Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 51

Nửa đêm, một bóng dáng nhỏ nhắn lén lút lẻn tới bụi hoa lay ơn trước tiểu viện. Liên tục quay ngang liếc dọc xung quanh, thấy không có ai thì mới vội vàng ngồi xổm xuống, tay cầm một miếng ngói vỡ, thoăn thoắt bới lớp đất mềm dưới gốc hoa lay ơn.

Nhưng chưa tới nửa khắc, nàng ta đã vội vàng lấp lại lớp đất vừa đào ban nãy, còn dẫm chân rồi nhảy nhảy lên chỗ đó vài cái, khi cảm thấy mọi thứ đã trở lại như cũ, lúc này mới cầm chặt thứ đồ trong tay vội vã rời đi.

Trong bóng đêm, có một đôi mắt đã cẩn thận quan sát hết thảy rồi báo lại cho người bên trên. Phúc Lộc xua tay cho người lui xuống, thu lại ống tay áo, lập tức khom người vào phòng nghị sự.

Tống Nghị đang miệt mài phê duyệt công văn, nghe vậy trên mặt cũng không có bất kì cảm xúc dư thừa nào, chỉ trầm giọng hỏi: “Hắn còn ở đó à?”

Phúc Lộc biết “hắn” trong miệng gia là ám chỉ vị đang ở khách viện kia, vội trả lời: “Hồi gia, có người theo dõi bên đó vừa đến báo, hắn… vẫn chưa rời đi ạ.” Nói xong, hắn ta hận đến nghiến răng.

Người nọ bình thường thì luôn vâng vâng dạ dạ, còn tưởng là mộ kẻ nhát như thỏ đế, thế mà không ngờ bên trong lại to gan lớn mật như vậy. Muốn một đứa nô tỳ vốn không phải chuyện gì lớn, quan trọng là chưa hỏi chủ nhà trước mà đã tự ý rước đi, thế này chẳng khác nào đang dẫm lên mặt mũi Đại nhân. Nếu không phải Đại nhân đang có ý định khác, tạm thời không muốn đụng chạm đến bên đó, hắn ta chỉ hận không thể vung đao chém gã kia thành hai mảnh.

Tống Nghị không hề tức giận. Chuyện lần này vốn nằm trong dự đoán của hắn, dù hơi lệch hướng đó là không ngờ người nọ lại to gan đến vậy, được đằng chân lân đằng đầu.

“Gia, có cần nô tài đi dạy dỗ một bài học…”

“Không cần.” Tống Nghị giơ tay cắt ngang lời đề nghị của Phúc Lộc, hờ hững nói: “Nếu hắnđã thiếu kiên nhẫn đến vậy, thì gia cũng chẳng phải hạng người không thấu tình đạt lý. Cứ để vậy đi.” Hơi ngừng một lát rồi nói tiếp: “Ta tin Tả tướng Đại nhân cũng sẽ hiểu thôi.”

Phúc Lộc sửng sốt một lúc rồi mới ngộ ra điều then chốt bên trong. Lúc trước Tả tướng nhất quyết đưa cho gia hai vị mang danh ‘nghĩa nữ’, nhìn thì như đang lôi kéo, trên thực tế lại cố gắng để lại dấu hiệu rằng gia là người bên phe của Cửu Hoàng tử. Cho dù không thể ngăn cản phe phái của Hoàng Thái tôn lôi kéo thu phục, nhưng vẫn có thể khiến bọn họ sinh nghi.

Năm đó gia không tiện vạch trần, tuy biết chuyện này cực kỳ bất lợi cho con đường làm quan, nhưng chỉ có thể lựa tình hình mà nhận lấy hai mỹ nhân. Còn bây giờ thì khác. Mấy năm gần đây quyền lực của gia ngày càng lớn, lại còn được Hoàng Thượng coi trọng, đương nhiên có thể hành sự thoải mái hơn chút, cũng không cần chịu sự quản thúc như năm đó nữa.

Huống chi với tình hình hiện tại, gia căn bản không cần phải trở mặt với Tả tướng Đại nhân. Ai bảo tên Vương Tam lang kia thiếu kiên nhẫn đến mức đổ thêm dầu vào lửa làm gì chứ. Buồn cười nhất là hắn ta còn tưởng mình có thể dẫm nát thể diện của gia rồi diễu võ giương oai. Ấy thế mà lại không biết gia thật sự muốn bọn họ quấn lấy nhau, ‘nghĩa nữ’ kia lại bị công tử nhà Tả tướng rước về mất rồi. Ai giẫm lên mặt mũi của ai còn chưa còn biết đâu.

