Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 68

Tô Khuynh cảm thấy hôm nay Tống Nghị hơi kỳ lạ. Lúc tới thì hừng hực khí thế ngồi xuống trước bàn, cũng không sai người dâng trà mà chỉ tra hỏi hạ nhân về tình trạng sức khoẻ của nàng rất kỹ càng. Nàng thấy hơi nhàm chán, chỉ muốn đứng dậy ra ngoài đi dạo. Thế mà hắn cũng không cho phép, còn ôm eo nàng rồi bắt ngồi trên đùi hắn.

Xong khi hỏi hết một lượt thì mới cho hạ nhân lui xuống, sau đó bàn tay to lớn đặt bên hông nàng lại bắt đầu chầm chậm vu.ốt ve, sờ so.ạng, mang theo chút ý tứ mờ ám. Lúc này Tô Khuynh mới chợt hiểu được ý đồ của hắn.

Trong lòng lập tức dâng lên cảm giác ghét bỏ, kinh tởm và giận dữ. Thời gian này chỉ lo dưỡng thương, thế mà lại quên mất chuyện này. Vết thương của nàng vừa mới đỡ hơn chút, không ngờ hắn đã bắt đầu giở trò.

Tô Khuynh nhìn chằm chằm bàn tay đang đặt trên đùi mình, giọng điệu hơi lạnh lùng: “Đại nhân, ngài làm gì vậy, nô tỳ còn đang dưỡng thương đấy.”

Tống Nghị thấy nàng giận tím mặt thì lập tức dừng lại, đưa tay lên vuốt má nàng, cười khẽ: “Bực rồi sao? Sợ bị gia làm đau à?”

Tô khuynh nhíu mày ôm ngực: “Vết thương của nô tỳ vẫn chưa khỏi hẳn đâu, giờ đã bắt đầu nhức nhức rồi đây này. Nếu lát nữa lên giường mà có làm sao, vậy chẳng phải là khiến Đại nhân mất hứng sao.”

Ánh mắt sắc bén của Tống Nghị đánh giá nét mặt của nàng, sau đó vươn tay đặt trước ngực nàng, giọng nói có vẻ hơi tiếc nuối: “Bé ngoan bị đau rồi hử. Đâu nào, để gia kiểm tra thử xem. Bé ngoan bị đau chỗ nào, để gia trị cho nhé.”

Tô Khuynh lập tức lạnh mặt, ngực phập phồng kịch liệt. Nàng cảm thấy mình cần gì phải làm thế, hắn muốn sao thì đành phải vậy, dù sao nàng cũng không thoát nổi. Làm vậy cũng chỉ tổ tốn nước bọt, lại còn bị hắn bỡn cợt, lại còn khiến bảo thân tự chuốc thêm giận.

Tống Nghị thấy cuối cùng nàng cũng không làm bộ làm tịch nữa thì bật một tràn cười đầy sung sướng, sau đó đứng dậy bế ngang nàng lên, đi vào buồng trong.

“Yên tâm, gia tự có chừng mực. Lần này sẽ làm nhẹ chút, không khiến ngươi bị thương đâu.”

Tống Nghị cười lớn, sau đó ôm nàng vào giường. Nhẹ nhàng đặt nàng lên giường xong, hắn bèn tiện tay xuống rèm màn xuống.

Không lau sau tấm màn giường đỏ rực bắt đầu đung đưa theo từng nhịp, mặt nước đêm xuân cũng bắt đầu gợn sóng.

Lúc này cả hai người đều thấy hơi khó chịu. Từ trước tới nay lần nào lên giường Tống Nghị cũng khá là mạnh bạo, bây giờ hắn buộc phải kiềm chế, cẩn thận kiểm soát lực độ. Điều này khiến hắn rất khó chịu.

Huống chi suốt mấy tháng nay, hễ cứ chạm vào người nàng thì d.ục vọ.ng trong hắn lại cháy hừng hực. Giây phút ấy hắn ước gì mình có thể giữ chặt eo nàng rồi tuỳ ý ph.át ti.ết.

