Hồ Mã Dung sờ bàn tay kia, vỗ khuôn mặt kia, rồi ấn bả vai kia… thật sự không nhịn được mà thở dài đầy thỏa mãn. Tay vừa nhỏ vừa mềm, mặt cũng mềm, dáng người nhỏ nhắn yếu ớt, da dẻ mịn màng, điều hiếm thấy nhất chính là ngoan ngoãn, thật sự đã khiến gã chết mê chết mệt.
Chẳng trách lại có thể làm vui lòng Tống Chế hiến. Mỹ nhân vừa yêu kiểu vừa mong manh và nghe lời như vậy, dù có là ai đi nữa thì cũng không nỡ buông tay.
Hồ Mã Dung điên cuồng nuốt nước miếng, đưa tay tháo chiếc cúc đầu tiên trên cổ áo của nàng. Khi thấy được lớp áo trung y sậm màu bên trong lấp ló sau cổ áo thì hai mắt toả sáng, hơi thở cũng dần dồn dập, hai lòng bàn tay mập mạp chà xát vào nhau, trông có vẻ như đang chuẩn bị vào việc…
“Hồ Đại nhân, thì ra ngài ở đây, làm bổn quan tìm nãy giờ.”
Đúng vào lúc này, một giọng nói hồn hậu chợt vang lên, kèm theo đó là tiếng cười sang sảng và tiếng bước chân vững vàng mạnh mẽ. Thấy có người đang đi đến đây, Hồ Mã Dung đang thăng hoa cảm xúc bỗng hoảng hốt.
Gần như ngay khi nghe thấy tiếng người đến thì Hồ Mã Dung đã vội rụt tay lại, vô thức chà xát hai cái lên người mình. Đồng thời còn rối rít quan sát toàn thân, thấy quần áo vẫn chỉnh tề mới nhanh chóng chỉnh lại mũ quan. Lau đi lớp mồ hôi tự nhiên ứa ra trên trán, Hồ Mã Dung hơi chột dạ quay người lại, gương mặt mập mạp cố nặn ra một nụ cười làm lớp thịt mỡ trên mặt cũng co rúm lại.
“Là Chế hiến Đại nhân à. Đang tìm hạ quan sao, có chuyện gì quan trọng à?”
Tống Nghị sải bước đến gần, phút chốc đã đứng trước mặt gã.
Lúc này ở một góc khuất dưới mái hiên, người vừa bị dồn trong góc đang im lặng cài lại cúc áo, xong xuôi thì lặng lẽ đi qua một bên rồi kính cẩn quỳ xuống hành lễ. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy khuôn mặt trắng nõn kia vô cùng bình tĩnh, như thể đối với nàng, chuyện vừa rồi rất đỗi nhỏ nhặt và tầm thường như uống một chén trà xanh vậy.
Tống Nghị cười với Hồ Mã Dung: “Cũng không quan trọng lắm.” Dứt lời lại giương mắt nhìn xung quanh, sau đó nhướng mày nói với vẻ ngạc nhiên: “Ồ? Hồ Đại nhân lạc đường à? Phải mất công vòng qua tận bên hậu viện này để tìm phòng nghị sự sao?”
Hồ Mã Dung cứng người một lát rồi cười gượng: “Đây là… hậu viện của Đại nhân ư? Hạ quan hổ thẹn, cũng vì phủ Tổng đốc của Đại nhân rộng lớn quá. Hạ quan còn đang hoang mang, cũng không biết sao lại… đi nhầm đường mất. Vô tình mạo phạm Đại nhân, mong ngài lượng thứ.”
Tống Nghị giơ tay lên: “Hồ Đại nhân không cần phải tự trách. Là do nô tỳ trong phủ quá ngu dốt không được dạy dỗ cẩn thận, chỉ sai đường cho khách quý.” Dứt lời, ý cười trên mặt bỗng phai đi, hắn hơi nghiêng mặt qua, lạnh lùng gọi: “Phúc Lộc.”
