Nháy mắt đã đến ngày áp giải phản tặc vào kinh.
Sau khi Lương Tri phủ và Lưu Thống lĩnh hành lễ từ biệt Chế hiến Đại nhân thì dẫn đầu 500 binh sĩ tinh nhuệ lên thuyền, vẻ mặt nghiêm túc. Lần áp giải này rất quan trọng, không được phép có bất kì sai lầm nào.
Phúc Lộc cũng hành lễ với Đại nhân nhà mình rồi lên thuyền.
Quan viên Dự Châu cũng từ biệt với Tống Chế hiến, nhất là Tri phủ Dự Châu kia, y bái tận hai lần, trên mặt cũng lộ vẻ xúc động đến suýt rớt nước mắt.
Đến khi tất cả mọi người đã lên thuyền, tiếng hô ra lệnh vang lên, thuyền lớn nhổ neo ra khơi, chầm chậm lướt trên mặt nước rời khỏi phủ thành Tô Châu.
Đến khi những bóng người trên bờ trở thành những điểm li ti không nhìn thấy được nữa, Tri phủ Dự Châu từ từ mới thu lại vẻ cảm kích, không biết tại sao lại thở dài một hơi.
Y đúng là không ngờ, phu nhân y đánh bậy đánh bạ mà cũng giúp y tìm được hy vọng từ phủ Tổng đốc.
Ngày ấy khi phủ Tổng đốc sai người đến truyền tin, y mới biết phu nhân mình đã làm chuyện ngu xuẩn, nhưng khi thấy cách này có hiệu quả thì lại vừa mừng vừa sợ, lập tức bán hơn phân nửa của cải trong nhà không chút do dự, còn lệnh người ra roi thúc ngựa khắp nơi tìm về vài món kỳ trân dị bảo, tìm được món nào hay món đấy rồi đưa đến hậu viện phủ Tổng đốc.
Tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân, đừng nói là mất đi phân nửa gia sản, dù có phải nợ ngập đầu mà vẫn giữ được cái chức này, tất cả đều đáng giá.
Cuối cùng, ngay trước đêm y đi, Tống Chế hiến đã phái người đến chuyển lời với y.
Tuy chỉ có mấy câu ngắn ngủi, nhưng người thông minh không cần phải nghe giải thích cặn kẽ, nhiêu đó cũng đủ để y đoán được điểm mấu chốt, cũng đủ cứu y khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Đương nhiên, y cũng không phải kẻ hồ đồ, cũng hiểu rõ dự tính của Tống Chế hiến. Hắn muốn dùng y như một cây giáo để trừ khử những kẻ không cùng chiến tuyến. Tính ra chuyến đi lần này cũng khá nguy hiểm.
Tri phủ Dự Châu lấy lại bình tĩnh. Nhưng biết làm sao nữa đây? Suy cho đây cũng là đường sống suy nhất của y, chỉ cần có hy vọng, y đương nhiên phải mạo hiểm mạng sống.
Huống chi vị Hàn Quốc công ở Dự Châu kia hay ỷ vào việc tổ tiên có công với Hoàng thất, xưa nay vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng với mệnh lệnh của quan phủ, quả thật rất phiền phức.
Trong khi Tri phủ Dự Châu đang mải suy nghĩ thì thủ hạ là Tri châu Dự Châu từ xa đi tới. Thấy thế thì y lập tức xoay người trở vào khoang thuyền.
Y không đề cập với tên thuộc hạ này chuyện nhờ cậy phủ Tổng đốc. Thứ nhất là y có hiềm khích với tên này từ lâu, thứ hai là vì lần này Dự Châu xảy ra chuyện, phải có người đứng ra chịu trách nhiệm.
Nghĩ vậy, Tri phủ Dự Châu lại nhớ tới nguyên do sở dĩ chuyện lần này thành công hoàn toàn dựa vào sức của cậu em rể làm Chủ bộ kia của y.
Mặc dù y đã thất hứa mà bẩm báo lại nội tình cho bên phủ Tổng đốc. Đúng là chuyện này có hơi bất nghĩa, nhưng để lấy lòng Tống Chế hiến, sao y có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ?
Huống chi việc lừa gạt quan trên là điều cấm kỵ. Nếu không bị lộ thì may, lỡ có xảy ra sai sót rồi bị tra rõ ngọn ngành, vậy thì chẳng kẻ nào thoát được. Y làm vậy chính là đang giúp hắn ta.
