Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 63

Khi bên ngoài tiểu viện vang lên tiếng vó ngựa quen thuộc, bên trong nhanh chóng im ắng lại, toàn bộ hạ nhân đồng loạt bỏ công việc trên tay xuống, nhẹ nhàng đi ra ngoài sân đứng chờ. Ai nấy cũng đều nín thở, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nhỏ nào.

Từ khi cô nương của bọn họ xảy ra chuyện, bầu không khí trong viện ngày một áp lực kể. Đặc biệt là khi cô nương tỉnh lại, lúc nhìn thấy những cử chỉ khác thường của nàng thì Đại nhân sẽ nổi trận lôi đình. Mỗi lần hắn đến, toàn bộ hạ nhân trong viện càng không dám gây ra tiếng động, không khí cũng vì thế mà dần nặng nề hơn.

Mà giờ này mỗi ngày là lúc bọn họ lo lắng sợ hãi nhất. Bởi gần nửa tháng nay, mỗi lần Đại nhân ôm cô nương từ bên ngoài về, tuy đứng cách đó rất xa nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận rõ hơi thở u ám lạnh lẽo quanh người Đại nhân, khiến người ta sợ phát khiếp.

Tống Nghị ôm người xuống xe ngựa.

Giờ này hai cánh cổng lớn đã sớm mở rộng, bên trong yên tĩnh đến nỗi tiếng của một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.

Tống Nghị ôm người bước nhanh vào viện, hôm nay tiếng bước chân không còn nặng nề như mọi khi nữa, ngược lại còn mang theo chút khoan khoái.

Thái Ngọc Thái Hà đang cúi đầu nín thở đứng chờ ở cửa phòng, đột nhiên thấy Đại nhân đứng im trước mặt, trái tim chợt nhảy lên tận cổ họng, suýt nữa là tắc thở.

“Chuẩn bị xong nước ấm chưa?”

Nghe Đại nhân trầm giọng hỏi chuyện, hai người chỉ hơi giật mình rồi vội vàng trả lời: “Dạ rồi thưa Đại nhân.”

“Chén thuốc đâu? Sắc xong chưa?”

“Hồi Đại nhân, đã sắc xong thuốc rồi ạ.”

Tống Nghị ôm người vào phòng: “Bưng hết lên đây.”

Hai người đáp xong, vội vàng đi xuống chuẩn bị. Trong lòng thầm nghĩ, hình như hôm nay tâm trạng của Đại nhân không tệ lắm thì phải?

Sau khi vào phòng, Tống Nghị ôm người đi thẳng ra phía sau bình phong.

Phía sau tám bức bình phong được chạm khắc bằng gỗ lê có một cái thùng tắm bằng gỗ. Lúc này bên trong được đổ đầy nước ấm, làn hơi nước mờ mịt từ từ bốc lên.

Tống Nghị thả nàng xuống đất, sau đó một tay ôm hờ eo nàng, tay còn lại bắt đầu cởi đai lưng của nàng ra.

Vết thương trên người Tô Khuynh vốn chưa lành, trước đó còn điên điên khùng khùng, lại bị bắt ngâm mình trong nước sông khá lâu nên lúc này cả người lúc lạnh lúc nóng, miệng vết thương phát đau khiến toàn thân cũng trở nên mệt mỏi. Giờ thấy Tống Nghị vừa ôm vừa c.ởi đ.ồ của mình, nàng cũng không phản kháng, thậm chí không thèm nhìn hắn lấy một cái, chỉ quay mặt qua nhìn chằm chằm bình phong.

Tống Nghị tức đến bật cười: “Yên tâm, dù ngươi có muốn thì gia cũng không động vào ngươi đâu. Chờ ngươi bình phục hẳn rồi tính sau, đến lúc đó, ngươi muốn như thế nào, gia đều sẽ thỏa mãn ngươi.”

Vừa nói hắn vừa lột món đồ cuối cùng trên người nàng ra, sau đó cúi người bế nàng lên, bỏ vào thùng gỗ.