Phúc Lộc khom người tiến lên nửa bước.
“Lôi nô tỳ ngu ngốc này xuống.” Tống Nghị nói: “Mười trượng.”
Phúc Lộc giật mình.
Hồ Mã Dung kinh ngạc.
Tống Nghị cười: “Hồ Đại nhân, mời đi bên này. Có vài chuyện liên quan đến việc bàn giao công việc sau ba ngày nữa, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Chờ hai người đi xa, Phúc Lộc mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhớ tới mệnh lệnh vừa rồi của gia, hắn ta lại cảm thấy hơi khó xử. Nhìn thấy người dưới mái hiên là Phúc Lộc lại đau đầu, bởi hắn ta thực sự không đoán được ý trong câu vưa rồi của gia lắm. Chỉ là thuận miệng nói thôi, hay là thật…
Sau khi Tô Khuynh đứng lên, thấy Phúc Lộc vẫn bất động, cũng không biết hắn ta định đưa nàng đi đâu, bèn chần chừ hỏi: “Bây giờ chúng ta đến sảnh dùng hình sao?”
Nghe vậy, cuối cùng Phúc Lộc cũng không nhịn nổi nữa, đột ngột ngẩng đầu nhìn nàng. Nhưng đập vào mắt lại là một khuôn mặt hờ hững, cứ như người sắp bị đánh không phải nàng mà là người khác, nên đành bất lực cúi đầu.
“Vẫn nên về sân viện của cô thì hơn.” Phúc Lộc thở dài.
Thấy hai người vào viện, quả nhiên đám nô bộc trong phủ cực kỳ hoảng hốt, nhất là Thái Ngọc Thái Hà. Các nàng rất muốn biết vừa rồi cô nương có bị viên quan kia… động chạm hay chưa. Nhưng vừa thấy quản gia Phúc Lộc vào trong viện, đứng cách cô nương khoảng hai ba bước, đang nghiêm mặt cau mày, nên nào dám chạy đến hỏi chuyện chứ. Chỉ có thể hoảng loạn đứng im một chỗ chịu đựng nỗi sợ hãi.
Giờ phút này Phúc Lộc lại thấy hơi khó xử, rốt cuộc hắn ta phải theo lệnh đánh phạt hay tạm thời ỉm đi? Nghĩ tới nghĩ lui, hắn ta cắn răng sai người đến sảnh dùng hình lấy gậy tới. Dù thế nào đám nô tài bọn họ cũng không thể làm trái mệnh lệnh của gia.
Nghe được sảnh dùng hình với lấy gậy, toàn bộ nô bộc trong viện suýt nữa lăn đùng ra đất. Thái Ngọc cũng sợ tới mức bủn rủn tay chân, theo bản năng nhìn về phía cô nương. Nhưng vừa thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô nương, không biết sao, nỗi hoảng sợ trong lòng cũng dần lắng xuống.
“Hà Hương cô nương.” Cuối cùng Phúc Lộc nhịn không được mà hỏi: “Cô biết tại sao mình phải chịu gậy không?”
Nàng im lặng một hồi lâu. Phúc Lộc tưởng rằng nàng không muốn đáp lại, định nói thêm thì bỗng nghe được giọng nói trong trẻo của nàng: “Có lẽ Đại nhân cảm thấy nô tỳ ngu dốt, không thể hầu hạ khách quý thật tốt.”
Phúc Lộc lại cảm thấy đau đầu. Hắn ta thầm cảm tạ trời đất vì lúc này gia không ở đây, nếu không lời này có khác nào đang đổ thêm dầu vào lửa.
Qua một lúc lâu, hắn ta mới lấy hết can đảm, lại ngẩng đầu nhìn nàng rồi trịnh trọng nói: “Hà Hương cô nương, thứ cho ta mạo phạm, nhưng hành động hôm nay của cô cực kỳ sai lầm. Đại nhân là người ra sao, tính cách như thế nào, chẳng lẽ cô theo Đại nhân lâu như vậy mà còn không biết ư? Cô có biết chuyện hôm nay không ảnh hưởng đến mặt mũi của Đại nhân, mà còn tổn thương tình cảm của Đại nhân đối với cô nữa đấy.”
