Vén rèm ngọc lên, Tống Nghị sải bước ra ngoài với cánh tay trần ướt đẫm mồ hôi và hơi thở nặng nề còn chưa ổn định. Y phục trên người hơi xộc xệch, hắn vừa đi về sảnh chính vừa cầm khăn ướt lau mồ hôi nhễ nhại trên trán.
Kéo ghế ra ngồi xuống, hắn đưa một tay cầm ấm trà lên tự rót một chén, uống nước sâm có thể giúp xua tan phần nào nhiệt độ nóng bỏng trong người hắn.
Chộp lấy ấm trà đang định rót một ly nữa, vô tình liếc về một phía, đập thẳng vào mắt là một vật thể màu bạc nằm cách đó không xa, khiến hắn chợt khựng lại.
Đặt ấm trà xuống bàn. Lấy chiếc khăn ướt vắt trên cổ lau sơ mặt một lần rồi ném đi, hắn tò mò cúi xuống, dùng ngón tay móc sợi xích bạc kia lên rồi nắm trong lòng bàn tay.
Tống Nghị ngắm nghía sợi dây chuyền này. Thoạt nhìn không quá bắt mắt, nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy được vài điểm đặc biệt.
Chưa kể sợi dây chuyền này không giống vàng cũng chẳng giống bạc, không biết làm bằng chất liệu gì. Điều khiến hắn thấy hứng thú nhất chính là mặt dây chuyền bên dưới đều là màu xám bạc, nhìn giống đá nhưng không phải đá, cũng chẳng phải ngọc, màu sắc trầm lạnh, kết cấu cứng cáp, mặt dây chuyền nho nhỏ nhưng khá nặng.
Tống Nghị nghiền ngẫm một lúc nhưng cũng không đoán được là gì. Mặt dây chuyền này đúng là khá độc đáo, cũng không biết có phải đồ mới lạ của phương Tây hay không.
Càng nhìn vào hình dáng của nó càng khiến người ta thấy khó hiểu. Chỉ thấy có hai vòng tròn một lớn một nhỏ ghép lại với nhau, một mũi tên lông vũ xuyên qua, không thể không khiến hắn nghĩ đến tấm bia hắn hay dùng để bắn cung.
Tống Nghị vừa vu.ốt ve nó vừa âm thầm suy đoán, nếu vật gia truyền như lời nàng nói, vậy nhà của nàng có người trong quân ngũ sao?
Tay đang sờ mặt dây của hắn chợt dừng lại.
Hắn trở tay lật mặt dây chuyền qua, nheo mắt nhìn kĩ hơn. Mặt sau của mũi tên lông vũ khá lồi lõm, vừa giống hoa văn, vừa giống như được khắc kín những hàng chữ.
Nhìn hồi lâu cũng chẳng đọc được dòng chữ nhỏ xíu kia, cũng lười động não nghiên cứu, bèn gạt những suy nghĩ này sang một bên.
Bỏ đi. Tống Nghị trầm mắt thở dài, buông tay đặt sợi dây chuyền vào chỗ cũ.
Nàng vô cùng quý trọng sợi dây chuyền này, dù sao cũng là vật gia truyền duy nhất của nàng. Có lẽ việc nàng muốn nhớ lại chuyện trước kia cũng có vài phần là thật, nếu không mỗi lần xuống suối, nàng cũng sẽ không cần phải cầm chặt nó trong tay như vậy.
Không khỏi hơi quay đầu nhìn về phía buồng trong ẩn sau tấm rèm ngọc, thầm nghĩ hôm nay oi bức như vậy, thế mà cơ thể kia lại cứ lạnh ngăn ngắt, sau khi lăn lộn một hồi rồi mà người nàng vẫn không ấm hơn là bao. Vả lại, nhìn kiểu gì cũng nhận ra nàng ngày một gầy yếu hơn. Lần này hắn còn chưa làm xong chuyện mà nàng đã kiệt sức lăn ra hôn mê bất tỉnh rồi.
“Phúc Lộc.”
Phúc Lộc vẫn luôn đứng chờ dưới mái hiên vội vàng đẩy cửa đi vào, kính cẩn đứng trước mặt Đại nhân chờ lệnh. Thấy Đại nhân nhà mình đứng dậy, túm lấy y phục khoác lên người thì nhanh chóng tiến tới, giúp đại nhân mặc vào.
