Thu dây cương, xe ngựa vững vàng ngừng trước cửa sau của một tiểu viện.
Ngay khi xe vừa dừng lại, rèm xe đột nhiên bị người ở bên trong vén lên. Phúc Lộc chưa kịp nhảy xuống, Tống Nghị lạnh mặt xuống xe, không chút chần chờ mà nhấc chân đi thẳng tới cửa viện kia.
Phúc Lộc hoảng sợ, vội vàng khom lưng đuổi theo sau.
Giờ Tý (23-1h) chính là lúc màn đêm tĩnh lặng nhất. Hai cánh cổng gỗ của tiểu viện đã sớm đóng lại, khóa kĩ, trong sân rất chìm trong đêm đen tĩnh mịch, có lẽ mọi người đều đã say giấc nồng.
Phúc Lộc vốn định tiến tới gõ cửa gọi người, nhưng hắn ta chưa kịp đến gần, Đại nhân ở trước đã giơ chân lên đạp mạnh vào cửa.
Rầm một tiếng, một cánh cửa đã bị đá sập.
Phúc Lộc rùng mình.
Chờ hắn ta hoàn hồn, hốt hoảng ngẩng đầu nhìn thì Đại nhân đã giẫm lên cánh cửa gỗ rồi đi thẳng về phía nhà chính, chỉ để lại một bóng lưng u ám.
Phúc Lộc cảm thấy tay chân hơi lạnh. Xoa mặt thật mạnh để tỉnh táo lại, lần này hắn ta không đuổi theo nữa, chỉ đứng từ xa nhìn theo, thấy đám nô bộc hấp tấp chạy ra thì giơ tay làm động tác giữ yên lặng, sau đó liếc mắt ra hiệu cho bọn họ đứng chờ ở ngoài sân.
Đám nô bộc cực kỳ hoảng loạn, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ vẫn có thể nhạy bén cảm nhận được bầu không khí áp lực và nặng nề. Nhất là khi nghe được tiếng cửa ở nhà chính bị đá sập, bọn họ càng sợ hơn, cúi đầu thấp nhất có thể, ngậm chặt miệng rồi nín thở rón rén đi ra ngoài sân.
Thời điểm này là lúc Tô Khuynh buồn ngủ nhất. Đang say giấc thì đột nhiên nghe thấy tiếng động lớn từ ngoài sân, nàng giật mình tỉnh dậy. Đầu óc còn mơ hồ, Tô Khuynh co người ngồi dậy, vén màn lên rồi nhìn về phía cửa: “Xảy ra chuyện gì?”
Do lúc chiều Thái Ngọc bị phạt trượng nên lúc này chỉ có mỗi Thái Hà đứng canh cửa. Nghe tiếng động lạ bên ngoài, chính nàng cũng giật mình, đang định quay đầu nói với cô nương là để nàng ta ra ngoài xem sao, ai ngờ cánh cổng đối diện đột nhiên đổ ầm xuống, bóng dáng uy nghiêm và u ám trước mặt lập tức khiến nàng ta run rẩy.
Bước chân của Tống Nghị vô cùng nặng nề, hắn không nói một lời mà đi ngay vào trong. Tiếng bước chân đều đều lên giữa đêm khuya tĩnh mịch, nghe cực kỳ đáng sợ.
Tới trước cửa phòng, hắn không thèm liếc nhìn nô tỳ đang quỳ rạp bên cạnh mà lại nổi điên, giơ chân đạp mạnh lên cánh cửa phòng. Cánh cửa đồ đánh rầm một tiếng.
Trong lúc Tô Khuynh còn đang hoang mang thì cánh cửa đổ ập xuống, ngay sau đó là một bóng đen bước vào, mỗi bước đều nặng nề như vô cùng tức giận, mỗi tiếng đều tuyệt tình như muốn dẫm nát lòng người, khiến nàng phải thở d.ốc, lạnh hết sống lưng.
Ngón tay vô thức nắm chặt màn, Tô Khuynh nín thở, mở to mắt nhìn bóng người cao lớn ngày càng tới gần, lúc này lại quên phản ứng.
Tống Nghị đứng cách giường hai bước. Hắn nhìn nàng từ trên cao, trông như Quân Vương cao quý ngạo nghễ liếc nhìn một con kiến bé nhỏ tầm thường bên dưới. Rõ ràng là hành động tràn đầy kinh miệt, nhưng những gợn sóng ngầm mãnh liệt cuộn trào trong đôi mắt đen láy của hắn vào lúc này lại cho thấy, hắn không thể bỏ qua cho con kiến này được.