Tô Khuynh quay mặt nhìn cây thánh liễu trong viện, không đáp.
Phúc Lộc hơi thất vọng. Lúc này, gã sai vặt đi lấy gậy đã thở hổn hển trở về. Phúc Lộc nhận lấy cây gậy màu đen, rồi sai một kẻ khác trong viện mang ghế dài tới.
Tô Khuynh đang định đi tới chỗ ghế dài thì cánh tay bỗng nhiên bị níu chặt, cùng lúc đó, một bóng người từ bên cạnh nhanh chóng lao lên ghế.
Sau một thoáng sửng sốt, Tô Khuynh mới phản ứng lại, sau đó nhíu mày khẽ trách mắng: “Thái Ngọc, em xuống đi.” Thì ra người mới leo lên ghế là Thái Ngọc, muốn chịu phạt thay nàng.
Thải Ngọc nằm trên ghế dài ra sức cắn chặt răng lắc lắc đầu, không để bản thân bị run lên bần bật.
Tô Khuynh muốn tiến lên, nhưng bị Thái Hà túm chặt.
Lúc này, Phúc Lộc hơi chần chừ.
Thái Ngọc run rẩy nói: “Phúc quản gia, nô tỳ có tội, đều do nô tỳ đần độn không cản cô nương lại. Muốn đánh thì cứ đánh một mình nô tỳ đi.”
“Thái Ngọc! Thái Hà, buông ta ra.” Tô Khuynh cố gắng tránh thoát, cau mày muốn tới kéo Thái Ngọc lên.
Chỉ trong chốc lát, Phúc Lộc đã suy nghĩ cẩn thận. Đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Hắn ta nói một câu ‘đắc tội’ rồi liếc mắt ra hiệu cho hai bà tử gần đó kéo nàng ra, sau đó vén tay áo, nắm gậy đánh xuống phần lưng và mông của Thái Ngọc.
Tô Khuynh siết chặt nắm đấm, sắc mặt rất xấu.
Chờ phạt xong mười trượng, Thái Ngọc mồ hôi đầm đìa nằm liệt trên ghế dài, sau lưng lộ ra vết máu nhàn nhạt.
Phúc Lộc đưa gậy cho gã sai vặt, bước tới gần Tô Khuynh, hơi khom người tránh đi ánh mắt lạnh lùng của nàng, kính cẩn nói: “Hà Hương cô nương, dù cô không muốn nghe, nhưng ta vẫn phải nói rõ. Bất luận do cô giả vờ không hiểu để cố tình chọc giận cũng được, hay là do cô không hiểu thật thì cũng chẳng sao. Chỉ cần cô nhớ kỹ một điều, ở phủ Tổng Đốc này, chủ tử của cô chỉ có Đại nhân. Trừ phi Đại nhân đích thân ra lệnh, nếu không sẽ chẳng có kẻ nào được phép động đến một ngón tay của cô.”
Trước khi đi, không hiểu sao Phúc Lộc lại cảm thán thở dài: “Hà Hương cô nương, cô cũng biết lúc nãy vốn dĩ cô không cần làm gì nhiều, chỉ cần tỏ ra chống cự một chút thôi thì Hồ Đại nhân sẽ thu tay lại ngay, không dám mạo phạm nữa. Bởi trong triều ngoài nội ai cũng biết điều cấm kỵ của Đại nhân, dù Hồ Đại nhân có người chống lưng cũng không dám tùy tiện khiêu khích.”
Tiếc là tuy Đại nhân đã đoán trúng Hồ Mã Dung không có gan chó kia, nhưng lại chẳng lường được Hà Hương cô nương lại không chút do dự tiếp thêm can đảm cho gã.
“Hà Hương cô nương, lần này cô sai thật rồi.”
