Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 58

Trên con phố tấp nập người qua lại, một đám bảo tiêu, có tất cả khoảng hơn mười người với cơ thể cường tráng, đang hộ tống năm chiếc xe ngựa đầy ắp hàng hóa chầm chậm đi vào nội thành.

Có bá tánh không kiềm chế được sự tò mò mà nhìn qua, thấy người đi đầu oai vệ dũng mãnh, lưng hùm vai gấu, cánh tay nổi đầy cơ bắp cuồn cuộn, nhìn là biết người nọ từng luyện võ, chắc là đội trưởng.

Dường như phát hiện ra có người đang nhìn lén, tên đội trưởng đang dẫn ngựa đi đầu ngẩng phắt đầu lên liếc qua, ánh mắt sắc lẹm, vừa cảnh giác lại mang theo chút dữ tợn.

Người kia bị ánh mắt này ghim chặt thì sợ tới mức co đầu rụt cổ, không dám nhìn thêm lần nào nữa.

Tên đội trưởng lạnh lùng thu mắt về.

Trong đám đông có bốn năm tên ăn mày đang bưng chén mẻ đi từ đằng trước tới, khi lướt ngang qua đám bảo tiêu, bọn họ thoáng trao đổi ánh mắt với nhau.

Sau đó, tên đội trưởng ghì dây chặt cương, đoàn người ở sau bèn đi chậm lại.

“Này, người bên Thuận Nguyên tiêu cục đằng trước ơi, đợi đã…”

Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng hét nôn nóng, cùng với đó là tiếng bước chân ngày càng dồn dập.

Nghe được âm thanh kia, mười mấy bảo tiêu mười mấy bảo tiêu hộ tống ngay lập tức lên cơ, nhanh chóng đặt tay lên ván xe.

Tiếng bước chân ngày càng gần, một tiểu nhị trẻ tuổi thở hổn hển đuổi theo, thấy bọn họ vẫn đi về phía trước như thể không nghe thấy, đành phải la lên: “Trời ơi, nhầm rồi nhầm rồi, các ngài mau dừng lại đi. Hướng này không phải đường đến tiệm cầm đồ Trần Ký…”

Người xung quanh nghe được đây là hàng của tiệm cầm đồ Trần Ký thì dừng chân, tò mò liếc nhìn xe hàng đầy ắp kia mấy lần, lén suy đoán thử bên trong là loại hàng hoá gì được nhập từ phương Tây.

Thấy quá nhiều người chú ý đến bọn họ, trong lòng đám bảo tiêu đều chùng xuống.

“Ngươi nhận nhầm rồi, mau tránh ra!” Có bảo tiêu đẩy tên tiểu nhị kia ra, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

Tiểu nhị bị đẩy cho loạng choạng, sau khi đứng vững thì vội vàng chạy theo nhìn lá cờ hộ tống. Tuy chữ nghĩa của hắn không nhiều, nhưng hai chữ ‘Thuận Nguyên’ kia vừa to vừa quen thuộc như vậy, nhầm làm sao được?

“Các ngài đúng là người của tiêu cục Thuận Nguyên mà! Lô hàng lần này các ngài bị trễ mấy hôm rồi, ngày nào chưởng quầy cũng bắt tiểu nhân ra ngoài dò la tin tức của các ngài, vừa nghe tin các ngài vào thành là chạy vội ra đón… nhầm là nhầm thế nào!”

Tiểu nhị sốt ruột quá nên khi giải thích có hơi cao giọng. Cách đó không xa có năm, sáu tên nha dịch đang đi tuần nghe thấy, đồng loạt quay đầu nhìn về phía này. Khi thấy rõ hai chữ ‘Thuận Nguyên’ viết trên lá cờ, mà tiểu nhị lại không giống như đang nói dối, nha dịch bèn dời mắt quan sát đám bảo tiêu này.

Biết bọn họ đã thu hút sự chú ý của đám nha dịch đi tuần kia, trong lòng tên đội trưởng đi đầu trầm xuống, sắc mặt càng thêm u ám.

