Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 47

Xe ngựa băng qua phố hẻm, vó ngựa đạp phải vũng nước đọng trên phiến đá xanh làm bọt nước bắn tung tóe.

Ngoài xe, tiếng vó ngựa lộc cộc, tiếng bánh xe lăn tròn hoà lẫn trong tiếng mưa rơi tí tách rất rõ ràng, mà ba người ngồi bên trong đều rất im lặng, một loại tĩnh mịch và áp lực khó tả bao trùm lấy không gian đóng kín của thùng xe.

Khi trở về, Thái Ngọc Thái Hà cúi đầu quỳ ngay ngắn ở hai bên trong cỗ xe, suốt cả quãng đường đều không dám ho he nửa chữ, đến cả thở cũng không dám thở mạnh. Còn cô nương của các nàng thì vẫn ngồi ngay ngắn bất động với vẻ thờ ơ. Hai người không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết dáng vẻ lúc này của cô nương nhất định là thẫn thờ như người mất hồn, không khác gì bức tượng đất trong miếu thờ.

Thái Ngọc Thái Hà không biết phải miêu tả tâm trạng của bọn họ lúc này như thế nào. Tuy hai người không biết rốt cuộc cô nương đang làm chuyện gì quan trọng mà ngày nào cũng phải đứng ngâm mình dưới lòng suối tới gần nửa canh giờ, nhưng suốt mấy tháng qua cô nương vẫn luôn rất kiên trì. Trừ những ngày đến kỳ thì ngày nào cô nương cũng sẽ ra phủ đúng giờ.

Cho dù có là mấy ngày mưa dầm liên miên gần đây, đến cả kiểu thời tiết quỷ quái này cũng không ngăn được bước chân của cô nương đến đó, cực kỳ quyết tâm.

Nhưng các nàng lại thấy hơi bất an. Nguyên nhân không phải vì thời tiết mưa dầm này, mà vì mấy ngày gần đây, các nàng cảm thấy dường như tâm trạng của cô nương đã không còn bình tĩnh như trước nữa.

Tuy không biết vì sao, nhưng hai người có thể cảm nhận được. Ngay từ đầu mùa mưa, cảm xúc của cô nương đã bắt đầu không ổn định, tựa như háo hức một cách kỳ lạ, lại tựa như bồn chồn không yên.

Giống như hôm nay.

Mấy ngày liền mưa rơi không ngớt khiến cho mực nước sông liên tục dâng lên. Hôm nay khi bọn họ đi xuống, còn chưa kịp lội đến chỗ hôm qua đứng thì nước sông đã ngập tới bả vai cô nương.

Dòng nước không còn hiền hoà như mọi khi nữa mà chảy xiết hơn, đôi lúc những đợt sóng ập đến cũng khá cao và mạnh, gần như đã đánh tràn qua khắp người bọn họ. Chẳng những bị tạt vào đầu vào mặt, từng đợt sóng mạnh mẽ ập đến khiến bọn họ khó mà đứng vững, mấy lần còn suýt ngã xuống dòng nước dữ tợn.

Các nàng đang định mở miệng khuyên cô nương trở về, dù có là chuyện quan trọng đến đâu thì cũng không nên hấp tấp, không nên đẩy bản thân vào hiểm cảnh thế này, lỡ như có xảy ra sơ xuất thì phải làm sao?

Nhưng không ngờ lại thấy hai mắt cô nương hơi sáng lên, không nén nổi vẻ kích động ẩn chút mong chờ. Thế nên hai người cũng không biết nên mở miệng khuyên bảo thế nào.

Nhất là khi phía sau có một đợt sóng lớn hơn đánh úp lại, trong khi các nàng bị sóng quật cho nghiêng ngả loạng choạng đến mức sặc nước ho lụ khụ, ấy thế mà dường như cô nương ở bên cạnh lại càng kích động hơn, hơi thở trở nên gấp gáp…

Lúc lâu sau, cuối cùng các đợt sóng mạnh cũng dần tan biến, mặt sông khôi phục lại dáng vẻ trước đây.

Nhưng khi hai người họ lén nhìn sang chỗ cô nương thì thấy rất ngạc nhiên, cô nương đang… khóc.

Bọn họ không biết làm sao, vô cùng luống cuống.

