Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 60

Trong bóng đêm, Tô Khuynh điên cuồng chạy trốn, phía sau không ngừng vang lên tiếng cười lạnh lùng của Tống Nghị, tiếng bước chân khiến người ta khiếp sợ cũng càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gần… Một bàn tay bất chợt ghì mạnh lên vai, Tô Khuynh kinh hãi hét lên một tiếng, sau đó lập tức bừng tỉnh, suýt nữa nhảy ra khỏi giường.

“Tô Tô, đừng sợ.” Ngụy Tử Hào ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng an ủi.

Tô Khuynh cứng nhắc xoay cổ nhìn quanh, vẫn là những vật dụng và cách trang trí của hiện đại. Lại hoảng hốt ngẩng đầu nhìn người đối diện, mặc bộ quần áo dài tay ở nhà, vóc dáng cao gầy, mái tóc ngắn vốn được chải ngược ra sau, nhưng lúc này đã hơi rối. Khuôn mặt vẫn trắng trẻo và điển trai như thế, chỉ là không còn dáng vẻ ung dung kia nữa, mà thoáng chút sốt ruột và lo lắng, trong mắt cũng đầy tơ máu.

Những thứ trước mắt nói cho cô biết, ác mộng đã qua rồi, hiện giờ cô đã trở lại, hoàn toàn rời xa khỏi thế giới đó.

Thở phào một hơi, cô thả lỏng người, vùi khuôn mặt tái nhợt vào hõm vai anh, nhưng mồ hôi lạnh vẫn chảy đầm đìa cùng với nét mặt chưa hết kinh hoảng.

Qua một hồi lâu, Tô Khuynh bình tĩnh trở lại. Đưa mắt nhìn ra sắc trời ngoài cửa sổ, không khỏi ngạc nhiên: “Bây giờ là mấy giờ thế? Sao trời đã tối rồi?”

Ngụy Tử Hào không nói gì, chỉ ôm chặt cô trong vòng tay.

Không biết vì sao, trái tim Tô Khuynh đột nhiên trầm xuống. Kìm nén nỗi bất an kỳ lạ này, cô không nói gì thêm, chỉ nhích sát lại gần anh, nhắm mắt lại để xoa dịu nhịp tim đang đập loạn.

Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tích tắc từng giây của đồng hồ treo tường.

“Tô Tô.” Không biết hai người lặng lẽ ôm nhau bao lâu, Ngụy Tử Hào đột nhiên lên tiếng.

Hai chữ rất bình thường, nhưng Tô Khuynh nghe thấy thì lại vô cùng sợ hãi. Cô che giấu sự hoảng loạn trong lòng, chỉ từ từ rời khỏi vòng tay anh, lấy chiếc gối vuông kê dưới lưng, ngửa người dựa vào đầu giường, sau đó mới nhìn anh, cười gượng gạo: “Sao vậy? Nhìn anh nghiêm túc chưa kìa.”

Ngụy Tử Hào cúi đầu nhìn tư thế ôm của mình, hai tay từ từ rụt lại, ngón tay thon dài hơi run.

Sau đó anh đột nhiên đưa tay lau mặt, ngẩng đầu nhìn Tô Khuynh với đôi mắt đỏ au, bình tĩnh nói: “Tô Tô, anh có chuyện muốn nói với em.”

Tô Khuynh lập tức tái mặt. Cả người vô thức căng cứng, cô cũng nhìn chằm chằm Ngụy Tử Hào, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác và đề phòng, hàm răng nghiến chặt, bàn tay chợt nắm lại, mũi chân cũng hướng ra ngoài mép giường. Dáng vẻ hệt như con nai sắp bị săn đuổi, vừa sợ hãi vừa cảnh giác, dường như muốn chạy trốn bất cứ lúc nào.

“Nói cái gì?” Cô hỏi. Có lẽ chính cô cũng không phát hiện, giọng điệu bây giờ của cô có chút dữ tợn pha lẫn vẻ sợ hãi.

Ngụy Tử Hào chỉ cảm thấy tim mình đang rỉ máu. Cắn răng, anh cố ép bản thân phải nói hết ra: “Tô Tô, em có biết lần này em hôn mê bao lâu không? Suốt 10 tiếng đồng hồ rồi.”