“Tìm một kẻ đắc lực khác giám sát nàng đi.” Tống Nghị đưa tay cài khuy áo, trầm giọng nói: “Còn đám nô tỳ ngu xuẩn trong viện nàng, ngươi cũng mau chóng sắp xếp lại đi. Nếu còn có lần sau, lấy bọn họ ở đâu thì trả về lại chỗ đó.”
Phúc Lộc nhanh nhẹn giúp hắn buộc đai lưng quanh eo, miệng cung kính đáp lời.
Tống Nghị giơ tay sửa sang lại phát quan (*), vuốt thẳng cổ tay áo, sau đó liếc mắt nhìn hướng buồng trong một lần nữa rồi mới nhấc chân bước ra ngoài.
(*) Phát quan: đồ dùng cài tóc của đàn ông thời xưa, cố định phần tóc được buộc lên.
“Dặn dò đám người hộ tống, mỗi lần ra ngoài không được quá hai khắc (30p).”
Phúc Lộc đồng ý theo bản năng, nhưng ngay sau đó lại ngẩn ra.
Lúc đuổi kịp hắn, Phúc Lộc lưỡng lự một hồi, cuối cùng mới nhỏ giọng bẩm báo: “Gia, vừa nghe nô tỳ bên kia nói, hôm nay Hà Hương cô nương ở dưới sông, bật khóc…”
Tống Nghị đột nhiên ngừng bước.
“Khóc?” Hắn nhíu mày, nghiêng đầu hỏi Phúc Lộc: “Vì sao nàng khóc?”
Phúc Lộc vội trả lời: “Nô tỳ kia nói, bọn họ cũng không biết vì sao Hà Hương cô nương lại khóc. Chỉ thấy cô ấy khóc rất thương tâm, nức nở một lúc lâu.”
Cũng do Phúc Lộc nhạy bén, thấy vẻ mặt không được tự nhiên của hai người kia như có việc giấu giếm, bèn cẩn thận tách bọn họ ra tra hỏi riêng. Người tên Thái Ngọc thì khá cứng miệng không chịu nói, nhưng nô tỳ nhỏ tuổi hơn tên Thái Hà kia thì lại nhát cáy, mới doạ nạt một chút đã kể ra hết mọi chuyện.
Việc này cũng chẳng phải chuyện gì to tát, vốn dĩ hắn ta còn chần chừ không dám nói cho Đại nhân. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy dối gạt là không hay, nên đành mở miệng nói thật. Không ngờ, dáng vẻ lúc này của gia lại giống như thật sự quan tâm đến Hà Hương cô nương.
Tống Nghị nghe vậy thì cảm thấy bực bội. Nếu không phải bây giờ nàng đang hôn mê, có lẽ hắn sẽ xoay người về phòng lập tức tra hỏi nàng từ đầu đến đuôi.
Nhịn không được kéo mạnh vạt áo, vạt áo vốn được chỉnh trang gọn gàng lại bị làm cho lộn xộn. Tống Nghị đứng yên tại chỗ một lát, sau đó sầm mặt phất tay áo rời đi.
Phúc Lộc vội vàng tiến lên mở ô.
—
Khi Tô Khuynh mơ màng tỉnh lại, nàng mờ mịt nhìn căn phòng vắng lặng, sau đó đột nhiên mở to mắt, nhớ tới chiếc vòng cổ bị rơi ở đại sảnh.
Cả người lập tức toát mồ hôi lạnh.
Nàng gồng mình ngồi dậy, thậm chí không kịp mặc quần áo, chỉ tiện tay với lấy chiếc áo lót che trước ngực, rồi trèo xuống giường lảo đảo chạy ra ngoài.
Hai người Thái Ngọc Thái Hà đang chờ bên ngoài đều giật mình.
Hai người kia chưa kịp hô lên, Tô Khuynh đã loạng choạng chạy vụt qua hai người, chưa được vài bước thì đã ngã ngồi xuống ghế.
“Cô nương!” Thái Ngọc Thái Hà hoảng hốt chạy tới đỡ.
Tô Khuynh nắm chặt vòng cổ trước ngực, tựa như chỉ có làm như vậy, mới có thể giúp trái tim đang đập điên cuồng của nàng dịu lại.
May quá, vẫn còn.
Tô Khuynh nhắm mắt thở d.ốc. Nàng thực sự không dám nghĩ, nếu đánh mất nó thì nàng phải làm sao đây. Cái vòng này không chỉ là một thứ giúp nàng nhìn vật nhớ người, mà còn là cơ hội quan trọng để nàng về nhà.