Đúng vậy, cô nương khóc, ngay giữa ngày mưa tầm tã này, trong dòng suối hơi chảy xiết này. Cùng với tiếng mưa tí tách rơi xuống mặt nước, xen lẫn tiếng dòng suối chảy ào ào, cô nương lặng lẽ khóc thầm trong cô độc.

Không gào khóc thảm thiết, chỉ có những giọt nước mắt trào ra nhiều hơn cả nước mưa cứ lăn dài trên má, đôi khi không nén được sẽ bật ra tiếng nức nở nghèn nghẹn.

Vừa tuyệt vọng, lại nghẹn ứ.

Các nàng ngơ ngác nhìn cô nương rơi lệ, đầu óc bỗng rơi vào một khoảng trống rỗng.

Đến khi hoàn hồn lại, các nàng mới hốt hoảng nhìn về phía bờ suối. Trên đó có hai hộ vệ và một xa phu đang đứng quay lưng về phía bọn họ, vì cách khá xa và bị tiếng mưa xen lẫn tiếng sóng lấp át, nên tạm thời không nhận ra bên này có điều khác thường.

Sợ người trên bờ nghe được động tĩnh, các nàng lập tức ngậm chặt miệng, không dám nói gì cũng không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào. Thế là cứ lặng yên đứng giữa dòng suối cùng cô nương đang một mình rơi lệ, đợi đến khi hết thời gian cho phép.

Lúc lên xe ngựa, cô nương đã gạt sạch nước mắt và ngừng khóc. Nhưng khi vô tình liếc sang, các nàng lại thấy được vẻ mặt chết lặng của cô nương.

Vì sao cô nương lại khóc, các nàng không biết. Các nàng chỉ biết, cô nương có chuyện buồn.

Xe ngựa chậm rãi chạy vào phủ Tổng đốc rồi, cuối cùng ngừng lại trước một cái sân nhỏ ở hậu viện.

Thái Ngọc bung dù xuống xe trước, sau đó nhón chân giương cao dù lên, chờ Thái Hà đỡ cô nương ra ngoài, xuống xe.

Cả ba người cùng nhau đi vào trong viện.

Cửa lớn của tiểu viện đang mở toang, vài cơn gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua khiến hai cánh cửa đập qua đập lại. Hơn nữa trời đang mưa tầm tã, hạt mưa như những viên ngọc trai rơi thẳng xuống vỡ tan, bắn tung toé lên chân cửa kêu lộp bộp, nước mưa cũng tạt vào cánh cửa hết đợt này đến đợt khác.

Thái Ngọc nhìn mà thấy xót, không nén được tức giận. E dè cô nương đang ở bên cạnh nên mới không nổi cáu, chỉ nhìn vào sân nói to: “Hôm nay kẻ nào trực đấy, còn không mau đi ra đóng cổng lại!” Trong lòng thầm nghĩ, nàng ta mà biết tên nô tài nào dám lười biếng trốn việc, thể nào cũng dạy cho hắn một bài học.

Hai người cầm ô, đỡ Tô Khuynh vào viện.

Nhưng đi vào được một đoạn rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng của tên nô tài nào cả. Đừng nói là bóng dáng, ngay cả một tiếng thưa dạ cũng không có, toàn bộ sân chìm trong im ắng, trừ tiếng mưa trút xuống bậc thềm thì không còn âm thanh nào khác nữa.

Thái Ngọc lập tức trầm mặt, cho rằng đám nô tài nhân lúc chủ nhân vắng mặt để mà rủ nhau lười biếng đi ngủ, nghĩ đến đây thì cơn nóng giận đã không thể kiềm chế thêm nữa.

Thế này chẳng phải là đang ỷ cô nương tốt tính mà leo lên đầu lên cổ sao!

Sợ cô nương khó chịu nên Thái Ngọc không hô nữa, trong lòng thầm ghi hận, lát nữa phải xử đẹp đám nô tài lười biếng kia mới được.

“Cô nương, bậc thang trơn đấy, cô cẩn thận kẻo vấp.” Thái Ngọc đứng trên thềm đá cẩn thần nghiêng dù xuống bậc dưới, chờ Tô Khuynh bước lên thềm đá, mới giơ một tay lên, hơi dùng sức đẩy hai cánh cửa phòng đóng chặt ra…

Lạch cạch… chiếc dù trong tay Thái Ngọc rơi xuống đất.

