Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 65

Sáng sớm hôm ấy, Tống Nghị vẫn cởi trần luyện quyền trong sân tập võ như mọi khi.

Lúc này một tên lính gác cổng vội vàng đi đến, thấy Đại nhân đang đánh quyền nên tất nhiên không dám quấy rầy, chỉ cẩn thận nói nhỏ bên tai Phúc Lộc vài câu.

Phúc Lộc nhíu mày, cảm thấy đám quan viên Dự Châu thật không biết điều. Nhưng hắn ta cũng không vội đuổi tên lính gác cổng kia đi, chỉ bảo gã đứng đợi ở đây, chờ hỏi ý Đại nhân đã rồi tính.

Kết thúc động tác cuối cùng, Tống Nghị chậm rãi thở hắt ra, sau đó đi xuống võ đài.

Phúc Lộc vội vàng đi lên đưa khăn.

Tống Nghị vừa lau mồ hôi vừa hỏi: “Có chuyện gì?”

Phúc Lộc nhanh chóng nói chuyện người nhà của quan viên Dự Châu mang lễ đến xin được bái kiến Hà Hương cô nương.

Động tác lau mồ hôi của Tống Nghị dừng lại, một lát sau, hắn tiếp tục cầm khăn lau cổ và cánh tay rồi ném cho Phúc Lộc.

Phúc Lộc vội bắt lấy. Thấy Đại nhân chưa nói câu nào mà đã đi ra, hắn ta liền đuổi theo, nhỏ giọng kiến nghị: “Đại nhân, có cần nô tài cho người đuổi đi không ạ?”

“Không cần.” Tống Nghị nói: “Dẫn bọn họ đến thẳng đó đi.”

Phúc Lộc ngạc nhiên đến há hốc mồm. Sau khi đáp lời thì vội ra lệnh cho tên lính gác kia đi mở cửa sau, dẫn người đến viện của Hà Hương cô nương.

Tô Khuynh đang ở trong viện tản bộ, thình lình nghe thấy tiếng động từ chỗ cửa viện, nghi ngờ đưa mắt qua thì thấy hộ vệ và một đoàn người lạ mặt đang đi vào trong này. Đi đầu là hai phụ nhân mặc y phục tơ lụa, phía sau là vài hạ nhân nâng hai rương gỗ lớn. Thấy bọn họ bước đi khá mất sức, hẳn là đồ bên trong rất nặng.

Hai vị phụ nhân tiến vào viện, vừa liếc mắt là thấy Tô Khuynh đang đứng trong sân. Hai người đều xuất thân từ gia đình giàu có, dĩ nhiên ánh mắt cũng rất tinh tường, nhìn bộ đồ quý giá trên người cô nương kia thì âm thầm suy đoán, chắc chắn vị này chính là người cần tìm.

Không dám nghĩ quá nhiều, đại Mai thị tươi cười nhìn Tô Khuynh, trông vừa thân thiết mà nịnh nọt: “Không biết ngài có phải là Hà Hương cô nương của phủ Đốc hiến Đại nhân không ạ?”

Tô Khuynh nhìn nàng ta với vẻ ngờ vực: “Đúng vậy. Không biết cô là…”

Đại Mai thị cẩn thận nói: “Ta là người nhà của Tri phủ Dự Châu, Mai thị.”

Tô Khuynh càng hoang mang. Người nhà của tri phủ Dự Châu tới đây làm gì?

Đại Mai thị thấy mình báo gia môn xong mà người kia không lập tức trở mặt đuổi người thì âm thầm thở phào một hơi. Thấy người nọ tỏ vẻ nghi hoặc thì cười nói: “Bên cạnh là muội muội ta, tiểu Mai thị. Có lẽ phu nhân không biết hoặc không nghe nói về hai tỷ muội bọn ta, nhưng bọn ta lại ngưỡng mộ danh tiếng của ngài đã lâu, rất muốn kết thân. Hôm nay vừa gặp, quả nhiên phong thái của ngài xuất sắc như lời đồn, ta…”

“Rốt cuộc hôm nay hai người tới là có chuyện gì, cứ nói thẳng ra đi.” Tô Khuynh nói.