“Quỳ xuống.” Hắn trầm giọng quát.
Tô Khuynh rùng mình, sau đó vội vàng xuống giường, không kịp mặc đồ cho đàng hoàng, thân trên mặc một có chiếc áo lót mỏng màu trắng, để chân trần, quỳ xuống dưới chân hắn.
Tống Nghị đứng bất động, nhưng ánh mắt lạnh lùng kia vẫn luôn ghim chặt lên người nàng. Quét nhìn nàng từ đầu đến chân mấy lần, rồi đột nhiên cười lạnh một cách khó hiểu: “Ngoan quá nhỉ. Tiếc thật đấy, sao trước đây gia không phát hiện ra nhỉ?”
Lời này của hắn rất kỳ quặc, Tô Khuynh tự biết không nên đáp, chỉ rũ mắt cúi đầu quỳ ở đó.
Ngày trước còn chưa nhận ra, nhưng trải qua chuyện hôm nay, giờ phút này nhìn nàng càng bày ra dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn, hắn càng phẫn nộ. Hắn giơ chân, dùng mũi giày màu đen nâng chiếc cằm đang gằm xuống của nàng lên, ép nàng ngẩng đầu.
“Đúng là cô bé ngoan, chẳng trách có thể khiến khách quý chết mê chết mệt, nóng lòng đến mức muốn chơi ngươi giữa ban ngày ban mặt.”
Hắn nói rất thô t.ục, mang theo chút điên cuồng. Mũi giày lại ghì mạnh hơn, ép nàng ngẩng cả khuôn mặt lên. Lời hắn thốt ra cũng bẩn thỉu hơn, từng câu từng chữ găm thẳng vào trái tim nàng.
“Cơ mà gia thấy ngươi không ừ hử tiếng nào, chỉ sợ là sướng muốn chết đi được ấy chứ. Sao nào? Thường ngày gia không thỏa mãn được đứa d.â.m đ.ãng như ngươi à, đói khát đến nỗi phải ra ngoài ăn vụng nữa ư? Ha, mấy thứ khó ăn như vậy mà cũng ăn, quả là khó cho ngươi vì phải há miệng ra mà nuốt.”
Đôi tay buồn thõng bên hông của Tô Khuynh siết chặt lại. Dù đang rất nhẫn nại và kiềm nén, nhưng nàng vẫn không kiềm chế được mà phát run, nhịp thở cũng dồn dập hơn.
Tống Nghị lại không dễ buông tha cho nàng. Mũi giày từ từ trượt xuống cổ nàng, quét qua vai, vòng qua ngực rồi lại trượt xuống eo. Hắn nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt sắc lạnh, sau đó dẫm lên vai nàng rồi đá cả người qua một bên, trầm giọng cười lạnh: “Ngươi không sợ bẩn, nhưng gia thì ngại lắm đấy.”
Tô Khuynh loạng choạng ngã xuống mép giường.
Gục xuống mép giường, tay nàng bám chặt vào đó không đứng dậy, chỉ vùi mặt thật sâu vào giữa hai khuỷu tay, cả người run rẩy. Thế nhưng nàng vẫn cắn răng nhẫn nhịn, nếu không, nàng thật sự sợ mình sẽ không biết lượng sức mà nổi điên vùng dậy đồng quy vu tận với hắn.
“Giả chết cái gì, cút ra đây quỳ cho gia!”
Tô Khuynh từ từ rụt lại từng ngón tay đang bấu chặt lấy mép giường. Nàng cắn chặt môi, run rẩy, im lặng quỳ lại chỗ cũ.
Nương theo ánh trăng chiếu vào phòng, Tống Nghị nhạy bén phát hiện ra mắt nàng đã đỏ au. Khuôn mặt trắng bệch, cánh môi rỉ máu, trên đầu ngón tay nhỏ xinh cũng đang nhỏ máu, đỏ tươi lại thê lương.
Ngọn lửa u ám trong lòng Tống Nghị bỗng chốc tan đi rất nhiều.
“Ngươi biết sai chưa?”
“Dạ rồi.”
Hắn nhìn nàng với khuôn mặt vô cảm: “Sai ở đâu?”
