Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 49

Tháng Bảy đầu thu trôi qua, thoắt cái đã đến tháng Tám giữa thu.

Bắt đầu từ tháng này, các quan viên của viện Tuần tra muối Lưỡng Hoài do triều đình lập ra ở Dương Châu đã bắt đầu bận tối mắt tối mũi. Bởi vì vị Trưởng quan Ngự sử Tuần tra muối của viện sắp hết nhiệm kỳ, với tư cách là cấp dưới, bọn họ phải sắp xếp lại toàn bộ tài liệu lúc đương nhiệm của Ngự sử Tuần tra, sau đó mau chóng đưa đến phủ nha môn Tổng đốc ở Tô Châu, dâng lên cho Chế hiến Đại nhân tiến hành kiểm tra đối chiếu và đánh giá thành tích.

Thời gian này, Tống Nghị cũng ngày đêm cặm cụi, nhiều lúc bận đến nỗi không rời khỏi ghế, quên ăn quên uống. Là một trong những chính sách trọng yếu của triều đình, luật muối được phổ cập khắp cả nước, còn quan trọng hơn cả các công trình thủy lợi và tuyến giao thông đường thủy chỉ giới hạn trong tám tỉnh. Hơn nữa, thuế muối còn là loại thuế quan trọng thứ hai của triều đình sau thuế đất, liên quan đến huyết mạch kinh tế của triều đình, không thể có bất kì sơ sót nào.

Phòng nghị sự trong phủ Tổng đốc luôn đèn đuốc sáng trưng. Tiếng côn trùng vang vọng giữa đêm thu, phòng nghị sự lớn như vậy mà thỉnh thoảng cũng chỉ vang lên tiếng lật giấy, tiếng thảo luận chính sự và tiếng sột soạt của giấy bút.

Vài vị thư ký ngồi ngay ngắn ở hai bên nhanh chóng ghi ghi chép chép, phía bên trái xếp một chồng giấy ghi chú những việc then chốt được Đốc hiến Đại nhân chỉ đích danh, sau khi cuộc nghị sự tối nay kết thúc sẽ phải tiến hành tổng kết lại.

Tống Nghị ngồi ngay ngắn trước bàn, liên tục lật xem những tập tài liệu dày cộp. Lần này, nhiệm kỳ của Ngự sử Tuần tra muối viện Lưỡng Hoài sắp hết hạn, với tư cách là Trưởng quan quản lý, hắn cần đánh giá hiệu quả trong hoạt động vận chuyển và giao thương muối, thu thuế muối thuế đất và thành quả của công tác chống buôn lậu muối ở nhiều vùng. Sau đó phải báo cáo cho bên Lại Bộ, viện Giám Sát và các Đại học sĩ để đưa ra quyết định cuối cùng, xếp loại cấp bậc.

Phúc Lộc cầm một cái ống sách to bằng bàn tay vội vàng bước vào phòng nghị sự, đứng trước bàn khom người trình lên.

“Gia, kinh thành vừa gửi văn kiện mật đến.”

Tống Nghị gác tập giấy sang một bên.

Nhận ống thư, gỡ bỏ lớp sáp niêm phong ở ngoài, hắn rút bức thư được cuộn lại ở trong ra, nhìn lướt nhanh từ trái sang phải, sau đó dần trầm mặt.

Mặc dù triều đình vẫn chưa chính thức bổ nhiệm Sứ thần trung chuyển muối mới, thế nhưng trong đầu hắn đã có vài suy đoán. Tuy cũng đoán được là có đến tám chín phần là cận thần bên cạnh Cửu Hoàng tử, nhưng hắn không ngờ rằng người kế nhiệm lần này lại là tên Hồ Mã Dung vô tích sự kia.

“Đốt đi.” Vò nát bức thư ném cho Phúc Lộc, Tống Nghị trầm giọng ra lệnh.

Từ Học sĩ hàng Tứ phẩm nhảy lên thành Sứ thần trung chuyển muối Tam phẩm, việc này không đơn giản chỉ là nhảy cóc lên chức vụ, mà quan trọng hơn là chuyển từ chức có tiếng mà không có miếng sang thực quyền.

