Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 64

“Hồi bẩm Đại nhân, thiền sư Tịnh An hành tung bất định, đến nay chưa hạ nhân nào được phái đi tra ra tung tích. Có điều nghe nói đầu mùa xuân năm ngoái, từng có người nhìn thấy ông ấy xuất hiện ở Lương Châu, sau đó thì không thấy đâu nữa.”

Lương Châu.

Tống Nghị vu.ốt ve mũi tên nhỏ trong tay, còn đang cân nhắc.

Đầu mùa đông năm trước bên phía Tây Bắc của Lương Châu mới kết thúc chiến loạn, trước giờ vị cao tăng kia luôn không rõ tung tích, thế mà khi ấy lại tới Lương Châu làm gì? Siêu độ ư?

Tống Nghị lại cúi đầu nhìn mũi tên nhỏ trong tay, nghĩ có lẽ từ đợt mùa xuân ấy nàng cũng chạy loạn tới Tô Châu, bỗng dưng lại cảm thấy sao lại trùng hợp đến vậy.

Dòng chữ ở mặt sau của mũi tên nhỏ cũng khiến hắn nảy ra một vài suy đoán. Là hoa văn, thần chú, trích dẫn, hay là gì đó khác?

Tống Nghị nhìn chằm chằm hoa văn nhỏ xíu kia một hồi lâu cũng không ngẫm ra gì, chỉ đành bỏ cuộc, tạm gác chuyện mũi tên nhỏ qua một bên. Trải giấy Tuyên Thành ra, sai Phúc Lộc mài mực.

“Mười ngày sau ngươi phải đi theo Lương Tri phủ và Lưu Thống lĩnh áp giải phản tặc về kinh. Nếu trên đường thấy có gì đó khác thường thì có thể sử dụng lệnh bài của gia để điều động quan binh trong Lưỡng Giang. Nếu đã ra khỏi Lưỡng Giang thì phải cầm theo ấn tín của gia, đi tìm quan phủ địa phương trước.” Chấm mực, Tống Nghị vừa mau chóng viết thư, vừa trầm giọng dặn dò: “Phải cảnh giác cao độ cho gia, việc này không được phép xảy ra sơ suất gì.”

Phúc Lộc nghiêm người nhận lệnh.

“Còn nữa, sau khi mọi chuyện xong xuôi, ngươi hãy đến chùa Hoàng Giác ở kinh thành một chuyến. Tìm mấy vị thiền sư hỏi thăm một chút, xem bọn họ có biết cái mũi tên nhỏ này không.”

Phúc Lộc ngạc nhiên, đưa mắt nhìn hai mũi tên nhỏ bị gạt qua một bên theo bản năng. Tuy trong lòng thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn mau chóng tiếp lời.

Cuối cùng Tống Nghị cũng ngừng bút, sau đó nâng cổ tay đặt bút lên giá.

“Thêm nữa là hãy đến phủ Quốc công một chuyến. Gia nhớ Lý Thiện Trường có món đồ của phương Tây gọi là kính viễn vọng gì đó, ngươi đi mượn một lát rồi soi kỹ dòng hoa văn trên này, sau đó vẽ lại thật cẩn thận cho gia.”

Hôm đó, lúc Tống Nghị tới thì thấy Tô Khuynh đang dùng cơm trưa.

Vì hôm nay dậy sớm nên cũng dùng bữa sáng sớm hơn. Sau khi đi dạo trong sân một lúc thì nàng lại thấy hơi đói, vậy nên đành dùng cơm trưa sớm hơn nửa canh giờ, không ngờ lại bị Tống Nghị tìm đến rất đúng lúc.

Tô Khuynh làm như không thấy người tới, cúi đầu ăn một miếng sữa đặc chưng đường, sau đó lại múc một muỗng canh lá sen.

Tống Nghị cũng không giận, chỉ nhẹ giọng sai hạ nhân mang thêm bát đũa lên cho hắn, sau đó đi tới bên cạnh Tô Khuynh, kéo ghế ngồi xuống.

