Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 61

Ngụy Tử Hào đột nhiên đứng lên.

Tô Khuynh lại nhanh tay hơn, túm chặt lấy cổ tay anh, không cho anh rời đi.

“Em còn chưa nói hết mà, anh muốn đi đâu?” Tô Khuynh ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm: “Ngay cả can đảm để nghe anh cũng không có sao? Rõ ràng anh không dám nghe, thế anh có từng nghĩ thử xem, rốt cuộc em đã bò ra khỏi đống bùn lầy giành lại sự sống như thế nào không!”

“Tô Tô!” Ngụy Tử Hào hét lên, sau đó đôi vai chợt như nặng trĩu: “Đừng nói nữa…”

“Sao lại không cho em nói!” Giọng Tô Khuynh đã run rẩy: “Em phải nói cho anh biết, cái mọi người gọi là tồn tại kia rốt cuộc là cuộc sống như thế nào! Không được sống như con người, mà là một thứ đồ vật, một con súc vật. Đến suy nghĩ riêng cũng không được phép có chứ đừng nói đến bất kỳ hành vi, lời nói hay hành động đối nghịch nào, thậm chí trong đầu suy nghĩ đến cũng không được. Chủ nhân bắt anh đi hướng Đông, anh không được phép đi hướng Tây. Trên người mang gông xiềng, chỉ có thể để mặc người khác chi phối, tuỳ ý làm nhục!”

Ngụy Tử Hào đỏ mắt rống to: “Đủ rồi!”

“Chưa hết!” Đáp lại anh chính là nước mắt của Tô Khuynh: “Em không thở nổi Tử Hào à. Em thật sự đã tìm đủ mọi cách, vắt óc suy nghĩ, nhưng kết quả vẫn không thoát được gông cùm xiềng xích kia, bị ép trở thành món đồ chơi trong tay kẻ khác.”

Ngụy Tử Hào cố bẻ tay cô ra: “Em buông tay ra trước đi, anh ra ban công hút điếu thuốc đã.”

Tô Khuynh lờ đi, chỉ nhìn chằm chằm anh, gằn từng chữ: “Anh biết gì không Ngụy Tử Hào, đám đàn ông ở cái xã hội kia, căn bản không cần phụ nữ biết suy nghĩ hay có phẩm chất, bọn họ chỉ cần phụ nữ xinh đẹp, biết nằm xuống, thế là đủ rồi!”

Cuối cùng Ngụy Tử Hào cũng thoát khỏi cô, vội vàng mở cửa xông ra ngoài.

Tô Khuynh nhìn ánh đèn của những ngôi nhà ngoài cửa sổ, vừa khóc vừa cười.

Nửa tiếng sau, Ngụy Tử Hào mở cửa đi vào, trên người nồng nặc mùi thuốc lá, hai mắt cũng đỏ ngầu.

Tô Khuynh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tô Tô.” Ngụy Tử Hào không đến bên cạnh cô, chỉ đứng ở cửa phòng, nhìn cô từ xa: “Thật ra sau khi em đi, mọi người ai nấy cũng không được sống yên ổn. Trước đây bọn anh cũng từng suy đoán xem cơ hội sống mà vị hòa thượng kia nói là gì. Bọn anh cho rằng kết quả xấu nhất là đưa em đến một thế giới song song. Mà từ khi ‘cô ấy’ đến đây, bọn anh mới biết có lẽ kết quả sẽ tồi tệ hơn. Cũng từ ấy sức khỏe của cô chú bắt đầu yếu đi.”

“Mà anh, Tô Tô, em có biết lý do vì sao anh lại mua nhà ở một nơi cách xa thành phố như thế này không? Bởi vì bất cứ lúc nào ‘cô ấy’ cũng có thể đột nhiên phát điên. Nếu anh không trông coi thật kỹ, ‘cô ấy’ sẽ lập tức lao xuống sông để đi theo cái người mà ‘cô ấy’ gọi là phu quân.”

“Tô Tô, em không biết anh sợ đến mức nào đâu, sợ ‘cô ấy’ chặt đứt cơ hội sống của em. Nhưng… anh từng có hy vọng xa vời, hy vọng nếu như em trở về được, biết đâu khi ấy em sẽ khỏe lại thì sao? Nên anh đành ở lại thành phố này, muốn rời khỏi nhưng lại không nỡ.”