Mấy tên nha dịch cũng mơ hồ cảm thấy tên đội trưởng này hơi lạ. Thoáng liếc nhìn nhau một lát, bọn họ vô thức sờ vào thanh đao treo bên hông, chậm rãi đi tới.

Mà đám bảo tiêu kia cũng căng người, đưa tay sờ về phía ván xe lần nữa.

Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa lộc cộc từ xa vọng tới, nghe thôi cũng biết đó là xe ngựa bốn giá chuyên dụng của mệnh quan triều đình từ hàng Nhị phẩm trở lên. Bọn nha dịch hoảng hốt, vội ra thông báo cho người dân xung quanh dạt sang hai bên.

Toàn bộ Tô Châu này chỉ có một người giữ chức quan từ hàng Nhị phẩm trở lên, không cần nghĩ cũng đoán được người đến là ai.

Đám bảo tiêu nhìn thì có vẻ đang dạt sang hai bên, nhưng nếu để ý kỹ sẽ phát hiện, thật ra bọn họ không hề di chuyển.

Trong xe ngựa, Hồ Mã Dung đang hâm mộ sờ hết chỗ này đến chỗ kia, khi thì nằm ngang, khi thì ngồi nghiêng. Nhìn thùng xe bọc tơ lụa, dát vàng nạm ngọc, rường cột chạm trổ, chỗ nào cũng ưng mắt, chỗ nào cũng đẹp đẽ quý giá.

Trong lúc gã mải suy nghĩ, nếu sau này gã thăng quan rồi được nhận cỗ xe ngựa bốn giá thì sẽ như thế nào nhỉ. 

Ngay lúc đó, cỗ xe ngựa đang chạy ổn định bỗng nhiên rung lắc dữ dội.

Khi Tô Khuynh từ từ mở mắt ra, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Tống Nghị.

Lúc này, Tống Nghị để cả người nàng ngồi trên đùi hắn, một tay ôm eo nàng để nàng dựa vào trong lòng, vùi đầu vào hõm cổ hắn, còn tay kia đỡ phía sau cổ nàng, thỉnh thoảng lại m.ơn tr.ớn gáy nàng, có lúc sẽ nhẹ nhàng luồn năm ngón tay qua làn tóc rối của nàng, mang theo chút tình ý thân mật.

“Tỉnh rồi à?” Hắn cúi đầu nhìn nàng, giọng nói trầm ấm mang theo ý cười.

Tô Khuynh ngơ ngác nhìn hắn một lúc, sau đó bỗng nở nụ cười.

Thế giới này lạnh lẽo, tối tăm, u ám, nhớp nháp, buốt giá thấu tâm can và không có tí ánh sáng nào. Nếu địa ngục có mười chín tầng, thì có lẽ bây giờ nàng đang ở dưới đó rồi.

Tống Nghị hơi khựng lại, quan sát thật kỹ sắc mặt của nàng để suy đoán, trong lòng tự hỏi vì sao nàng lại cười? Nhưng hắn chưa thăm dò được gì thì khoé môi nàng đã hạ xuống, từ từ nhắm mắt lại.

Tống Nghị lại giơ tay xoa nhẹ tóc mai của nàng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tái nhợt kia, trong lòng mơ hồ cảm thấy khác thường. Đêm qua nàng khóc, nhưng hắn lại không hề nhìn ra nàng đang khổ sở. Hôm nay nàng cười, hắn lại không thấy nàng vui mừng.

“Vẫn còn mệt à?” Tống Nghị thử dò hỏi nhưng đáp lại hắn là một khoảng im lặng, tựa như nàng đã trở lại cái dáng vẻ hững hờ lạnh nhạt trước kia.

Không biết vì sao, thấy nàng như vậy thì lòng hắn bỗng dưng trầm xuống rồi đau nhói. Tống Nghị trầm mặt, dùng ánh mắt sắc bén quan sát nàng thật kỹ, thầm nghĩ, chẳng lẽ đêm qua thật sự do tác dụng của thuốc ư?

