Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 52

Tối nay Tống Nghị đã nhắc lại câu này những hai lần.

Tô Khuynh thoáng sửng sốt rồi lại lập tức cúi đầu rũ mi, ánh mắt đậu trên những hoa văn thêu hình hoa mai trên tấm chăn mỏng, tựa như đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của riêng mình.

Từ trước đến giờ, ngoại trừ những lời bông đùa trong lúc hành sự thì hắn gần như chẳng nói về điều gì khác cả. Hôm nay lại không giống vậy, chẳng những đề cập đến chuyện riêng của Nguyệt Nga, còn nhắc lại chuyện này đến hai lần… Việc này đủ để hiểu rõ vấn đề.

Tên nam nhân này, trước giờ làm chuyện gì cũng đều có mục đích cả.

Lúc này Tô Khuynh cảm thấy cực kỳ buồn cười. Nếu mọi chuyện trong phủ Tổng đốc đều không thể thoát khỏi tai mắt của hắn, vậy thì hắn cần gì phải giả vờ như không có việc gì để lừa nàng chứ.

Muốn nàng nói gì đó à? Nhưng có gì đâu mà nói? Mà hắn muốn nghe nàng nói gì mới được đây?

“Gia đang hỏi ngươi đấy.” Tống Nghị thấy nàng im lặng một hồi lâu thì bèn thúc giục. Vừa nói hắn vừa ngắm nhìn gương mặt nàng thật kỹ.

Ánh mắt của Tô Khuynh vẫn luôn dừng lại trên hoa văn của tấm chăn, nghe vậy thì mới đáp: “Bẩm Đại nhân, không có ạ.” Dứt lời, nàng liền vươn tay nắm lấy vạt áo của hắn: “Đêm đã khuya, để nô tỳ hầu hạ ngài nghỉ ngơi nhé.”

Tống Nghị túm lấy tay nàng, hơi dùng sức kéo nàng đến gần trước mặt, nhướng mày nhìn nàng rồi cười, nói: “Không vội. Gia hỏi ngươi lần cuối, ngươi thật sự không có gì để nói sao?”

Tô Khuynh lắc lắc đầu, khẽ đáp một câu không có.

Nụ cười của Tống Nghị vụt tắt. Đưa tay lên vu.ốt ve thái dương của nàng, ánh mắt của hắn vẫn dán chặt lên gương mặt của nàng, giọng dần trầm xuống: “Chẳng lẽ gia nói còn chưa đủ rõ sao? Ngươi chỉ định ngậm chặt miệng không nói, cứ mãi giả vờ ngu ngơ như thế à? Hay ngươi nghĩ rằng gia chỉ là một kẻ ngốc?”

Tô Khuynh chưa kịp trả lời, cơn giận vô cớ kia của hắn đã xông thẳng lên não, cánh tay trượt xuống nắm chặt lấy cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, giọng nói cũng nghiêm nghị hơn: “Bất chấp mạo hiểm đắc tội gia để bao che cho hai kẻ chẳng liên quan gì đến mình. Ngươi đang mưu tính gì đây? Hửm?”

Thấy được sự giận dữ ẩn trong đôi mắt đen láy của hắn, ấy thế mà Tô Khuynh lại cảm thấy kinh ngạc. Suy nghĩ trong giây lát, cảm thấy có thể là do nàng giấu chuyện nên đã động chạm đến uy nghiêm của một vị chủ tử như hắn.

Sau một thoáng trầm mặc, Tô Khuynh bèn lên tiếng giải thích: “Nô tỳ cũng không có ý muốn giấm giếm Đại nhân.”

Tống Nghị không đáp mà chỉ nhìn nàng chằm chằm.

Tô Khuynh tiếp tục trình bày: “Nô tỳ không nói, là vì nó không cần thiết. Trên dưới phủ Tổng đốc chẳng điều gì có thể thoát khỏi tai mắt của Đại nhân. Còn nô tỳ…” Trong đầu nàng bất giác hiện lên dáng vẻ e lệ đợi lang quân của Vân Thư ngày đó. Tuy Nguyệt Nga di nương không nhắc đến hay kể tỉ mỉ từng chi tiết, nhưng Tô Khuynh có thể đoán được, sở dĩ nàng ta đến đây xin thuốc tránh thai là để cho Vân Thư. Nữ nhân một lòng ngóng chờ lang quân, trước giờ vẫn luôn cẩn thận giữ tâm thanh thân sạch, đến cả xả thân cũng nguyện ý cam lòng, hẳn là nàng ta đã đợi tình lang của mình lâu lắm rồi.