Tống Nghị cười khẩy, Cửu Hoàng tử đúng là tận tâm tận lực để nâng đỡ anh vợ của mình.

Sau khi Phúc Lộc bắt được thì không vội đi thiêu hủy ngay mà lấy một lá thư khác ra, cẩn thận đưa tới.

“Gia, đây là mới bắt được, hẳn là bên nhà họ Vương.”

Tống Nghị không cầm, chỉ mắt liếc qua rồi cười khinh bỉ.

E là lần này Hồ Mã Dung không chỉ đến Lưỡng Hoài để kế nhiệm, mà còn mang theo một lệnh điều chuyển khác, muốn con vợ lẽ của nhà họ Vương kia làm tay chân cho mình. Cũng không biết gã đã dùng thủ đoạn gì để leo lên thuyền của Hồ Mã Dung.

Tống Nghị lại nhìn bức thư kia, ánh mắt hơi trầm xuống. Vừa mới đắc chí được một chút đã vội báo tin vui cho hậu viện của hắn rồi sao? Quả là tình thâm.

Thấy có vẻ như hắn không định nhận lấy, Phúc Lộc chần chờ nói: “Gia, phải… đốt luôn một thể ạ?”

“Không cần.” Giọng Tống Nghị càng trầm lạnh hơn: “Đưa cả bức thư cho ả ta đi. Tuy gia không phải người nhân từ, nhưng cũng không muốn làm kẻ ác chia rẽ đôi uyên ương.”

Hôm đó, vào khoảng giờ Tỵ canh ba, xe ngựa chở Tô Khuynh vẫn chạy từ hậu viện vào phủ Tổng đốc như thường lệ, dừng trước tiểu viện của nàng.

Tô Khuynh được Thái Ngọc đỡ xuống xe ngựa. Đang định đi vào viện thì một gã sai vặt bỗng vội vã chạy từ trong sân ra, thấp thỏm bẩm rằng, hôm nay Nguyệt di nương và Vân di nương đến thăm, bây giờ đang ngồi chờ ở trong phòng.

Đột nhiên nghe người ta nhắc tới hai người này, Tô Khuynh hơi hoang mang, phải mất một lúc lâu mới nhớ mang máng hình như thời gian đầu nàng mới đến đây dã từng có một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với bọn họ.

Thái Ngọc trừng mắt đầy hung dữ liếc gã sai vặt kia. Cô nương không có ở đây là cứ để cho người ngoài tuỳ tiện ra vào thế à?

Gã sai vặt kia chột dạ lại hoảng hốt, cam chịu cúi thấp đầu, nhưng trong lòng lại thấy hơi uất ức. Nguyệt di nương và Vân di nương kia cứ thế xông vào, sao đám nô tài như bọn họ dám ngăn cản chứ?

Tô Khuynh hoàn hồn, tiếp tục đi vào viện.

Từ khi thời tiết trong xanh trở lại, Tống Nghị không cấm nàng ra phủ nữa. Nhưng thời gian được phép đứng dưới sông bị giảm xuống một nửa, ban đầu là nửa canh giờ nay chỉ còn ba mươi phút.

Cắt giảm thời gian chỉ là thứ yếu, quan trọng là đã lâu rồi mà dòng nước kia vẫn không có chuyển biến gì… hết ngày này qua ngày khác, hết tháng này qua tháng khác, thật khó để Tô Khuynh không nghi ngờ rằng, chẳng lẽ phải đợi hết năm này qua năm khác sao? Càng nghĩ nàng lại càng thấy tuyệt vọng.

Hiện giờ cứ nghĩ đến đến tương lai mờ mịt kia thì tinh thần và thể xác của nàng đều khó chịu, làm gì còn tâm trí để lo nghĩ chuyện khác nữa chứ? Cho dù hôm nay hai vị di nương đột nhiên đến chỗ nàng để khiêu khích hay có ý đồ gì khác, nàng cũng chẳng buồn bận tâm. Tuỳ bọn họ vậy.

