Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 50

Dạo này Tô Khuynh rất ít khi gặp Tống Nghị, không biết do hắn bận hay là có chuyện gì, suốt cả tháng nay, số lần hắn đến tìm nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lần nào cũng đến vào lúc đêm khuya thanh vắng, sau khi viện nàng đã khoá cửa, nàng cũng đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Hắn đến vội vàng, vào việc cũng nhanh, thường hay gấp gáp đến mức chưa kịp c.ởi quần áo mà đã vội buông rèm màn, nóng lòng trèo luôn lên giường. Ngay lúc nàng đang nửa tỉnh nửa mê thì hắn đã vén tấm chăn vên, cởi bỏ q.uần ló.t của nàng, mới mân mê hai ba lần, nàng chưa kịp chuẩn bị thì hắn đã lập tức vào trận, tuỳ ý xâm phạm.

Lúc này hắn không quá kiên nhẫn, ngay cả khi nghe thấy nàng ở dưới thân đang rên rỉ đau đớn thì hắn cũng không chịu giảm lực, chỉ hổn hển bảo nàng chịu đựng thêm chút nữa.

Điểm tốt duy nhất là có vẻ như lúc này hắn không có nhiều thời gian để làm những chiêu trò khác, từ đầu đến cuối đều chỉ làm một tư thế. Hơn nữa mỗi khi xong chuyện đều sẽ rời đi ngay, như thế cũng khiến người ta miễn cưỡng nhẫn nhịn.

Tối nay cũng giống như mấy hôm trước, nửa đêm Tống Nghị mới đến, vừa vội vàng vừa thô bạo. Có điều sau khi làm xong hắn không rời đi ngay như mọi khi mà lại dò hỏi chuyện của hai di nương ở hậu viện.

Tô Khuynh nhắm mắt thở hổn hển, nghe thấy hắn hỏi về hai di nương thì cũng không giấu giếm. Đợi nhịp thở dần chậm lại, nàng lập tức giải thích rằng gần đây hai người bọn họ thường hay ghé qua sân viện của nàng.

Tống Nghị thấy nàng nhắm mắt thở hổn hển trông rất yếu đuối, không khỏi vươn tay vu.ốt ve thái dương ướt đẫm của nàng, trầm giọng: “Nếu ngươi không muốn bọn họ quấy rầy sự thanh tịnh, lần sau hai người đó mà tới nữa thì cứ phạt gậy là được, không cần e dè gia đâu.”

Nhịp thở của Tô Khuynh vẫn còn hơi gấp gáp, nghe hắn nói xong thì mới khẽ đáp lời, sau đó lại tiếp tục im lặng.

Tống Nghị ngắm nhìn nàng một lúc, không biết nghĩ đến điều gì mà đột nhiên lại nở nụ cười đầy ẩn ý: “Chẳng lẽ Kiều Kiều không ghen sao? Hai người kia rất biết cách lấy lòng lang quân, thú vị hơn một nô tỳ tầm thường không hiểu tình thú như ngươi rất nhiều đấy. Như màn đánh đàn ca múa mấy hôm nay trong viện của ngươi ấy, ý tại ngôn ngoại, Kiều Kiều không lo lắng chủ nhân của mình sẽ sa vào lưới của bọn họ rồi bỏ bê mình sao?”

Tô Khuynh ngẩn ra, nàng đang nghi ngờ rằng mình không hiểu những lời hắn vừa nói.

Thấy có vẻ như nàng đã bị doạ sợ, Tống Nghị lại cười rất sung sướng, cúi người xoa nhẹ khuôn mặt lành lạnh của nàng: “Bé con đáng thương, gia đùa ngươi thôi.” Nói xong thì cười lớn rồi đứng lên, lau người xong thì bắt đầu chỉnh trang lại quần áo.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, trước khi đi hắn lại quay người trầm giọng nói với nàng: “Đừng ngu ngốc nghe theo sắp xếp của bọn họ.” Dừng một chút, hắn lại nói với vẻ ẩn ý: “Ngươi không giống với bọn họ.”

Sau khi Tống Nghị rời đi được một lúc lâu, Tô Khuynh mở to mắt ngơ ngác nhìn tấm màn giường trong bóng tối. Đến tận lúc Thái Ngọc khe khẽ nhắc nhở nàng đã đến giờ uống thuốc thì nàng mới dần hoàn hồn.