Ánh mắt Tống Nghị nhìn kỹ từng biểu cảm của nàng, thỉnh thoảng lại cố giữ cho lực không quá mạnh, sợ rằng bản thân sẽ mất khống chế rồi hăng say dày vò nàng. Hắn bèn đặt tay lên vai nàng, di chuyển một cách chậm rãi. Hắn nhẫn nhịn tới mức trán nổi đầy gân xanh.

Lúc này Tô Khuynh cũng rất khó chịu. Nàng rất muốn trưng ra cái vẻ mặt lạnh lùng hờ hững, nhưng sao nàng có thể áp chế phản ứng si.nh lý được đây. Tuy đã cực kỳ kìm nén, nhưng khuôn mặt vẫn đỏ lựng, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt.

Nàng lại bắt đầu bực bội. Sao nàng có thể chịu cái cách di chuyển này của hắn chứ? Thà rằng hắn làm nàng đau còn tốt hơn kiểu di chuyển nhẹ nhàng này.

Ánh mắt Tống Nghị vẫn luôn ghim chặt vào đôi mắt đen nhánh của nàng. Thấy giờ phút này đôi mắt trong trẻo kia như bị phủ một màn sương mỏng, phản chiếu hình ảnh của hắn, trong ánh mắt đó chỉ có một mình hắn. Lúc này hắn cảm thấy đôi mắt mờ hơi sương đó đẹp như bầu trời đêm đầy sao, khiến hắn không thể kiềm chế được bản thân nữa.

Khoảnh khắc đó, hắn chợt cảm thấy lòng mình thật ướt át và rối rắm. Không biết lên nói gì, bỗng dưng hắn muốn khiến nàng sung sướng.

Hắn cúi người hôn nàng thật sâu, sau khi tách ra thì lại ghé sát vào tai nàng, cật lực kiềm chế rồi thì thầm: “E là có kẻ đã biến thành yêu tinh rồi nhỉ? Chuyên tới câu mất hồn của gia.”

Đáp lại hắn là tiếng thở d.ốc mất kiểm soát của Tô Khuynh.

Hơi thở nặng nề của hắn chợt nhiễm chút cuồng loạn, nhưng ngay sau đó đã bị hắn ép xuống.

Thầm chửi thề một câu, hắn cũng chỉ có thể cố gắng khống chế lực di chuyển. Tống Nghị cảm thấy mình đang tự rước hoạ vào thân rồi.

Nhất là khi đã làm được nửa hiệp, chợt thấy sắc mặt nàng chuyển sang màu tái nhợt, mặt mày nhăn nhó như không được khoẻ. Thấy vậy thì Tống Nghị như muốn điên lên.

Hắn định đẩy nhanh tiến độ, kết thúc qua loa thôi cũng được. Nhưng thấy nàng sắp không chịu nổi nữa thì chỉ đành hậm hực rút lui.

“Ngươi là một con yêu tinh yếu kém và vô dụng nhất.” Sau khi giận dữ mắng nàng một câu, Tống Nghị trầm giọng sai người mang nước lạnh vào.

Đám nô tỳ bên ngoài nghe thấy thì giật thót, vội vàng đặt nước nóng đã chuẩn bị sẵn xuống, mau chóng lấy nước lạnh đưa vào.

Tống Nghị lạnh mặt bước vào chậu tắm, liếc mắt nhìn người đang yếu ớt nằm trên giường, đè nén cơn nóng giận đang trực trào dâng, hắn trầm giọng sai người mang nước ấm vào lau người cho nàng.

Thái Ngọc Thái Hà vội vàng bưng chậu nước vào trong. Nhanh chóng vén màn giường lên rồi đỡ nàng dậy, tiếp đó cầm khăn vắt bỏ bớt nước rồi chà lau một cách cẩn thận. Nhưng mà động tác có hơi ngập ngừng, toàn thân cũng hơi run rẩy. Dù sao dưới cái ánh mắt lạnh lẽo âm u kia của Đại nhân, làm gì có hạ nhân nào trong phủ có thể bình tĩnh thản nhiên được chứ.

Lau người xong thì lại phải đổi một bộ chăn đệm khác, sau đó Thái Ngọc trở ra gian ngoài cẩn thận bưng chén thuốc vào trong.

Lúc này Tống Nghị đã thư thái hơn.