Đáp lại hắn là một khoảng im lặng.
Sắc mặt Tống Nghị sa sầm đi. Đến gần nửa bước, gằn giọng hỏi: “Sai ở đâu?”
Đôi mắt run rẩy của Tô Khuynh nhìn đăm đăm vào đôi giày đế đen bóng loáng
Sai ở đâu… Nàng biết giờ phút này hắn muốn nghe cái gì. Nàng cũng muốn ngoan ngoãn nói ra những lời mà hắn muốn nghe. Nhưng những lời đó cứ kẹt cứng ở cổ họng, mặc cho đáy lòng nàng gào thét đến tuyệt vọng, khổ sở khóc lóc, đau khổ cầu xin, nhưng lại chẳng thể thốt ra được dù chỉ một chữ.
Ngay khoảnh khắc đó, nàng cứ như bị ma nhập vậy, trong đầu chỉ hiện lên một suy nghĩ, rốt cuộc nàng đã làm gì sai chứ?
Lúc trước, hắn dùng thủ đoạn, dùng cường quyền, ngang ngược tàn nhẫn đập nát khí phách của nàng. Vì thế, nàng nhìn rõ hiện thực, từ đây khom lưng cúi đầu, không phản kháng, không giãy giụa, yên phận làm một nô tỳ hèn mọn như hắn muốn. Hiện giờ hắn lại lật mặt trách nàng quá ngoan ngoãn nghe lời là sao chứ? Lý lẽ gì đây hả?
Nàng vẫn luôn nhẫn nhịn để lui về sau từng bước một, thế mà hắn vẫn muốn ép nàng đến đường cùng sao?
“Nô tỳ đã làm gì sai cơ chứ…”
Đang lúc Tống Nghị định trầm mặt hỏi tiếp, đột nhiên nghe thấy một tiếng nàng lẩm bẩm cực kỳ nhỏ, còn tưởng mình nghe nhầm, vừa định mở miệng bắt nàng nói lại lần nữa thì cái người vốn đang cúi thấp đầu kia chợt ngẩng phắt đầu lên.
Lúc này, cặp mắt vốn luôn bình tĩnh, cung kính và nhu hoà lại đen kịt sâu thẳm thẳm, không hiểu sao khiến người ta có cảm giác, dưới tầng sâu nhất có một ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội, hừng hực, nóng bỏng.
Nàng ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào hắn không chút sợ sệt, vẻ mặt kiên nghị hơn bao giờ hết. Cánh môi rướm máu khẽ đóng mở, từng câu từng chữ hùng hồn âm vang.
“Xin hỏi Đại nhân, nô tỳ đã làm gì sai?” Nàng vịn mép giường từ từ đứng lên, ưỡn thẳng lưng trước mặt Tống Nghị, nhìn hắn nói từng câu rành rọt: “Nô tỳ đã làm hết mọi bổn phận của một nô tỳ như Đại nhân mong muốn, cớ sao Đại nhân vẫn chưa hài lòng? Nếu nô tỳ làm sai, Đại nhân cứ đánh cứ giết, đó là nô tỳ đáng phải chịu. Xin hỏi Đại nhân, nô tỳ đã làm gì sai mà Đại nhân lại khinh miệt như vậy?”
Tống Nghị hơi sửng sốt, thế mà hắn lại cảm thấy dáng vẻ kiêu ngạo và cứng cỏi của nô tỳ này giống như viên ngọc quý bám bụi được gột rửa, cũng tựa như phượng hoàng bị cầm tù trong lồng thoát khỏi gông cùm xiềng xích. Khoảnh khắc toả sáng rực rỡ này quá lộng lẫy và chói mắt, tạo nên một sức hút khó tả.
Có vẻ như nàng đã nghĩ thông rồi, vẫn tiếp tục nói những lời đầy khí phách: “Luật xưa đã viết rõ ‘Từ vua tôi quân thần đến phú quý hèn sang đều phải tuân theo pháp luật’. Nô tỳ cho rằng, dù ngài có là chủ tử cao quý thì cũng không nên tuỳ tiện vu oan giá họa.”
Ánh mắt hắn nhìn vào đôi mắt đen nhánh kia, nhìn chằm chằm ý chí quật cường ngập tràn bên trong, giọng điệu vẫn lạnh lẽo: “Hỗn xược, một đứa nô tỳ ti tiện như ngươi lại dám chất vấn chủ tử, đúng là bất kính. Kẻ nào dạy quy củ cho ngươi thế hả?”