Nguyệt Nga nghe được động tĩnh, vội ngẩng đầu lên, đến khi thấy người đi vào mặc bộ quần áo dệt bằng lụa kim sa được đính đầy châu ngọc. Đây chính là vải lụa cống phẩm, mỗi năm chỉ có một ít được buôn bán trên phố, còn lại đều phải dâng vào cung để các nương nương mặc.

Nàng ta vẫn còn nhớ rõ năm đó khi còn ở kinh thành, một miếng vải kim sa rực rỡ kia có giá cả ngàn vàng. Nguyệt Nga thật sự muốn điên rồi, ba năm sống ở kinh thành cũng là lúc Đại nhân sủng ái nàng ta nhất, ấy thế mà đến nửa tấm, thậm chí là một mẩu cũng không chịu cho nàng ta! Bây giờ dựa vào cái gì mà cho nàng chứ!

Không nén nổi vẻ săm soi mà nhìn chòng chọc Tô Khuynh, lén sờ mặt mình rồi lại bắt đầu so sánh, chút đắc ý trong lòng nháy mắt biến thành căm giận đang trực sôi trào. Tô Khuynh cũng có đẹp lắm đâu, cớ sao lại được Đại nhân đối xử tốt như vậy chứ!

Vân Thư ở bên cạnh thấy Nguyệt Nga đang hơi mất kiểm soát, vội vàng kéo ống tay áo nàng ta.

Lúc này, Nguyệt Nga mới sực nhớ ra mục đích hôm nay của bọn họ. Miễn cưỡng thu liễm cảm xúc, nhưng cuối cùng vẫn không giấu nổi sự ghen tỵ trong ánh mắt của mình rồi hậm hực nhìn Tô Khuynh, lời nói ra cũng nồng nặc mùi chua chát: “Ô, về rồi đấy à? Nô tỳ nho nhỏ của ngày xưa đã thay đổi rồi. Nhìn cách bài trí trong phòng này, ai mà không biết còn tưởng là phòng của thiên kim tiểu thư nhà nào luôn ấy chứ~ Khối san hô đỏ kia được vớt từ Nam Hải đúng không? Chất liệu này, màu sắc này, kiểu dáng này, ôi chao, quả là hiếm có. À đúng rồi, có khi nói xong cô cũng không hiểu đâu, dù sao cô…”

Tô Khuynh lạnh lùng lướt qua người nàng ta, vén rèm châu lên rồi đi thẳng vào buồng trong.

Nguyệt Nga chợt hít sâu một hơi, sau đó đứng phắt dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào buồng trong, khuôn mặt trắng nõn cũng tức giận đến tím tái: “Được lắm, được lắm! Dù gì cũng khác nhau, một con nô tỳ ti tiện thấp kém, chỉ được Đại nhân sủng ái chút thôi mà giờ đã dám leo trên đầu quý nữ kinh thành như ta rồi cơ đấy! Vân Thư, chúng ta đi, cần gì phải ở đây nhẫn nhục chứ, mất hết cả mặt mũi!”

Nói xong thì nổi giận đùng đùng kéo Vân Thư đang u sầu, đạp cửa bỏ đi.

Thế nhưng ngày hôm sau, lúc Tô Khuynh vừa vào phòng đã thấy hai di nương kia đang ngồi nghiêm chỉnh ở trong.

Tô Khuynh cũng không thèm hé miệng mà đi thẳng vào buồng trong, bỏ lại Nguyệt Nga đứng bên ngoài chửi bới. Tuy rất muốn vào tìm Tô Khuynh lý luận một trận, nhưng Thái Ngọc Thái Hà chặn đứng trước cửa, nàng ta chẳng tìm ra sơ hở nào.

Mấy ngày kế tiếp, hai người vẫn đều đặn đến viện của nàng rất đúng giờ.Tô Khuynh không quan tâm lắm, nhưng Thái Ngọc Thái Hà lại nóng nảy.