—
Tô Khuynh cảm thấy hôm nay tâm trạng của Tống Nghị không được tốt cho lắm. Tuy trên mặt không biểu hiện gì, nhưng cả người hắn lại toả ra luồng không khí u ám lạnh lẽo.
Nàng rũ mắt gắp đồ ăn, trong lòng thầm cân nhắc, cũng không chắc có phải như nàng nghĩ không.
Tống Nghị gắp một miếng thức ăn đã nguội, vừa đưa tới miệng lại bỏ xuống, sau đó liếc qua chỗ Tô Khuynh.
Hắn trầm giọng ra lệnh: “Lại đây, gắp thức ăn cho gia.”
Tay cầm đũa của Tô khuynh chợt khựng lại , sau đó ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn lạnh lùng nhìn lại nàng: “Ngươi có thấy nô tỳ nhà nào lại ngồi ăn chung với chủ tử không? Cũng nên đặt ra quy củ cho ngươi rồi.”
Đang kiếm chuyện thì có. Tô Khuynh quay mặt qua, từ từ gác đũa ngọc xuống, sau đó móc khăn gấm ra, cẩn thận lau khóe môi, rồi lau tay.
“Đại nhân nói phải, để nô tỳ hầu hạ ngài dùng bữa.” Tô Khuynh từ tốn nói.
Dứt lời, nàng chậm rãi đứng lên, cúi người bưng lên đĩa đồ nguội hắn vừa gắp vào chén, sau đó vòng qua bên cạnh hắn, đổ hết cả đĩa vào chén cơm của hắn.
Nàng nhìn hắn, cười hỏi: “Đại nhân thấy đủ chưa?”
Tống Nghị nhìn chăm chăm chén cơm đầy ắp đồ ăn đang sắp sửa tràn ra ngoài.
Tô Khuynh lại cười ngâm ngâm bưng lên một đĩa đồ nóng khác, định dùng trò cũ thì Tống Nghị đã nhanh chóng bắt lấy cổ tay nàng, ngẩng phắt đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi lại bắt đầu nổi điên đấy à? Do gia nuông chiều ngươi quá rồi đúng không!”
Tô Khuynh vẫn tươi cười: “Không phải Đại nhân đã nói, làm nữ nhân của ngài, nhất định mắt nhìn phải thật cao, kiêu căng đến mức nào cũng được sao?”
Không hiểu vì sao, Tống Nghị lại đột nhiên cảm thấy cơn giận đã dịu xuống. Nhưng vẫn hừ lạnh: “Gia nói câu cuối cùng hồi nào? Thế mà ngươi còn dám tự bào chữa.” Nói rồi buông lỏng tay, lấy đi cái đĩa thức ăn trong tay nàng đặt mạnh xuống bàn, lạnh giọng sai hạ nhân lên đây thu dọn.
Tô Khuynh vừa xoa xoa cổ tay vừa định ngồi xuống chỗ đối diện, ai ngờ mới xoay người đã bị hắn nắm lấy eo, ôm chặt vào lòng.
“Ngươi không có gì để nói với gia à?”
Nghe hắn hỏi vậy, suy đoán trong lòng Tô Khuynh càng thêm chắc chắc. Dù sao nàng cũng chẳng trông cậy quá nhiều vào tên cẩu quan Chủ bộ kia có thể uy tín đến đâu. Hắn ta biết giữ bí mật thì càng tốt, tố giác cũng không sao, chỉ cần có đồ đến tay là được.
Tô Khuynh thu lại ý cười, hờ hững đáp: “Không phải Đại nhân biết hết rồi à, còn hỏi nữa làm gì?”
Không ngờ nàng sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy, Tống Nghị có hơi ngạc nhiên. Thấy nàng chẳng lo lắng sốt ruột gì, hắn tiếp tục chất vấn: “Ngươi muốn lương tịch với giấy thông hành làm cái gì?”
Tô Khuynh lạnh lùng nói: “Cẩu quan nợ ta, giờ có cơ hội đương nhiên phải bắt hắn hoàn trả gấp đôi.”
Tống Nghị nhíu mày, chẳng hiểu sao nghe được nàng gọi kẻ khác là cẩu quan thì lại thấy khó chịu.
Đè nén cảm xúc khác thường trong lòng, hắn nhìn chằm chằm nàng: “Thế sao, vậy ngươi dùng giấy thông hành làm gì?”
Tô Khuynh rũ mắt, cúi đầu nghịch móng tay, mím môi không nói.
Tống Nghị không buông tha: “Dùng làm gì? Nói.”