Đoán không lầm thì chính là vị khách quý bên khách viện kia. Điều buồn cười ở đây là, bọn họ cứ tưởng mình hành sự cẩn thận kín kẽ, nhưng lại chẳng ngờ rằng tất cả mọi chuyện đều đang trong tầm ngắm của Tống Nghị.

Tại sao Tống Nghị lại để mặc chuyện này thì Tô Khuynh không rõ, nhưng nàng có thể lờ mờ nhận ra, nữ tử tên Vân Thư kia sẽ chẳng có được kết cục tốt.

Thấy nàng còn chưa nói xong mà đã bắt đầu bần thần, Tống Nghị lại nắm chặt cằm nàng hơn.

Tô Khuynh hoàn hồn. Kìm nén những cảm xúc phức tạp đang dâng lên trong lòng, Tô Tình cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Còn nô tỳ, cần gì phải đóng vai phản diện cơ chứ.”

Dường như không đoán được rằng nàng sẽ nói như vậy, Tống Nghị thoáng sửng sốt nhưng rồi lại ngay lập tức hoàn hồn, hướng ánh mắt đầy vẻ thăm dò lên mặt nàng, cười nói: “Nhìn không ra, trước mặt gia ngươi vẫn là một nữ quân tử.”

Tô Khuynh không đáp.

Tống Nghị lại nhìn khuôn mặt nàng đầy chăm chú, nhéo nhéo cằm nàng, khẽ mắng: “Ngươi thật ngu ngốc. Từ giờ trở đi từng xen vào việc của người khác nữa, nghe rõ chưa?”

Dĩ nhiên là Tô Khuynh ngoan ngoãn đáp lại.

Nét mặt Tống Nghị dịu xuống, vô cùng hài lòng. Buông lỏng cánh tay đang giữ chặt nàng, hắn bắt đầu đưa tay lên cởi từng chiếc cúc áo. Tuỳ tiện ném bỏ áo khoác ngoài và trung y, tiếp đó lại tiện tay tháo bỏ chiếc đai lưng trên chiếc áo lụa đỏ. Áo ở trong lập tức trượt xuống hờ hững đậu trên bờ vai rộng của hắn, để lộ thân hình rắn rỏi cường tráng bên trong, trông có vẻ hơi hư hỏng và ngang ngạnh.

Liếc mắt qua thấy nàng đang cúi đầu, còn tưởng là nàng đang xấu hổ, Tống Nghị bất giác nhếch môi, cười đầy sung sướng. Hắn vừa cười vừa tiến đến gần, lòng bàn tay nóng bỏng ôm trọn lấy vòng eo của nàng, đôi mắt thâm sâu mang theo vẻ ám chỉ: “Bé ngoan của gia, đang trốn tránh gì thế? Bây giờ gia không thể thiếu ngươi được đâu. Không tin thì ngươi sờ thử mà xem, cơ thể này của gia đã nôn nóng đến mức cứng hết cả rồi đây này. Chẳng phải đang đợi một người tốt bụng như ngươi đến lo chuyện bao đồng hay sao.”

Hắn quàng tay lên cổ nàng, đôi mắt sâu thẳm liên tục lướt qua đôi lông mày lá liễu và khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, giọng nói bắt đầu khàn khàn: “Hôm nay ngươi dám tránh né thử xem. Ngươi phải lấy hết cái lòng tốt trong bụng của mình ra để trao cho gia cả đi. Nếu dám giấu giếm dù chỉ một chút… vậy thì chờ xem gia có ăn ngươi luôn không.”

Mấy ngày kế tiếp, cứ đúng giờ là Tô Khuynh lại ra ngoài, vô cùng đều đặn.

Ngày nào Thái Ngọc Thái Hà cũng lo sốt vó, nhất là khoảng thời gian ngắn ngủi lúc ra vào tiểu viện, trông cứ như là đang đối mặt với kẻ địch vậy. Lần nào đỡ nàng ra ngoài, nếu được thì chỉ muốn kéo cái rèm che nàng kín mít từ đầu đến chân thì mới an âm.

Đối với việc này, Tô Khuynh không lo cũng chẳng hoảng, tâm trạng cực kỳ bình thường. Điều duy nhất có thể khiến nàng mất bình tĩnh, cũng chỉ có dòng nước suối cứ mãi yên ả kia.