Phúc Lộc bẩm báo chuyện bên viện của Tô Khuynh cho Tống Nghị.

Tống Nghị rời mắt khỏi tập hồ sơ, ngạc nhiên nói: “Nàng để bọn họ vào nhà sao?”

“Dạ phải thưa gia. Lúc mới nghe đại Mai thị nói rõ mục đích đến, Hà Hương cô nương có vẻ hơi giận, không đợi đại Mai thị kia nói hết đã hạ lệnh tiễn khách. Tiểu Mai thị thì cho rằng cô nương đang giận chó đánh mèo vì chuyện của phu quân nàng ta, cứ liên tục xin lỗi và cầu xin, hy vọng cô nương khoan dung độ lượng. Hà Hương cô nương sinh nghi bắt đầu hỏi chuyện, biết được phu quân của tiểu Mai thị chính là tên Chủ bộ đã từng có mâu thuẫn với mình.”

Nói đến đây, Phúc Lộc cũng cảm thấy hơi kỳ lạ: “Đến đây thì Hà Hương cô nương lập tức lạnh mặt, nhưng chỉ hời hợt nói hai câu với tiểu Mai thị mà không đuổi người nữa. Nô tài thật sự không hiểu nổi.”

“Nàng và tiểu Mai thị nói cái gì?”

Phúc Lộc vội đáp: “Hình như tiểu Mai thị nói muốn bồi thường cho Hà Hương cô nương. Còn nói chỉ cần cô nương chịu cầu tình giúp Tri phủ Dự Châu, cô nương muốn bồi thường cái gì nàng ta đều sẽ cố gắng đáp ứng. Sau đó Hà Hương cô nương cười mỉa mai nói, thứ nàng muốn thì e là bọn họ không cho nổi. Hình như còn nói mấy câu gì đó nữa, nhưng vì cô nương nói vừa nhỏ vừa nhanh nên những hạ nhân kia không nghe rõ, chỉ thấy cô nương nói xong thì lạnh lùng nhìn tiểu Mai thị một lúc rồi cho hai người đó vào nhà.”

Tống Nghị trầm ngâm một lát, lại hỏi: “Sau khi vào nhà thì bọn họ đã nói gì, có nghe được không?”

Phúc Lộc khó xử: “Vì Hà Hương cô nương vừa vào trong là cho đám hạ nhân lui xuống, bọn họ ở bên trong lại nói chuyện cực nhỏ nên không ai nghe được rốt cuộc bọn họ đã nói cái gì. Chỉ là khi tỷ muội Mai thị rời đi nhưng không mang theo rương gỗ về. Còn cô nương, cũng nhận rồi ạ.”

Tống Nghị hãy còn suy nghĩ chuyện ba người kia, đột nhiên nghe Phúc Lộc nói nàng nhận lễ, không khỏi ngạc nhiên nhướng mày. Sau đó hắn cười: “Gia vốn nghĩ, nàng là một khúc gỗ khó hiểu, nếu muốn nàng nếm thử mùi vị quyền quý còn cần thời gian dạy dỗ, ấy thế mà bây giờ đã thông suốt rồi sao?”

Nghe vậy, Phúc Lộc không khỏi cảm thấy quái quái. Không phải việc người trần mắt thịt theo đuổi phú quý quyền thế là chuyện thường tình sao? Có mấy ai kháng cự nổi đâu? Nhưng nghĩ đến việc người kia năm lần bảy lượt muốn trốn khỏi phủ Tổng đốc, hắn bỗng cảm thấy ngượng ngùng. Có lẽ người kia hơi chậm chạp ở phương diện này thật.

Bỏ hồ sơ qua một bên, Tống Nghị đứng dậy đi ra ngoài, tiếng bước chân vững vàng loáng thoáng lẫn theo vẻ thoải mái: “Đi, gia muốn nhìn xem, Tri phủ Dự Châu mang cái gì tới chuộc mạng của hắn.”