“Tất nhiên là…” Tô Khuynh đột nhiên ngẩng đầu lên cười với hắn, nói nửa thật nửa giả: “Để trốn rồi.”
Tống Nghị vẫn nhìn chằm chằm nàng bằng khuôn mặt vô cảm.
Tô Khuynh từ từ thu lại ý cười, lại rũ mắt xuống.
“Chung quy Đại nhân… cũng phải cưới vợ mà. Đại nhân cũng biết cái tính ương bướng này của nô tỳ, e là sau này sẽ khiến chủ mẫu chướng mắt. Cho nên nô tỳ nghĩ, nếu thực sự có ngày bị bán đi, vậy thì vẫn có thể giữ lại đường lui cho mình.” Tô Khuynh hỏi: “Như vậy không được sao, Đại nhân?”
Tống Nghị đột nhiên cảm thấy ở ngực có một ngọn lửa vô danh đang thiêu đốt hắn, không rõ lý do, cũng không thể nào trút ra, làm hắn thấy bực bội một cách khó hiểu.
Hắn cười khẩy: “Thì ra ngươi cũng hiểu bản thân ra phết nhỉ. Nếu đã biết tính mình khó ưa, vậy tại sao lại không thay đổi?”
“Bởi vì Đại nhân thích mà.” Tô Khuynh nói.
Tống Nghị hơi giật mình.
Tô Khuynh cười: “Không phải Đại nhân thích cái tính vừa ngang ngạnh vừa cứng đầu này của nô tỳ à? Nếu không bên ngoài có nhiều mỹ nhân ngoan ngoãn phục tùng như vậy sao Đại nhân lại chọn trúng nô tỳ? Có thể thấy, Đại nhân thích cái tính này của nô tỳ.”
Sau khi trở lại phòng nghị sự, Tống Nghị cầm hồ sơ nhìn một lúc, rồi bắt đầu thất thần.
Hắn lại nghĩ đến lời của nô tỳ kia. Chẳng lẽ hắn thật sự thích nữ nhân vừa ngang ngạnh vừa cứng đầu ư? Ngẫm lại, hình như không hẳn vậy.
Mà gần một năm rồi, dù nàng càng ngày càng ương bướng ngang ngược, nhưng hắn vẫn không mất đi hứng thú…
Ánh mắt Tống Nghị cứng lại.
Giờ hắn mới ý thức được, nàng đã vào trong phủ hắn được gần một năm rồi. Mà một năm qua, hậu viện của hắn trừ nàng thì không còn nữ nhân nào khác.
Mà hắn, cũng không chạm vào bất kỳ nữ nhân nào nữa.
Nhíu mày, Tống Nghị chợt thấy hơi bực bội.
Hắn ném hồ sơ, đứng dậy đi qua đi lại trong phòng nghị sự. Nghĩ đến những việc của mình và nàng trong một năm qua, tuy hắn vẫn luôn ra sức thuần hoá cái tính ngỗ nghịch của nàng, nhưng cuối cùng lại thành ra quá để ý tới nàng.
Đi dạo một lúc, Tống Nghị lại ngồi xuống trước bàn. Có vẻ như hắn đã nghĩ thông rồi, trong lòng cũng bình tĩnh lại.
Thôi, nàng cũng không thể gây ra sóng to gió lớn gì, yêu thích rồi dung túng nàng một chút thì có ảnh hưởng gì đâu? Chờ sau này hắn cưới chính thê, biết chừng mực hơn là được.
—
Nửa tháng sau là mùa đông khắc nghiệt. Đoàn người áp giải phản tặc nhập kinh cũng đã trở về, cùng về còn có Đô Sát viện (*), lần này là phụng mệnh tới Dự Châu điều tra vụ án phản tặc.
(*) Đô Sát viện: là cơ quan tối cao, có trọng trách thay mặt vua giám sát mọi hoạt động của quan lại các cấp, giám sát việc thi hành luật pháp và thực hiện nghiêm chỉnh các quy tắc triều đình ban hành từ trung ương đến địa phương.
Tống Nghị đã ra bến tàu trước để nghênh đón, sau khi chào hỏi Hữu Đô Ngự sử (*), hắn dẫn ông ta vào phủ Tổng đốc mở tiệc chiêu đãi. Vì thời gian tra án có hạn nên xong tiệc là Hữu Đô Ngự sử đi ngay, Tống Nghị liền phái một đội quân tinh nhuệ đi theo hộ tống.
