Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 57

Tống Nghị vừa dứt lời, người trước mặt đột nhiên hít sâu một hơi, thấy hắn cứ như thấy quỷ, hai mắt trợn trừng, vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, lòng hắn lại bắt đầu sôi trào.

“Ngươi không muốn gặp gia đến vậy ư?” Hắn bước tới túm lấy cánh tay nàng rồi kéo mạnh đến trước mặt, nhìn chằm chằm nàng cười lạnh: “Còn tưởng mụ già kia tài giỏi đến mức trị được một kẻ lì lợm như ngươi, hóa ra thủ đoạn cũng chỉ có thế. Đúng là đồ vô dụng.”

Giật bỏ tấm rèm quấn trên người nàng xuống rồi ném ra xa, hắn vẫn không hề nguôi giận: “Cũng đúng, cái gai cứng trăm năm khó gặp như ngươi, há lại để kẻ khác dễ dàng trị được chứ. Phải để gia đích thân ra tay chỉnh đốn ngươi mới được! Chờ gia nhổ từng cái gai của ngươi ra, xem ngươi còn có thể ngang ngược nữa không.” Nói xong lời tàn độc, hắn nắm lấy vai nàng rồi đẩy mạnh về giường.

Tô Khuynh vẫn giữ nguyên dáng vẻ chết lặng đầy khiếp sợ kia.

Nàng máy móc nghiêng đầu, bắt đầu từ bàn tay đang đặt trên vai mình, nàng ngơ ngác nhìn đăm đăm vào bàn tay trắng trẻo và mảnh khảnh kia một lúc, sau đó từ từ ngước mắt lên, nhìn khuy măng sét trên tay áo chưa cài, đến bộ vest quen thuộc, đến dáng người cao gầy, rồi đến cổ áo sơ mi màu xanh được ủi phẳng phiu, lên cổ rồi đến yết hầu, lại nhích từng li từng tí lên khuôn mặt luôn ung dung và bình tĩnh kia…

Tống Nghị chợt khựng lại.

Ánh mắt sáng quắc này của nàng… thực sự có hơi kỳ lạ.

Hắn không vội hành động, chỉ nheo mắt, nhìn kỹ nàng nhiều lần với vẻ hoài nghi. Hắn muốn xem xem rốt cuộc nàng muốn giở trò gì.

Tô Khuynh nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn hồi lâu, sau đó ánh mắt chợt chấn động, nàng đột nhiên giơ tay lên.

Tống Nghị thoáng sầm mặt, không giấu nổi vẻ tức giận giơ tay lên, vốn là định bắt lấy tay nàng. Ai ngờ bàn tay kia không vung về phía hắn mà lại về phía nàng, tự tát thật mạnh vào mặt. Thấy được một màn này thì hắn chợt sửng sốt.

“Bốp.”

Âm thanh giòn tan rơi trên khuôn mặt trắng nõn, in rõ năm dấu tay.

Gương mặt trước mắt Tô Khuynh bất chợt thay đổi. Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, lại khôi phục như lúc đầu. Nàng lại giơ tay lên.

Lúc này đây, chưa kịp xuống tay đã bị hắn mạnh mẽ khống chế.

“Ngươi bớt giả bộ trước mặt gia đi.” Tống Nghị nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó nhấc bổng nàng lên, vứt mạnh xuống chiếc giường phương lười.

Cả người Tô Khuynh nhẹ bẫng rồi ngã ngửa ra sau.

Trên giường có trải lớp đệm chăn khá dày, lúc ngã xuống, xúc cảm mềm mại quanh thân không làm nàng choáng váng quá lâu. Chỉ qua hai ba nhịp thở, nàng lại có thể nhìn rõ người đang đứng trước giường.

Giờ phút này, nàng thấy rất rõ, hắn đang đứng trước mặt nàng tháo từng chiếc khuy tròn trên chiếc áo vest màu trắng, từng khuy từng khuy một, tiếp đó là khuy áo sơ mi caro màu xanh.