Hai rương gỗ lim to đặt ngay ngắn trong phòng, một rương là trang sức quý giá cùng vải vóc tơ lụa, rương còn lại là các loại dược liệu đắt đỏ như nhân sâm, sừng hươu.

Tống Nghị lật xem hai cây nhân sâm được đựng trong hộp ngọc, lại tùy ý quét mắt qua các dược liệu khác. Kích cỡ, chất lượng, tuổi của chúng đều là loại tốt, nhưng miễn cưỡng lắm mới được xếp vào hàng thượng hạng, chẳng phải thứ quá quý hiếm.

“Thành ý cũng bình thường.”

Tô Khuynh ngồi trước bàn, rũ mắt bóc hạt dưa, nghe vậy cũng không thèm ngẩng đầu.

Tống Nghị tiện tay đưa hộp nhân sâm cho Phúc Lộc, thoáng liếc qua rương trang sức bên cạnh, sau đó xoay người ngồi xuống đối diện Tô Khuynh, nheo mắt nhìn nàng.

“Mới có nhiêu đây đã đáng để ngươi mở miệng rồi ư?” Hắn thản nhiên hỏi.

Tô Khuynh bỏ miếng hạt dưa trắng bóc xuống cái đĩa ngọc hình bươm bướm, sau đó lại duỗi tay cầm lấy một hạt khác để bóc vỏ. Nàng vẫn không ngẩng đầu, chỉ hời hợt nói: “Lớn lên trong gia đình bình dân, đương nhiên mắt nhìn cũng nông cạn hơn một chút.”

Ý cười trên mặt Tống Nghị dần tan biến: “Nữ nhân của gia, dù mắt nhìn có thể cao đến tận Cửu Trùng Thiên cũng đủ tầm với, không cần phải hạ mình như vậy.” Tiếp đó hắn nghiêng mắt, trầm giọng ra lệnh: “Phúc Lộc.”

Phúc Lộc vội tiến lên nửa bước.

“Lập tức phái người ném hai cái rương này đến trước cửa nha phủ Tô Châu, sẵn tiện truyền lời cho Tri phủ Dự Châu, thủ đoạn còn non lắm, người ở phủ Tổng đốc không phải mèo chó, không phải chỉ tùy tiện mang hai ba món đồ tới là xong chuyện.”

Nhận ra dường như Đại nhân sắp nổi giận, Phúc Lộc giật thót, vội sai hạ nhân nhanh chóng sắp xếp lại rương gỗ, khiêng ra ngoài.

Tô Khuynh chỉ định nói kháy hắn một câu, không ngờ hắn lại nổi cáu. Động tác lột hạt dưa hơi khựng lại, sau đó vẫn lột nốt miếng hạt dưa trên tay bỏ vào đĩa bươm bướm.

“Nô tỳ chỉ thuận miệng nói vậy thôi, Đại nhân đâu cần phải để bụng.” Tô Khuynh đẩy đĩa ngọc đến chỗ hắn, nói: ” Xin Đại nhân bớt giận.”

Không ngờ đĩa hạt dưa này lại là lột cho hắn, Tống Nghị ngẩn ra, sắc mặt u ám cũng dịu đi rất nhiều: “Sao, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn cầu tình giúp bọn họ?”

Tô Khuynh nói: “Không hẳn là cầu tình, cùng lắm là phụ trách truyền lời thôi. Nhưng có vẻ như bây giờ Đại nhân đã biết rồi, nhiệm vụ của ta cũng coi như đã hoàn thành.”

Tống Nghị dời mắt từ đĩa hạt dưa lên mặt nàng, dường như đang rất khó hiểu: “Ngươi cứ giúp người ta như vậy à?”

Tô Khuynh ngừng một lát rồi nói: “Không bỏ đá xuống giếng là đã tốt bụng lắm rồi.”