Thời gian càng lâu, dây thần kinh của Tô Khuynh ngày càng căng thẳng hơn, nhưng sắc mặt thì lại như một cái giếng cạn không chút gợn sóng. Đôi khi trong đêm tối, sau khi tên nam nhân kia tràn đầy sung sướng rời đi, nàng sẽ nhìn chằm chằm vào tấm màn giường chìm trong bóng tối đen đặc một lúc lâu. Đôi lúc đầu óc trống rỗng đần người ra, đôi lúc lại miên man suy nghĩ, cái con đường tối tăm không chút ánh sáng này, nàng có thể kiên trì đi tiếp đến bao giờ nữa đây.

E là đến chính bản thân nàng cũng chẳng biết. Có thể là rất rất lâu, hoặc là… không lâu đến vậy. Không chừng một ngày nào đó, tâm lý đột nhiên nứt toạc rồi nổ tung, hoàn toàn mất đi sức mạnh và lòng dũng cảm để tiếp tục kiên trì.

Tô Khuynh giương mắt nhìn ra đường chân trời phía xa xa bên ngoài phủ Tổng đốc. Nếu thật sự có ngày ấy… chắc là, cũng không phải chuyện gì xấu đâu nhỉ.

Đợi đến khi đoàn người vào sân, hai cánh cửa viện hoàn toàn đóng chặt che khuất tầm mắt, Hồ Mã Dung mới miễn cưỡng quay mặt đi với vẻ đầy lưu luyến.

Vương Vĩnh Kế lén nhìn sang, thấy nét thèm thuồng trên khuôn mặt Hồ Mã Dung thì không khỏi mừng thầm. Cuối cùng cũng có chút hiệu quả, không uổng công hắn tốn công tốn sức dẫn gã tới đây.

Hồ Mã Dung mím môi rồi lại lắc đầu thở dài hai cái đầy tiếc nuối, sau đó chắp tay sau lưng đi về phía khách viện.

Vương Vĩnh Kế vội vàng đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Nếu Đại nhân thích, sao không nói với Tống Đại nhân? Dù sao cũng chỉ là một nô tỳ, hẳn là Tống Đốc hiến Đại nhân sẽ nể mặt ngài thôi.”

Hồ Mã Dung liếc xéo hắn rồi hừ một tiếng. Đừng tưởng là gã không biết, mấy đêm nay tên Vương Vĩnh Kế ngu xuẩn này đi ra ngoài một lúc để ăn vụng cái gì. Gã không vạch trần là vì gã chẳng thèm bận tâm, lười nói khỏi miệng mà thôi.

Tên họ Tống kia là người thế nào cơ chứ? Danh hiệu của hắn ở kinh thành, gã đều được nghe cả rồi. Hơn nữa hiện giờ bọn họ đang ở trong địa bàn của người ta, nếu không nhờ vị Quốc cữu tương lai này ở đây thì sẽ chịu nhượng bộ hắn ta thế này sao? Tên đần này làm chuyện ngu ngốc còn không biết, cứ ở đó mà chờ cây rìu bổ đến đi.

Hôm sau, đương lúc Hồ Mã Dung chép miệng rời đi, Vương Vĩnh Kế lại dẫn dụ gã: “Đại nhân, tuy tiểu nô tỳ này không phải quốc sắc thiên hương, nhưng vòng eo vừa thon vừa nhỏ, liếc qua thôi cũng thấy lên hứng. Huống chi…” Lần này Vương Vĩnh Kế không nói toạc ra, nhưng lời nói lấp lửng lại bỗng nhiên khiến Hồ Mã Dung nổi lên những suy nghĩ đồi bại.

Nét mặt của Hồ Mã Dung khẽ thay đổi.

Sang ngày kế tiếp, Vương Vĩnh Kế cảm thán: “Nhớ lại năm đó khi mà Tống Chế hiến vẫn còn ở kinh thành, cũng là một thiếu gia ph.óng đ.ãng ăn chơi trác táng, bây giờ lại cứ giữ khư khư tiểu nô tỳ này không chịu buông tay. Nghe nói đã hơn nửa năm rồi mà vẫn chưa chán, cũng không biết kỹ năng của nô tỳ này có điểm nào hơn người không.”

Vẻ mặt của Hồ Mã Dung lại bắt đầu gợn sóng.