Trong đầu vô thức nhớ lại những ký ức ngắn ngủi đêm qua. Trên giường, cơ thể nàng nóng rực, ánh mắt sáng rực, cả trái tim cũng nóng bỏng… Có phải cảm xúc thật sự hay không, thân là nam nhân sao hắn không cảm giác được? Những thứ kia sao có thể dùng mấy loại thuốc hèn hạ đó khống chế được chứ?

Tống Nghị cảm thấy, rõ ràng trong lòng tiểu nô tỳ này có hắn. Nàng cứ mãi chống đối, mặt nặng mày nhẹ với hắn như vậy, có lẽ là do giận hắn lúc trước ra tay quá độc ác, thế nên cái bản tính kiêu ngạo này không chịu bỏ qua cho hắn quá dễ dàng.

Chắc mẩm như vậy, hắn giơ tay quẹt nhẹ mũi nàng, lắc đầu bật cười: “Chưa nguôi giận à, bực gia đến thế sao?”

Nhưng người nọ vẫn nhắm mắt không đáp lại dù chỉ một lời, khuôn mặt trong trẻo không để lộ chút cảm xúc nào, cứ như vô tri vô giác.

Nếu là trước đây, hắn hạ mình dỗ dành hai ba lần mà đối phương vẫn không biết điều như thế này, hắn nhất định sẽ vứt qua một bên không thèm nếm xỉa tới nữa. Nhưng lúc này, hắn lại không hề bực bội chút nào, trái lại còn khá kiên nhẫn với nàng.

“Thôi, lần này gia sẽ bỏ qua cho sự ngỗ nghịch trước đây của ngươi, ngươi cũng đừng tức giận nữa, chuyện này dừng ở đây. Nhưng chỉ một lần này thôi đấy, nếu ngươi vẫn dám làm càn như vậy nữa, gia nhất định sẽ không dễ dàng tha cho ngươi đâu.”

Hắn vốn nghĩ rằng sau khi vẽ đường lui cho nàng thì nàng nên nhân đó mà ngoan ngoãn đi theo mới phải. Ai ngờ nàng vẫn lờ đi không thèm đáp lại, cũng chẳng có phản ứng gì. Tống Nghị nhịn không được mà nheo mắt.

“Ngươi phải nghĩ cho kỹ…” Câu uy hiếp theo thói quen vừa bật ra, hắn bỗng dừng lại, sau đó bèn sửa miệng thành một câu khác: “Về sau, chỉ cần ngươi chịu ngoan ngoãn hầu hạ gia thì đương nhiên gia sẽ không bạc đãi ngươi. Không những cho ngươi danh phận mà nạp ngươi làm thiếp cũng được.”

Nói xong, Tống Nghị đang chờ nàng đáp lại thì đúng lúc ấy, từ xa bỗng truyền đến tiếng ồn ào, cùng với đó là giọng nói hoảng sợ của Phúc Lộc: “Không ổn rồi gia, Hồ Đại nhân đã xảy ra chuyện!”

Ánh mắt Tống Nghị trầm xuống. Đặt người trong lòng qua một bên, hắn nhanh chóng cúi người ra trước rồi kéo mạnh rèm ra, cảnh tượng chém giết hỗn loạn ở đằng xa làm không khí quanh người hắn đột nhiên lạnh lẽo.

Lại lui về thùng xe cầm lấy bội đao treo trên vách, hắn liếc mắt qua, nhanh chóng nói câu ‘ngồi yên ở đây’ rồi khom người ra thùng xe, rút bội đao chém hai đường làm đứt dây cương của một con ngựa.

Phúc Lộc giật mình: “Không được đâu Đại nhân!”

Tống Nghị nhảy lên ngựa, túm chặt dây cương, trầm giọng hô lớn: “Đứng đây canh cho gia, trông chừng cho kỹ vào!” Dứt lời, hắn dùng đao đập mạnh vào ngựa, chỉ nghe tuấn mã hí vang một tiếng rồi lao đi nhanh như chớp.

Nói đến đám bảo tiêu kia, sau khi nghe tên đội trưởng ra lệnh thì bắt đầu rút bội đao giấu dưới ván xe ra, vừa đồng loại hô ‘giết’ vừa phóng tới chỗ xe ngựa bốn giá.