Chén thuốc hoa hồng Tây Tạng đầy ắp đã cặn sạch. Tô Khuynh lập tức cầm mứt hoa quả Thái Ngọc đưa cho, từ từ nhấm nháp.

Có chỗ nào không giống nhau chứ? Là chén thuốc của nàng lớn hơn chút à? Hay là chèn ép nàng kịch liệt hơn mấy người khác ư? Tô Khuynh rũ mắt, thành thật mà nói, đúng là nực cười.

Tháng Chín thu vàng, thời tiết mát mẻ hơn rất nhiều. Lá trên cây dần thưa thớt, nhưng lại ra quả rất to. Sự mất đi và được thành quả cùng tồn tại trong một mùa, thật giống với thử thách của cuộc đời cứ mãi lặp đi lặp lại.

Ngày nào hai người Nguyệt Nga di nương và Vân Thư di nương cũng đều đặn mò đến viện của nàng như đang làm bài tập về nhà vậy, hôm nào cũng đến rất đúng giờ.

Mãi cho đến ngày tháng Chín hôm ấy, trời vẫn sáng trưng mà Tống Nghị đã thình lình đặt chân đến viện của nàng, vừa hay đụng mặt với hai vị di nương đang say sưa ngâm thơ múa hát ở sảnh chính. Việc này khiến hai người kia rất kinh ngạc.

Tô Khuynh cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng không phải do Tống Nghị đến mà là phản ứng của hai vị di nương.

Nguyệt di nương kia vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhưng lại ẩn giấu chút vẻ oán giận, đôi mắt quyến rũ đầy vẻ gợi tình nhìn thẳng vào mặt Tống Nghị, vừa thân mật mà oán trách, lại mang theo chút chờ mong.

Còn phản ứng của vị Vân di nương kia hoàn toàn khác với tưởng tượng của Tô Khuynh. Lúc trước đã nhìn thấy nàng ta đánh đàn vài lần thì sẽ luôn thể hiện ra dáng vẻ e lệ đang trông ngóng lang quân, nàng còn tưởng là dành cho Tống Nghị… Nhưng sau khi Vân di nương kia nhìn thấy hắn thì lại tỏ ra cực kỳ kinh hãi và hoảng sợ, cúi gằm mặt xuống như muốn chui xuống ba thước đất. Lúc này thì Tô Khuynh nhận ra suy nghĩ trước đó của mình đã sai rồi.

Tô Khuynh thật sự không tài nào tin được phán đoán hiện tại của mình. Tô Khuynh không khỏi nhìn sang Vân di nương đang cực kỳ hoảng sợ. Nhưng nàng chưa kịp nghĩ ra điểm mấu chốt trong đó thì trời đất chợt quay cuồng, do Tống Nghị đột nhiên bế ngang nàng lên. Ngay sau đó hắn ấn đầu nàng xuống buộc nàng phải rúc vào cổ hắn, trầm giọng ra lệnh ‘cút ra ngoài’ xong thì lập tức bế nàng vào buồng trong.

Nguyệt Nga và Vân Thư hốt hoảng kéo nhau rời đi.

Kể từ đó, không biết do bọn họ bị đả kích hay là quá khiếp sợ mà không còn dám đặt chân đến viện của nàng nữa.

Vào giữa tháng Chín, phủ Tổng đốc nghênh đón hai vị khách quý từ kinh thành tới. Hai người này không ai khác chính là Sứ thần trung chuyển muối Lưỡng Hoài mới được nhậm chức và thuộc hạ, Hồ Mã Dung và Vương Vĩnh Kế.

Phủ Tổng đốc mở toang hai cánh cửa lớn, Tống Nghị mặc bộ của quan Nhị phẩm màu xanh đen dệt chim trĩ vàng cùng với bố tử bằng gấm thêu hoa, dẫn theo toàn bộ quan viên lớn nhỏ trong thành Tô Châu, đích thân ra cửa nghênh đón.

Sau màn hỏi han lẫn nhau, Tống Nghị mỉm cười mời bọn họ vào phủ, nói là đã chuẩn bị sẵn yến tiệc đón gió và tẩy trần cho họ, chỉ đợi mỗi bọn họ vào chỗ là có thể khai tiệc rồi.

Hồ Mã Dung phủi phủi bố tử dệt hình khổng tước trên bộ đồ dành cho quan Tam phẩm, đưa tay lên vuốt vuốt ria mép cá trê rồi bước qua cửa, đi vào trong phủ Tổng đốc với dáng vẻ cực kỳ hả hê thoả mãn.