Với lấy cái áo ngoài khoác tạm, Tống Nghị đi vài bước đến gần giường, thấy nàng yếu ớt dựa vào người nha hoàn, còn nha hoàn kia thì đang bưng một chén thuốc rất lớn chuẩn bị đưa đến bên miệng nàng, hắn chợt nhíu mày.

“Chẳng phải đã bảo ngừng uống thuốc rồi sao?”

Lúc đầu Thái Ngọc Thái Hà rất hốt hoảng, sau đó nhanh chóng nhận ra chắc ý Đại nhân là chén thuốc sắc để dưỡng thương. E là Đại nhân đã hiểu lầm mất rồi, thế là đành giải thích: “Hồi Đại nhân, từ lúc Lưu đại phu đến thì đã ngưng thuốc kia rồi ạ. Chén thuốc này… là thuốc tránh thai của cô nương ạ.” Nói xong thì lập tức cúi đầu xuống.

Ánh mắt Tống Nghị chợt chuyển sang chén thuốc kia. Một chén thuốc đầy ắp, màu đặc sệt, mùi thì nồng. Chắc thuốc này là loại liều cao.

Hắn bỗng nhiên muốn nổi giận, nhưng lại cảm thấy cơn giận này thật vô lý, thế nên đàng phải ép xuống.

Nhìn về phía hai nô tỳ kia, Tống Nghị trầm giọng: “Thuốc của y quán nào? Đại phu nào kê đơn?”

Lúc này hơi thở của Tô Khuynh đã dần bình thường trở lại, thấy Tống Nghị đang dò hỏi hai nha hoàn bên cạnh mình, mãi không được cho uống thuốc nên bắt đầu thiếu kiên nhẫn. Lo sợ nếu uống muộn sẽ làm công dụng của thuốc bị yếu đi, thế là đành với tay qua nhận lấy chén thuốc trong tay Thái Ngọc, đưa lên miệng uống.

Tống Nghị lập tức nổi giận.

Hắn tới gần hai bước rồi giằng lấy cái chén thuốc của Tô Khuynh. Choang một tiếng, cái chén bị ném mạnh xuống đất. Cái chén vỡ tan tành, nước thuốc văng đầy đất.

“Loại thuốc linh tinh vớ vẩn nào cũng dám bưng lên uống, không muốn sống nữa à!” Hắn giận dữ quát, tiếp đó quay sang phía hai nô tỳ, lạnh lùng chất vấn: “Ngươi bị câm à? Gia đang hỏi ngươi đấy!”

Từ lúc Đại nhân quăng cái chén kia thì hai người đã kinh hãi quỳ sụp xuống, nghe vậy Thái Ngọc mới vội vàng nói với giọng run rẩy: “Đại nhân, là do trong phủ mua, chúng nô tỳ cũng không biết y quán nào với đại phu nào đã kê đơn ạ…”

Tống Nghị sầm mặt định ra ngoài gọi người. Thấy hắn không chịu bỏ qua thì Tô Khuynh chỉ cảm thấy hắn đang giở chứng, bèn gọi lại: “Đại nhân, thuốc không có vấn đề gì cả. Ngài thấy đấy, nô tỳ đã uống gần một năm rồi, có bị làm sao đâu?”

Tống Nghị liếc mắt nhìn nàng, lạnh lùng cười: “Cái loại xuẩn ngốc đần độn ngu dốt như ngươi, gia lười phải lãng phí nước bọt.”

Tô Khuynh nhắm mắt, tự nhủ không được tức giận.

Tống Nghị dời tầm mắt, với lấy cái áo khoác rồi rời khỏi phòng. Sau khi lạnh giọng dặn dò Phúc Lộc vài câu, hắn lại trở vào phòng.

Sai người dọn dẹp hết đống bừa bộn trên sàn xong, hắn phất tay cho hạ nhân lui xuống, lại trở về giường.

Tô Khuynh vừa mở mắt ra đã thấy hắn, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin, nhìn hắn cứ như là đang nhìn cầm thú vậy.

Tống Nghị cười khẩy: “Nếu gia mà là cầm thú, vậy thì vừa nãy đã không tha cho ngươi rồi.” Nói xong thì dí người nàng bắt nằm xuống giường, sau đó kéo chăn lên đắp cho nàng.