Mấy nha dịch vốn nghi ngờ thân phận của bọn họ cũng lập tức rút thanh đao bên hông ra rồi xông tới nghênh chiến.

Nhưng một bên người đông thế mạnh còn không sợ chết, một bên lại chỉ có mấy mống chưa có quân viện trợ, nháy mắt đám nha dịch đã bị dồn vào thế bất lợi, mới đánh mấy hiệp đã có một người chết một người bị thương.

Nếu không phải bọn bảo tiêu đang vội vàng giết người trong xe ngựa, e rằng đám nha dịch này đã đi đời nhà ma lâu rồi. Nhưng dù vậy, mấy nha dịch còn lại cũng không dám lùi bước, vẫn cắn răng xông lên, chỉ mong người báo tin chạy nhanh chút, mau chóng gọi quân viện trợ tới.

Kẻ đầu tiên xông đến xe ngựa chính là tên đội trưởng oai vệ dũng mãnh kia. Tuy xa phu của phủ Tổng đốc biết chút võ nghệ cũng phải tốn khá nhiều sức, nhưng hai tay khó địch bốn tay, không bao lâu người của bọn chúng đã tiến sát, vây lấy xa.

Thừa dịp tiếp cận được, tên đội trưởng đột nhiên nhảy lên càng xe, sau đó trừng mắt vén rèm lên, gầm lớn: “Đồ khốn khiếp mau chịu chết đi!”

Hồ Mã Dung đang co người trong góc sợ đến nỗi tè ra quần, hai mắt trợn trắng suýt lăn ra ngất xỉu.

Tên đội trưởng tái mặt.

“Hỏng rồi, trúng kế! Mau rút lui!”

Lúc này Tống Nghị đã phi ngựa đánh tới, lạnh giọng hét lớn: “Người không liên quan mau tránh ra!”

Nghe được giọng Tống Nghị, tiêu đầu xoay người nhảy xuống xe, vung đao lao tới chỗ hắn, sắc mặt dữ tợn: “Tên họ Tống khốn khiếp ở đây! Giết hắn!”

Mấy bảo tiêu khác nhanh chóng thay đổi mục tiêu, vừa giận dữ hét lớn vừa xông đến chỗ Tống Nghị, bất chấp hướng bọn chúng đang chạy đến hiện đã có lính của phủ Tổng đốc và nha dịch cứu viện tập hợp, rõ ràng muốn sống mái tới cùng.

Tống Nghị chợt lạnh mặt. Thì ra là nhắm vào hắn.

Vung đao cản lại trường đao, Tống Nghị trở tay tàn nhẫn chém xuống, nhấc chân đá văng tên tặc đang gào thét thê thảm ở dưới, gầm lên: “Bắt sống đám tặc này cho bổn quan! Không được để tên nào chạy thoát!”

Phúc Lộc cầm kiếm căng thẳng nhìn chằm chằm tình huống bên kia. Viện quân đã đến, lũ tặc kia cũng dần suy yếu, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cũng chính lúc đó, vài tên ăn mày trong đám đông đang chạy loạn khiến hắn ta chú ý. Lý do rất đơn giản, tuy mấy tên ăn mày này quần áo tả tơi nhưng tay chân linh hoạt, vóc dáng gầy gò nhưng rắn chắc, vẻ mặt không hề hoảng sợ như những người khác. Bọn họ lẩn vào đám đông chạy tới đây hình như có mục đích khác.

Phúc Lộc âm thầm nắm chặt thanh trường kiếm trong tay.

“Giết!”

Quả nhiên, khi đã mon men tới gần, một trong mấy tên ăn mày đột nhiên rút dao găm từ trong ngực ra, sát khí đằng đằng nhắm thẳng vào Phúc Lộc.

Phúc Lộc đứng trên càng xe, cầm kiếm ra sức chống đỡ.

Tô Khuynh nghe được động tĩnh, cũng đoán sơ được tình hình bên ngoài, e là Phúc Lộc không cầm cự được lâu. Nàng nhìn quanh thùng xe, ngoại trừ thanh đao Tống Nghị lấy đi lúc nãy thì còn mấy thanh kiếm. Nhìn qua một lượt, nàng quyết định chọn một thanh kiếm dễ cầm chút, cẩn thận rút ra khỏi vỏ.