Tuy trước khi ra ngoài, bọn họ đã dặn những hạ nhân khác phải khóa cổng thật kỹ, không được để hai vị di nương kia tùy ý ra vào nữa. Nào ngờ bọn họ đứng luôn trước cổng để đợi, chờ cô nương trở về là lẽo đẽo vào theo. Hiện giờ khi vào phòng thì bọn họ không ngồi lì một chỗ như trước nữa mà cứ lượn qua lượn lại, giống như đang giằng co với cô nương vậy. Hết đánh đàn ca múa đến bày giấy mài mực vẽ tranh, cứ như coi cái viện này là của mình thật ấy.

Thế mà cô nương không để tâm đến việc này, bảo là cứ để mặc bọn họ. Còn nói cái gì mà, có tiếng đàn sáo thì nàng sẽ ngủ ngon hơn.

Thái Ngọc tức đến mức sắp nổ đầu luôn rồi. Người sáng suốt đều nhìn ra, sở dĩ hai vị di nương này lì lợm ăn vạ như vậy, còn không phải vì thấy cô nương được sủng ái, muốn mượn cơ hội này để được chia phần sao? Nếu không thì sao lại mặt dày la liếm, hết đánh đàn múa hát rồi vẽ tranh, ngâm thơ, còn không phải trông ngóng Đại nhân đến chiêm ngưỡng dáng vẻ mê người này của bọn họ rồi câu ngài ấy đi mất à? Còn cô nương của hai người thì cứ bình chân như vại chẳng lo lắng gì cả.

Vừa trở về viện của mình, tâm trạng của Nguyệt Nga và Vân Thư cực kỳ tệ.

Vân Thư buồn rầu, nói với vẻ lo lắng: “Hay là chúng ta đừng tới nữa, nếu lỡ đụng mặt Đại nhân…” Nghĩ đến đó, sắc mặt Vân Thư bắt đầu nhăn nhó.

Nguyệt Nga liếc xéo nàng ta, trong lòng thầm mắng câu ‘hèn nhát’, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tuy bây giờ Tam gia có thể xem như đang gặp thời được vận, nhưng Đại gia Nhị gia ở trên luôn nhìn chằm chằm như hổ rình mồi kia kìa. Nếu không lập được chút công lao, sao có thể được tướng gia coi trọng chứ? Chẳng lẽ cô không muốn giúp Tam gia một tay ư?”

Vân Thư ôm đàn đứng yên, ánh mắt dần trở nên kiên định.

Nguyệt Nga quay mặt đi, biểu cảm hơi trầm xuống. Từ khi rời kinh thành tới Tô Châu, dường như Đại nhân đã hoàn toàn mất hứng thú với nàng ta, gạt sang một bên chẳng thèm đoái hoài gì đến, tính đến nay cũng đã gần một năm rồi.

Bọn họ lại chẳng có người thân cận nào trong phủ Tổng đốc, tin tức bên ngoài rất khó truyền tới tai hai người, tin bên trong cũng không thăm dò được. Ở trong tình thế tự sinh tự diệt như vậy, sao nàng ta có thể không sốt ruột chứ?

May mà Tam gia còn nhớ tới chút tình cảm, trước đó vài ngày có gửi tin cho Vân Thư, lúc này hai người họ mới biết chút tình hình bên ngoài. Biết Tam gia sắp tới Dương Châu nhậm chức, không chỉ có môt mình Vân Thư vui mừng đến mất ngủ, mà còn có nàng ta.

Nàng ta không muốn ngụp lặn ở đây thêm nữa, nàng ta buộc phải nghĩ cách moi chút tin tức ở phủ Tổng đốc rồi gửi cho tướng gia để báo cáo chút thành quả, nếu không thì chẳng biết đến bao giờ nàng ta mới thoát khỏi chỗ này.

Chỉ hận ả nô tỳ ti tiện kia không chịu hợp tác với nàng ta. Mới đầu còn nghĩ Tô Khuynh làm bộ làm tịch, bây giờ mới biết, thì ra cũng là một kẻ biết mưu tính.

Bình Luận (0)
Comment