Tống Nghị đứng trước giường c.ởi q.uần áo, thấy nàng không khóc lóc hay gây rối, chỉ mở to mắt nhìn kỹ từng động tác của hắn, trong lòng lờ mờ thấy khác thường, nhưng trên mặt vẫn cười mỉa mai: “Giờ thì tỉnh táo rồi mà không lộn xộn nữa à? Đừng tưởng giả ngây giả dại trước mặt gia là gia sẽ tha cho ngươi. Lúc trước, khi ngươi nổi hứng khiêu khích, cả gan làm loạn thì đã từng nghĩ tới hậu quả hay chưa? Bây giờ có hối hận cũng muộn rồi.”

Lạnh giọng nói xong, hắn ném món đồ cuối cùng trên người đi, nhấc chân lên giường.

Hắn vốn định trừng phạt nàng nàng thật nặng để cho nàng nhớ đời, sau này nếu nàng nổi điên nữa thì sẽ nhớ tới nỗi đau và bài học hôm nay, từ đó biết thân biết phận mà ngoan ngoãn phục tùng. Thế nên Tống Nghị căn bản không cho nàng thời gian thích ứng, vừa lên giường đã đi thẳng vào trong.

Sau đó hắn chợt sửng sốt. Vì hắn cảm giác được nàng… đang đ.ộng tì.nh.

Tống Nghị thấy cực kỳ khó tin. Ngẩng đầu lên theo bản năng, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của nàng. Khi tầm mắt giao nhau, hắn không thể diễn tả nổi cảm giác của mình lúc này, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, chỗ xương sống nhanh chóng trào lên một đợt kh.oái c.ảm, k.ích th.ích đến mức làm hắn sung sướng như đã lên mây.

Hắn nhắm mắt lại rồi hít thở thật sâu, khi mở mắt ra lần nữa, hắn không khỏi nhìn nàng tiếp, nhưng ánh mắt nàng vẫn vậy, cứ luôn nhìn hắn với ánh mắt nóng bỏng.

Vẫn là đôi mắt đen như mực kia, nhưng có gì đó khác lạ.

Khi xưa, đôi mắt ấy nhìn hắn, không phải bướng bỉnh thì cũng là trong trẻo sâu thẳm, hoặc là kính cẩn vâng lời… Chưa bao giờ giống thế này, không phải kháng cự, không phải hững hờ, cũng không phải thuận theo, mà là mang theo ánh sáng dịu dàng.

Đúng vậy, chính là ánh sáng. Ánh mắt kia như một bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, cứ như có thể chiếu rọi vào lòng người.

Ánh mắt lạnh lùng của Tống Nghị và ánh mắt nóng bỏng thân thiết kia khoá chặt lấy nhau hồi lâu. Không biết vì sao, ngay lúc này ý định trừng phạt nàng thật nghiêm khắc trong lòng hắn chợt dịu xuống.

Sau đó hắn bắt đầu di chuyển chậm lại, thân dưới nhấp nhẹ nhàng hơn, để nàng có thời gian thích ứng. Nhưng hắn vẫn nhìn nàng cực kỳ chăm chú, hình ảnh trước mắt khiến hắn có cảm giác khó nói thành lời.

Tuy không rõ, không hiểu, nhưng lại làm hắn cực kì… hưởng thụ.

Tô Khuynh mở to mắt, cứ ngơ ngẩn nhìn gương mặt này. Từ lông mày, sống mũi đến bờ môi, từng chi tiết trên gương mặt này đều là dáng vẻ mà nàng hằng mong nhớ.

Chút lý trí còn sót lại nói với nàng rằng, thật ra gương mặt này vốn là một gương mặt hoàn toàn khác, không tin cứ tự tát mạnh vào mặt hai cái là sẽ rõ. Nhưng tình cảm tận sâu trong đáy lòng lại ùn ùn kéo đến lấn át lý trí, gần như điên cuồng gào thét trong lồng ng.ực vào trái tim nàng: Đừng làm gì cả, không phải thì đã sao? Người mà nàng ngày nhớ đêm mong đang ở ngay trước mắt, chỉ cần nhìn thấy hắn là được, quan tâm hắn là thật hay giả làm gì?

Nhìn khuôn mặt tuấn tú và trắng trẻo trước mặt nhuộm một màu đỏ ửng, Tô Khuynh nhìn với vẻ si mê, ngây ngốc nghĩ, hóa ra dáng vẻ lúc hắn bị d.ục v.ọng chi phối là thế này, không khác tưởng tượng của nàng trước kia là mấy.