Thái Hà la lên: “Sao a tỷ lại bất cẩn thế! Làm ướt hết người cô nương rồi này.” Vừa nói nàng vừa vội dùng một tay đỡ Tô Khuynh bước lên bậc thềm, tiện tay đẩy cánh cửa đang khép hờ trước mặt.

Sau đó Thái Hà đứng đực ra tại chỗ.

Tô Khuynh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cánh tay đang đỡ nàng đột nhiên kéo xuống dưới. Nếu không phải nàng kịp thời hoàn hồn duỗi tay chụp lấy khung cửa để đứng vữa thì có lẽ, nàng đã bị kéo ngã xuống đất rồi.

Lấy lại bình tĩnh trong phút chốc, nàng hơi nghi ngờ nhìn hai người ở bên cạnh, thấy lúc này Thái Ngọc Thái Hà đang quỳ rạp xuống đất run bần bật, thế nên trong lòng không khỏi ngờ vực, vô thức ngước mắt lên nhìn.

Trong sảnh hơi tối, toàn bộ nô tài, nha hoàn, bà tử trong viện nàng đều tụ tập ở đây, quỳ dưới đất quay lưng về phía cửa, tất cả đều lộ vẻ hoảng hốt cùng thấp thỏm không yên.

Tô Khuynh loáng thoáng đoán được gì đó. Cả ngươi hơi cứng đờ, vẻ mặt gần như lập tức dịu đi, sau đó chậm rãi nâng mắt nhìn về phía ghế trên.

Hướng mà đám hạ nhân đang quỳ, Tống Nghị ngồi ngay ngắn trước bàn, rũ mắt lạnh mặt không nói một lời, chỉ giơ nắp trà gạt lá trà trong chén, gạt từng chút từng chút một.

Phúc Lộc khom lưng cúi đầu đứng bên cạnh hắn như một bức ảnh tĩnh, không hề nhúc nhích.

Tô Khuynh nhìn nét mặt điềm tĩnh của Tống Nghị, thấy không giống như đang tức giận. Nhưng bầu không khí áp lực nặng nề trong phòng khiến người ta cảm giác rằng đây chính là khoảnh khắc bình yên trước giông bão.

Trong lòng chợt hẫng một nhịp. Nàng nhanh chóng điểm lại những hàng động gần đây của mình, hình như đều trong phạm vi hắn cho phép, nghĩ đi nghĩ lại cũng không thấy có gì bất thường.

Tô Khuynh lấy lại bình tĩnh, rũ mắt hành lễ với người ngồi trên ghế, nói: “Thỉnh an Đại nhân.”

Tiếng nắp trà quét vào mép chén chợp dừng lại.

Tống Nghị nhướng mày hờ hững liếc qua nàng nhưng chưa vội lên tiếng, chỉ nâng chén lên uống cạn nước trà đã lạnh ngắt. Cuối cùng đặt ly trà lên bàn đánh rầm một cái, rồi ngửa người dựa mạnh vào lưng ghế.

Toàn bộ không gian bên trong lại rơi vào một sự im lặng đầy áp lực.

Dù Tô Khuynh có ngu ngốc đến đâu thì cũng lờ mờ đoán được, lần này hắn tới e là không có ý tốt.

Nàng không đoán ra rốt cuộc mình đã chọc giận hắn chỗ nào.

Mà thật ra dù có biết hay không cũng đâu quan trọng, suy cho cùng hắn cũng kẻ bề tôi đến bới lông tìm vết, cần gì phải chọn ngày với chọn nguyên do chứ?

Nàng rũ mắt xuống, thoáng liếc qua đám nô bộc trong đại sảnh, cả Thái Ngọc Thái Hà đang run lập cập quỳ bên cạnh, Tô Khuynh chỉ hơi trầm mặc một lát, rồi khẽ nói: “Nơi này không có chuyện của các ngươi, lui xuống cả…”

Choang! Lời chưa kịp dứt, một cái chén sứ đã bị ném từ bàn bay tới, rơi ngày trước mặt Thái Ngọc, vỡ tan tành. Từng mảnh vỡ bắn tung tóe lên đầu lên người Thái Ngọc.

Nàng ta càng run rẩy dữ dội hơn.