Tuy không có căn cứ, nhưng nàng vẫn tin. Nếu không vì sao lúc trước xuyên tới đây, ngoại trừ thứ này thì bên người nàng thì không có bất kì món đồ nào của hiện đại?
Nàng quyết không thể đánh mất nó. Quyết không thể.
Những ngày kế tiếp, trời vẫn mưa liên miên không ngớt. Sau chuyện ồn ào hôm ấy, đừng nói xa phu hộ vệ không dám đưa nàng ra ngoài, ngay cả đám nha hoàn bà tử trong viện cũng trông chừng nào rất nghiêm ngặt, không cho nàng bước ra cửa viện nửa bước.
Biết đó là lệnh của Tống Nghị, Tô Khuynh chỉ im lặng trong chốc lát, bèn không phản đối gì.
Những ngày không thể ra phủ, nàng sẽ đứng trước bậc thềm nhìn vọng ra phía xa xa ngoài sân viện, ngắm bầu trời tháng Sáu của Giang Nam, ngắm màn mưa tháng sáu của Tô Châu.
Trong khoảng thời gian này Tống Nghị cũng đến đây vài lần. Tô Khuynh cũng không biết có phải gần đây hắn rảnh rỗi hơn hay không mà có hôm mới ban ngày đã tới, thậm chí nán lại đến nửa ngày sau mới rời đi.
Tuy lần nào tới cũng không thể thiếu một trận mây mưa, nhưng cũng có mấy lần trước khi vào việc, hắn lại nổi hứng sai người bưng vài vò rượu tới, uống rượu ngâm thơ mua vui.
Tô Khuynh thấy có vẻ như hắn không quen uống thứ rượu gạo ngọt dịu đậm đà của Giang Nam, mà thích loại rượu cay nồng đậm vị của phương Bắc hơn. Hơn nữa cứ mỗi lần hắn uống, ngay khi vừa mở nắp ra thì mùi hương đã xộc thẳng vào mũi, chỉ ngửi thôi là đã biết loại rượu này mạnh đến mức nào. Nhưng tửu lượng của hắn khá tốt, thấy hắn uống nhiều rượu lắm rồi mà chưa gặp cảnh hắn say lần nào, cùng lắm thì chỉ ngà ngà say thôi.
Khi uống hắn sẽ bắt nàng ngồi tiếp rượu, bảo nàng làm gì đó mua vui. Lúc này nàng mới biết, ý nói mua vui của hắn không phải như những gì nàng từng hiểu, mà là bảo nàng ca hát nhảy múa, hoặc là thể hiện tài năng gì đó để cho hắn thưởng thức.
Tô Khuynh nói thẳng là nàng không giỏi mấy việc đó.
Lần đầu nàng còn gọi Thái Ngọc vào xướng vài câu dân ca Giang Nam mua vui cho hắn. Nhưng khi thấy Thái Ngọc run rẩy hát toàn lạc nhịp, bộ dáng hệt như sắp quy tiên đến nơi. Thế nên sau đó Tô Khuynh quyết định không làm nàng ta khó xử nữa.
Không thể mua vui, Tô Khuynh bèn im lặng đứng bên cạnh hắn rót rượu gắp thức ăn, hy vọng có thể khiến hắn đỡ mất hứng.
Thật ra Tống Nghị không để ý đến chuyện đó quá nhiều, cùng lắm là cười nhạo nàng không hiểu cái thứ gọi là tình thú như những nữ tử khác thôi.
Có khi hắn sẽ nổi hứng cho nàng uống rượu. Rượu lâu năm vừa thơm nồng vừa mạnh, một người chưa từng động đến rượu như nàng sao có thể chịu nổi? Mới nhấp mấy giọt là đã váng đầu hoa mắt, cả người nhũn ra, mặc cho hắn lăn lộn.
Nhưng mỗi khi tỉnh rượu, nàng đều kinh hãi không thôi. Vì tuy nàng say rượu thiếu tỉnh táo, nhưng vẫn còn ý thức. Nàng nhớ mang máng lúc đó hắn đã ghé sát tai nàng, hình như đang hỏi nàng rất nhiều việc…
Tô Khuynh thấy vô cùng may mắn vì mình không phải kiểu người say đến hồ đồ, dù đầu óc không đủ tỉnh táo thì cũng sẽ không nói sảng.