Thái Ngọc Thái Hà đã bưng chén thuốc và đồ bổ đến, đang cúi đầu đứng chờ bên ở bên kia tấm bình phong. Tống Nghị nhìn thấy, bèn ra lệnh bọn họ bưng vào.

“Đút cô nương các ngươi uống hết.” Tống Nghị lạnh lùng ra lệnh.

Hai người cẩn thận bước qua, đang sầu não không biết làm gì để dỗ cô đừng nổi điên để nương ngoan ngoãn uống thuốc thì đột nhiên, một cánh tay trắng nõn bất ngờ vươn tới lấy đi chén thuốc trên khay.

Hai người kinh ngạc. Vốn cho rằng cô nương định đổ chén thuốc đi, đang hoảng hốt muốn giơ tay ngăn cản thì lại thấy cô nương bưng chén thuốc, rũ mắt thổi thổi mấy cái, sau đó khẽ nhíu mày uống hết chén thuốc.

Cô nương các nàng… không điên?!

Vừa hết kinh hoàng sợ hãi thì niềm vui chợt ùa đến, nhưng hai người không dám bộc lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ cúi đầu giả vờ sắp xếp lại các thứ trên khay để che giấu, sau đó vội vàng nhận lấy chén rỗng từ tay cô nương, đưa chén đồ bổ tới.

Một thoáng hoảng loạn, thế mà cả hai người lại quên lấy mứt hoa quả để cô nương ăn cho đỡ đắng.

Tống Nghị lưu luyến nhìn gương mặt vô cảm của Tô Khuynh một lúc rồi dời mắt xuống cái chén thuốc cạn kia. Hắn lại chợt nhớ tới khoảng thời gian nàng phát điên, cứ mỗi lần uống thuốc sẽ khóc lóc làm điên làm khùng. Dù có ép nàng uống, nàng cũng sẽ cố nôn hết ra, cứ như đã ăn phải thứ độc nhất thế gian vậy. Nếu so với dáng vẻ hờ hững bây giờ, thực sự quá khác biệt.

Chờ nàng uống hết chén thuốc bổ, Tống Nghị lại lệnh hai người kia mang quần áo sạch và thuốc trị thương lại đây, sau đó ôm nàng ra khỏi thùng gỗ. Dù sao vết thương vẫn chưa lành, vì không thể để nước tràn vào miệng vết thương nên không được tắm quá lâu.

Thái Ngọc Thái Hà vội vàng lau khô người, bôi thuốc, rồi mặc quần áo cho cô nương

Chờ mọi thứ xong xuôi Tống Nghị mới ôm nàng trở về giường ở buồng trong.

Tô Khuynh vừa ngâm mình trong nước ấm, lại còn uống một chén thuốc, lúc này cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn, đầu vừa đặt lên gối đã vô thức nhắm mắt, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Tống Nghị ngồi bên mép giường nhìn nàng, ánh mắt lưu luyến đậu trên khuôn mặt trong trẻo của nàng một lúc, sau đó hắn rũ mắt hồi tưởng lại chuyện khó tin đã xảy ra trong nửa tháng qua. Thoáng ngẫm lại, hắn không thể không lấy hai đoạn mũi tên kia ra, cầm trên tay ngắm nghía.

Đây là cái cái gì? Pháp khí? Yêu vật?

Sống ngần ấy năm, hắn chưa bao giờ tin vào quỷ thần, nhưng chuyện trước mắt quá mức chân thật, khó mà đưa ra được lời giải thích hợp lý.

Lấy lại bình tĩnh, Tống Nghị từ từ nắm chặt tay.

Cuối cùng hắn dời mắt nhìn nữ nhân đang ngủ say, sau đó đứng dậy đi khỏi.

Thái Ngọc Thái Hà đang ở gian ngoài nhẹ tay nhẹ chân dọn dẹp, thấy Đại nhân đi ra, vội vàng tiến lên hành lễ.

Tống Nghị nhìn về phía hai người bọn họ: “Trông chừng cho kỹ. Nếu có gì bất thường, phải phái người tới bẩm báo ngay, nghe rõ chưa?”

“Vâng thưa Đại nhân.”

Tống Nghị cất bước rời đi.