Vương Vĩnh Kế thầm cười mỉa. Sở dĩ hắn ta có thể leo được lên thuyền của Hồ Mã Dung là vì hắn hiểu rõ được sở thích của gã này. Tuy mỹ nhân quốc sắc thiên hương có thể khiến vị Hồ Đại nhân này động tâm, nhưng người khiến trái tim gã nôn nao nhất, là nữ nhân của người khác cơ.

E là gã đã không khống chế nổi suy nghĩ mà tưởng tượng ra cảnh Tống Chế hiến sủng hạnh tỳ nữ này, có lẽ trong lòng cũng hết nhịn nổi rồi.

Hôm đó, khi Tô Khuynh vừa trở về phủ, đang được Thái Ngọc đỡ xuống xe ngựa thì nghe thấy thấp thoáng tiếng bước chân. Theo bản năng nhìn qua, lại thấy hai người mặc quan phục màu xanh lam đen đang đi về phía sân viện của nàng. Viên quan đi trước là một nam nhân trung niên bụng phệ với hai ria mép cá trê, vị đằng sau có vẻ hiền hoà và trẻ tuổi hơn.

Thái Ngọc Thái Hà đồng loạt kinh hãi, sau lưng rịn đầy mồ hôi lạnh. E là điều lo lắng suốt mấy ngày qua giờ đây sắp trở thành hiện thực rồi!

Trong tiềm thức hai người muốn lập tức kéo cô nương mau chóng chạy vào viện trốn, nhưng chưa kịp hành động thì chợt khựng lại. Bởi vì bọn họ là nô tỳ, nếu gặp phải khách quý trong phủ không quỳ xuống hành lễ mà quay người bỏ chạy, đó là tội lớn.

Tô Khuynh liếc mắt nhìn sang, đại khái cũng đoán được thân phận của hai người kia. Nàng cũng biết lúc này nàng không thể xoay người rời đi nên bèn cụp mắt quay người qua, quỳ xuống hành lễ.

Thấy tiểu mỹ nhân mà gã luôn thương nhớ nhìn về phía mình, Hồ Mã Dung lập tức kích động, vội bước thật nhanh về phía nàng.

Vương Vĩnh Kế ở phía sau hơi cúi đầu, che giấu nụ cười nham hiểm.

“Mau đứng lên đi.” Hồ Mã Dung chạy đến dùng một tay đỡ nàng lên. Lúc này Hồ Mã Dung đang giữ lấy hai vai nàng, lòng bàn tay to béo mà khoẻ khoắn.

Tô Khuynh không phản kháng, chỉ thuận thế đứng dậy. Nhưng cánh tay trên vai nàng lại không theo đó mà buông ra.

Ánh mắt hắn liên tục liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp dịu dàng, còn có chiếc cổ thon nhỏ trắng mịn, cùng với vòng eo cong cành liễu. Nhìn nàng từ khoảng cách gần, càng ngắm càng thấy thích, càng ngắm càng thấy khó lòng kiềm chế nổi nữa.

Ban đầu hắn chỉ muốn đến gần ngắm nhìn một lát rồi đi ngay, nhưng khi gặp được rồi thì lại luyến tiếc không nỡ rời đi. Thầm nghĩ, dù sao cũng chỉ nán lại thêm một chút thôi mà, chẳng sao đâu. Thế nên gã không rời đi ngay. Bàn tay to béo của Hồ Mã Dung thỉnh thoảng lại hơi dí vào đôi vai nhỏ bé yếu ớt của nàng, miệng phả ra hơi nóng, hai mắt dính chặt lên mặt Tô Khuynh, nói: “Ngươi là nô tỳ trong phủ của Tống Chế hiến à?”

Giống như không cảm giác được tên quan viên trước mặt đang cố ý tỏ ra thân mật và lời nói ngả ngớn kia, Tô Khuynh chỉ cúi đầu đứng đó, thấy hỏi chuyện thì mới nghiêm cẩn đáp lới: “Dạ đúng thưa Đại nhân.”

Giọng nói không nũng nịu mà trong trẻo, tựa như những cánh hoa mai tháng Tư sượt qua mặt, có thể đi sâu vào lòng người đánh cắp trái tim. Đôi mắt của Hồ Mã Dung dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn với dung mạo trong veo và điềm đạm đó, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. Không biết nếu đổi thành một tình cảnh khác, liệu nàng có giữ được cái dáng vẻ lãnh đạm tự chủ như vậy không nhỉ? Nghĩ đến thôi là đã khiến người ta chờ mong lắm rồi. Nghĩ tới đó, nhịp thở của gã bắt đầu dồn dập hơn.