Tô Khuynh không biết hắn muốn thử cái gì, nhưng nàng rất sợ động thái thăm dò điều tra này của hắn. Nàng sợ mọi chuyện sẽ bại lộ, sợ chưa kịp về nhà đã bị coi như yêu ma quỷ quái mà bỏ mình trong ngọn lửa hung tàn.
Cuối cùng tháng Sáu với những trận mưa dầm liên miên suốt nhiều ngày cũng qua. Tháng Bảy đến, hôm nay trời dần hửng nắng.
Hôm đó thời tiết rất đẹp, ánh nắng ban mai dần xuất hiện trải đầy khắp sân viện. Ngước nhìn bầu trời trong xanh với những ánh nắng chói chang, một ngày nắng đẹp hiếm hoi sau những trận mưa dai dẳng.
Mới sáng sớm đám nha hoàn bà tử trong phủ đã bận luôn tay luôn chân. Đầu tiên là mở toang tất cả cửa sổ trong phủ để xua tan mùi ẩm mốc, sau đó lần lượt khiêng hết bàn ghế, chăn đệm, giá treo, quần áo, sách vở, bày ra khắp sân phơi nắng.
Sau khi ăn sáng xong, Bảo Châu trở về phòng mình đổi kiểu tóc và chọn lựa y phục. Lão thái thái và Vương bà tử liếc nhau đầy ẩn ý, Đông Tuyết với Mai Hương cũng cúi đầu nhịn cười.
Lúc Tống Nghị tiến vào, nhìn quanh một lượt vẫn không thấy người đâu thì lấy làm lạ: “Lão thái thái, Bảo Châu đâu rồi?”
Lão thái thái thấy hắn, vội sai Đông Tuyết Mai Hương nhanh chóng đun nước pha trà, nghe hỏi chuyện thì làm động tác chải đầu, nhìn về phía phòng con gái rồi bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Sáng nay ăn cơm mà hồn cứ như trên mây ấy. Mẹ thấy, đầu nó sắp bị chải đến hói luôn rồi.” Dứt lời, chính bà cũng không nhịn được mà bật cười.
Mai Hương kéo ghế cho hắn, Tống Nghị vén áo bào ngồi xuống, cũng cười: “Mẹ đừng lo lắng. Nữ tử mà, ai mà không thích làm đẹp đâu. Cứ kệ con bé đi.” Vừa nói hắn vừa cầm chén trà lên, lấy nắp gạt bớt bọt trà, cúi đầu nhấp một ngụm.
Lão thái thái oán trách: “Tại con nuông chiều nó quá đó.” Liếc nhìn sắc trời, nói tiếp: “Bây giờ không còn sớm nữa, dù sao cũng không thể để Lương công tử chờ quá lâu, nếu không người ta sẽ nghĩ nhà mình đang ra vẻ.”
Lương công tử trong miệng lão thái thái tên đầy đủ là Lương Giản Văn, chính là con vợ cả của Tri phủ thành Tô Châu, Lương Hòe. Lương Giản Văn năm nay mười tám, dáng vẻ vừa tuấn tú lễ độ lại có học vấn tốt, năm trước vừa mới đỗ kỳ thi Hương trở thành tú tài, còn là đệ nhất Lẫm sinh (*), sang năm sẽ phải vào kinh thi Hội. Với năng lực của hắn ta, nếu không có gì thay đổi thì chắc chắn sẽ được lên Bảng vàng.
(*) Lẫm sinh: chỉ những người đã đỗ thi Hương, đủ tư cách nhập học trường của phủ, châu, huyện. Được triều đình cấp lương để theo học tới lúc thành danh, khá giống việc giành được học bổng.
Lương Giản Văn là một trong những hậu bối trẻ tuổi đầy triển vọng ở phủ thành Tô Châu, tất nhiên Tống Nghị sẽ liệt hắn vào đầu danh sách ứng cử viên của vị trí em rể. Ngay từ mấy tháng trước hắn đã lấy cớ mời Lương Giản Văn và mấy hậu bối trẻ tuổi khác cùng đến phủ để lão thái thái và Bảo Châu âm thầm xem xét. Hiếm khi lão thái thái và Bảo Châu lại cùng chung suy nghĩ, chỉ một cái liếc mắt đã cùng nhìn trúng Lương Giản Văn với dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, từng hành động cử trỉ đều ngay thẳng chính trực.