Nhìn chằm chằm hắn một hồi, nước mắt nàng đột nhiên rơi xuống. Nhưng ánh mắt nàng vẫn dán chặt lên mặt hắn, đôi mắt rưng rưng ấy cứ mãi quấn quýt từng đường nét trên khuôn mặt kia, tựa như lưu luyến không nỡ rời đi.

Tống Nghị ngây người. Hắn ngừng lại động tác, đưa tay lướt nhẹ qua khoé mắt nàng bản năng. Khi cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt, không khỏi nhíu mày, trầm giọng nói: “Khóc cái gì, gia có làm ngươi đau đâu.”

Người nọ vẫn nhìn hắn bằng đôi mắt nhoè lệ kia, nghe vậy cũng không phản ứng gì, chỉ mãi vừa khóc vừa nhìn hắn.

Tống Nghị nhíu mày âm thầm suy đoán, chẳng lẽ ả tú bà kia đã dùng thủ đoạn đặc biệt với nàng khiến nàng bị k.ích th.ích sao? Hay nàng đổi sang cách khác để đối phó hắn?

Hít sâu một hơi, hắn lại tiếp tục di chuyển, lạnh mặt nhìn chằm chằm nàng: “Mau nín ngay cho gia, đừng mơ là gia sẽ mềm lòng…”

Tiếng thút thít bỗng im bặt. Hắn cứng đờ dời mắt qua tay mình, ở đó vừa bị một bàn tay mềm mại nắm lấy, rất ỷ lại khẽ vu.ốt ve một lát, sau đó xòe năm ngón tay ra, đan vào tay hắn.

Ánh mắt Tống Nghị tràn ngập vẻ khó tin. Hắn cảm thấy có lẽ đêm nay không phải đầu óc nàng có vấn đề, mà chắc chắn là hắn đang nằm mơ. Điều làm hắn bất ngờ hơn là, những hành vi khác thường này của nàng chỉ mới là mở đầu.

Tống Nghị ngẩng mặt lên, thở hổn hển, nhắm mắt cảm nhận một lực nhẹ như mèo cào đang g.ặm c.ắn cằm, yết hầu, cổ và ngực hắn… Hắn nghĩ, có lẽ hắn đã hiểu thế nào là sung sướng muốn chết rồi.

Cuối cùng hắn không chịu nổi nữa mà xoay người lại, giờ khắc này, hắn thật cuồng si như văn nhân thi sĩ viết ra những áng thơ tình ướt át.

Nhưng có vẻ người nọ vẫn thấy chưa đủ, kéo cổ hắn xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán, lên lông mày, lên mũi, lên môi hắn. Kỳ lạ thay hành động này không hề mang theo d.ục vọ.ng mà lại mang theo một loại thành kính, trân quý và thương yêu khó tả.

Trong chuyện giường chiếu được nữ nhân nâng niu là cảm giác gì? Tống Nghị không thể diễn tả được, hắn chỉ biết mình sắp phát điên.

Một lúc lâu sau khi cuộc ho.an ái kết thúc, Tống Nghị vẫn chìm trong khoảnh khắc điên cuồng kia chưa thể hoàn hồn lại. Những hình ảnh của giây phút đó cực kỳ rõ ràng và liền mạch in sâu trong đầu hắn, mỗi khi nhớ đến thì lại bị k.ích th.ích, cả người bỗng chốc khô nóng, cảm xúc cũng dần trào dâng.

Nhưng đảo mắt qua nữ nhân mệt đến mức ngất đi trong ngực hắn thì đành gạt bỏ suy nghĩ này, chỉ giương mắt ngắm nhìn thật kỹ khuôn mặt bình thản của nàng.

Thấy vài sợi tóc ướt đẫm còn dính trên gò má nàng, hắn duỗi tay vén hết ra sau tai. Cứ ngắm nhìn như vậy được một lúc, hắn chợt giữ lấy hai bên tóc mai nàng, sau đó cúi đầu đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi ướt át của nàng để ôn lại dư vị ngọt ngào trước đó.

Hồi lâu sau mới buông lỏng nàng ra, thế nhưng hắn vẫn chưa đã thèm. Ép ý định kia xuống, thấy nàng vẫn ngủ ngon lành thì cười khẽ. Lấy chăn mỏng che người nàng lại, sau đó mới xuống giường lau mình, ăn mặc chỉnh tề rồi lập tức đi ra ngoài.

