Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 55

Leo lên xe, nắm dây cương, vung roi ngựa, từng hành động liền mạch lưu loát.

Khi Tống Nghị vội chạy đến nơi thì chiếc xe ngựa vốn đang đậu ở ngoài viện đã chạy vèo qua mặt hắn. Mà nữ tử vẫn đang tr.ần tru.ồng ngồi ngay ngắn trên càng xe thì không ngừng vung roi, chiếc cổ thon dài cùng với sống lưng trắng bóc thẳng tắp, khuôn mặt thanh tú ngẩng cao. Tuy lúc này không thể nhìn rõ được vẻ mặt của nàng, nhưng có thể tin chắc rằng trông nàng đang cực kỳ kiêu ngạo và quật cường.

“Khốn khiếp!” Tống Nghị giận sôi máu đuổi theo, nhưng đã quá muốn rồi. Chiếc xe với bốn con ngựa cực kỳ khoẻ, mới chút xíu thôi mà đã lao vun vút như tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã chạy rất xa rồi dần biến mất trong màn đêm đen đặc.

Cơn giận của Tống Nghị đã lên đến đỉnh điểm.

“Một đám phế vật!” Đôi mắt của hắn gần như đã b.ắn ra tia lửa: “Còn ngơ ra đó làm gì, dắt ngựa tới cho gia! Mau lên!”

Trên con đường lớn trong phủ Tổng đốc, Tô Khuynh ngồi ngay ngắn trên càng xe, một tay cầm bốn sợi dây cương, tay còn lại nắm chặt roi da. Nàng vừa điều chỉnh dây cương vừa vung roi giục ngựa. Cỗ xe ngựa chở nàng chạy băng băng trong màn đêm với những cơn gió lạnh.

“Giá! Giá!” Miệng nàng liên tục giục ngựa, vừa mừng rỡ vui sướng vừa khoái chí.

Gió đêm lành lạnh ùa đến thoảng qua mặt nàng làm mái tóc tung bay. Nàng hít một hơi thật sâu để cảm nhận cái thời tiết mùa thu se se lạnh thấm vào ruột gan, hít mắt đầy sảng khoái.

Bốn con ngựa liên tục hý vang, kèm theo đó là tiếng roi da vút vút, mấy con ngựa tung vó càng lao nhanh như điên. Roi da không ngừng vung lên, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh.

Tống Nghị cưỡi ngựa đuổi theo phía sau thấy vậy thì há miệng thở hổn hển.

Nàng cứ quất roi một cách lung tung loạn xạ, rõ ràng là đang muốn đi tìm chết. Nếu cứ chạy với cái tốc độ này, lỡ như bốn con ngựa không thể chạy song song thì chiếc xe sẽ lập tức bị xóc nảy, sau đó nàng sẽ bị hất văng ra khỏi xe rồi ngã gãy cổ.

Tống Nghị nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa đang lao nhanh như vũ bão, cực kỳ giận dữ.

Ngọn lửa đang bốc cháy ngùn ngụt trong lồng ng.ực, khiến mặt Tống Nghị nổi đầy gân xanh. Nếu lúc này người đang ngồi trên chiếc xe ngựa kia mà ở trước mặt hắn, hắn nghĩ e là bản thân thực sự sẽ xé xác nàng ta thành trăm mảnh.

Áp ngọn lửa giận dữ kia xuống, hắn trầm mặt giơ roi lên quất mạnh vào thân ngựa, sau đó phi thật nhanh về phía trước.

Cái đồ ngu xuẩn này, đừng để hắn tóm được nàng!

Tô Khuynh thật sự không biết cách điều khiển xe ngựa, cho dù trước đó nàng từng học được cách cưỡi ngựa rồi. Nhưng cũng chẳng quan trọng lắm, chỉ cần hô đúng lệnh, quất roi đúng chỗ thì con ngựa sẽ tự biết đường mà chạy.

Tô Khuynh lại vung roi, một mình tận hưởng sự yên tĩnh của màn đêm và những cơn gió lạnh phả vào mặt, cùng với sự tự do.