Ngụy Tử Hào cười khổ: “Tô Tô, chẳng cuộc sống nào là dễ dàng cả. Nhưng điều duy nhất khiến bọn anh thấy vui, chính là em còn sống. Dù không cùng sống dưới một bầu trời, nhưng có thể kéo dài mạng sống của em, thế là được rồi.”

Tô Khuynh chậm rãi nhìn về phía anh.

Ngụy Tử Hào thở sâu, cũng bình tĩnh nhìn vào mắt cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Tô Tô, chỉ cần ở thế giới này có chút ít hy vọng để em được sống, anh sẽ không bao giờ khuyên em về lại nơi địa ngục trần gian kia chịu khổ. Nhưng không hề có. Một khi đã như vậy, Tô Tô, sao em không coi đây là lần đầu thai thứ hai của em nhỉ? Còn sống là có thêm nhiều cơ hội.”

“Đời người chẳng có ai là thuận buồm xuôi gió, có lẽ khúc dạo đầu của em hơi khó khăn, nhưng sao em biết được, trong cuộc đời dài đằng đẵng kia, sẽ không có lối rẽ chứ? Sở dĩ con người được coi là động vật bậc cao, phần lớn nguyên nhân là khả năng thích nghi với đời sống, cố gắng sinh tồn tiếp.”

“Nếu nơi đó không chấp nhận được tính cách biết yêu biết hận, mạnh mẽ quyết liệt này của em, sao em không thử thoả hiệp với thế giới đó, tìm ra sự cân bằng tương ứng? Tô Tô, con người sống trên đời, dù ít hay nhiều thì đôi lúc phải thỏa hiệp với cuộc sống.” Ngụy Tử Hào ngừng một lát, nói tiếp: “Ngay cả thế giời hiện đại của chúng ta cũng vậy, không phải cũng thế sao?”

Tô Khuynh ngơ ngác nhìn anh, sững người một lúc lâu. Sau đó cô hoang mang lắc đầu: “Em cảm thấy, anh nói sai rồi…”

“Cho dù anh có nói sai hay không, Tô Tô, sao em không dùng thời gian chứng minh xem lời của anh đúng hay sai? Hơn nữa thế giới lớn như vậy…” Ngụy Tử Hào ép đi nỗi chua xót sắp dâng lên trong mắt: “Anh tin rằng, dù ở một không gian khác, vẫn sẽ luôn có một người đáng để em lưu luyến, đáng để em yêu cả thế giới kia. Người yêu, người thân, tri kỷ, bạn bè… cũng có thể là người xa lạ.”

Hai người im lặng một hồi lâu.

Trước khi rời đi, Ngụy Tử Hào còn nói thêm: “Tô Tô, lần này quyền lựa chọn ở trong tay em, tương lai của em do em tự quyết định. Nếu em muốn đi gặp cô chú thì anh sẽ không ngăn cản, chỉ mong em đừng nói cho bọn họ sự thật tàn khốc này… Sức khoẻ của bọn họ đã vậy rồi, thật sự không chịu nổi đâu.”

Sau khi Ngụy Tử Hào rời đi, Tô Khuynh ngồi yên trên giường suốt cả đêm, cứ mãi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời, cảnh đêm, ánh trăng, ngôi sao, ánh đèn điện của từng ngôi nhà…

Ngày hôm sau, Tô Khuynh bảo Ngụy Tử Hào đặt vé máy bay, hai người thu dọn đơn giản rồi đi khỏi thành phố này.

Sau khi xuống máy bay, bọn họ bắt xe đến thẳng bệnh viện ở trung tâm thành phố.

Nhìn khung cảnh thành phố quen thuộc ngoài cửa xe, Tô Khuynh khẽ hỏi: “Bây giờ ai chăm sóc bố mẹ em vậy?”

“Anh có thuê hai nhân viên điều dưỡng có chuyên môn trông nom.” Ngụy Tử Hào giải thích: “Lúc rảnh rỗi, anh cũng sẽ đến thăm hai người họ. Nhưng em cũng biết, anh không thể tách đi quá lâu, nếu không sẽ có rắc rối.”