Vương Vĩnh Kế cũng nối gót theo sau. Nhưng trái ngược với vẻ cao hứng hớn hở của Hồ Mã Dung, hắn ta lại tỏ ra thận trọng dè dặt hơn.

Tiệc chiêu đãi được tổ chức tại sảnh chính của sân sảnh thứ hai. Khách và chủ nhà đều ngồi xuống. Tống Nghị vỗ vỗ tay, nhóm nô bộc nối đuôi nhau bưng khay đi vào. Sau khi dâng đầy một bàn đồ ăn cho mỗi vị Đại nhân, đám nô bộc lập tức cúi đầu lặng lẽ lui ra.

Tiếp đó là hai hàng nha hoàn có dung mạo xinh đẹp cúi đầu đi vào, lần lượt dừng lại trước từng vị quan viên, sau đó từ từ quỳ xuống bên cạnh, rót rượu gắp thức ăn cho vị quan ngồi cùng.

Nha đầu ngồi cạnh vừa thơm lại có thân hình yểu điệu, Hồ Mã Dung cảm thấy lòng mình hơi ngứa ngáy. Nhưng hắn lại không thể hiện ra mặt, cũng áp chế không cho ánh mắt của mình không được lạc sang bên cạnh, cố bày ra dáng vẻ đường hoàng của một vị quan gia. Dù sao thì tuy hắn háo sắc nhưng cũng biết cư xử đúng với hoàn cảnh.

Tống Nghị liếc mắt nhìn vào mặt Hồ Mã Dung.

Sau khi rượu quá ba tuần, không khí buổi yến tiệc cũng sôi nổi hẳn lên, chúng quan viên với hai vị quan mới nhậm chức này cũng thân quen với nhau hơn chút. Cũng có những kẻ rất giỏi nịnh hót, mượn men say để chạy đến trước mặt Hồ Mã Dung kính rượu để làm thân. Hồ Mã Dung vốn đã đắc ý từ trước nên cực kỳ hưởng thụ lời khen của người khác, đương nhiên chẳng từ chối những người mon men tìm tới, uống đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Lúc này, một đám vũ cơ trẻ lả lướt thướt tha đi từ ngoài sảnh vào trong, cùng với tiếng đàn nhạc rộn ràng. Nhóm vũ cơ vung nhẹ tay áo, nhẹ nhàng lắc lư theo nhạc, điệu múa cực kỳ uyển chuyển.

Cuối cùng Hồ Mã Dung cũng không khống chế nổi mắt mình nữa, cứ nhìn chằm chằm vào những khuôn mặt non trẻ và thân hình quyến rũ kia với ánh mắt dâm tà. Thấy cơ thể của vũ công mềm dẻo đến mức có thể tạo thành nhiều tư thế khác nhau để múa, chắc mẩm rằng theo lệ thường, hầu hết đám đào hát và vũ cơ này đều do chủ nhà bồi dưỡng để chuẩn bị cho khách quý, thế là trong nhất thời không thể kiểm soát được suy nghĩ.

Mấy quan viên đang ngồi thấy bộ dáng đó của hắn ta thì hầu như ai cũng hiểu hắn đang nghĩ gì. Trong giới quan lại, chẳng có kẻ nào là người mù người điếc cả. Tính tình của vị Hồ Đại nhân này ra sao, ngay cả đám quan viên ở nơi xa xôi cách kinh thành mấy ngàn dặm cũng nghe được kha khá.

Nếu mà không có dây mơ rễ má với Cửu Hoàng tử, tất nhiên sẽ khịt mũi khinh thường. Cái loại bất tài vô dụng chỉ biết bám váy dựa hơi quan hệ, không được cái tích sự gì, thực sự rất đáng khinh. Nhưng gã lại là kẻ cùng hội cùng thuyền với Cửu Hoàng tử, nên trong đầu cũng từ từ cân nhắc, sau này phải nói lời ngon tiếng ngọt với gã mới được.

Mấy năm gần đây, thanh thế của Cửu Hoàng tử ngày càng mạnh mẽ, dần có xu hướng lấn át cả cháu trai của Hoàng đế. Nếu trong tương lai người này thực sự đăng cơ… thế thì vị Hồ Đại nhân này chính là Quốc cữu danh chính ngôn thuận rồi.