Thái Ngọc Thái Hà lén liếc mắt, vô cùng hoảng sợ khi thấy vị khách quý kia đứng trước mặt Tô Khuynh, cực kỳ to gan lớn mật di chuyển bàn tay to béo từ bả vai nàng xuống phía dưới, sau đó dừng lại ở một chỗ thiếu tế nhị, miệng cũng bắt đầu nói nhăng nói cuội.

Hồ Mã Dung cũng hơi căng thẳng nhìn chằm chằm khuôn mặt của tiểu mỹ nhân trước mặt, sợ rằng nàng sẽ giãy giụa gào thét. Nhưng ngoài dự kiến của hắn, mỹ nhân trước mặt đúng là… cực kỳ ngoan ngoãn.

Thật sự rất ngoan. Tiếng thở dài trong lòng Hồ Mã Dung suýt bật ra ngoài.

Không phải là gã chưa từng động tay động chân với nô tỳ hay thị thiếp nhà khác, nhưng ai thông minh chút thì sẽ uyển chuyển từ chối hoặc tìm cớ rời đi, kẻ nào ngu ngốc hơn chút thì sẽ phản kháng kịch liệt và hét lớn… Đương nhiên cũng có người thông minh hơn cả, muốn mượn cơ hội này để bay lên cành cao, mới đong đưa trêu ghẹo một lát là đã ỡm ờ đồng ý, hoặc là làm gì đó chủ động hơn. Nhưng trong cái đám “gái ngoan” mà gã từng gặp cho tới giờ, chưa từng có người nào giống như người trước mặt này, ngoan đến mức không còn gì để chê.

Vốn đã định rời đi rồi nhưng gã lại càng không nỡ, nhớ lại lời nói của tên ngu xuẩn đằng sau, không phải thị thiếp mà chỉ là một nô tỳ không danh không phận thôi, dù có chạm vào mà không hỏi trước, hẳn là Tống Chế hiến cũng sẽ bỏ qua thôi.

Nghĩ đến đây, Hồ Mã Dung lại vững lòng hơn. Nhìn người trước mặt cúi đầu rũ mắt, cứ để mặc cho gã giở trò, chỉ ngoan ngoãn đứng đó làm một tiểu nô tỳ, thế là Hồ Mã Dung nắm lấy tay nàng, dụ dỗ: “Đi, chỗ này nóng quá, bổn quan dẫn ngươi đến mái đình cho mát nhé.”

Tô Khuynh không hề chần chừ, để mặc cho hắn kéo về hướng mái đình tối tăm hẻo lánh.

Có cái gì đâu? Tô Khuynh nghĩ. Thị thiếp hoặc nô tỳ của chủ nhà đi đãi khách là chuyện bình thường, nếu nàng quát mắng hay giãy giụa phản kháng thì cũng chỉ tự rước mệt vào thân thôi, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn để dâng lên giường của khách quý mà thôi. Chi bằng biết điều một chút. Vả lại tại sao nàng lại phải phản kháng chứ? Nàng đã phải nhẫn nhịn với Tống Nghị rồi, chẳng lẽ lại không thể nhẫn nhịn với người khác hay sao?

Bọn họ thì có gì khác nhau đâu? Đều cùng một loại cả thôi. Cứ coi như đây là điều hiển nhiên rồi chịu đựng thêm lần nữa là xong rồi.

Giờ phút này Phúc Lộc chỉ ước tiếng hít thở của bản thân biến mất ngay lập tức. Chưa kể luồng không khí xung quanh gia nhà hắn lúc này ngày càng lạnh lẽo u ám, đến cả tiếng bẻ xương ngón tay cũng trầm đục rất chói tai. Chỉ thế thôi cũng đã khiến người ta run như cầy sấy.

Phúc Lộc trơ mắt nhìn nàng trưng ra dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời rồi để mặc cho người ta kéo đến một góc, dù gã kia có giở trò gì thì cũng chẳng hề phản kháng. Đừng nói đến chống cự, ngay cả một tiếng kêu la không tình nguyện hay tỏ vẻ không muốn cũng chẳng có. Ngoan ngoãn đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Phúc Lộc nghĩ, có lẽ, nàng bị điên rồi.

Tống Nghị nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu. Có lẽ nàng, đã điên thật rồi.

Bình Luận (0)
Comment