Nghe anh nói vậy thì Tô Khuynh lại từ từ thả lỏng người, thản nhiên nói: “Thì ra anh muốn nói chuyện này. Không phải thiếu máu sao, bệnh cũ từ nhiều năm trước thôi, anh cũng biết rồi còn gì. Nhưng lần này cũng hơi lâu thật, chắc là do không nghỉ ngơi đầy đủ, cố gắng bồi bổ thì sẽ dần tốt lên thôi, anh đừng quá lo lắng.”

Ngụy Tử Hào đột nhiên đứng lên, không nói không rằng đi tới trước tủ đầu giường, cúi người mở ngăn kéo ở dưới, với tay vào tận trong cùng, lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ.

Tô Khuynh luôn dõi theo từng động tác của anh. Khi anh lấy chiếc hộp ra, tựa như nhận ra được điều gì đó, cô chợt rùng mình, sau đó cả người bắt đầu lạnh ngắt.

Ngụy Tử Hào trở lại mép giường, sau đó mở nắp ra dưới ánh mắt hoảng sợ của Tô Khuynh. Thứ bên trong chiếc hộp đó chính là sợi dây chuyền bạc mà Tô Khuynh đã lén vứt đi.

“Vứt đi!” Tô Khuynh hất văng chiếc hộp và sợi dây chuyền kia, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ngụy Tử Hào, lạnh lùng hỏi: “Anh còn nhặt về làm gì hả!”

“Tô Tô, em bình tĩnh lại đã, nghe anh nói này Tô Tô.” Ngụy Tử Hào ngồi trước giường, nắm chặt lấy đôi tay lạnh ngắt của cô, nói với vẻ khổ sở: “Tô Tô, em không thể vứt nó. Bởi vì, nó có thể cứu mạng em.”

Sau một tiếng đồng hồ, theo lời kể của Ngụy Tử Hào, cảm thấy giống như anh đã chọn ra một câu chuyện trong tuyển tập những câu chuyện cổ tích đen tối, sau đó diễn tả sinh động như thật để chọc cho cô vui.

Ngụy Tử Hào lại không cảm thấy vậy, anh đang kể lại sự thật. Nhưng sự thật này đúng là vừa kỳ lạ vừa nặng nề, đè ép anh làm anh không thở nổi.

Sau khi anh tâm sự hết mọi chuyện, cả hai chìm vào im lặng rất lâu.

Cho đến khi Tô Khuynh mở miệng trước, phá vỡ sự im lặng này: “Linh hồn của em không hợp với từ trường của thế giới này? Vị hòa thượng kia nói vậy, thế mà mọi người cũng tin là thật ư?”

Ngụy Tử Hào thoáng trần mặt, sau đó đáp: “Thật ra từ ba năm trước, các bộ phận trong cơ thể em đã bắt đầu suy kiệt. Em bắt đầu ngất xỉu thường xuyên hơn, lại còn hay thất thần và dễ mất sức. Mà một năm trước, chính là lúc cơ thể em đạt đến giới hạn.”

Suy nghĩ của Tô Khuynh trôi về một năm về trước. Khi đó đúng là cô bệnh rất nặng, cả người không những uể oải mà hay thấy ớn lạnh, nhớ mang máng là ở bệnh viện rất lâu nhưng không không thể nào chữa khỏi được. Cũng nhớ rõ lúc ấy bác sĩ điều trị chính có nói cô thiếu máu trầm trọng, việc trị liệu là cả một quá trình dài.

Bỗng một ngày, khi tinh thần của cô tốt hơn đôi chút, Ngụy Tử Hào nói là muốn dẫn cô đến phía Nam du lịch để thư giãn. Trên máy bay, anh tặng cho cô một sợi dây chuyền, còn tự tay đeo cho cô…

Sắc mặt Tô Khuynh dần lạnh đi.

Sau đó, ở trong lòng suối kia, cô xuyên qua.

“Cho nên, Ngụy Tử Hào, anh đã biết từ trước rồi đúng không? Cho nên anh mới đưa sợi dây chuyền cho em, dụ em tới con sông kia!”