Phúc Lộc thấy Đại nhân muốn dùng bữa ở đây, một bên lệnh cho gã sai vặt đi dặn dò phòng bếp đặc biệt chuẩn bị vài món Đại nhân thích ăn, còn mình thì đi lấy mấy vò rượu ngon tới.

Một lúc sau, bọn hạ nhân đã mang chén đũa lên, sau đó lại lục tục bưng thêm rượu và thức ăn. Đợi sau khi xong xuôi, Tống Nghị phất tay, lệnh cho tất cả lui xuống.

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Tống Nghị nhấc đũa gắp một ít thịt chim bồ câu, thịt ngỗng kho cùng với vài món ăn mặn khác vào bát của nàng, sau đó lại xắn tay áo múc cho nàng một bát súp cá bạc Tây Hồ, nói: “Nếu muốn dưỡng cho mau lành bệnh thì đừng chỉ ăn mỗi món ngọt. Ăn nhiều loại thức ăn mới là phương pháp hiệu quả.”

Tô Khuynh nhìn bát súp cá bạc Tây Hồ trước mặt, nhận ra hắn vừa gắp thức ăn cho nàng thì trong lòng thoáng kinh ngạc, vô thức ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Tống Nghị cảm nhận được ánh mắt của nàng, cũng ngẩng đầu nhìn lại, vừa hay đụng phải ánh mắt thăm dò kia, tay cầm đũa bỗng khựng lại.

Tô Khuynh nhanh chóng dời tầm mắt, sau đó cúi đầu múc một muỗng súp cá bạc, ăn một cách từ tốn. Nếu hắn muốn hoà nhã nói chuyện, vậy thì nàng cũng chẳng cần phải chọc giận hắn làm gì, chỉ cần gắp thức ăn xung quanh thôi là được.

Tống Nghị tạm gác đũa, tiện tay cầm lấy bầu rượu rót cho mình một ly. Hắn nhìn nàng một lúc, rồi chợt bật cười: “Đừng trách gia không nhắc nhở ngươi, lâu rồi gia không được giải toả, bây giờ không thể nhịn được chút khiêu khích nào đâu. Nếu ngươi lại khiến gia bùng lên lửa giận, vậy thì đừng trách gia mặc kệ tất cả rồi ôm ngươi vào giường đấy.”

Tô Khuynh còn đang múc canh bỗng khựng người lại.

Tống Nghị thấy nàng buông chén đũa xuống, ngồi ngay ngắn bên cạnh với vẻ mặt lạnh lùng. Có lẽ dạo gần đây hắn đã quen với vẻ hờ hững của nàng nên cũng không bất mãn, ngược lại còn thấy hơi buồn cười: “Không thích nghe mấy lời như vậy à? Đúng là khó chiều. Nhưng sao ta thấy hôm nay ngươi thông minh ra phết nhỉ, miệng cứ như cái hũ nút ấy, sao không nói vài câu chống đối gia đi?”

Cuối cùng Tô Khuynh cũng không nhịn được nữa. Nàng nhìn hắn, lập tức lên tiếng: “Đại nhân quyền cao chức trọng, hẳn là chẳng thiếu giai nhân sà vào lòng đâu nhỉ. Chẳng lẽ Đại nhân không định nạp thêm vài giai nhân vào phủ để phủ đệ được muôn màu muôn vẻ hơn sao? Nếu không cả cái phủ Tổng đốc to như vậy mà cũng chỉ có một kẻ khó chiều này, vậy thì cũng khó coi quá rồi đấy.”

Nàng thật sự không hiểu, tiền bạc quyền lực thì hắn chẳng thiếu, vỗ tay một cái là mỹ nhân tự tới, cớ sao lại phải ghim chặt nàng suốt tận nửa năm cũng không thấy chán chứ? Chẳng lẽ hắn không muốn gì đó mới mẻ, thỉnh thoảng thay đổi chút khẩu vị ư?”

Tống Nghị đang uống rượu thì chợt khựng lại. Hắn tươi cười nhìn nàng: “Chẳng lẽ ngươi không sợ sau khi giai nhân vào phủ thì gia sẽ bỏ bê ngươi sao?”