Tô Khuynh chẳng thèm liếc Phúc Lộc lấy một cái. Chờ hắn ta dẫn người đi, nàng mới ra lệnh cho nô bộc đóng cửa viện lại, sau đó lẳng lặng đi vào phòng.
—
Họa phảng yên trung thiển, thanh dương nhật tế vi (*). Trong tiếng mái chèo khua sóng dưới ánh đèn, Hồ Mã Dung đứng trên bờ sông Tần Hoài, nhìn lầu gác vàng ngọc, nhìn sóng vỗ mạn thuyền, còn nhìn nhóm giai nhân đẹp tựa mây trời xuyên qua tấm mành lụa trên thuyền hoa, cảnh tượng tươi đẹp này làm gã hoa cả mắt, như si như say
(*) Tạm dịch: Thuyền hoa trôi trong làn khói mỏng, ánh dương khuất bóng phía chân trời. Trích từ bài thơ thứ hai trong”Tám khúc hát Giang Nam ” của nhà thơ thời Đường Lưu Hy Di.
“Đúng là một nơi địa linh nhân kiệt.” Hồ Mã Dung vừa vuốt vuốt bộ râu cá trê vừa cảm thán. Lúc này, một chiếc thuyền hoa lung linh rực rỡ từ từ ngừng lại, bóng dáng lả lướt mờ ảo bên trong khiến hai mắt Hồ Mã Dung phát sáng.
Tống Nghị giơ tay, cười nói: “Hồ Đại nhân, mời.”
Hồ Mã Dung vội đáp lễ: “Chế hiến Đại nhân, mời ngài.”
Hai người cười lớn đi lên thuyền hoa.
Rèm châu vén lên, bên trong đã có năm sáu hoa nương nhan sắc tuyệt trần đứng chờ sẵn, với chiếc váy hoa mỏng manh, người thì ôm tỳ bà, đàn hạc người thì ôm đàn cổ cầm, trông rất yêu kiểu, liếc nhìn người bước vào với đôi mắt đẹp long lanh và một nụ cười duyên dáng.
Hồ Mã Dung lại trở về dáng vẻ mất hồn: “Mười dặm Tần Hoài, mười dặm rèm châu, quả là danh bất hư truyền.”
Trên chiếc bàn nhỏ phía trước đã đặt sẵn các đĩa đồ nhắm và mấy vò rượu ngon. Hai người vừa ngồi vào chỗ, bên cạnh đã có một hoa nương lả lướt ngồi quỳ xuống, rót rượu gắp thức ăn.
Mới đầu Hồ Mã Dung còn định làm bộ làm tịch, nhưng khi thấy Tống Chế hiến trái ôm phải ấp ăn uống vui vẻ thoải mái như vậy, thế là cũng bèn thả lỏng ra, bắt đầu táy máy sờ so.ạng nắ.n b.óp hai hoa nương ở hai bên.
Tống Nghị chỉ coi như không thấy, nhận lấy ly rượu hoa nương bên cạnh đưa qua, uống cạn.
Hồ Mã Dung thở dài: “Chẳng trách những quan viên ở kinh thành đều mong được điều xuống phía Nam. Cuộc sống thần tiên này, ai mà tới rồi, chỉ sợ chẳng muốn đi nữa.”
Tống Nghị bật cười: “Chỗ tốt ở Giang Nam không chỉ có mỗi chỗ này thôi đâu. Về sau Hồ Đại nhân vẫn có thể từ từ thưởng thức.”
Hai mắt Hồ Mã Dung sáng lên: “Xem ra Chế hiến Đại nhân rất am hiểu chuyện này. Ngày sau, phải nhờ ngài chỉ bảo hạ quan nhiều hơn mới được.”
Tống Nghị nhướng mày: “Nói hay đấy!”
Hai người lại cười to.
Qua ba tuần rượu, cả hai đều đã chếnh choáng. Ngay lúc này, có nhóm hoa nương khác bắt đầu nhảy múa, lả lướt nhẹ nhàng mà uyển chuyển, thi thoảng còn vòng qua người Hồ Mã Dung, liếc đôi mắt quyến rũ rồi uốn éo thành đủ dáng điệu.