Đến khi người đã đi xa, Thái Ngọc Thái Hà mới hốt hoảng liếc nhau. Đương nhiên hai người hiểu được lời của Đại nhân. Chẳng lẽ, cô nương vẫn sẽ nổi điên nữa ư?

Khoảng thời gian tiếp theo, các nàng thoáng thấy an tâm khi phát hiện cô nương không nổi điên nữa mà rất phối hợp dưỡng thương, vui vẻ uống thuốc, ăn uống đầy đủ, dễ hầu hạ hơn lúc nổi điên nhiều.

Nhưng các nàng vẫn lờ mờ cảm thấy, dường như cô nương đã khác hẳn trước đây. Thời gian đó, hầu như lúc nào cô nương cũng trầm tư, nặng nề tâm sự. Mọi ngày trừ việc ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ thì dường như không hề có hứng thú với bất kỳ chuyện gì. Mà hiện tại cô nương cứ như được hồi sinh vậy, không còn ngồi thẫn thờ từ ngày này qua ngày khác nữa mà thường tìm các hạ nhân trong viện để nói chuyện, hoặc là đi dạo trong sân. Nếu không phải sợ miệng vết thương nứt ra, e là sẽ phải đi lòng vòng đến tận tối mất.

Còn một điểm nữa, chính là thái độ của cô nương với Đại nhân.

Mỗi ngày, Đại nhân đều sẽ dành thời giờ đến thăm cô nương, dò hỏi thương thế. Trước kia, khi cô nương vừa thấy Đại nhân, không phải im lặng chống cự, thì là run rẩy sợ hãi, nói tóm lại là tránh ngài ấy như tránh rắn rết. Mà hiện tại, tuy cô nương không còn cố gắng tránh né Đại nhân nữa nhưng vẫn không cho ngài ấy sắc mặt tốt. Không phải lạnh lùng thoáng liếc Đại nhân, thì là trừng mắt, hay cười khẩy, hoặc là cười mỉa mai, thậm chí vài lần còn mở miệng cãi lại Đại nhân hai câu… Nhưng chuyện duy nhất làm bọn họ ngạc nhiên chính là, Đại nhân lại không hề tức giận?

Tuy thái độ của cô nương có sự thay đổi rất lớn, nhưng hai người cảm thấy, trừ chuyện cãi lại Đại nhân thì những chuyện khác đa phần khá ổn.

Thời gian này Tô Khuynh rất tích cực uống thuốc, bôi thuốc, an đủ ba bữa một ngày cùng thuốc bổ, cho nên vết thương chóng lành hơn trước.

Hôm đó sau khi ăn xong, Tô Khuynh nghỉ ngơi gần nửa canh giờ rồi mới thong thả tản bộ trong sân với Thái Ngọc, trong lòng cũng từ từ xâu chuỗi những tin tức nhỏ nhặt nghe ngóng được suốt mấy ngày qua.

Tuy phần lớn nô bộc ở đây không biết chữ, nhưng lại biết được khá nhiều điều. Dù sao bọn họ cũng được sinh ra và lớn lên ở cái triều đại này mà. Nhờ đó mà Tô Khuynh vẫn có thể moi được vài tin hữu dụng từ miệng bọn họ.

Giờ nàng đã biết được đại khái, đây là triều Đại Uyên, không có thật trong lịch sử, hoàng thất họ Tự, đã được ba đời. Hiện tại Hoàng Đế tuổi đã cao nhưng vẫn là một vị vua tốt. Lúc ông ấy tại vị, đất nước phồn vinh, gây dựng được một thời thịnh thế.

Nghe nói thời đại này quốc thái dân an, hiến khi có kẻ cả gan làm loạn, nhiều năm không có chiến tranh. Trộm cướp cũng ít, kẻ gian không nhiều, tóm lại là cảnh vui mừng hoà bình.

Về chuyện này, Tô Khuynh vẫn giữ nguyên quan điểm. Chẳng cần nói đâu xa, vết thương trên ngực nàng đây này, tự nhiên xuất hiện à? Huống chi, hình như nàng từng nghe người ta nói, chẳng phải vị Phúc Vương ở Tây Bắc kia làm phản sao?