Tô Khuynh mở miệng định tiếp lời, nhưng rồi lại mím môi, quay mặt đi không đáp.

Tống Nghị vẫn mỉm cười, nhưng bây giờ nụ cười ấy mang theo vẻ giận dữ.

“Các giai nhân khác dịu dàng kính cẩn nghe theo, đều là những đoá hoa đơn giản, không chừng còn hiểu phong tình hơn cái hũ nút khó hiểu như ngươi nhiều. So sánh hai bên thì thật sự chênh lệch quá lớn. Nếu nạp bọn họ vào phủ thì ngươi còn có cửa sao? Chẳng lẽ ngươi tưởng mình là quốc sắc thiên hương, còn gia thì phải kè kè bên cạnh ngươi mãi à?”

Dứt lời, hắn nắm cằm nàng rồi ép xoay mặt qua, nhìn nàng chằm chằm rồi cười nói: “Nói cho gia nghe, ngươi có sợ hay không?”

Tô Khuynh không trả lời.

Thấy thế thì Tống Nghị cũng chưa vội làm khó nàng, đành buông lỏng tay rồi cười khẩy: “Yên tâm, gia không phải là kẻ háo sắc thế đâu. Tạm thời đã đủ dùng rồi, gia đâu có kén chọn.”

Tô Khuynh quay mặt đi rồi hít một hơi, tự nhủ bản thân không cần phải tức giận.

Tống Nghị cũng không nhìn nàng, tự rót uống vài ly rượu rồi đặt cái ly thật mạnh lên bàn, đứng dậy rời đi.

Trong hậu viện của nha phủ Tô Châu, phu nhân Tri phủ Dự Châu, Mai thị cầm tay tiểu Mai thị, khóc lóc cầu xin: “Tam muội à, giờ tỷ phu của muội đang lâm vào tình cảnh rất nguy hiểm, xin muội hãy thỉnh cầu phu quân của muội, nhất định phải giúp chàng ấy một lần đi mà. Nếu không cả nhà tỷ sẽ xong đời mất… Dù sao chúng ta cũng là tỷ muội ruột thịt, muội không thể thấy chết mà không cứu được.”

Thấy đích tỷ tìm đến khóc lóc cầu xin, tiểu Mai thị khá là tự đắc. Nhớ lại cái dáng vẻ luôn tỏ ra cao quý của đích tỷ, đặc biệt là sau khi trở thành phu nhân Tri phủ thì lại càng khinh thường phu quân của nàng ta hơn, lúc nào nói chuyện với nàng ta cũng thể hiện rằng mình là kẻ bề trên, lấy đâu ra lúc thấp hèn như thế này chứ?

Tuy rất đắc ý, nhưng dù sao cũng là tỷ muội ruột, tiểu Mai thị không thể thấy chết mà không cứu. Có điều phu quân của nàng ta cũng thuộc dạng thấp cổ bé họng, quả thật là không thể giúp được gì.

Đại Mai thị thấy nàng ta như vậy thì bắt đầu nóng nảy: “Muội muội, việc này tỷ phu của muội thật sự bị oan, chàng ấy chẳng hề biết tên gian tặc kia trà trộn vào Dự Châu bằng cách nào cả. Không chừng là tên ác ôn nào dùng mưu hèn kế bẩn, âm thầm thông đồng với địch để hãm hại tỷ phu của muội cũng nên!”

“Nhưng mà, nhưng mà phu quân muội cũng chỉ là một Chủ bộ nho nhỏ…”

“Chức vị có nhỏ thì cũng là quan viên của phủ thành Tô Châu mà. Chẳng lẽ trước mặt Tống Đốc hiến không thể nói được vài câu nể mặt sao?”

Tiểu Mai thị khó xử: “Tỷ tỷ, đến cả tư cách vào phòng nghị sự của phủ Tổng đốc phu quân của muội cũng không có, làm sao mà gặp được Tống Đốc hiến Đại nhân chứ…”

Thấy đại Mai thị lộ ra vẻ mặt đau khổ, tiểu Mai thị nghiến răng nói: “Thôi, muội đi hỏi phu quân một chút vậy, biết đâu vẫn còn cách khác.”