Trong lòng Phúc Lộc hơi kích động, hắn ta thật sự rất muốn xem sắc mặt của Tả tướng Đại nhân sẽ khó coi đến mức nào. Chẳng trách Tả tướng lại hay coi thường đứa con được nô tỳ sinh ra này. Cái loại đầu óc u mê ếch ngồi đáy giếng như vậy, suy cho cùng cũng chẳng làm được cái non nước gì.

“Thế có nhìn rõ cảnh ả ta đào gói thuốc kia lên không?”

Phúc Lộc vẫn còn trong trạng thái kích động, nhất thời không nghe thấy gia bọn họ đang trầm giọng hỏi chuyện, hắn ta vội thu lại suy nghĩ, nhanh chóng đáp: “Hồi gia, không sai được. Quả đúng là gói thuốc tránh thai mà Hà Hương cô nương hay dùng mỗi khi xong chuyện, lần nào đám nô tỳ trong tiểu viện cũng đều chôn dưới khóm hoa lay ơn. Đêm qua sau khi ngài rời đi, bọn nô tỳ trong viện cô ấy nấu thuốc xong thì đã mang gói thuốc đi chôn rồi ạ.”

Tống Nghị rũ mắt suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên cười nhạo: “Nghe nói Nguyệt Nga đến tìm nàng à? Hừ, không biết ai mới là kẻ ngu hơn đây.”

Phúc Lộc không tiện đáp lời, bèn ngậm miệng lại. Trong lòng cũng cảm thấy rất quái lạ. Hai người này, một kẻ thật sự dám hỏi thì tất nhiên có thể là đã cùng đường rồi; mà người kia cũng dám đồng ý thật, dĩ nhiên không thể loại trừ khả năng có ý muốn tố giác để lấy lòng.

Tống Nghị đặt quyển công văn sang một bên rồi chống bàn đứng dậy, vòng qua bàn đi ra ngoài, vừa đi vừa cười, nói: “Đi, gia rất nóng lòng muốn xem thử xem, cái người hiếm khi xen vào chuyện người khác kia là tốt bụng thật, hay chỉ đang lợi dụng để âm thầm làm chuyện gì đây.”

Khi Nguyệt Nga nắm chặt gói thuốc thấp thỏm trở về viện, vừa vặn gặp hai người từ trong phòng đi ra. Cả hai đều áo quần xộc xệch, tóc tai rối bù, cảnh tượng lưu luyến bịn rịn không muốn rời xa làm người ta cay cả mắt.

Nguyệt Nga lập tức cảm thấy có cái gì đó nghẹn ứ nơi cổ họng, bực đến mức suýt nữa nổ tung, muốn chửi ầm lên ngay tại chỗ. Nhưng nàng ta chỉ có thể nhịn, dù gì người nọ vẫn là Tam gia tướng phủ, chủ tử của nàng ta. Thân là nô tỳ, nàng ta không dám làm càn.

Lui qua một bên cúi đầu đợi, đến khi bọn họ quyến luyến chia tay xong, Nguyệt Nga mới từ chỗ tối lao tới, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào khuôn mặt thẹn thùng của Vân Thư mà mắng: “Cô điên rồi hả! Cô muốn chết thì chết một mình đi, đừng kéo ta theo!”

Khuôn mặt vốn đỏ lựng của Vân Thư nháy mắt trắng bệch. Nàng ta rụt rè nhìn Nguyệt Nga, thấy dáng vẻ vừa sợ vừa giận của của Nguyệt Nga thì cắn môi nói: “Nguyệt Nga, cô yên tâm đi, nếu thực sự có ngày ấy thì ta sẽ chết một mình, chắc chắn không để cô bị liên luỵ đâu.” Lúc xoay người muốn đi, lại buồn bã nói: “Tam gia vẫn còn nhớ tới ta, thương ta, dù có chết ta cũng bằng lòng.”

Nhìn bóng dáng bước kia vào phòng mà không quay đầu lại, Nguyệt Nga sốc toàn tập. Nàng ta hung hăng ném mạnh gói thuốc xuống đất, che mặt khóc rống lên. Nàng ta vứt hết mặt mũi, mạo hiểm đi xin gói thuốc này, cũng không biết là vì ai đây? Sao Nguyệt Nga lại không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thành ra nông nỗi này cơ chứ?