Nàng chẳng quan tâm cách thúc ngựa có đúng không, cũng mặc kệ mấy tốc độ của mấy con ngựa có đồng bộ hay không. Nàng chỉ cần ngựa chạy thật nhanh, thế là đủ rồi.

Giờ phút này, kết quả có ra sao thì nàng cũng chẳng buồn nghĩ đến, nàng chỉ muốn tận hưởng vẻ đẹp của màn đêm này mà thôi.

Bóng đêm, thật đẹp.

Tiếng vó ngựa dồn dập vang vọng, xe ngựa nhanh chóng vụt qua sảnh thứ ba, sảnh thứ hai rồi thuận lợi chạy đến sảnh chính.

Đêm nay, trăng sáng vằng vặc. Sảnh chính được bao phủ bởi ánh trăng. Trước phòng nghị sự uy nghiêm và trang trọng, mái đình đá vuông vức vẫn như cũ, tấm bia đã răn dạy vẫn còn đó. Rõ ràng chúng đều không khác gì lúc trước, nhưng đây là lần đầu tiên nó hiện hữu rõ ràng trước mắt Tô Khuynh.

Tay vung roi chợt khựng lại.

Khoảnh khắc đó, trong lòng nàng chợt dâng lên một loại xúc động không thể diễn tả được. Loại cảm xúc này khiến máu nàng sôi sục, tim đập nhanh hơn, cả người run rẩy, không thể tự…

Phía sau loáng thoáng truyền đến tiếng vó ngựa cùng với tiếng quát mắng, nàng buộc phải tiếp tục kéo dây cương rồi cưỡng ép chuyển hướng.

Nàng ngồi trên càng xe, cúi đầu nhìn dây cương trên tay, rồi lại nhìn xung quanh người mình. Ánh mắt nàng chợt khựng lại, rồi từ từ ngẩng đầu nhìn con ngựa đang phi nước đại phía trước.

Sau đó nàng lập tức thả dây cương, để mặc cho con ngựa đang hưng phấn tiếp tục lao đi, để cho chúng nó đưa nàng đến đâu thì đến.

Ngựa vẫn phi rất nhanh, chỉ chốc lát đã thấy hai cánh cửa lớn màu đỏ thắm của phủ Tổng đốc.

Tống Nghị thở phì phò, đồng thời trừng lớn hai mắt, gào thét ra lệnh: “Mở cửa! Mở cửa chính ra! Mau!”

Hộ vệ canh cửa vội vàng mở toang hai cánh cửa lớn. Cửa vừa được mở ra, cỗ xe ngựa đã ầm ầm lao tới như một trận cuồng phong mà vụt qua cổng, cùng với đó là một cơn gió mạnh khiến mặt hắn đau rát. Hộ vệ canh cổng sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.

Tốc độ chết người như vậy, nếu bọn họ mà mở cửa không kịp thì lúc đó xe ngựa sẽ đâm sầm vào cửa lớn, chắc chắn người lái xe sẽ chết tươi tại chỗ. Mấy giây sau, Đại nhân của bọn họ cũng cưỡi ngựa phi ra ngoài. Hai hộ vệ canh cửa quay mặt nhìn nhau, cả hai đều vô cùng kinh ngạc.

Tống Nghị vung roi quất rất tàn nhẫn. Con ngựa bị đau nên càng chạy nhanh hơn.

Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng đuổi kịp xe ngựa. Lập tức vươn tay túm lấy vách của thùng xe, ngay sau đó hắn giẫm lên lưng ngựa, mượn sức đạp nhảy lên rồi bám vào vách, tiếp đó nhanh chóng trèo lên nóc xe ngựa.

Tô Khuynh đang ngồi yên trước càng xe, bỗng nhiên có một người nhảy từ trên xuống. Hắn cố nén cơn thịnh nộ, thu lại sát khí, sau đó chợt túm chặt tay nàng kéo đến trước mặt.