Ngụy Tử Hào nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô đặt lên trán mình, đau khổ nói: “Thật ra hôm ấy bọn anh cũng không biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng vị hòa thượng kia nói mạng sống của em phải dựa vào con suối kia, mà tình trạng sức khỏe của em khi đó… Thời điểm ấy bọn anh cũng rất tuyệt vọng. Dù không tin cách thức mê tín này, nhưng biết đâu trong cái rủi lại có cái may, bọn anh cũng muốn thử một lần. Về phần sợi dây chuyền… cứ cho đó là cơ hội đi. Thật ra mũi tên nhỏ trên mặt dây chuyền là vật năm đó vị hòa thượng kia để lại trước khi đi, ông ấy nói đây là miếng xá lợi (*) bị khuyết.”

(*) Xá lợi (hay xá lị): có nghĩa đen là “những hạt cứng.” Những hạt xá lợi có kích thước và màu sắc đa dạng, thường giống với hạt ngọc trai hoặc pha lê. Chúng hình thành sau lễ trà tỳ (hỏa thiêu) nhục cốt của các vị cao tăng Phật giáo. (Theo báo Pháp luật Việt Nam)

Tô Khuynh thở d.ốc, tất cả sự chú ý của cô đều đặt ở hai chữ ‘bọn anh’.

“Bố mẹ em, và cả anh, đều biết sao? Chỉ giấu một mình em thôi ư?”

Nghe được giọng nói run rẩy của cô, Ngụy Tử Hào vội giải thích: “Không đâu Tô Tô! Mấy năm trước, sự việc chưa quá nghiêm trọng, cứ nghĩ sẽ không sao đâu nên không muốn em phải suy nghĩ quá nhiều, không cần phải nói cho em biết làm gì. Nhưng sau đấy, lúc muốn nói cho em, nhưng tình trạng sức khỏe của em khi ấy không thể chịu thêm đả kích…”

“Anh biết từ khi nào? Bố mẹ em thì sao?”

Ngụy Tử Hào cười khổ: “Lúc em vừa được sinh ra, vị hòa thượng kia đã tìm đến cô chú, nói rõ tình huống của em… Kết quả thế nào thì chắc em cũng đoán được. Cô chú đều là người trí thức, sao người tiếp thu giáo dục bậc cao như thế lại có thể mù quáng tin vào mấy chuyện huyễn hoặc vô tưởng đó chứ, chỉ nghĩ ông ấy là kẻ truyền bá chuyện mê tín cổ hủ nên đuổi đi. Thấy khuyên bảo không được, trước khi rời đi ông ấy đành để lại miếng xá lợi này và chỉ điểm nơi xoay chuyển tình thế, còn nói sau này đừng đi tìm ông ấy, vì mấy ngày nữa ông ấy sẽ viên tịch (*). Nói xong mấy lời như vậy rồi đi luôn.”

(*) Viên tịch: nghĩa đơn giản là cái chết viên mãn, kết thúc trọn vẹn một vòng đời con người. Thường những bậc đại sư giác ngộ, thông đạt chân lí, thấu lẽ vô thường, biết trước giờ chết, tâm được tự tại thì mới thật là Viên tịch.

Những ký ức đứt quãng bắt đầu hiện lên trong đầu Tô Khuynh.

Cô nhớ mang máng hình như có một lần ba mẹ cãi nhau rất dữ dội. Khi đó cô còn quá nhỏ, không thể nhớ hết toàn bộ sự việc, chỉ nhớ sơ sơ là cô đang đi trên đường bị ngất xỉu. Sau đó, khi mẹ ôm cô từ bệnh viện về nhà, bố mẹ bắt đầu cãi nhau.

Ký ức kia xa xăm, cô không thể nhớ hết, chỉ mơ hồ nhớ là khi ấy bố đã lớn tiếng nói cô không thuộc về nơi này, muốn đưa cô đi đâu đó. Sau đó cô sợ tới mức khóc to, nghĩ rằng bố không cần cô nữa.

Mẹ đang ôm cô cũng khóc theo, chỉ trích bố cô chưa già đã hồ đồ, tin vào chuyện ma quỷ vớ vẩn, còn nhắc tới cái gì mà hòa thượng… Đúng vậy, đó là lần đầu tiên trong đời cô tiếp xúc với danh từ xa lạ này, hòa thượng.

“Tô Tô, em còn nhớ hồi cấp Ba chúng ta lén yêu sớm, bị cô chú phát hiện nên tìm cách chia rẽ bọn mình không?” Nghe Ngụy Tử Hào nói, Tô Khuynh dần tỉnh táo lại, bị kéo ra khỏi dòng ký ức xa xăm.