Đêm đó thấy Tam gia lén lút tới đây, nàng ta còn vui mừng, tưởng rằng thì ra Tướng phủ không hề bỏ rơi bọn họ. Sau đó, Tam gia và Vân Thư nói chuyện riêng, nàng ta cũng chẳng để ý quá nhiều, bởi vì Tam gia mới nói được vài câu đã vội vã rời đi.

Kể từ đó, cứ dăm ba hôm là Tam gia lại đến. Mới đầu thì ở đây nghỉ ngơi một lát khoảng một nén nhang đến nửa khắc, sau thì một khắc hoặc lâu hơn… Cũng không biết có phải vì nhiều lần đến đây nhưng không bị phát hiện nên Tam gia càng trắng trợn hơn không. Hôm qua lúc Tam gia đến, trong phòng bọn họ lại phát ra tiếng động bất thường.

Vì đã là người từng trải nên Nguyệt Nga biết rằng chuyện gì đang xảy ra, nhưng càng hiểu rõ nàng ta càng run sợ. Nàng ta không ngờ, một Vân Thư vốn nhút nhát và cẩn thận lại dám to gan lớn mật đến mức này!

Một khi chuyện này bị phát hiện… chẳng lẽ nàng ta còn hy vọng Tam gia sẽ bảo vệ mình ư? Nếu nàng là nô tỳ hoặc thị thiếp ở phủ Tổng đốc còn dễ nói, nhưng nàng ta xuất thân từ Tướng phủ đấy.

Dù Đại nhân có thể tha cho nàng ta, nhưng Tướng gia sẽ không dung thứ cho nàng ta. Nếu Tướng gia tức giận… Nguyệt Nga ôm vai, sợ là chết cũng chẳng được thoải mái.

Lau nước mắt, nàng ta cúi xuống nhặt gói thuốc dưới đất lên, xoay người, kiên định đi một mạch tới nhà bếp trong viện. Thuốc còn khá ít, chắc hiệu quả sẽ giảm đi đôi chút, nhưng có còn hơn không. Nếu Vân Thư dám không uống, nàng ta sẽ ép cho bằng được mới thôi..

Hôm đó, khi Nguyệt di nương kia vừa rời đi, Thái Ngọc Thái Hà gần như chạy ngay vào buồng trong, hoảng hốt kể cho cô nương nghe về sở thích đáng sợ của vị khách quý bên khách viện kia.

Vốn tưởng rằng cô nương nghe xong cũng sẽ lo lắng hoảng sợ, nhờ đó sẽ đề phòng cẩn thận hơn, trong khoảng thời gian tiếp theo không nên ra ngoài nữa. Nhưng không ngờ cô nương nghe xong chỉ hơi ngây người, rồi bình tĩnh đáp câu biết rồi.

Thái Ngọc Thái Hà nuốt nước miếng, cảm thấy phản ứng của cô nương hơi kỳ lạ.

“Chẳng lẽ cô nương… không sợ sao?” Các nàng nhịn không được hỏi.

“Sợ cái gì?” Cô nương hờ hững hỏi lại.

“Tất nhiên là sợ… sợ lỡ… mất đi sự sủng ái của Đại nhân…” Các nàng ngập ngừng nói. Nhưng câu trả lời của cô nương lại khiến các nàng đực mặt ra.

“Đừng nhắc lại chuyện này nữa.” Cô nương bình tĩnh nói: “Thân là nô tỳ, giải toả ưu phiền của chủ tử chính là bổn phận. Nếu thực sự có ngày ấy thì cũng vinh hạnh của ta. Chữ sợ đó của các ngươi là không đúng rồi.”

Thái Ngọc Thái Hà hốt hoảng lui xuống. Hình như các nàng… không thế nào hiểu được, lời cô nương nói.

Tô Khuynh ngồi yên trên giường một hồi lâu. Sợ cái gì chứ? Nàng nghĩ. Tống Nghị với tên quan viên ở khách viện kia có gì khác nhau à? Người khác như thế nào nàng không biết, nhưng với nàng, bọn họ đều giống nhau. Nếu có khác, thì chắc là cũng chỉ là kẻ ít người nhiều.