Tống Nghị phá lên cười, có vẻ như khá sung sướng. Đẩy lại đĩa hạt dưa tới trước mặt nàng, Tống Nghị đứng lên, nhướng mày cười: “Gia thưởng cho ngươi.”

Tô Khuynh thấy hắn định xoay người đi thì hơi chần chừ: “Đại nhân, vậy ta có thể giữ lại hai cây nhân sâm kia không?” Chờ hắn quay mặt lại, nàng mới nói tiếp: “Ta cảm thấy dùng để bồi bổ cơ thể cũng ổn đấy.”

Tống Nghị nhìn nàng, không nói gì.

“Với cả, ta thấy bộ trang sức phỉ thúy kia cũng khá đẹp.”

Tống Nghị nhìn nàng, đột nhiên bật cười

“Phúc Lộc, khiêng đồ vào đi. Ngươi chỉ cần đến nha phủ truyền lời là được.”

Phúc Lộc vội đi làm.

Trước khi đi, Tống Nghị nhìn Tô Khuynh đầy ẩn ý: “Thế này không phải là thổi gió bên gối đâu, để mấy hôm nữa gia sẽ dạy ngươi.” Dứt lời, hắn mỉm cười rời đi.

Sau khi Tống Nghị đi rồi, Tô Khuynh hãy còn ngồi yên ở trước bàn.

Nàng cảm thấy, nàng dường như đã tìm được cách sống chung với Tống Nghị rồi.

Cứng rắn chống đối là quyết định không sáng suốt. Nếu lúc trước nàng sớm nhận ra điều đó, thì bây giờ nàng đã cao chạy xa bay rồi.

Chủ bộ cảm thấy hình như bản thân đang tự mua dây buộc mình mất rồi. Hắn định đến báo cho Chế hiến Đại nhân, nhưng nghe phu nhân mình kể lại thì hắn đã từ bỏ ý định.

“Hà Hương cô nương kia nói, nếu chàng dám trở mặt mật báo, Chế hiến Đại nhân nhất định sẽ giận cô ấy vì dám gạt Đại nhân làm chuyện riêng. Nhưng cũng chỉ là nhất thời thôi, sau đó thì sao? Đợi Chế hiến Đại nhân quên mất chuyện này, đó sẽ là lúc cô ấy điên cuồng trả thù chàng đấy. Cô ấy bảo chàng hãy suy nghĩ cho cẩn thận, mấy chuyện nhờ chàng làm cũng chẳng khó khăn gì, chỉ cần âm thầm làm, đừng để bất kì ai phát hiện là được.”

Chủ bộ khoanh tay đi qua đi lại trong phòng. Không phải là chuyện đó.

“Chẳng phải chỉ là một tờ giấy thông hành để trống và lương tịch đã in con dấu thôi sao…”

Chủ bộ tiến lên bịt miệng nàng ta lại: “Nàng nói tiếp đi, nói to lên, để toàn bộ người trên phố đều nghe thấy thì càng tốt.”

Tiểu Mai thị chớp mắt ý bảo nàng ta không nói nữa.

Chủ bộ buông tay, liên tục thử dài. Một phụ nhân đang sống êm đẹp trong hậu viện, đang không lại cần giấy thông hành với lương tịch làm cái gì? Nghĩ đến thôi hắn đã đau cả đầu.

Tiểu Mai thị thấy hắn còn do dự, thế là sốt ruột dậm chân: “Chuyện này có gì khó đâu, chàng làm một tí là xong ngay còn gì… Cô ấy cũng đã bảo đảm sẽ không nói với ai. Chỉ cần cả nhà chúng ta giữ kín miệng thì ai mà biết được chứ?”

Cuối cùng Chủ bộ cũng chịu thua: “Thôi vậy, nhưng nàng nhớ cảnh báo đích tỷ, nhất định phải giữ bí mật đấy.”

“Đương nhiên rồi.” Tiểu Mai thị vui vẻ ra mặt.

Bình Luận (0)
Comment