Không chờ Tô Khuynh đáp, Ngụy Tử Hào nó tiếp: “Lúc ấy vì chuyện yêu đương của bọn mình, cô chú không những đến trường nói chuyện với chủ nhiệm lớp, mà còn đến hẳn nhà anh để gặp bố mẹ anh nữa, hại anh năm lần bảy lượt bị giáo viên gọi lên văn phòng nói chuyện, bị phạt đứng quay mặt vào vách tường, còn suýt nữa bị bố anh đánh gãy chân chó…” Nói đến đây, anh bỗng nhớ lại những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp kia, trong lòng nhẹ nhõm hơn chút, bất giác mỉm cười. Nhưng giây lát, nụ cười kia lại nhuốm vẻ cay đắng.

“Lúc ấy anh không hiểu nổi hành động của cô chú. Đã là thời đại nào rồi, học sinh cấp Ba yêu đương không phải chuyện rất bình thường sao, đâu cần phải dí theo ngăn cấm như vậy. Chuyện này khiến anh hoang mang rất nhiều năm, cho đến tận năm cuối cấp, sau khi nghe cô chú nói chuyện của em, anh mới biết được nỗi khổ tâm của họ.” Ngụy Tử Hào lắc đầu cười khổ, lúc ấy anh cũng không tin, nhưng sau đó… anh không thể không tin.

Tô Khuynh im lặng, sau khi sửng sốt một lúc mới hỏi: “Sau khi ‘cô ấy’ tới, cơ thể của em còn ngất xỉu nữa không?”

Ngụy Tử Hào nhắm mắt: “Không, rất khỏe mạnh.”

Vẻ mặt vốn đang đờ đẫn của Tô Khuynh bỗng như đang khóc mà cũng như đang cười.

Thì ra… là như vậy sao?

Linh hồn của cô vốn không thuộc về thế giới này, cô đã đầu thai nhầm nơi, bản thể của cô đang ở thế giới bên kia. Mà ‘cô gái’ đang ở thế giới kia đáng lẽ nên là người của nơi này mới phải.

Nhưng dựa vào đâu cơ chứ? Tô Khuynh nghĩ. Cô sinh ra ở thế giới này, lớn lên ở thế giới này, bố mẹ cô ở đây, người cô yêu cũng ở đây, tại sao chỉ vì một câu từ trường không đúng mà bắt cô chắp tay nhường lại mọi thứ chứ?

Cô, không cho phép!

Tô Khuynh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi anh: “Em còn bao lâu nữa?”

Ngụy Tử Hào đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cô một lúc rồi đỏ mắt, nói gằn từng chữ: “Tô Khuynh, anh không cho phép em suy nghĩ như vậy! Em phải sống, phải sống!”

Tô Khuynh hất mạnh tay anh ra: “Ngụy Tử Hào, em là một cá nhân có sinh mạng, có ý thức và suy nghĩ riêng, cuộc đời của em chỉ có thể do chính em quyết định, không ai có quyền được can thiệp vào!” Nói xong thì xuống giường, xỏ dép lê đi tới tủ quần áo.

Ngụy Tử Hào hốt hoảng, vội đứng dậy đi theo: “Em muốn làm gì?”

Tô Khuynh chỉ lo tìm quần áo mà không quay đầu lại: “Về nhà.”

Từng giây từng phút còn sót lại đều quý giá, đương nhiên cô muốn ở bên cạnh người thân. Ban đầu cô muốn chờ cảm xúc ổn định rồi mới về nhà, nhưng hôm nay cô không chờ nổi nữa.

“Không được!” Ngụy Tử Hào đè tay cô lại, nhưng thấy Tô Khuynh lạnh lùng nhìn mình, chỉ đành cười khổ nói: “Thật sự không được đâu Tô Tô, bây giờ cô chú không thể chịu thêm đả kích…”

Lời chưa dứt, Tô Khuynh đã hốt hoảng: “Ba mẹ em bị làm sao?”

“Trong suốt một năm từ khi em rời khỏi nơi này, sức khỏe của họ vẫn luôn khá kém. Cô mới bị trúng gió, đang nằm ở bệnh viện điều dưỡng, còn chú thì mới phẫu thuật bắc cầu động mạch vành hồi tháng trước.” Ngụy Tử Hào nhìn cô: “Tô Tô, em nhẫn tâm nhìn họ mất rồi được, được rồi lại mất lần nữa sao?”

