Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 67

Tô Khuynh cảm thấy chắc là não của Tống Nghị bị hỏng mất rồi. Hai ngày trước thì dẫn một nhà sư đến, hết xem tướng rồi lại niệm kinh cho nàng, cuối cùng còn treo một chuỗi tràng hạt dưới mái hiên nhà. Thế kia thì cũng tạm chấp nhận được. Nhưng quái lạ là hôm qua hắn còn dẫn thêm hai đạo sĩ tới, điên điên khùng khùng chạy quanh phòng nàng, lại còn bận rộn dán một đống bùa trong phòng.

Nàng thật sự rất muốn sai người gỡ hết mấy tấm bùa kia xuống xé nát, nhưng quay đầu thấy vẻ mặt bất thiện và ánh mắt u ám mang theo ý cảnh cáo của Tống Nghị thì nhận ra hắn thật sự nghiêm túc. Định dùng chuyện này để mỉa mai hắn, nhưng nghĩ trái nghĩ phải cảm thấy không cần thiết, nên lại thôi.

Một thời gian sau đó, hình như hắn lại bắt đầu bận rộn, năm sáu ngày mới tới là chuyện thường. Loáng thoáng nghe hạ nhân trong viện bàn tán, hình như là Bảo Châu tiểu thư ở Tống phủ bắt đầu nghị hôn.

Qua lễ Lạp Bát (*), Tô Châu có tuyết rơi, những ngày sau đó thời tiết ngày một lạnh hơn.

(*) Lễ Lạp Bát: vào ngày mùng 8 tháng Chạp âm lịch, là ngày lễ khởi đầu của Tết Nguyên đán ở Trung Quốc, ngoài ra còn gọi là lễ Đức Phật thành đạo. Vào ngày này người ta thường ăn cháo Lạp Bát (hay cháo Phật).

Tô Khuynh sợ lạnh, từ sau khi trời đổ tuyết thì nàng không đi bộ trong sân nữa mà cầm lò sưởi tay, ngày nào cũng chỉ đi qua đi lại trước sảnh.

Sau hơn một tháng tĩnh dưỡng, cơ thể nàng đã sắp bình phục hắn rồi, bây giờ đi tản bộ cũng không cần người khác đỡ nữa. Tuy mỗi lần không thể đi quá lâu, nhưng cũng tốt hơn đợt trước vừa đi vừa thở hổn hển. Vết thương bị trúng tên trên ngực đã bong vảy, để lại một vết sẹo dài nửa tấc, trừ việc thi thoảng sẽ đau thì không còn gì đáng ngại.

Tô Khuynh thầm nghĩ, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tầm hai đến ba tháng nữa thì nàng có thể hoạt động nhanh nhẹn rồi.

Hôm đó, khi Tô Khuynh đang đi bộ trong đại sảnh thì Thái Ngọc chạy tới, nói vị Nguyệt di nương đến, đang bị bọn hạ nhân chặn ngoài cổng.

“Cô ấy có nói đến chỗ ta làm gì không?”

Thải Ngọc lắc đầu: “Không ạ, chỉ đứng im ngoài cổng, chẳng nói câu nào.”

Tô Khuynh thầm suy đoán, dựa theo cái tính không phải tự nhiên mà đến gõ cửa lúc trước của Nguyệt di nương, chắc là lần này đến lại có chuyện muốn nhờ.

“Để cô ấy vào đi.” Tô Khuynh nói.

Dù sao Nguyệt Nga cũng từng sống ở kinh thành mấy năm, nhất định nắm bắt được nhiều tin tức ở triều đại này nhiều hơn. Lần này Nguyệt Nga kia muốn nhờ chuyện hay có chủ đích gì cũng được, nàng không để ý lắm, bởi nàng cũng muốn moi vài tin hữu dụng từ Nguyệt Nga.

Lúc Nguyệt Nga đi vào, Tô Khuynh suýt nữa đã không nhận ra nàng ta.