Giờ Dậu (17-19h) trôi qua, bữa tiệc kết thúc, chủ khách cũng đã tận hứng.

Vì cần một khoảng thời gian để bàn giao lại công việc của Ngự sử tuần muối trước đó, cho nên khoảng thời gian này bọn Hồ Mã Dung sẽ không vội đến Dương Châu, mà tạm thời sẽ ở lại Tô Châu.

Tống Nghị cho người sắp xếp sân viện trống trong phủ Tổng đốc để bọn họ nghỉ lại.

Chủ tớ Hồ Mã Dung ngồi nhuyễn kiệu đến phủ Tổng đốc được một lát thì Phúc Lộc đã dẫn hai vũ cơ quyến rũ xinh đẹp vào sân của bọn họ, bẩm rằng đưa hai nô tỳ tới để hầu hạ hai vị Đại nhân.

Hồ Mã Dung vui sướng đến híp tịt cả mắt. Gã liếc nhìn Vương Vĩnh Kế đang đứng rất cẩn trọng bên cạnh rồi hừ một tiếng. Suốt dọc đường cái tên Tam Lang của nhà họ Vương này cứ nói đủ điều không tốt về Đốc hiến Đại nhân, nói cái gì mà ngài ấy ngoài mặt hiền lành lòng dạ xảo trá, với cái gì mà e là ngài ấy sẽ không leo lên thuyền của Cửu Hoàng tử. Không phải chỉ mình gã không tin điều này, đến cả Cửu Hoàng tử cũng không hề tin. Ngài ấy không leo lên thuyền của Cửu Hoàng tử thì leo lên ai chứ? Hoàng Thái tôn à?

Hồ Mã Dung rất muốn phụt cười thành tiếng. Nếu sau này Hoàng Thái tôn thật sự lên ngôi thì e rằng người bị giết đầu tiên chính là Tống Chế hiến. Trừ khi Tống Chế hiến bị chó gặm mất đầu, bằng không thì sao lại tự tìm chỗ chết chứ?

Đêm xuống, Phúc Lộc thấp giọng báo cáo lại tình hình bên hai người kia. Nghe tin Vương Vĩnh Kế lén lút hỏi thăm những nô bộc về tình hình trong phủ mình, ánh mắt Tống Nghị sầm lại, rồi sau đó lại cười lạnh. E là chuyện gã muốn nghe ngóng chính là về hậu viện của hắn rồi.

“Nơi lỏng phòng vệ ở hậu viện chút đi.” Tống Nghị nói: “Hắn muốn tìm cơ hội, vậy gia sẽ thành toàn cho gã.”

Hôm đó, Tô Khuynh vừa về phủ thì đã thấy Nguyệt di nương đang ngồi đợi trong phòng rồi. Nhưng điều kỳ lạ là, vị Vân di nương vẫn luôn như hình với bóng với nàng ta lại không thấy đâu. Cũng chỉ thấy hơi lạ thế thôi. Thu hồi tầm mắt, Tô Khuynh lập tức đi vào buồng trong như mọi khi.

Thái Ngọc Thái Hà hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Nguyệt Nga, dáng vẻ như đang bày trận chờ địch.

Nguyệt Nga hơi lúng túng, khẽ nói: “Ngồi với ta một lúc được không?” Thấy Tô Khuynh không đáp thì vội la lên: “Chỉ một lát thôi mà, sẽ không tốn nhiều thời gian đâu.” Giọng nói có vẻ khẩn cầu.

Tô Khuynh hơi khựng lại rồi đi đến trước bàn, sau đó ngồi xuống.

Thái Hà định lên tiếng can ngăn, song lại bị Thái Ngọc túm tay áo.

Nguyệt Nga khẽ thở phào, mím môi, đi đến chỗ bên cạnh Tô Khuynh rồi kéo ghế ngồi xuống.

Sau khi hai người đã ngồi xuống bàn, nhất thời chưa biết nói chuyện gì. Hai người chỉ lần lượt uống trà, rồi lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thì sẽ cúi đầu nhăn mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Sau khi im lặng một lúc lâu, cuối cùng Nguyệt Nga cũng bắt đầu mở miệng: “Lúc trước lòng ta vẫn luôn cực kỳ bối rối hoảng hốt, cũng không biết tại sao sau khi đến chỗ cô ngồi một lúc, không ngờ lại có thể bình tĩnh trở lại.”