Tô Khuynh buông tay, quần áo trong tay rơi xuống.

Ngụy Tử Hào kéo cô về ngồi lại bên mép giường.

“Tô Tô, anh đã thu thập được kha khá tư liệu về cổ đại rồi, hai ngày nữa anh phổ cập vài điều cho em. Sau đó…” Ngụy Tử Hào khẽ cắn môi, ép mình phải nhẫn tâm nói tiếp: “Chúng ta hãy vào lòng suối kia chờ. Thật ra quá trình trao đổi của bọn em không đơn giản như vậy. Hai người phải đồng thời ở dưới con suối kia, trên tay cũng phải cầm miếng xá lợi. Đúng rồi, cô ấy cũng có một miếng, nó được khảm trên trâm gỗ.”

Phủ Tổng đốc.

Tống Nghị cầm cây trâm gỗ trong tay, nhìn kỹ thứ được khảm trên đó, suy tư.

Hình thù này… hắn đã từng nhìn thấy.

Trí nhớ hắn rất tốt, lúc bắt được cây trâm này, liền nghĩ tới mặt dây chuyền bạc lúc trước. Thứ được khảm trên này giống hệt với thứ trên mặt dây chuyền kia.

Mà nàng, đã lấy thứ này từ đâu?

Tống Nghị đi đến bên giường vén áo bào ngồi xuống, nhìn kỹ khuôn mặt của nàng. Tuy vẫn không có ý thức, khuôn mặt cũng tái nhợt không còn chút máu, nhưng chung quy vẫn tốt hơn nét mặt vàng vọt trước đây.

Nghe đại phu kia nói, lúc đó may mà mũi tên lệch tim mấy phân, nếu không Đại La kim tiên cũng bó tay. Hiện giờ miệng vết thương cũng bắt đầu khép lại, phải chú ý kẻo bị mủ, về sau chỉ cần điều dưỡng cho tốt, có lẽ sẽ không còn gì đáng ngại nữa.

Ánh mắt dừng trên bàn tay trái luôn nắm chặt của nàng, Tống Nghị nhìn chằm chằm một lúc, rồi lại nhìn xuống cây trâm gỗ trong tay mình.

Lúc cứu nàng lên, nàng đang nắm chặt cây trâm này không buông.

Mà sợi dây chuyền nàng đã đeo trước đó… Tống Nghị hướng mắt về phần cổ trống trơn của nàng, vẻ mặt hơi cứng lại. Hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Chờ nàng tỉnh lại, hắn nhất định phải tra hỏi cho rõ ràng.

Trong phòng, Tô Khuynh vẫn cúi đầu im lặng. Còn Ngụy Tử Hào không ngừng luyên thuyên về kế hoạch của mình. Nghe đến anh nói phải nắm bắt thời gian, nếu không thân phận ở thế giới kia của cô sẽ bị lộ thì sẽ nguy hiểm gì đó, cô bỗng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh.

Ngụy Tử Hào chợt ngừng nói.

Tô Khuynh bỗng hỏi: “Tử Hào, anh có biết em đã phải trải qua những gì lúc ở cổ đại không?”

Sắc mặt Ngụy Tử Hào thoát cái trắng bệch.

Anh quay mặt đi, hai vai run run, cắn răng nói: “Tô Tô, anh không thể trơ mắt nhìn em chết…”

“Không, anh không hiểu.” Tô Khuynh cắt ngang lời anh: “Tử Hào, anh có biết em đã trở về thế nào không? Em cắn răng, nuốt nước mắt và máu vào bụng, chịu đựng từng ngày một, nhân nhượng từng bước một, dùng hết mọi sức lực, chắp vá từng chút may mắn, mới bò ra khỏi mười chín tầng địa ngục. Anh nhẫn tâm sao hả Ngụy Tử Hào, anh nhẫn tâm bắt em quay về địa ngục lần nữa sao!”

=====

Lời editor: Thật ra lúc trước tui đã né bộ này vì thấy lý do nu9 phải về cổ đại khá ba chấm, kiểu không hợp lý lắm á. Nhưng sau đọc sì poi của ai đấy về phần sau của truyện, thấy cuốn quá nên xách mông đi edit bộ này luôn :>

Bình Luận (0)
Comment