Loáng thoáng nghe được động tĩnh ở trong, Phúc Lộc càng thêm sốt sắng, nhưng sợ đám tặc này biết bên trong còn người nên không dám lên tiếng nhắc nhở, chỉ có thể cắn răng vung kiếm ngăn cản sự công kích từ hai phía.

Nàng tuyệt đối không thể chết ở đây, Tô Khuynh nghĩ. Nhìn cửa sổ xe, Tô Khuynh chậm rãi nhích tới gần. Vừa kéo rèm lên đã nhìn thấy một con ngựa bờm đen đang đạp chân đi loanh quanh thùng xe, hóa ra đám tặc kia phân ra hai người đối phó Phúc Lộc, hai người còn lại lao về phía ba con ngựa. Nhưng vì chỉ hai người nên chỉ kịp cướp mỗi tên một con, thành ra bây giờ vẫn còn một con ngựa.

Tô Khuynh gần như không chần chừ. Ngay khi đầu con ngựa kia vừa xuất hiện trong tầm mắt, nàng lập tức duỗi tay túm chặt lấy chiếc bờm màu đen của nó, mượn lực nhảy thẳng lên lưng ngựa, một tay nắm dây cương, tay còn lại nhanh chóng chộp lấy thanh kiếm bên cửa sổ.

Đám người xung quanh đều giật mình.

Ngay sau đó, hai tên ăn mày kia cũng nhảy lên ngựa đuổi theo nàng, con dao trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Phúc Lộc trợn trừng mắt, hét lớn: “Chạy mau! Chạy mau!!”

Tô Khuynh dùng chuôi kiếm th.úc m.ạnh vào bụng ngựa. Lúc này, đầu con ngựa hướng về nơi đang xảy ra hỗn chiến. Con ngựa bị đau, bỗng nhiên tung vó phi như điên về phía trước.

Sau khi Tống Nghị lạnh mặt chém đầu một tên thích khách, đang định chỉ huy đám quân lính trong phủ bắt sống tên thủ lĩnh kia, nhưng vô tình liếc mắt ra xa, sắc mặt lập tức thay đổi. Ngay sau đó hắn hùng hổ thúc ngựa, gầm lên đầy giận dữ lao đi như bay.

Mọi người ngẩng đầu theo bản năng, chỉ thấy một trận gió vù vù thổi mạnh qua. Người trên ngựa mặc y phục màu đỏ với mái tóc đen nhánh ấy là một… nữ nhân.

Thì ra nữ nhân cưỡi ngựa cũng có thể hiên ngang mạnh mẽ như vậy.

Tống Nghị không nhìn nổi vẻ hiên ngang mạnh mẽ kia của nàng, trong mắt hắn chỉ có tên tặc ở phía sau đang giơ tay lên, mà bên trong tay áo của kẻ đó có một chiếc nỏ.

Cả người Tống Nghị đằng đằng sát khí: “Ranh con nhà ngươi dám!!”

Tô Khuynh đang nắm dây cương điều khiển con ngựa quay đầu lại, ngay từ đầu nàng đã muốn đến chỗ cổng thành.

Nhưng đúng lúc này, một cơn đau dữ dội từ sau lưng ập đến, xuyên qua ngực.

Nàng cúi đầu nhìn xuống, trên gương mặt tái nhợt lộ ra chút bối rối nhưng nháy mắt đã bình tĩnh lại. Nàng từ từ khom người xuống, dùng chuôi kiếm đâm thật mạnh vào mông ngựa: “Giá!”

Nàng không thể chết ở đây được. Nơi này không phải chốn về của nàng.

Tống Nghị chỉ cảm thấy máu trong người mình lạnh buốt.

Quân trong phủ hăm hở đuổi theo đám ăn mày đang chạy trốn tán loạn, lúc Tống Nghị phi ngựa ngang qua bọn họ chỉ để lại một câu lạnh băng: “Băm bọn chúng thành trăm mảnh cho bổn quan!”

Bình Luận (0)
Comment