Trong ấn tượng của nàng, Nguyệt Nga là một nữ nhân yêu kiều, khá kiêu ngạo và thẳng thắn. Nhưng cái người trước mặt lại có dáng vẻ gầy gò suy sụp, đôi mắt trống rỗng lộ vẻ mệt mỏi, hoàn toàn không thấy bóng dáng của trước đây.

Nguyệt Nga vào trong rồi cũng không nói lời nào, sau khi ngồi xuống thì thất thần nhìn chăm chăm vào một chỗ. Cho đến khi Thái Ngọc tiến tới rót trà, nàng ta mới từ từ cầm chén lên uống, sau đó thì lại ngơ ngẩn nhìn vào một điểm vô định.

Tô Khuynh vốn định nói mấy câu khách sáo, nhưng thấy nàng ta như vậy thì cũng không mạo muội mở miệng.

Nguyệt Nga chỉ ngồi đây khoảng mười lăm phút là đứng dậy rời đi, từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói chuyện hay giải thích. Tô Khuynh cũng không biết rốt cuộc mục đích của nàng ta là gì.

Chờ Nguyệt Nga rời đi, Tô Khuynh mới hỏi Thái Ngọc Thái Hà xem hai vị di nương đã xảy ra chuyện gì.

Hai người ậm ờ không chịu nói.

Tô Khuynh nhớ lại mấy tháng trước Nguyệt Nga từng tới xin thuốc tránh thai, trong lòng đã có vài suy đoán, bèn thăm dò: “Vân di nương xảy ra chuyện rồi à?”

Hai người ngây ra, sau đó Thái Ngọc khó xử nói: “Cô nương… Phúc quản gia không cho bọn nô tỳ nói bậy…”

Tô Khuynh nói: “Không sao, ta cũng đâu phải kẻ thích nói linh tinh, các ngươi cứ kể cho ta nghe đi.”

Lúc này Thái Ngọc mới ấp a ấp úng nói cho nàng. Mấy tháng trước Vân di nương đã bị Đại nhân tặng cho người khác.

Tô Khuynh giật mình: “Tặng cho người khác?”

Thải Ngọc nhỏ giọng nói: “Lúc đó cô nương còn đang hôn mê, nghe nói là một trong hai vị khách quý ở khách viện, có quen biết Vân di nương từ trước. Rồi có một ngày… bị Đại nhân bắt tại trận… Sau đó Đại nhân tặng Vân di nương cho ngài ấy luôn.”

Tô Khuynh càng giật mình, Tống Nghị thực sự hào phóng đến vậy ư?

Trưa hôm sau Nguyệt Nga lại tới, vẫn ngồi ngẩn ngơ không nói một lời. Uống xong một chén trà thì đứng dậy rời đi với vẻ mặt thất thần. Tô Khuynh cảm thấy nàng ta hệt như cái xác không hồn.

Mấy ngày liền, trưa nào Nguyệt Nga cũng đến. Tô Khuynh không đuổi người, cũng không hỏi han gì, nàng ta tới thì sai người dâng trà, nàng ta đi cũng không ra tiễn.

Cho đến ngày thứ mười.

Lần này Nguyệt Nga không tới uống trà, mà bình tĩnh kể cho Tô Khuynh nghe chuyện của nàng ta và Vân Thư.

“Từ nhỏ ta với cô ấy đã không hợp nhau. Cô ấy không thích cái tính hiếu thắng của ta, còn ta thì ghét dáng vẻ giả vờ thanh cao của cô ấy. Sau đó, hai nhà chúng ta đều bị kết tội, ta với cô ấy bị bán vào Giáo phường ty (*).”

(*) Giáo phường ty: nơi luyện dạy múa hát, ca kịch dưới thời phong kiến.