Tô Khuynh gật đầu, ý bảo cô đã biết, sau đó chân thành nói: “Cảm ơn anh, Tử Hào, cảm ơn anh nhiều.”

Ngụy Tử Hào nhìn cô: “Tô Tô, đừng nói vậy, giữa chúng ta không cần cảm ơn.”

Tô Khuynh không nói nữa, cũng không nhìn anh, chỉ quay mặt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Khi gần đến nơi, cô lặng lẽ lấy khẩu trang, kính râm và khăn quàng cổ từ trong túi xách ra, bịt kín mặt. Ngụy Tử Hào thấy thế thì chợt sửng sốt, sau đó hai mắt dần nóng bừng lên. Anh quay mặt đi, không nhìn cô nữa.

Xuống xe, sau khi hỏi thăm số phòng, Tô Khuynh bảo Ngụy Tử Hào ở đây chờ, còn cô thì tự lên phòng bệnh ở tầng 3. Ngụy Tử Hào nhìn bóng lưng mảnh khảnh kia đi xa, qua một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Tầm một tiếng sau, Tô Khuynh mới xuất hiện trong tầm mắt. Cô đi rất nhanh, nhưng bước chân lại vô cùng kiên định, không bao lâu hai người đã ra đến cổng bệnh viện, lúc này cô mới tháo khẩu trang ra.

Nguỵ Tử Hào thấy vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, nhưng hai mắt đã đỏ hoe. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đi qua ôm lấy cô.

“Tử Hào, em muốn về nhà.”

“Được.”

Ngôi nhà này giống hệt như trong trí nhớ, đến cả cách sắp xếp đều không khác là bao.

Vừa vào nhà, Tô Khuynh liền tham lam nhìn kỹ từng ngóc ngách, không nỡ đi nhanh. Cô bước cực chậm cực nhẹ, dạo quanh từng phòng ốc trong nhà, dùng bước chân đo đạc.

Nhà cô rất lớn, là một tòa biệt thự đơn lập ở khu này, gồm ba tầng với 450m². Trước kia cô còn chê leo cầu thang phiền phức, hiện giờ lại cảm thấy nhà cô thế này vẫn còn nhỏ, mới đi chút xíu mà đã dạo hết cả căn nhà rồi.

Sau đó, Tô Khuynh đến căn phòng từng là phóng ngủ của mình, trên tường treo một tấm hình gia đình thật lớn, nhưng hôm nay chỉ cảm thấy cảnh còn người mất.

Tô Khuynh nhốt mình trong phòng, khóc rất lâu. Ngụy Tử Hào đứng canh ở ngoài, thỉnh thoảng lại cầm lấy điếu thuốc trong túi quần. Rồi sau đó, Tô Khuynh và Ngụy Tử Hào cũng lên máy bay, rời khỏi quê hương của cô.

Khoảng một tháng sau đó, Tô Khuynh bảo Ngụy Tử Hào đi du lịch với mình, ăn đủ món ngon khắp miền Nam Bắc, đến quán bar uống rượu đến khi say mèm, đi vũ trường nhảy disco đến mức nôn mửa, rõ ràng sợ độ cao vẫn ham hố chơi bánh xe khổng lồ, tàu lượn siêu tốc, thậm chí còn thử nhảy bungee, lướt sóng, nhảy cầu cao… Thời gian được sống trong thế giới này chỉ còn lại một chút, cô phải để bản thân sống buông thả một lần mới được.

Cho đến khi, ngày mà cơ thể cô đã đến giới hạn. Thật sự đã đạt đến giới hạn rồi.

Hôm trước, cô lại hôn mê cả ngày. Mà bây giờ, cô mới đi được vài bước đã phải thở hổn hển, chứ đừng nói là đi nhảy disco.

Tô Khuynh hiểu rõ, thời gian còn lại ở thế giới này của cô, đã bắt đầu đếm ngược. Có lẽ không phải tính theo ngày, chắc là theo giờ, hay thậm chí là theo phút… Nếu để ý kỹ, thì phải là theo giây mới đúng.

Cuối cùng Tô Khuynh cũng bỏ cuộc, bảo Ngụy Tử Hào đưa cô đến con sông kia.