Tống Nghị gom bốn sợi dây cương thành một rồi khống chế ngựa, tay còn lại vẫn túm chặt lấy nàng không buông, càng túm càng chặt, tựa như đang phòng nàng bất chợt nổi điên mặc kệ tất cả mà nhảy khỏi xe ngựa.

Hắn không hề nhìn nàng mà chỉ nhìn chăm chăm về phía trước để khống chế ngựa, có vẻ như đang dồn hết tâm sức vào việc này.

Tô Khuynh cũng không thèm nhìn hắn, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được cơn tức giận đang trực bùng nổ của kẻ bên cạnh.

Điều kỳ lạ là lúc này lòng nàng không có quá nhiều gợn sóng. Nàng lặng lẽ quay mặt đi, ngẩn ngơ ngắm nhìn màn đêm của phủ thành Tô Châu.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng mấy con ngựa chạy như điên cũng được khống chế. Tống Nghị sầm mặt kéo chặt dây cương, sau vài tiếng hý vang thì xe ngựa cũng từ từ dừng lại.

Mà lúc này, xe ngựa cũng đã cách phủ Tổng đốc một khoảng rất xa.

Tống Nghị ném dây cương, vừa quay người đã vươn tay bóp cổ nàng rồi đẩy mạnh nàng vào vách thùng xe.

Đầu bị đập mạnh, Tô Khuynh lập tức choáng váng đầu óc. Cổ đang bị siết chặt, nàng cảm thấy hơi ngạt thở, nhưng trên mặt vẫn giữ được vẻ trong trẻo trấn tĩnh, hơn nữa cũng không hề nhìn hắn, chỉ hơi quay mặt đi rồi nhắm mắt.

“Ngươi chọc giận gia rồi.” Tống Nghị gằn giọng nhả ra từng chữ, tràn ngập vẻ lạnh lẽo và giận dữ.

Hắn cố gắng không bóp cổ nàng quá chặt, nhưng có vẻ nhưng đang rất khó chịu. Mu bàn tay hắn nổi đầy gân xanh, dường như đang cực kỳ kiềm chế nên cả người khẽ run lên.

Tô Khuynh vẫn không thèm đáp lại.

Thấy nàng giở thói cứng đầu cứng cổ, Tống Nghị cảm thấy lý trí của mình đang dần bị thiêu rụi từng chút từng chút một, thật sự ước rằng hắn có thể b.óp ch.ết nàng ngay lập tức.

Ánh trăng trong trẻo tựa như tuyết, bao phủ lên cơ thể trắng hồng của nàng, sáng trong như ngọc. Gió đêm lành lạnh thoảng qua làm mái tóc đen óng của nàng bay tán loạn, khẽ quệt nhẹ vào sườn mặt, vào trán và lông mày Tống Nghị, khiến hắn bất giác híp mắt.

Cơ thể ngọc ngà, khuôn mặt thanh tú, cùng với mái tóc đen bay theo gió. Trong khoảnh khắc đó, nàng cực kỳ giống một ma nữ kiều diễm đi lang thang giữa những nấm mồ hoang.

“Đừng gấp, dù có chán sống cũng phải chờ gia cho phép mới được.” Nghiến răng nghiến lợi nói xong, Tống Nghị vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt lạnh tanh của nàng, sau đó thì buông nàng ra. Tiếp đó hắn túm lấy rèm che của xe ngựa rồi giật thật mạnh xuống để bọc người nàng lại.

Sau khí thô bạo bế nàng trở về càng xe, một tay lại nắm lấy dây cương, tay kia vẫn đang giữ chặt lấy nàng. Tống Nghị nhìn chằm chằm vào toà lầu vàng son phía xa xa, sau đó nói với giọng lạnh tanh: “Đến cả ngựa hoang gia cũng cưỡi được, gia không tin sẽ không dạy dỗ được ngươi!”

Dứt lời, hắn vung mạnh dây cương, quát lớn: “Giá!”