“E là cô không tưởng tượng được cuộc sống trong đó là như thế nào đâu. Bọn ta đã phải vật lộn, chịu đủ dày vò, nhưng bọn ta vẫn cố gắng chịu đựng mà sống. Sau này may mắn được vào phủ Tả tướng, còn được Tả tướng nhận làm nghĩa nữ, cuối cùng những ngày tháng khổ sở của bọn ta cũng được chấm dứt.”

“Nhưng cô ấy cũng biết cách làm ta bất ngờ đấy. Chẳng khó để nhìn ra ý định của Tướng gia, chắc chắn sau này ngài ấy sẽ tặng bọn ta cho người khác. Ấy thế mà cô áy lại lén lút tư thông với Tam thiếu gia trong phủ, chẳng lẽ còn chờ mong Tam gia sẽ cho cô ấy một lời giải thích sao?”

“Sau khi Đại tiểu thư Tướng phủ sang Hung Nô hòa thân, Tướng gia bồi dưỡng bọn ta mấy năm rồi tặng cho Tống Đại nhân.”

Nói đến đây, Nguyệt Nga giương mắt nhìn Tô Khuynh, đột nhiên hỏi: “Cô biết cô ta chứ? Đại tiểu thư Vương Loan nhà Tả tướng, không, giờ là Vương Phượng Loan rồi. Đại nhân có từng nhắc đến với cô không?”

Tô Khuynh vu.ốt ve chén trà rồi nhớ lại đôi chút. Hình như nàng còn chút ấn tượng với câu của Nguyệt Nga, đó là lúc nàng vừa vào Tống phủ, nghe Liễu ma ma kể. Hình như tiểu thư phủ Tả tướng và Tống Nghị suýt nữa đã bàn chuyện cưới hỏi. Chẳng qua tám năm trước tiểu thư phủ Tả tướng kia đột nhiên phụng chỉ hòa thân, hôn sự không thành. Có lẽ cũng vì lý do này mà ngần ấy năm qua Tống Nghị vẫn chưa hề cưới vợ.

“Chắc là không nhỉ.” Nguyệt Nga quan sát Tô Khuynh, giọng điệu như đang nhận xét: “Giờ ta mới phát hiện, thật ra cô và cô ta khá giống nhau.”

Tô Khuynh đang mải suy nghĩ, thình lình nghe Nguyệt Nga nói vậy thì lập tức ngẩng đầu lên.

Nguyệt Nga nói: “Đừng nhìn ta như vậy, ta nói dối cô cũng có được cái ích lợi gì đâu. Tuy diện mạo hai người khác nhưng lại có cái khí chất khá giống nhau. Sự kiêu ngạo kia đã có sẵn từ trong xương cốt, khác hẳn những nữ tử đương thời.”

Suy nghĩ của Tô Khuynh xoay chuyển rất nhanh, hóa ra đây chính là lý do cho việc ngày đó nàng bị Tống Nghị nhìn trúng sao?

“Nhưng cũng chỉ giống mỗi điểm đó thôi, tóm lại hai người vẫn khác biệt.” Nguyệt Nga chậm rãi nói: “Trái tim của cô sạch sẽ hơn cô ta.”

Nói xong, không đợi Tô Khuynh phản ứng, nàng ta lại tự chìm đắm trong hồi ức của bản thân.

“Ta cho rằng ba năm qua Vân Thư ngốc nghếch kia đã biết nhìn nhận sự tình hơn chút. Nhưng không ngờ rằng khi Tam gia xuất hiện, cô ấy lại bắt đầu làm bậy. Sau khi bị Đại nhân bắt tại trận, không biết cô ấy lấy can đảm ở đâu ra để mà chắn trước người Tam gia, nói rằng là do cô ấy sai?”

“Cô ấy cho rằng Đại nhân khoan hồng độ lượng nên mới tặng mình cho Tam gia, còn hỏi liệu ngày sau mình sẽ được hưởng ngày lành đúng không? Chậc, cô ấy đâu có biết khi đó sắc mặt của Tam gia khó coi như thế nào.