Hồ Mã Dung nhìn chằm chằm những động tác táo bạo gợi tình kia, sung sướng đến mức muốn bay lên trời, lúc này gã suýt nữa đã tưởng rằng mình là lão Thiên Đế trên Thiên Cung luôn rồi.
Đôi chân trần của hoa nương bước lệch sang một bên, nũng nịu kêu á lên một tiếng rồi ngã vào lồng ng.ực Hồ Mã Dung.
Tống Nghị lạnh lùng đảo mắt qua, tiện tay với lấy chén rượu trên bàn rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Sau đó đẩy hoa nương bên cạnh ra, đứng dậy rời khỏi thuyền hoa.
Hồ Mã Dung kêu lên: “Chế hiến Đại nhân…”
Lúc này, Phúc Lộc đứng ở bên ngoài nói chen vào: “Hồ đại nhân, Đại nhân nhà nô tài đã say, thấy đau đầu nên phải hồi phủ uống thuốc. Đại nhân bảo nô tài đến cáo lỗi với ngài, còn nói ngài cứ ở đây tận hưởng là được.”
Hồ Mã Dung vội đáp không dám, trong lòng lại thở dài. Tống Chế hiến quả là người tốt.
Nghe được tiếng hôn môi khe khẽ vã hỗn loạn từ bên trong, Phúc Lộc rũ mắt giấu đi sự khinh thường, xoay người xuống thuyền, trở về bờ.
Bên bờ sông có một chiếc xe ngựa đang đợi sẵn. Tống Nghị trầm mặt lên xe ngựa. Phúc Lộc ngồi trên càng xe, vung roi da, phi nhanh về phía phủ Tổng Đốc.
“Tìm được người chưa?”
Nghe Đại nhân trầm giọng hỏi, Phúc Lộc vội đáp: “Hồi gia, đã tìm được rồi ạ. Là một tên quần là áo lượt ở vùng này, nhậu nhẹt, gái gú, cờ bạc, chọc chó ghẹo chim không gì là hắn không biết. Toàn bộ thanh lâu và thuyền hoa ở Giang Nam, không nơi nào là hắn không quen thuộc. Từ nhà chứa, kỹ viện hay thậm chí là vài khách điếm nhỏ, dù xa đến đâu, hoạt động bí mật cỡ nào, thì đều lọt vào tầm ngắm của hắn. Ngoài ra hắn ta rất dẻo miệng, giỏi dụ dỗ mê hoặc. Đừng nói người chính trực lòng sáng như gương, dù có là người có tâm trí kiên định như hoà thượng cũng có cũng bị hắn xoay như chong chóng.”
Tống Nghị nhắm mắt giấu đi vô số cảm xúc, chỉ trầm giọng nói: “Nhớ bịt kín miệng hắn.”
Phúc Lộc nghiêm mặt đáp ngay: “Gia yên tâm, chuyện này nô tài đã có cách riêng.”
Không khí nhất thời rơi vào im lặng. Trong đêm đen, tiếng lộc cộc của bánh xe lọt vào tai cực kỳ rõ ràng.
“Đánh mười trượng chưa?”
Câu hỏi bất ngờ này khiến Phúc Lộc sửng sốt, sau đó vội đáp: “Hồi gia, nha đầu bên người Hà Hương cô nương đã chịu phạt thay cô ấy ạ.”
Nghe vậy, Tống Nghị cười gằn: “Ai cho phép ngươi tự ý quyết định?”
Phúc Lộc vội vàng nhận tội. Sau một hồi im lặng, trong thùng xe lại vang lên giọng nói khàn khàn như đang kìm nén cảm xúc: “Mau lên.”
“Vâng thư gia.”
Roi da quất mạnh lên mông ngựa, tuấn mã hí vang, sau đó là tiếng vó ngựa ngày càng dồn dập.