu dàng với nàng hơn.
Nhìn nữ nhân dưới thân được hắn dỗ dành, cơ thể mềm mại trắng như tuyết hiện lên một tầng hồng hồng, khuôn mặt kiều diễm ửng đỏ, ngay cả con ngươi trong veo cũng vô thức hiện lên sự mê loạn, hơi thở của hắn càng thêm nặng nề, hãy còn ngẩn ngơ thì dường như có một sự sung sướng đến kỳ lạ nào đó chợt nổ tung trong đầu.
Xong chuyện, hắn không vội xuống giường rời đi ngay như mọi khi mà ôm lấy nàng, thuận thế trở mình nằm ngửa trên giường, nhắm mắt ôn lại dư vị tuyệt vời hồi nãy.
Đến khi hắn mở mắt, thấy người trong ngực ngoan ngoãn nằm sấp lên ngực hắn thở d.ốc thì không nén nổi nụ cười sung sướng.
Xoa nhẹ mái tóc dài bóng mượt của nàng, ngón tay vu.ốt ve sống lưng nhỏ bé kia, ôm ấp thân mật nói với nàng mấy lời âu yếm. Tống Nghị cưng chiều xoa nhẹ gương mặt hơi lạnh của nàng xong thì mới buông nàng ra rồi đứng dậy.
Tô Khuynh cũng gắng gượng ngồi dậy, ngoan ngoãn lau người cho hắn, sau đó giúp hắn mặc quần áo.
Tống Nghị mỹ mãn rời đi, trước khi đi còn cười nói với nàng, sau này thấy hắn không cần quỳ xuống hành lễ. Tất nhiên Tô Khuynh cười đồng ý.
Một tháng sau, cứ đến giờ Tỵ là Tô Khuynh đều sẽ ngồi xe ngựa của phủ Tổng đốc đến con suối trong thôn Liễu gia, đứng giữa lòng suối khoảng nửa canh giờ.
Mấy ngày trước, lần nào Tống Nghị phải bảo Phúc Lộc đi theo, nhưng thấy nàng luôn làm theo quy định, nghe Phúc Lộc báo đã đến giờ thì lập tức lên bờ, không gây chuyện cũng không nổi điên. Chắc mẩm nàng đã hoàn toàn phục tùng, nên đã phái người khác đi thay Phúc Lộc.
Mà biểu hiện của nàng những ngày sau đó quả thật không làm hắn thất vọng, ngày nào cũng đi về đúng giờ, đúng là cực kì ngoan ngoãn. Tuy hành động đứng giữa suối kia khiến người ta khó hiểu, nhưng hắn lại lười tìm hiểu nguyên nhân trong đó, chỉ cần nàng chịu an phận sống ở hậu viện, những chuyện khác không quan trọng.
Giờ Tỵ hôm nay, Tô Khuynh không ra phủ, vì nàng tới tháng.
Thái Ngọc nhìn nằm trên giường với sắc mặt trắng bệch, trông có vẻ nghiêm trọng hơn lần trước, không khỏi đau lòng nói: “Cô nương, để nô tỳ mang bình nước nóng tới ủ cho cô nhé?”
Tô Khuynh yếu ớt đồng ý.
Chỉ một lát sau, Thái Ngọc đã nhanh chóng ôm bình nước nóng tới, xốc tấm chăn dày lên, đặt lên bụng dưới của nàng.
Nhưng Tô Khuynh vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Trên trán hay sau lưng đều rịn một lớp mồ hôi mỏng, nàng co quắp người, run lẩy bà lẩy bẩy.
Thái Ngọc thấy không ổn, khó tránh khỏi nôn nóng: “Cô nương… Hay là để nô tỳ đi mời Phúc quản gia…”
“Không được đi.” Tô Khuynh lập tức quát to. Sau khi dùng hết sức lực nói ra, trên trán lập tức đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt nhợt nhạt hơn.
Thái Ngọc ngẩn ra, hình như cô nương vừa nổi giận với đề nghị của nàng ta.
Đúng là Tô Khuynh đã nổi giận. Khiến nàng bị đau như vậy là vì hai lý do, thứ nhất là nàng uống canh tránh thai hoa hồng Tây Tạng quá thường xuyên, thứ hai là ngày nào cũng ngâm nước nửa canh giờ dẫn đến bị lạnh. Nếu báo với bên đó, hắn không quan tâm thì không sao, còn nếu hắn đột nhiên muốn xen việc của người khác, không cần nghĩ cũng biết hắn sẽ làm gì.
Hắn sẽ không cho dừng việc thứ nhất, nhưng sẽ bắt nàng dừng làm việc thứ hai.
Cơ hội mà nàng dùng mạng sống để đổi lấy, nàng tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào được phép ngăn cản. Tuyệt đối không cho phép.
Kỳ kinh nguyệt này chỉ tới ba ngày đã hết.
—
Nhoáng cái đã đến tiết hạ chí với những cơn mưa dầm rả rích.
Từ giữa tháng sáu, toàn bộ Giang Nam đều chìm trong mưa dầm ẩm ướt. Mưa dầm tí tách tí tách, liên miên không dứt, chớp mắt đã mười ngày trôi qua những vẫn không thấy bầu trời quang đãng hơn chút nào.
Cả đất trời đều ướt sũng, nhìn thôi đã thấy nẫu ruột.
Lúc này Tống Nghị cũng không có tâm trạng làm việc. Gác lại những công vụ trên bàn rồi đứng dậy, hắn sai Phúc Lộc mang dù tới, cất bước rời khỏi phòng nghị sự.
Nô bộc trong viện Tô Khuynh đang bận bịu lấy khăn lau sạch nước mưa thấm qua các khe hở trên cửa sổ và cửa chính, thầm nguyền rủa thời tiết quái quỷ này mau kết thúc đi, đột nhiên nghe tiếng ai đó hoảng sợ hô lên ‘Đại nhân tới’ , theo bản năng lập tức ngẩng đầu nhìn ra sân.
Chỉ thấy chỗ cửa chính, một chiếc ô giấy dầu màu xanh lam thình lình xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. Khi nhìn kỹ lại thì thấy Phúc quản gia đang giương cao ô đi vào trong viện, mà bóng dáng uy nghiêm đang bước từng bước dưới tán dù kia, không phải Đại nhân bọn họ thì là ai?
Đám nô bộc đều hoảng hốt lo sợ. Sao Đại nhân bọn họ lại tới vào lúc này?
Không đúng, không phải Đại nhân không nên tới lúc này, mà mấu chốt là bây giờ cô nương của bọn họ không có ở đây.