Hướng đầu ngựa về phía loà lầu vàng son kia mà chạy.

Nơi đó sênh ca suốt đêm, luôn ngập tràn hương vị xa hoa đồi truỵ. Quả xứng danh mười dặm Tần Hoài.

Xe ngựa vừa dừng, Tô Khuynh đã bị lôi ra khỏi xe. Sau khi bị kéo đi lảo đảo được vài bước, bỗng nhiên thế giới nghiêng ngả vì bị bế ngang lên. Hắn chỉnh lại tấm rèm che bọc kỹ người nàng lại, sau đó hắn lạnh mắt bước vào thuyền hoa.

Tú bà trên thuyền hoa thấy Chế hiến Đại nhân quay lại thì cực kỳ kinh ngạc. Nhưng bà ta cũng không kịp nghĩ nhiều, cung kính lễ độ mời khách quý bước vào.

Liếc thấy sắc mặt của Chế hiến Đại nhân không được vui, lại thấy đang ôm mỹ nhân trong lòng thì bà ta cũng đoán được phần nào. Sau khi vội truyền tin bảo các hoa nương khác âm thầm rời sang một chiếc thuyền hoa khác, tú bà vốn muốn biết điều mà rời khỏi thuyền hoa nhưng lại nghe được bên trong có động tĩnh. Sau đó giọng nói lạnh lùng của Chế hiến Đại nhân vang lên: “Ngươi ở lại.”

Tú bà ngạc nhiên, lập tức hiểu ra là đang bảo bà ta. Thế nên bà ta vội chạy trở vào, kính cẩn đứng ở trước cửa đợi lệnh.

Một lát sau, rèm châu bị vén lên, một bóng người cao lớn mà u ám bước ra, uy áp quanh người hắn khiến người ta bỗng cảm thấy ngộp thở.

“Cho ngươi nửa canh giờ.” Giọng nói giận dữ của Tống Nghị thình lình vang lên, có vẻ như đang cố nén cơn thịnh nộ mà thở phì phò mấy tiếng, sau đó lại lạnh giọng nói tiếp: “Dùng những thủ đoạn mà ngươi thường dạy dỗ mấy kẻ ương ngạnh, mềm dẻo hay cứng rắn thế nào cũng được. Nửa canh giờ sau, gia sẽ quay lại kiểm tra thành quả.”

Tú bà nghe thấy vậy thì chợt ngẩng đầu với vẻ đầy kinh ngạc, thấy trên cổ Đại nhân có ba vết cào khá sâu thì vội hít sâu một hơi.

Tống Nghị liếc mắt nhìn bà ta, rồi cười một cách lạnh lùng: “Nếu không dạy dỗ được như ý của gia, thế thì ngươi đừng có lăn lộn trên mười dặm Tần Hoài này làm gì nữa. Nhân lúc còn sớm thì mau cút về quê luôn đi.” Nói xong thì phất tay áo bỏ đi.

Tú bà tát mạnh vào cái miệng rộng của mình. Nếu có thể thì bà ta còn muốn tát cả vào hai trong mắt của mình. Tò mò làm chi, giờ thì hay rồi, đang không lại chọc phải Diêm Vương.

Hít thở sâu mấy lần, tú bà nhanh chóng cân nhắc vài biện pháp đối phó. Dù sao đến cả Chế hiến Đại nhân cũng bó tay với kẻ ương ngạnh kia, chắc chắn không phải loại dễ dạy dỗ, hẳn là phải dùng đến vài thủ đoạn đặc biệt mới được.

Nhưng mà có thể cứng đầu cứng cổ đến mức nào cơ chứ? Bà ta đã tung hoành trên mười dặm Tần Hoài này mấy chục năm, chẳng lẽ còn chưa gặp hết những kẻ ngang bướng hay sao? Chỉ cần tốn thêm chút công sức là được ấy mà.

Tự nhủ trong lòng như vậy, tú bà bình tĩnh lại, xoay người vén rèm ngọc đi vào.

Bình Luận (0)
Comment