Tô Khuynh cũng nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Phải, trong mắt Đại nhân, nô tỳ ti tiện thấp kém, không phải con người, mà chỉ là một món đồ, có lẽ chỉ bằng một con súc vật…”
Nàng siết chặt nắm đấm, ép xuống nước mắt trực trào ra: “Nhưng mà Đại nhân, các bộ phận trên cơ thể của nô tỳ không khác gì ‘con người’ cả. Nô tỳ cũng có máu thịt, cũng có lục phủ ngũ tạng, cũng có xương cốt. Khi bị tra tấn, bị sỉ nhục thì không giống như vật chết mà cũng biết đau biết khổ như ‘con người’…”
Tô Khuynh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại rồi nói tiếp: “Đương nhiên lúc này Đại nhân sẽ không quan tâm, cảm thấy thân phận ti tiện này của nô tỳ không xứng làm người, chỉ bằng một con súc vật, chủ nhân bắt làm gì nàng phải làm cái đó, lắm chuyện như vậy làm gì? Nhưng nô tỳ vẫn muốn cả gan hỏi ngài một câu, nếu nô tỳ thật sự là súc vật, vậy thì những đêm qua, ngài đã làm gì với một con súc vật vậy?”
Dứt lời, nàng cười nhạo: “Khẩu vị của Đại nhân đúng là nặng thật đấy.”
Tống Nghị híp mắt nhìn nàng, cơn giận vừa tiêu tán lại bắt đầu sôi sục lên. Cơn phiền muộn khó hiểu cứ mãi nghẹn ứ trong lồng ng.ực khiến hắn khó chịu.
Hắn vung tay lên, cả giận nói: “Quỳ xuống ngay cho ta.”
Tô Khuynh cảm thấy giờ phút này nàng chẳng còn sợ chết nữa rồi.
Đối mặt với cơn giận của Tống Nghị, nàng không hề động đậy, chỉ hờ hững đáp: “Nô tỳ không quỳ. Chẳng lẽ hầu hạ khách quý không phải bổn phận của nô tỳ sao? Nô tỳ không sai.”
Tống Nghị nhìn chằm chằm nàng: “Gia hỏi ngươi một lần nữa, có quỳ hay không?”
Tô Khuynh mím môi nói: “Kỳ thân chính, bất lệnh nhi hành; Kỳ thân bất chính, tuy lệnh bất tòng (*).”
(*) Một câu luận ngữ của Khổng Tử: Bản thân chính đáng, dù không ra lệnh người dưới vẫn chấp hành; Bề trên thiếu ngay thẳng, tuy ra mệnh lệnh người dưới cũng chẳng thèm tuân.
Tống Nghị nhắm chặt mắt, hít sâu vào một hơi.Hắn cảm thấy, có lẽ tối nay nô tỳ này đang tìm chết.
Chờ mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đen kia lại hiện lên vẻ lạnh lẽo, hắn tiến lên muốn bắt nàng: “Muốn làm phản à, dạy mãi không sửa phải không? Xem ra thủ đoạn của gia chưa đủ nặng để trị ngươi rồi. Đừng gấp, hôm nay gia sẽ cho ngươi nếm đủ.”
Thấy động tác của hắn, Tô Khuynh chật vật né qua bên cạnh. Không để hắn kịp hành động lần nữa, nàng đã nhanh chóng lui ra sau hai bước lớn.
Tống Nghị nhìn chằm chằm nàng rồi cười mỉa, như nhìn chằm chằm một con mồi đang giãy chết mà vẫn cố tìm chỗ trốn. Hắn không vội vã tiến lên nữa, chỉ từ từ xoắn tay áo lên, trong mắt tràn ngập ý định chơi đùa.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Tô Khuynh nhanh chóng hiện rất lên nhiều cảm xúc bi thương, đau khổ, sợ hãi, khuất nhục, bất lực. Nhưng chỉ trong nháy mắt, những cảm xúc kia đều biến mất hoàn toàn, thay vào đó là vẻ hờ hững khiến người ta khó mà tin được.
Động tác của Tống Nghị khựng lại.
Tô Khuynh đưa tay ra sau gáy, tháo dây cởi bỏ lớp áo mỏng màu trắng, sau đó lột chiếc yếm ra, ném hết qua bên cạnh.