Tiếp đó là tiếng mắng nghiêm khắc từ phía trên truyền tới: “Chủ tử các ngươi không hiểu chuyện, lũ nô tài các ngươi cũng đần độn theo à? Nếu đầu óc ngu dốt, không còn dùng được nữa, gia sẽ giúp tất cả các ngươi tỉnh táo lại ngay nhé. Phúc Lộc!”

Phúc Lộc vội vàng bước ra, cúi xuống thấp hơn.

“Lập tức đến sảnh chính ‘chăm sóc’ từng kẻ một, lấy gậy phạt…”

“Đại nhân!” Tô Khuynh bỗng ngẩng đầu, lên tiếng cắt ngang, nhìn thẳng vào vẻ mặt xầm xịt của nam nhân trên ghế, nàng lộ vẻ không dám tin: “Xin hỏi Đại nhân, không biết nô tỳ đã làm việc gì đại nghịch bất đạo khiến ngài tức giận đến mức muốn đánh muốn giết như vậy?” Giọng điệu vừa rõ ràng vừa trong trẻo, vừa sốt ruột xen lẫn phẫn nộ.

Tô Khuynh vừa dứt lời, không khí xung quanh bỗng như bị đông cứng.

Tống Nghị liếc mắt sang nhìn nàng. Quan sát nàng từ trên xuống dưới, thấy tóc nàng ướt nhẹp, quần áo ướt sũng, tuy trong phòng không đủ ánh sáng nhưng vẫn nhìn ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt, thân mình mảnh dẻ của nàng. Nghĩ tới mấy ngày mưa vừa qua, có lẽ dáng vẻ của nàng cũng nhếch nhác thảm hại như bây giờ, trong lòng hắn chợt dâng lên một cơn thịnh nộ khó tả.

Cố gắng đè ép sự tức giận đang trực bộc phát, hắn lạnh lùng quét nhìn đám nô bộc bên dưới, quát lên: “Cút ra ngoài quỳ hết đi. Nếu đầu óc đã dốt nát, vậy nhân cơ hội này nhờ ông trời làm cho sáng mắt ra đi!”

Dứt lời, lại quay sang Phúc Lộc trầm giọng nói: “Lôi cổ những kẻ hộ tống đến đây. Nếu đã siêng năng cần cù đến vậy, thế thì có lý nào gia lại không thành toàn cho bọn họ nhỉ.”

Phúc Lộc biết hắn đang nói đến đám hộ vệ và xa phu đi cùng hôm nay, sau khi kính cẩn nhận lệnh thì vội chạy ra tìm người. Trong lòng không ngừng mắng đám người này ngu không tả được, là những kẻ đầu gỗ không có não.

Đúng là mấy tháng trước mọi chuyện rất yên ổn, thế nên gia mới miễn cho bọn họ việc bẩm báo tình hình đi lại của bên đó mỗi ngày, chỉ cần hôm nào có chuyện bất thường xảy ra thì mới phải báo lại.

Đám đầu đất đó thì giỏi rồi, mưa to như vậy mà còn chở người ra sông, cũng chẳng thèm bẩm báo gì cả. Chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng ra sông vào ngày mưa to là chuyện bình thường hay sao?

Hắn ta không phải đi giám sát được mười ngày rồi, bọn họ cũng được vào hậu viện đưa đón từng ấy thời gian, ngay cả hắn ta cũng không phát hiện ở đây có gì bất thường, nếu không thì sao để chuyện này xảy ra được chứ?

Phúc Lộc thật sứ rất điên tiết. Giờ thì hay rồi, đúng lúc bị Đại nhân bắt được, chỉ sợ ngay cả hắn ta cũng khó tránh khỏi bị liên lụy.

Đám nô bộc trong phòng thấp thỏm lui ra, nhưng tai nấy cũng đều cảm thấy như vừa được ân xá. Bọn họ thà ra ngoài quỳ dưới mưa, chứ không muốn ở trong phòng chịu đựng áp lực khủng khiếp kia của Đại nhân đâu.

Cửa phòng vừa đóng lại, ánh sáng bên trong gần như biến mất.

Tống Nghị liếc mắt qua chỗ nàng. Tô Khuynh không dám chần chừ, cụp mi rũ mắt đi tới, khi cách một đoạn trước mặt hắn thì dừng lại, nhẹ nhàng gọi: “Đại nhân.”