Tô Khuynh chỉ lẳng lặng uống trà, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn khung cảnh mùa thu vàng óng ngoài cửa sổ.

Nguyệt Nga ngẩng đầu liếc nhìn Tô Khuynh, sau đó lại cười tự giễu: “Kể ra cũng lạ, rõ ràng lần nào tới đây cũng chỉ thấy được vẻ mặt hững hờ của cô, thế nhưng cứ khi ở gần cô là ta lại càng thấy yên tâm hơn. Cũng không biết là bị bệnh lạ gì nữa.”

Có lẽ cũng không mong chờ nàng sẽ trả lời, sau khi nàng ta nói xong thì lại cúi đầu uống trà. Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Tô Khuynh, nhẹ giọng nói: “Có thể sai người mang chút điểm tâm tới không? Bây giờ ta thấy hơi đói.”

Tô Khuynh ung dung uống cạn ly trà, sau đó nhẹ nhàng ra lệnh: “Hai người lui xuống trước đi.”

Thái Ngọc Thái Hà lập tức biến sắc.

Tô Khuynh nhắc lại: “Lui ra đi.”

Hai người cực kỳ cảnh giác liếc mắt nhìn về phía Nguyệt di nương, như thể chắc chắn rằng nàng ta không mang theo hung khí thì mới nhận lệnh lui ra.

Chờ đến khi hai nô tỳ kia đã lui hẳn ra bên ngoài, Nguyệt Nga mới máy móc ngẩng đầu nhìn Tô Khuynh, sau một hồi lâu cắn môi do dự, dường như không biết mở miệng thế nào, lại cũng giống như không thể hạ quyết tâm, một lúc lâu sau cũng không nói được chữ nào.

Tô Khuynh không nhìn nàng ta, vẫn chỉ phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

Nguyệt Nga nghiến răng, hơi nghiêng người về phía Tô Khuynh, ghé sát vào tai nàng nói với giọng cực kỳ nhỏ.

Tô Khuynh ngẩn ra, sau đó quay đầu nhìn nàng ta theo bản năng.

Lần này Nguyệt Nga không hề lảng tránh mà nhìn thẳng vào mắt Tô Khuynh. Nhưng bàn tay nắm chặt, vẻ mặt căng thẳng cùng vầng trán đang lấm tấm mồ hôi cho thấy rằng hiện tại nàng ta đang lo lắng.

Tô Khuynh chậm rãi dời tầm mắt, cụp mắt thất thần nhìn bộ ấm chén trên bàn.

Ngay khi Nguyệt Nga còn đang cực kỳ thất vọng, đương cho rằng người kia sẽ không đáp lời, thì tiếp đó lại nghe thấy một giọng nói rất nhỏ mà bình tĩnh lọt vào tai mình: “Đêm xuống, đến chỗ khóm hoa lay ơn trước viện xem thử đi.” Nói xong thì lập tức đứng dậy đi vào buồng trong.

Nguyệt Nga ngớ người, sau đó thở phào một hơi. Trước khi rời đi, nàng ta khẽ dặn dò hai nô tỳ đứng chờ bên ngoài vài câu rồi mới trở về.

Vốn Thái Ngọc Thái Hà còn đang tràn đầy địch ý với Nguyệt Nga, nhưng sau khi nghe xong thì lại ngây người, tiếp đó hít một hơi thật sâu, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Vị khách quý đến từ kinh thành kia là người… tốt… tốt đến vậy ư?

Không nén nổi hoảng loạn rồi nhìn về phía khách viện cách bên này không xa, nếu không may đụng phải… Nếu cô nương bọn họ có danh phận thì còn dễ giải thích, hẳn là người khác sẽ không dám làm xằng làm bậy. Nhưng điểm mấu chốt là không hề có. Cô nương của hai người nói dễ nghe chút thì là chủ tử, nhưng suy cho cùng thì vẫn chỉ là một nô tỳ.

Nếu lỡ gặp phải… Thái Ngọc Thái Hà đồng loạt rùng mình. Những nhà giàu có còn có thể lấy thị thiếp ra để đãi khách, huống chi là một nô tỳ không danh không phận? Nếu bị kẻ khác đụng chạm, sợ là ngày tháng sau này của cô nương… e là sẽ bị Đại nhân vứt bỏ như một đôi giày rách.

 

Bình Luận (0)
Comment