Ngụy Tử Hào lập tức bế cô lên, chạy như điên đến con sông nằm ở nơi thắng cảnh non nước kia.

Trong khu du lịch này có không ít du khách đến vui chơi, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông như bị điên bế một người phụ nữ nhảy ào xuống sông, bỗng giật nảy người.

Có vài người tốt bụng luôn để ý đến động tĩnh bên này, chắc là nghĩ nếu có gì đó không ổn thì có thể đến hỗ trợ.

Giờ phút này, Ngụy Tử Hào và Tô Khuynh không thèm để ý đến ánh mắt của người khác.

Tô Khuynh giơ tay chỉ vào mặt sợi dây chuyền, yếu ớt cười: “Có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng rồi. Ngụy Tử Hào, kiếp này, chúng ta, không hẹn ngày gặp lại.”

Mũi tên nhỏ trên mặt dây chuyền đã xuất hiện vết nứt.

Ngụy Tử Hào đỏ mắt, nhưng vẫn cười: “Đúng vậy, không hẹn ngày gặp lại… Chỉ là không biết, anh có thể vinh hạnh được hứa hẹn với em ở kiếp sau không?”

Tô Khuynh suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu: “Không được, đừng nên có kiếp sau thì hơn. Đời này, làm người thế là đủ rồi.”

Ngụy Tử Hào nghiêm túc gật đầu: “Em nói đúng. Vậy kiếp sau trước khi em đầu thai thì phải đến báo mộng cho anh đấy. Dù sao gì chúng ta cũng phải chung loài chứ. Nếu không, anh cảm thấy yêu đương khác giống loài sẽ có chút chướng ngại tâm lý.”

Tô Khuynh cười, Ngụy Tử Hào cũng cười. Sau đó lại chìm vào im lặng.

Tô Khuynh lại cúi đầu nhìn nước suối xung quanh không chút dao động, thấp giọng nói: “Nếu không xuyên về được…”

“Không đâu!” Ngụy Tử Hào bất ngờ cắt ngang: “Đừng lo lắng, chắc chắn sẽ được.”

Tô Khuynh vẫn nói tiếp: “Đến lúc đó anh hãy lén mua cho em một mẫu đất ở quê em rồi chôn em ở đó nhé. Đừng tiếc chút tiền ấy, nhất định phải để em lá rụng về cội. Cũng đừng nói cho bố mẹ em là em từng trở lại. Thời gian, sẽ làm phai nhoà đi mọi thứ.”

Ngụy Tử Hào cắn răng quay đầu đi, không cho nước mắt trào ra.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là một tiếng, hoặc là hai tiếng, lâu đến nỗi mấy du khách kia đều cảm thấy bọn họ sắp không ổn rồi, nhịn không được muốn tới gần hỏi thăm…

Đúng lúc này, Tô Khuynh cảm thấy nước sông hơi khác thường.

Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ngụy Tử Hào: “Anh sẽ kết hôn với ‘cô ấy’ sao?”

Ngụy Tử Hào từng cầu hôn Tô Khuynh, nếu không có chuyện ngoài ý muốn này, bọn họ đã sớm bước vào đời sống hôn nhân.

Ngụy Tử Hào nhìn cô, kiên định nói: “Không đâu Tô Tô, anh chỉ yêu em, không phải thân xác không có linh hồn của em. Anh sẽ coi ‘cô ấy’ như em gái ruột của mình, nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho cô ấy, giúp cô ấy sống thật tốt ở thế giới này, sau đó sẽ nắm tay cô ấy vào lễ đường, giao cho một người đàn ông khác.”

Tô Khuynh rưng rưng cười: “Ngụy Tử Hào, anh có thể yêu ai cũng được, nhưng duy chỉ có ‘cô ấy’ là không thể. Đây là yêu cầu duy nhất của em. Không hẹn ngày gặp lại… Còn nữa, hãy quên em đi.”

Khi dòng nước xao động, Tô Khuynh nhắm mắt ngất đi, còn Ngụy Tử Hào thì run rẩy ôm chặt người trong lòng.

Tô Tô, kiếp này, chúng ta không hẹn ngày gặp lại.

Bình Luận (0)
Comment