Tống Nghị đứng ở đầu thuyền, vẫy tay với chiếc thuyền hoa cách đó không xa. Tú bà ở bên kia vẫn luôn quan sát chặt chẽ tình huống bên đây, sau khi được lệnh thì lập tức chèo đò đi sang. Lúc đến gần, thấy dáng vẻ thoải mái sảng khoái và hài lòng của hắn, trong lòng tức khắc nhẹ nhõm, cũng biết được rằng chắc chắn bà ta đã làm đúng rồi.

Lên thuyền hoa, tú bà cúi đầu đứng yên chờ lệnh.

“Lát nữa ngươi đi lấy bộ đồ sạch sẽ đến thay cho nàng. Làm nhẹ nhàng thôi, đừng làm nàng tỉnh giấc.”

Nghe được lệnh, tú bà vội vàng tiếp lời, trong lòng lại thoáng kinh ngạc. Có vẻ như vị Chế hiến Đại nhân này không chỉ muốn một buổi thoả mãn h.am mu.ốn như bà ta nghĩ, mà có vẻ như rất quan tâm đến tiểu mỹ nhân kia.

Tú bà đang định xoay người chuẩn bị đi thì chợt nghe thấy người nọ lạnh lùng hỏi: “Lúc nãy vẫn chưa kịp hỏi, ngươi dùng thủ đoạn gì vậy?”

Không hề nao núng, tú bà vội xốc lại tinh thần để đáp lời . Lỡ Chế hiến Đại nhân thật sự có gì đó với kẻ ngang bướng kia, bà ta mà ăn nói không hẳn hoi thì mất mạng như chơi.

Thoáng cân nhắc một lượt, tú bà bèn phương án tránh nặng tìm nhẹ để đáp lại: “Nô thấy tiểu mỹ nhân kia thân thể ngọc ngà, dĩ nhiên không dám cứng đối cứng, cuối cùng chỉ dùng chút thuốc thôi ạ.”

Thuốc? Tống Nghị bỗng thấy hơi bất ngờ. Nhớ lại mấy hành động khác lạ kia của nàng, chẳng lẽ đều do dùng thuốc mà ra sao?

lồng ng.ực hắn đột nhiên co thắt lại, nhưng không muốn tìm hiểu quá sâu, chỉ liếc mắt nhìn chằm chằm tú bà hỏi: “Thuốc gì?” Hắn cũng biết những loại thuốc hèn hạ kia, chẳng qua cũng chỉ khiến người ta bị k.ích th.ích với khó chịu một chút thôi, mà hiệu quả cũng không có gì đặc biệt, không thể khiến người ta thay đổi tâm tính được.

“Bẩm Đại nhân, là…”

“Ô, đây không phải Chế hiến Đại nhân sao?”

Đúng lúc này, một giọng nói ngạc nhiên thình lình cắt ngang lời nói của tú bà.

Tống Nghị ngước mắt nhìn sang, cách bên này không xa có một con thuyền hoa, kẻ đang khoe cái bụng phệ đứng bên kia, không phải Hồ Mã Dung thì là ai?

Tống Nghị ngay lập tức trầm mặt, thế mà hắn lại quên mất chuyện này. Nhanh chóng nhỏ giọng dặn tú bà trông chừng nàng thật kỹ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía chiếc thuyền hoa ở phía xa xa, cười nói: “Hồ Đại nhân.”

Đến khi Chế hiến Đại nhân rời đi, tú bà mới thở phào một hơi.

Liên tục dặn dò hoa nương mang mấy bộ xiêm y loại tốt mới may cất dưới đáy rương đến, còn sai người mang thêm nước và khăn lông, còn đặc biệt dặn dò phải là khăn mới tinh, hơn nữa lúc tới tới lui lui phải nhẹ nhàng không được làm ồn. Dặn dò hết một lượt xong xuôi, cảm thấy vẫn thiếu thiếu gì đó, thế là lại cẩn thận đi vào khoang thuyền.

Lúc này tiểu mỹ nhân kia đang ngủ say, nét mặt rất bình thản, không bị tra tấn đến mức tái nhợt, cũng không chật vật vì bị đối xử tùy tiện, ngay cả cơ thể cũng được bọc kín mít.