“Gần hơn đi.”

Tô Khuynh lại tiến thêm nửa bước.

Tống Nghị đột nhiên giơ tay nắm cằm nàng, trầm giọng nói: “Vừa rồi ngươi đã chất vấn gia à?”

Tô Khuynh vội nhỏ giọng giải thích: “Nô tỳ không dám. Nô tỳ chỉ muốn biết mình đã đắc tội Đại nhân ở đâu để còn biết đường mà sửa…”

“Sao lại đỏ mắt?” Tống Nghị nhíu mày ghé sát vào, cẩn thận nhìn đôi mắt ửng đỏ, rồi nhìn kỹ nét mặt nhợt nhạt của nàng, hỏi lại với vẻ hoài nghi: “Khóc à?”

Tô Khuynh chỉ hơi ngẩn ra sau đó đã vội cụp mi, run run nói: “Vừa rồi Đại nhân kêu đánh kêu giết, nô tỳ hơi sợ…”

Tống Nghị nhìn chằm chằm nàng, cười mỉa: “Ngươi còn thấy ấm ức à?”

Nói xong, hắn lại duỗi tay ôm lấy eo nàng, kéo nàng tới trước mặt, khẽ mắng: “Ngươi chăm chỉ quá nhỉ, nay mưa to thế kia mà vẫn không quên chạy đến con suối đó. Nhưng mà gia không thể hiểu nổi, dù ngươi phải nhớ lại chuyện quan trọng nào đó, chẳng lẽ đã tốn tới mười ngày nửa tháng mà vẫn chưa nhớ được tí nào sao?”

Nói rồi, hắn không khỏi cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch kia, giọng cũng trầm xuống: “Hay là, ngươi định giở trò gì?”

Tô Khuynh khẽ đáp: “Nô tỳ không dám. Đại nhân nói oan nô tỳ quá.”

“Oan uổng?” Tống Nghị lặp đi lặp lại chữ này nhiều lần, sau đó nhịn không được híp mắt quan sát nàng từ trên xuống dưới thêm lần nữa. Lúc này bộ đồ trên người nàng gần như ướt sũng, vừa ướt vừa lạnh dính sát vào cơ thể. Tuy lòng bàn tay hắn cách vài lớp vải, nhưng vẫn cảm nhận được hơi lạnh trên da thịt, cũng không biết ngâm trong nước lâu như vậy có làm hỏng người nàng không nhỉ.

Hắn lại nhìn lên mặt nàng. Mặt trắng bệch, cánh môi cũng nhợt nhạt, không biết do nước mưa đọng hay là mồ hôi mà trán nàng ướt đẫm một mảng, vẻ mặt ảm đạm thiếu sức sống, nhìn là biết đang không được khoẻ.

Tống Nghị cười khẩy, chỉ sợ lúc trước nha đầu này ngã xuống suối nên não bị úng nước luôn rồi, nếu không thì phải giải thích những hành động tốn công vô ích và quái đảm kia của nàng thế nào đây?

Nếu nói ngâm trong nước để tìm ký ức gì đó, hắn chưa từng nghe thấy có phương pháp nào như vậy cả, thế nên không hề tin tưởng.

Tống Nghị đứng dậy, bế ngang nàng lên, vừa định nhấc chân đi vào buồng trong, đột nhiên một chiếc vòng cổ màu bạc rơi khỏi ống tay áo của nàng. Vòng cổ rơi xuống đất, phát ra âm thanh êm tai, không giống với tiếng đá hay ngọc, cũng chẳng phải tiếng vàng bạc bị rơi xuống.

Tống Nghị theo bản năng rũ mắt nhìn xuống nơi phát ra âm thanh, nhưng ngay sau đó lại bị một đôi cánh tay mềm mại lành lạnh ôm lấy cổ, kèm với đó là tiếng hít thở yếu ớt kề sát tai hắn: “Đại nhân, nô tỳ lạnh…”

Cơ thể Tống Nghị hơi cứng lại. Ngay sau đó, hắn ôm nàng đi nhanh tới buồng trong, lúc đá cửa đi vào còn cười nhạo: “Đang lạnh à, chỉ mong lát nữa ngươi đừng rên rỉ kêu nóng đấy nhé.”

Bình Luận (0)
Comment