Nàng âm thầm ghi nhớ những tin tức đó, đồng thời còn nghĩ xem làm sao để moi các tin liên quan từ trong phủ Tổng đốc và cả thành Tô Châu.

Cứ đi thong thả như vậy bất giác đã được ba vòng, Tô Khuynh ngừng lại nghỉ lấy hơi, sau đó đi tiếp.

Bây giờ sức khỏe của nàng đang ngày một tốt lên, nhưng vẫn chưa đủ, nàng muốn dưỡng sức cho thật khoẻ mạnh, rèn luyện thêm, sau đó… Nàng muốn ra ngoài nhìn ngắm thế giới này.

Nàng đã không còn vương vấn kiếp trước nữa rồi.

Nàng không phải người dễ hối hận, nếu đã cắt đứt rồi, vậy thì chẳng cần mong nhớ.

Nhưng dù phải sống ở đây, ‘chốn về’ của nàng tuyệt đối không phải nơi này.

Suy cho cùng, thế giới rộng lớn như vậy. Cả thế giới rộng lớn nhường này, nàng không tin mình không thể tìm thấy một chốn dừng chân

Sẽ có thôi, nàng nghĩ. Cơ hội, ắt sẽ có. Còn thời gian, nàng chờ được.

Phòng nghị sự, phủ Tổng đốc.

Tống Nghị lật xem văn kiện mật trên bàn, sau đó nhìn chằm chằm hai chữ Dự Châu, sắc mặt càng ngày càng lạnh.

Hơn chục người hộ tống hàng của tiêu cục Thuận Nguyên đã xảy ra chuyện, xác của bọn họ được phát hiện ở một sơn cốc thuộc Dự Châu. Đồng thời, lệnh bài và quân phục của đám tặc chưa kịp thiêu hủy, đều xuất phát từ quân đội của Phúc Vương Tây Bắc.

Thân phận của đám tặc này quá rõ ràng.

Vẻ mặt Tống Nghị ngày càng u ám.

Ra tay vào đúng lúc Hồ Mã Dung đang ở Tô Châu, đúng là hao tâm tổn trí. Tiếc là mọi thù hận của bọn chúng chỉ nhằm vào một mình hắn, nếu không mưu tính của người nọ đã thành công thật rồi.

Một khi Hồ Mã Dung chết ở địa bàn của hắn… không chỉ có Cửu Hoàng tử sẽ không bỏ qua cho hắn, mà e là hắn sẽ bị gán thêm vô số tội danh vô căn cứ.

Dự Châu… Xem ra có người không chờ nổi nữa rồi.

Phúc Lộc nhỏ giọng nói: “Tri phủ và Tri châu của Dự Châu đều đang chờ ở nha môn, xin muốn gặp Đại nhân.”

Tống Nghị nhanh chóng liếc qua nội dung trong văn kiện mật, sau đó từ từ gấp lại.

“Tới nói với bọn họ, gần đây bổn quan rất bận, thật sự không có thời gian để gặp. Nếu có oan tình, vậy chờ 10 ngày nữa, đợi đến lúc áp giải tặc tử lên kinh thì có thể cùng đến đó giải thích trước mặt Cửu Điện hạ.”

Phúc Lộc vội cúi thấp đầu.

Năm Phúc Vương tạo phản, là Cửu Điện hạ tự nguyện xin ra trận, toàn quyền phụ trách việc trấn áp và chỉ huy. Hiện giờ phản tặc ngóc đầu trở lại, tuy chỉ hơn mười người, nhưng cũng đủ làm Cửu Điện hạ muối mặt.

Nhớ đến cái tính khí thất thường của vị Cửu Điện hạ kia… Quan viên Dự Châu lo mà cầu phúc đi.

Tóm lại chuyện ở đó không ảnh hưởng gì đến hắn, huống chi hắn còn tự tay bắt được tên đầu sỏ. Dù không được khen lấy một câu, nhưng tuyệt đối sẽ không bị chỉ trích.

Hắn vứt văn kiện mật qua một bên.

“Đúng rồi, đã tìm được vị cao tăng kia chưa?”

Bình Luận (0)
Comment