Nhìn cảnh này, tú bà vô cùng sửng sốt, càng cảm thấy Chế hiến Đại nhân rất quan tâm đến tiểu mỹ nhân này. Nghĩ vậy, tú bà bỗng thấy bất an, mơ hồ cảm thấy hành động cho nữ nhân kia dùng thuốc có vẻ không ổn lắm.

Nếu Chế hiến Đại nhân chỉ ham hưởng lạc thì không sao, nhưng nếu muốn chiếm lấy trái tim… lồng ng.ực tú bà bỗng đập thình thịch. Nhỡ ngài ấy biết trong suốt lần thân mật này mình đều bị coi là một ke khác… vậy thì toi.

Tống Nghị và Hồ Mã Dung lại trên thuyền hoa cùng nhau uống thêm mấy ly rượu.

Hồ Mã Dung lén liếc mắt nhìn qua mấy vết đỏ hồng chi chít trên người Tống Nghị. Với trí tưởng tượng phong phú của mình, gã có thể tưởng tượng ra hình ảnh của chuyện đó trong đầu. Gã thậm chí còn hơi thất thần, suy đoán xem hoa nương trên thuyền hoa kia trông ra sao, rồi đã g.ặm c.ắn cổ Chế hiến Đại nhân thế nào…

“Hồ Đại nhân.” Tống Nghị giương mắt nhìn gã, cười như không cười.

Hồ Mã Dung nuốt nước miếng, vội hoàn hồn. Giả vờ nhìn ra ngoài để che giấu, tỏ ra ngạc nhiên nói: “Trời sáng rồi ư? Trễ thế này rồi, có phải nên hồi phủ không nhỉ?”

Tống Nghị cũng nhìn ra ngoài, gật đầu: “Cũng nên hồi phủ rồi. Vậy Hồ Đại nhân, ngày khác chúng ta lại đến nhé?”

Hồ Mã Dung cười: “Được, ngày khác chúng ta lại đến.”

Sau khi thuyền hoa về bờ, Tống Nghị bảo Hồ Mã Dung lên xe ngựa hồi phủ trước, hắn còn chút chuyện cần xử lý.

Tất nhiên là Hồ Mã Dung cười ha ha nói biết rồi biết rồi, nhưng trong lòng lại khinh thường nghĩ, lúc nãy Tống Chế hiến này còn giả say lừa gã là về phủ trước, thế mà mới quay đầu đã lập tức về thuyền đi tìm hoa nương rồi. Còn bảo có chuyện quan trọng nữa chứ… Ha ha, ai mà ngờ.

Bước vào khoang thuyền, Tống Nghị thấy nàng còn ngủ say nên bước chân cũng khẽ hơn.

Tú bà thấy hắn đi vào vội vàng lui qua một bên nhường chỗ.

Vén tấm chăn mỏng lên, Tống Nghị thấy nàng đang khoác một lớp áo ngoài bằng lụa mỏng manh màu đỏ rực với những chi tiết rườm rà, trông rất loè loẹt.

Thấy Chế hiến Đại nhân nhíu mày, tú bà vội nhỏ giọng giải thích: “Hầu hết y phục trên thuyền hoa đều là kiểu này… Hay là để nô gia lấy thêm vài bộ nữa cho cô nương nhé?”

“Thôi.” Tống Nghị thấp giọng đáp, sau đó lấy tấm rèm lúc nãy bọc kín nàng lại, khom người ôm nàng lên.

Lên bờ, Tống Nghị ôm người vào xe ngựa.

Phúc Lộc nhìn thùng xe thông thoáng không có rèm che thì do dự nói: “Gia, hay ngài chờ ở đây một lát, để nô tài đi tìm một chiếc xe ngựa khác được không ạ?” Lúc nãy hắn ta có lái một chiếc tới, nhưng không ngờ lại để Hồ Mã Dung đi trước rồi.

“Quay lưng lại.”

Phúc Lộc vội vàng làm theo.

Tống Nghị lấy tấm rèm trên người nàng ra, buộc qua loa lên ba góc, sau đó trầm giọng nói: “Mau hồi phủ.”

Phúc Lộc vội vung roi da, nhanh chóng lái ngựa chạy như bay về phía phủ Tổng Đốc.

Bình Luận (0)
Comment