Tống Nghị ngạc nhiên.
Tô Khuynh không ngừng lại, còn cúi người cởi luôn q.uần l.ót, thế nhưng nàng không ném đi ngay mà cầm trong tay, sau đó đứng thẳng người đối mặt trực diện với hắn. Tuy lúc này không mảnh vải che thân, nhưng trông nàng vẫn thản nhiên và trấn tĩnh, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt trong veo mà trầm lắng.
Sau đó, ánh mắt xinh đẹp của nàng nhìn hắn mà cười: “Đại nhân, nô tỳ sớm đã nhớ kỹ thủ đoạn của ngài rồi. Hôm nay nô tỳ sẽ biết điều hơn một chút, không để ngài phải tốn công tốn sức.” Dứt lời, nàng giơ tay ném thật mạnh chiếc q.uần ló.t vào mặt hắn, rồi nhanh chóng xoay người, mỉm cười xông ra ngoài.
Lúc miếng vải mềm mại đập vào mặt, Tống Nghị còn ngây ra một lúc mới dần hoàn hồn, sắc mặt đại biến, vội cất bước đuổi theo.
“Cản nàng lại!”
Ngoài cửa phòng, Thái Hà đang run cầm cập quỳ sát dưới đất, thình lình một cơn gió vụt qua người. Theo bản năng vội ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô nương đang tr.ần tru.ồng chạy nhanh ra ngoài này thì suýt nữa hồn phi phách tán.
Còn đang đần người thì đã nghe một tiếng quát to từ trong phòng, sau đó Đại nhân giận giữ lao ra, điên cuồng đuổi theo cô nương.
Thái Hà lập tức hoảng sợ, lồm cồm bò dậy, cuống quýt đuổi theo.
Phúc Lộc đang đứng chờ bên ngoài thấy được cảnh này cũng sửng sốt một lúc, sau đó, hắn ta lập tức quay mặt vào tường nhắm chặt mắt lại, chỉ ước gì lúc này hai mắt mình bị mù.
Tống Nghị sải từng bước lớn chạy theo. Nhưng chuyện khiến hắn phát điên chính là, không biết hôm nay nàng uống lộn thuốc gì mà chạy cực kỳ nhanh, hai chân thoăn thoắt như đang bay, hoàn toàn không có vẻ yếu ớt như xưa nữa.
Tuy chạy theo gần như là đồng thời với nàng, ấy thế mà hắn lại chẳng thể đuổi kịp. Tống Nghị vừa sốt ruột vừa hối hận và bực tức, cơn giận từ đáy lòng lập tức bốc lên tận đỉnh đầu, sắc mặt cũng tối sầm xuống.
Thầm chửi rủa vài câu, Tống Nghị thấy nàng sắp lao ra sân, nhất là còn không màng cơ thể tr.ần tr.ụi trắng nõn kia mà vẫn chạy, cả tấm lưng yểu điệu lẫn vòng eo dương liễu đều lộ hết ra, thì hắn lập tức điên tiết, mắt đỏ ngầu.
“Chết hết rồi à! Cản nàng lại!” Tống Nghị gầm lên, giọng nói run lên vì tức giận.
Phúc Lộc vội vàng hét to ra lệnh cho đám tỳ nữ ngăn chủ tử bọn họ lại, còn không quên bắt đám nô tài phải nhắm mắt đứng quay mặt vào tường.
Tô Khuynh không thể ngờ rằng nàng lại chạy nhanh như vậy. Thật ra nàng cũng không rõ mình đang làm gì, chỉ muốn cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng. Chạy đi đâu thì nàng không biết, nhưng phải rời xa căn nhà kia, khoảng sân kia. Điều này giống như một loại chấp niệm ăn sâu trong tiềm thức nàng, khiến nàng cứ thế mà chạy theo bản năng.
Hơn nữa, hình như nàng làm được rồi.
Bọn nô tỳ đứng chờ ở ngoài nghe được tiếng quát của Đại nhân truyền ra, hoảng hốt muốn tiến lên cản người. Nhưng liếc thấy cô nương không mảnh vài che thân, thì lại sững sờ đứng chôn chân tại chỗ.
Cũng nhờ vậy mà Tô Khuynh đã thành công chạy thoát, còn gặp được chiếc xe ngựa đang đỗ bên ngoài tiểu viện.