“Ngươi trợn mắt nhìn gia làm gì, tinh thần tốt thế à? Nếu ngươi thật sự vẫn còn sức thì giúp gia giải toả đi, gia có thể lăn lộn với ngươi đến ê ẩm cả người luôn đấy.”

Tô Khuynh quay mặt đi, nhắm mắt ngủ. Nhưng nàng vẫn hơi ngờ vực, sao hắn vẫn chưa chịu đi?

Tống Nghị vẫn luôn nghiêng người nhìn chằm chằm nàng, chờ đến tận khi nhịp thở của nàng đã dần ổn định.

Vốn là hắn muốn đứng dậy rời đi, nhưng đứng lên rồi thì lại thấy hơi luyến tiếc. Sau vài phút suy nghĩ thì hắn quyết định nằm lại xuống giường, nhẹ nhàng kéo nàng vào ôm trong ngực.

Ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong lòng, hắn chợt thở khẽ một hơi đầy thoả mãn.

Sáng hôm sau, lúc Phúc Lộc thấy Đại nhân nhà mình mở cửa ra, hắn ta còn đang thầm suy nghĩ, hôm qua Đại nhân đã phá lệ. Dựa theo quy củ, Hà Hương cô nương không đủ tư cách để giữ Đại nhân ngủ lại.

Đặc biệt là trước khi chủ mẫu nhập phủ, Đại nhân ngủ lại trong phòng của thiếp thất đã không phải phép, chứ nói gì đến tỳ nữ không danh không phận kia?

Nhưng khi nghĩ ngược lại, gì mà quy củ với không quy củ. Ở cái phủ Tổng đốc này, Đại nhân bọn họ chính là quy củ.

Ngay khi Tống Nghị đi ra, Phúc Lộc đã nhanh chóng bẩm báo lại chuyện tra hỏi bên quản sự phụ trách mua đồ.

Nghe thấy loại thuốc tránh thai kia là do quản sự bên Tống phủ tự mình đưa tới, lòng Tống Nghị trầm xuống, loáng thoáng có một dự cảm không lành.

“Ngươi đi hỏi thăm thử, xem trong thành có y công nào âm hiểu về phụ khoa không, tìm mấy người tới khám cho nàng đi. Với lại…” Tống Nghị nhíu mày: “Âm thầm tìm một đại phu hỏi về loại thuốc kia.”

Phúc Lộc giật mình. Nếu câu cuối cùng này của Đại nhân bị truyền đến tai lão thái thái, vậy chẳng phải sẽ làm tổn hại tình cảm giữa hai mẹ con sao? Cũng chỉ là một tỳ nữ hèn kém thôi mà, đáng để Đại nhân là vậy sao?

Tuy nghĩ như thế, nhưng Phúc Lộc cũng không dám buột miệng nói ra, sau khi thấp giọng nhận lệnh thì vội vàng đi làm.

Lúc Tô Khuynh tỉnh lại thì Tống Nghị đã sớm rời đi. Tô Khuynh biết, hắn đã ngủ lại ở chỗ nàng suốt cả đêm hôm qua. Nghĩ vậy xong thì nàng cũng quẳng sang một bên, dù sao nàng cũng chẳng muốn tốn quá nhiều tâm sức để nghĩ đến hắn.

Rửa mặt chải đầu xong, Tô Khuynh mới chợt nhớ ra hôm qua nàng chưa uống được mấy ngụm thuốc, thế là bèn bảo nha hoàn bên cạnh bưng một chén lại đây. Ai ngờ vừa nói khỏi miệng, hai người kia đã hoảng hốt quỳ sụp xuống.

“Cô nương, nô tỳ không dám…”

Tô Khuynh kinh ngạc: “Vì sao? Hắn không cho à? Nhưng tại sao?” Nàng thấy thực sự rất khó tin: “Không cho ta uống thuốc tránh thai nữa ư? Lỡ như mà có thật.. vậy thì ta phải phá bỏ à? Ta đâu có phạm phải tội ác tày trời gì đâu, sao hắn lại phải tra tấn ta như vậy chứ!”

=====

Bình Luận (0)
Comment