Ánh mắt đại Mai thị lại sáng lên: “Muội muội, cả nhà tỷ đều dựa hết vào muội đấy. Chỉ cần Tống Đốc hiến chịu gặp phu quân một lần thôi, vậy thì chàng ấy đã được cứu rồi.”

Chủ bộ nha phủ Tô Châu đang hơi đau đầu.

Hắn cũng chỉ là một tên quan viên bé xíu xiu, thậm chí cấp bập cũng xếp cuối, sao mới sáng sớm đã bị giao trọng trách phải tìm Đốc hiến Đại nhân cầu tình vậy? Mà đâu biết rằng, đến cả cổng của phủ Tổng đốc hắn cũng chẳng thể đến gần.

Mấy hôm nay hắn thấy vị tỷ phu làm Tri phủ Dự Châu kia thì đều phải tránh mặt mà đi đường vòng, lo sợ cái chuyện không hay này sẽ lây sang mình. Chẳng phải vị Lương Tri phủ kia cũng không chịu giúp hắn ta đó sao, có thể thấy được sự việc này nghiêm trọng đến mức nào.

Có thể trốn tỷ phu của mình, thế nhưng lại không tránh được phu nhân, đúng là đau đầu.

Tiểu Mai thị khóc lóc: “Tướng công, dù sao cũng là thân thích, đâu thể thấy chết không cứu chứ… Vả lại, nếu cả nhà tỷ tỷ thật sự bị triều đình giáng tội, có khi còn liên luỵ đến cả chức quan của chàng nữa đấy.”

Lời này đã đụng trúng nỗi lo lắng trong lòng hắn, nhưng vẫn còn một nguyên nhân khác khiến hắn đau đầu.

“Đích tỷ của nàng đã đến cầu Tống phủ chưa?”

Tiểu Mai thị vội gật đầu: “Rồi, còn đến rất nhiều lần là đằng khác, nhưng đều bị từ chối không tiếp, nói là sức khoẻ lão thái thái đã yếu, gần đây không thể tiếp khách lạ.”

Chủ bộ nhìn nàng ta: “Thế đã đến tìm… bên hậu viện phủ Tổng đốc chưa?”

Tiểu Mai thị ngẩn người, một lúc lâu sau mới đáp: “Không phải Đốc hiến Đại nhân, không có thê thất sao?” Vừa buột miệng nói ra, nàng ta mới chợt nhớ, hậu viện phủ Tổng đốc có một tỳ thiếp mà Đốc hiến Đại nhân cực kỳ sủng ái. Lúc trước nàng ấy bị phản tặc đả thương khiến ngài ấy vô cùng giận dữ. Chẳng phải bàn đến kết cục của tên phản tặc kia, chỉ cần nhìn những lão đại phu trong y quán của phủ Tổng đốc là biết. Hình như suốt một dạo dài bọn họ đều phải đến phủ Tổng đốc, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến người ta say sưa thảo luận. Sự sủng ái của Đốc hiến Đại nhân dành cho vị tỳ nữ kia là vô cùng rõ ràng.

Tiểu Mai thị lập tức vui vẻ. Ừ ha, sao nàng ta lại không nghĩ tới nhỉ. Thổi gió bên gối rất hiệu quả, dễ dàng hơn mấy cách khác nhiều.

“Đúng rồi, nếu nàng thật sự gặp được cô ấy, vậy tuyệt đối đừng nói ra thân phận của mình.”

Câu này khiến tiểu Mai thị chợt kinh ngạc: “Sao lại thế?”

Chủ bộ thở dài. Nếu sớm biết tỳ nữ kia được Đốc hiến Đại nhân để mắt tới thì ngày đó nên chọn cách uyển chuyển hơn xíu, không thì dứt khoát thoái thác luôn cho rồi, sao lại cứ đâm đầu đóng vai kẻ ác làm gì chứ? Thế này có khác nào gây chuyện đắc tội người ta đâu.

Bình Luận (0)
Comment