“Nhất là khi Đại nhân nói muốn viết một bức thư gửi cho tướng gia để thành toàn bọn họ, Tam gia vừa sợ hãi vừa hối hận đến mức suýt đá văng cô ấy nữa đấy.”

“Cửu Điện hạ đang tìm mọi cách để mượn sức từ Đại nhân, thế mà người của tướng gia lại khiến ngài ấy mất mặt. E là tướng gia sắp bị Điện hạ trách mắng nhiều lắm đây.”

“Kẻ ngốc kia còn vui vẻ về cùng Tam gia rồi.” Nguyệt Nga đột nhiên cười: “Trước khi đi còn dặn ta hãy bảo trọng…”

Nói rồi nàng ta lại cười ra nước mắt. Nguyệt Nga không nói nữa, cứ vừa khóc, rồi lại cười. Chờ cười đủ rồi, khóc cũng chán rồi, mới chậm rãi đứng dậy định đi.

“Cô ấy…” Tô Khuynh ngập ngừng: “Sao rồi?”

Nguyệt Nga run run, cũng không xoay người, ra vẻ nhẹ nhõm mà nói: “Cô ấy chết rồi, ngay đầu tháng, tự sát trước giường Hồ Đại nhân. Thật tốt, trên đời lại mất đi một kẻ ngốc.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà lảo đảo rời đi.

Tô Khuynh ngồi trước bàn, từ từ uống trà, tiêu hóa mấy tin tức đó. Tô Khuynh cứ nghĩ sau này Nguyệt Nga sẽ không đến nữa, nhưng không ngờ trưa hôm sau Nguyệt Nga vẫn qua đây. Lần này sắc mặt nàng ta có vẻ khá lên. Hai người dường như lại quay về trạng thái cùng nhau im lặng như trước.

Uống trà xong là Nguyệt Nga lại đi, chỉ là trước khi rời khỏi thì nói câu cảm ơn, còn đặc biệt nhắc nhở nàng thuốc tránh thai kia rất độc, trong đó có chứa hoa hồng, mã tiền khô và xạ hương, dùng nhiều quá sẽ khó mang thai, khuyên nàng hãy biết liệu mà dùng.

Tô Khuynh không đáp.

Nguyệt Nga thoáng liếc nàng, sau đó im lặng rời đi.

Sau khi Lương gia nhờ người đến mai mối, toàn bộ Tống gia mới thả lỏng. Mà lúc này đã là cuối năm, chuẩn bị bước qua năm mới.

Tống Nghị cũng được rảnh rỗi về lại phủ Tổng đốc.

Vừa vào phủ Tổng đốc đã lập tức tới hậu viện, vừa đi vừa hỏi Phúc Lộc: “Dạo này thương thế của nàng đã ổn hơn chưa?”

Phúc Lộc trả lời: “Trước đó Lưu đại phu của Ngọc Xuân Đường có xem qua, nói là vết thương của cô nương không còn gì đáng ngại, sau này chú ý bồi bổ và nghỉ ngơi là sẽ khỏe hẳn. Ông ấy còn bảo hạ nhân dừng mấy loại thuốc sắc kia và kê một phương thuốc khác, nói là dùng để bồi bổ cơ thể, uống lâu dài cũng không sao.”

Tống Nghị nói: “Dù sao thuốc cũng có ba phần độc, nếu đã khỏe lại thì không cần phải uống nữa, ăn chút đồ bổ cũng được.”

Phúc Lộc vội đồng ý.

Lúc đến gần tiểu viện, Tống Nghị đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn hắn ta: “Đại phu nói cơ thể nàng đã ổn rồi đúng không?”

Phúc Lộc nhanh chóng phản ứng lại, cúi đầu nói: “Đúng vậy Đại nhân, chỉ cần chú ý một chút… nói chung là không sao ạ.”

Tống Nghị bật cười, sau đó sải bước về phía cửa viện.

Bình Luận (0)
Comment