Tống Nghị cũng rất ưng Lương Giản Văn. Tuy con người Lương Hòe hơi cổ hủ, nhưng tính cách rất đường hoàng lại biết giữ nếp nhà ngay thẳng, đương nhiên đã dạy dỗ được một đứa con trai không tệ, cứ nhìn bản tính tốt đẹp của hắn là biết. Hơn nữa nề nếp của Lương gia rất tốt, thê thiếp hòa thuận, từ trên xuống dưới đều có tôn ti trật tự rõ ràng, không có nhiều trò bẩn thỉu sau lưng, đây cũng là một điểm cộng rất lớn.
Tống Nghị lại nâng chén trà uống hai ngụm, ung dung đặt chén trà xuống, hờ hững nói: “Lão thái thái suy nghĩ nhiều rồi. Không biết có bao nhiêu nam tử anh tuấn trong thành Tô Châu này muốn với lấy cái vận may này mà không được ấy.”
—
Lúc này trong phủ Lương phủ, Lương Phu nhân đang đi đi lại lại trong phòng, biết rõ con trai vừa mới ra ngoài, hẳn là còn lâu nữa mới về, nhưng trong lòng lại lo lắng sốt ruột, cứ mãi ngẩng cổ nhìn ra cổng.
Vả lại, tuy đã biết chuyện này được gần một tháng, nhưng bà ta vẫn chưa thể tin được rằng miếng bánh nhân thịt khổng lồ kia sẽ rơi trúng đầu Lương gia bọn họ.
Kia chính là cục cưng, là bảo bối trong phủ Tống Chế hiến đấy. Có thể trở thành rể hiền của Tống phủ, trở thành em rể của Chế hiến Đại nhân – trọng thần Nhị phẩm trong triều đình, người quản lý ba tỉnh Lưỡng Giang, Lương Phu nhân mới nghĩ đến đây thôi cũng hoa hết cả mắt. Bởi vì bà ta có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng, bỗng có một ngày chuyện tốt như vậy lại đến lượt con trai mình.
Lương Hòe chỉnh quan bào, thấy phu nhân mình cứ bồn chồn không yên đi tới đi lui thì nhíu mày: “Nàng đừng đi nữa, ta hoa hết cả mắt rồi đây này.”
Hai mắt Lương phu nhân vẫn dán chặt vào cổng lớn, thấp thỏm nói: “Ta chỉ lo lắng thôi mà…Đến giờ ta vẫn không thể tin được là nhà chúng ta lại tốt số đến vậy. Gia, chàng nói xem, tại sao Chế hiến Đại nhân lại chỉ nhìn trúng nhà mình thế? Không phải mọi người đều đồn đoán sẽ cưới thấp gả cao đó sao. Trước đó ai cũng nghĩ rằng Tống tiểu thư sẽ gả cho nhà quan lớn hoặc danh gia vọng tộc nào đó trên kinh mà.”
Lương Hòe khinh thường hừ lạnh: “Đúng là tầm nhìn của đàn bà. Chế hiến Đại nhân là người liêm khiết chí công vô tư, ngay thẳng ghét a dua nịnh hót, nghiêm minh lỗi lạc, đâu phải hạng người vì tư lợi mà vội vàng trèo cao? Đại nhân coi trọng Giản Văn, tất nhiên là vì sự chính trực biết cầu tiến của nó, đánh giá cao sự quang minh lỗi lạc của nó. Không thì nàng ngẫm lại mà xem, khắp cái thành Tô Châu này có rất nhiều thiếu niên xuất thân tốt như vậy, tại sao ngài ấy lại chỉ chọn Giản Văn nhà ta chứ?”
Thấy có vẻ như bà ta đã bị thuyết phục, Lương Hòe lại nói: “Ta đã nói với nàng từ đầu rồi còn gì, đừng có suy nghĩ quanh co rối rắm nữa, xong thì lại quay ra so đo nói ta cổ hủ. May mà chuyện của Ngọc Nhi nhà ta không thành, nếu không mối nhân duyên tốt đẹp này của Giản Văn cũng bị nàng chặt đứt.”
Lương phu nhân ngẫm lại thì thấy cũng đúng, càng nghĩ càng thấy sợ.
—
Vọng Tiên lâu.
Trong căn phòng trúc trên lầu ba, Lương Giản Văn mặc y phục màu xanh nhạt nhìn thấy người tới, vội vàng đứng ra hành lễ, kính cẩn nói: “Học trò bái kiến Chế hiến Đại nhân.”