Nếu đã không có gì khác nhau, vậy nàng còn sợ gì nữa? Sợ không thể giữ thân trong sạch ư? Tô Khuynh suýt bật cười thành tiếng, cơ thể tàn tạ này, còn sạch để mà giữ sao? Giữ cho ai cơ? Tống Nghị á?

Thật nực cười.

Chẳng lẽ vì để tránh mặt người kia, nàng phải từ bỏ cơ hội để mà cắt giảm thời gian ra phủ ư? Tô Khuynh rũ mắt nghĩ, trừ phi ý chí của nàng thay đổi.

Nửa đêm, khi Tô Khuynh đang mơ màng sắp ngủ thì ngoài sân truyền đến vài tiếng ồn ào. Nàng ngây người, sau đó hoảng sợ, tiếp đó cảm thấy không thể nào. Bởi đêm qua hắn mới tới, dạo này hắn bận lắm cơ mà, sao khoảng thời gian giữa hai lần lại có thể ngắn như vậy chứ?

Đang mải đoán mò, tiếng rèm ngọc loạt roạt vang lên, tiếp đó cửa phòng liền bị mở ra.

Nghe tiếng vạt áo sột soạt, Tô Khuynh vội chống người ngồi dậy, lẳng lặng nhìn bóng người cao lớn đang sải bước đến gần qua tấm rèm màn màu đỏ.

“Dậy rồi à?” Tới trước giường, Tống Nghị giơ tay vén màn lên rồi ngồi xuống mép giường, nhìn nữ tử đang ôm tấm chăn mỏng, trên mặt vẫn còn vẻ ngái ngủ, không nhịn được mà buông lời nói đùa: “Chưa tỉnh hẳn đúng không, vội vàng bò dậy như vậy, lẽ nào một ngày không gặp gia nên nhớ đến thế cơ à?”

Tô Khuynh hơi cong môi, rũ mắt không nói gì.

Tống Nghị thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng, vô thức giơ tay vu.ốt ve mái tóc dài của nàng, ngón tay đầy vết chai mỏng từ từ xuyên qua mỗi lọn tóc, khảy nhẹ.

“Muốn nói gì với gia không?” Thấy nàng chậm chạp không mở miệng, cuối cùng Tống Nghị không nhịn được nữa, bèn cúi đầu xuống hỏi dò. Nhưng kết quả làm hắn hơi thất vọng, chỉ thấy nàng khẽ lắc đầu, vẫn giữ dáng vẻ rũ mi cúi đầu, tựa như không có gì muốn nói thật vậy.

Cánh tay đang vuốt tóc nàng của Tống Nghị hơi khựng lại. Hắn giương mắt nhìn về phía nàng, thấy khuôn mặt trắng nõn kia vẫn giữ nguyên vẻ bình thản điềm đạm, không ra vẻ vờ vịt khó xử, cũng không phải ra vẻ ỡm ờ muốn nói lại thôi, ngoại trừ khuôn mặt lộ vẻ hơi mệt mỏi thì vô cùng bình tĩnh. Nếu không phải tin tưởng năng lực của lính mật, hắn còn tưởng chắc là bên kia báo sai rồi, cho rằng nàng thật sự chẳng hề biết gì cả.

Tống Nghị bỗng thấy ngạc nhiên.

Nếu là nữ nhân khác, sợ là đã vội thêm mắm thêm muối mật báo cho hắn. Dù gì cũng ở kinh thành ngần ấy năm, hắn cũng thấy nhiều thủ đoạn tranh sủng của nữ nhân. Có được cơ hội ngàn năm có một để kéo đối phương xuống ngựa, mấy ai dễ dàng từ bỏ cơ chứ? Không giậu đổ bìm leo đã coi là tốt bụng lắm rồi. Cũng như cuộc chiến của bọn họ trên quan trường vậy, nếu có cơ hội tốt để tiêu diệt đối thủ, chẳng có kẻ nào lại đi nương tay làm gì cả.

Cũng không biết vì sao, nàng càng như vậy, hắn càng muốn biết nàng nghĩ gì. Sau đó hắn nhìn nàng đầy ẩn ý: “Hôm nay Nguyệt Nga kia tới tìm ngươi à?”

“Đúng vậy.”

Đáp xong, nàng cũng chỉ mím môi rồi im lặng.

Trong lòng Tống Nghị hơi khó chịu, nhịn không được nói: “Ngươi không muốn nói gì với gia nữa à?”

Bình Luận (0)
Comment