(*) Hữu Đô Ngự sử: người đứng đầu Đô Sát viện, tương đương với chức Thượng thư (người đứng đầu các bộ, tương đương bộ trưởng hiện nay)
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Tống Nghị mới gọi Phúc Lộc tới phòng nghị sự, dò hỏi tình hình vào kinh lần này.
Phúc Lộc báo cáo tường tận những chuyện liên quan đến lần vào kinh này.
Tống Nghị gật đầu, tóm lại mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của hắn.
Lúc này Phúc Lộc móc trong ngực ra một văn kiện mật, cẩn thận đưa tới: “Đại nhân, Vu Công công trong cung có nhờ nô tài chuyển cái này cho ngài.”
Tống Nghị nghiêm mặt, bóc lớp sáp dán bên ngoài, rút ra một tờ giấy cuộn tròn ở trong. Sau khi lướt đọc lướt qua thì chợt biến sắc, lập tức bảo Phúc Lộc đốt đi.
E là đương kim Thánh Thượng không cầm cự nổi nửa năm nữa. Bảo sao phía Cửu Hoàng tử đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch thường xuyên hơn.
Tống Nghị cau mày hỏi: “Cửu Hoàng tử có thăm dò gì không?”
Phúc Lộc thấp giọng trả lời: “Nô tài đang định bẩm với Đại nhân đây ạ. Ngoại trừ dò hỏi vài câu về chính sự ở Lưỡng Giang, Cửu Hoàng tử còn hỏi Đại tiểu thư nhà ta có hôn phối chưa…”
Sắc mặt Tống Nghị trở nên khó coi.
“Nô tài cảm thấy câu này không ổn lắm, nên không dám nói quá rõ, chỉ nói lão thái thái trong nhà đã chọn được người, đang bàn bạc.”
Tống Nghị trầm giọng nói: “Ngươi lập tức đến phủ báo với lão thái thái, hôn sự của Bảo Châu đã được quyết định vào năm trước, mau chọn ngày để Lương phủ tới đón dâu. Trong vòng hai tháng sau, cần phải hoàn thành trước khi Lương Giản Văn vào kinh đi thi, nhanh chóng bổ sung ngũ lễ (*).
(*) Ngũ lễ: gồm cát lễ (tế tự trong họ), gia lễ (cưới hỏi), tân lễ (tiếp đón khách), quân lễ (lễ nghi quân sự), hung lễ (trong tang lễ)
Phúc Lộc biết e là hôn sự của Đại tiểu thư phải được làm gấp, cũng vì không còn cách nào khác. Ngộ nhỡ một ngày nào đó Cửu Hoàng tử nóng đầu muốn nạp tiểu thư bọn họ làm Trắc phi thì toi.
Mà vì sao lại là Trắc phi… Bởi vì Cửu hoàng tử đã có Chính phi.
Trước khi Phúc Lộc rời đi, lại vội vàng báo cáo thêm một chuyện nữa: “Gia, Đoan Quốc công nói kính viễn vọng của ngài ấy bị người ta mượn rồi, phải một tháng sau mới lấy về được. Ngài ấy bảo nô tài để mũi tên ở lại, chờ sau này sẽ dùng kính viễn vọng soi rồi vẽ vào giấy gửi về đây. Nô tài thấy Đoan Quốc công không phải người ngoài nên đã đồng ý.”
Tống Nghị hoàn hồn, nghe xong cũng không có ý kiến gì.
Phúc Lộc lại nói: “Nô tài cũng đến chùa Hoàng Giác nhờ mấy thiền sư xem thử, bọn họ đều nhất trí cho rằng đây là miếng xá lợi của vị cao tăng đã đắc đạo nào đó, còn nhất quyết muốn giữ mũi tên để lại trong chùa của bọn họ. Nếu không phải có Đoan Quốc công ra mắt, e là mũi tên này đã bị bọn họ cướp đi rồi.”
Tống Nghị cười mỉa: “Ỷ vào chút ban ơn, mấy năm gần đây đám hòa thượng trong chùa Hoàng Giác ngày càng ngông cuồng ngang ngược. Mà bọn họ có nói miếng xá lợi này có tác dụng gì không?”
Phúc Lộc ngập ngừng: “Bọn họ nói là để trừ tà.”
Vậy không phải tà vật.
Lòng Tống Nghị dịu xuống, sau đó lại hỏi: “Còn nói gì nữa không, kiểu như có thể khiến một người thay đổi tính cách, hoặc là… biến thành một người hoàn toàn khác?”
Phúc Lộc lắc đầu: “Dạ không ạ. Đúng rồi Đại nhân, hình như còn nói là có thể định hồn.”