“Không cần đa lễ.” Tống Nghị cười nhẹ, bước chếch sang bên nhường đường, để lộ Bảo Châu đang đeo khăn che mặt ở sau. Lương Giản Văn đỏ mặt, vội chắp tay thi lễ, Bảo Châu cũng thẹn thùng khom người đáp lễ.
Ở triều đại này, chuyện nam nữ đến tuổi qua lại với nhau có phần cởi mở hơn những triều đại trước. Nếu đã đính hôn rồi thì có thể âm thầm gặp gỡ, chỉ cần không vượt quá giới hạn là được. Có điều Bảo Châu và Lương Giản Văn thì không giống vậy, vì chưa đến bước đính hôn, nếu muốn gặp nhau thì phải có mặt trưởng bối.
Ba người mời nhau ngồi xuống.
Trong lúc dùng bữa, đương nhiên là Lương Giản Văn không có cơ hội nói chuyện với Bảo Châu, toàn bộ quá trình chẳng khác gì một buổi để Tống Nghị kiểm tra bài cũ với hắn. Từ tạp văn (*) thi phú cho đến sách luận, rồi đến kinh nghĩa (*), pháp luật vân vân, trong khảo thí có bao nhiều môn học thì hắn đều hỏi một lượt.
(*) Tạp văn: tác phẩm văn tiểu phẩm có nội dung chính trị, thường khá ngắn, giàu tính luận chiến, thường xoay quanh một số vấn đề xã hội, văn hóa, chính trị…, khá giống với văn nghị luận nhưng cách trình bày phong phú và, có vần điệu hơn.
(*) Kinh nghĩa: một thể văn khoa cử thời trước, câu văn có đối, nội dung giảng nghĩa một câu trong sách xưa, kiểu dạng như phân tích thơ ca văn học.
Lương Giản Văn ngồi nghiêm chỉnh, suy nghĩ một lát rồi đáp trôi chảy, tư duy rất nhanh nhạy. Mặc dù có vài câu hắn ta trả lời hơi ngây ngô, nhưng cũng khá sáng suốt, mấy quan điểm cũng rất đúng trọng tâm, quả là hiếm thấy. Tống Nghị rất tán thưởng, thi thoảng sẽ chỉ ra vài chỗ vẫn chưa ổn lắm.
Lương Giản Văn rất quý trọng buổi kiểm tra này với Chế hiến Đại nhân. Hiện giờ được Đại nhân hạ mình chỉ điểm, dăm ba câu đã đánh thẳng vào vấn đề giúp hắn ta lập tức hiểu ra, không khỏi cảm động đến rơi nước mắt.
Sau khi kiểm tra xong, Tống Nghị chỉ ngồi thêm một lúc đã lấy cớ ra ngoài, cho hai người cơ hội nói chuyện riêng.
Khi hắn khoan thai đi dọc xuống cầu thang, nghĩ đến vẻ mặt sùng bái của Bảo Châu khi nhìn Lương Giản Văn, lại còn cố ý bĩu môi tỏ thái độ oán trách hắn, Tống Nghị không khỏi lắc đầu bật cười.
Nàng ta nghĩ Đại ca mình là hạng người cổ hủ thật rồi cũng nên.
Lúc này, một tiểu nhị đang bưng cái mâm lớn lên lầu, thấy quý nhân đi xuống, vội vàng nghiêng người tránh đi.
Vốn Tống Nghị chỉ tuỳ ý liếc qua cái mâm kia, nhưng lúc nhìn thấy mấy món trên đó, nào là sữa đông chưng đường, chè mật ong thập cẩm, mơ lạnh ướp mật ong, còn có cả nem ngỗng ướp mặn… Tất cả được trang trí rất tinh tế và hấp dẫn, hơn nữa toàn là đồ ăn vặt nữ tử thích thì chợt thất thần.
Tiểu nhị không biết tại sao quý nhân này dừng lại, chỉ thoáng lén ngước mắt thì thấy quý nhân đang ngẩn người nhìn chằm chằm cái mâm đầy đồ ăn trong tay mình, tuy trong lòng thấy khó hiểu và thấp thỏm, nhưng không dám lên tiếng dò hỏi.
Một lát sau, Tống Nghị hoàn hồn, chỉ nói câu: “Làm một phần rồi gói lại đưa đến phủ Tổng đốc”, xong thì bước nhanh xuống lầu.
Chờ vị kia xuống lầu được một lúc lâu, tiểu nhị mới giật mình hoàn hồn. Tiếp đó trợn tròn mắt, tim cũng đập bùm bụp, phủ Tổng đốc á?!