Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 69

Tống Nghị nghi ngờ mình đã nghe nhầm rồi.

“Ngươi nói là lần nữa đi.”

Phúc Lộc càng cúi thấp đầu, cố gắng nói lại lần nữa: “Đại phu kia xem thuốc xong, nói là trong đó có bỏ thêm một lượng lớn xạ hương, hoa hồng cùng với nhiều cây thuốc khác. Ngoài ra còn lẫn thêm chút chu sa, mã tiền khô…” Nói đến đây, giọng nói của hắn ta càng nhỏ dần: “Mạnh đại phu nói thuốc này rất độc, nếu phụ nhân dùng nhiều, sau này sợ là, sợ là… khó mà sinh được con.”

Vừa dứt lời, không khí xung quanh như bị đông cứng lại. Phòng nghị sự lớn như vậy lại im lìm không chút tiếng động, tĩnh mịch như một khu vực chết khiến người ta khiếp sợ.

Phúc Lộc hơi hoảng hốt, chỉ một mực cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, không dám nhìn lên dù chỉ một chút.

Tống Nghị ngồi trước bàn một hồi lâu. Đến khi hắn đứng dậy, chén trà nóng hồi nãy đặt trên bàn đã sớm nguội lạnh. Bước nhanh xuống bậc thềm, Tống Nghị ra sảnh ngoài, trầm giọng ra lệnh: “Đi mời đại phu đến bắt mạch cho nàng ấy.”

Phúc Lộc nhanh chóng đáp lời. Lúc vội vã xoay người rời đi, khoé mắt vô tình liếc qua hai tay vịn của chiếc ghế gập gỗ lim. Mặt trên đó vốn bóng loáng, thế mà bây giờ lại xuất hiện những vết rạn nứt rất rõ ràng. Ánh mắt hắn ta chợt tràn đấy kinh ngạc. Sau đó Phúc Lộc vội rời mắt, giấu đi nét ngạc nhiên trên khuôn mặt, nhanh chóng ra ngoài.

Tô Khuynh dùng bữa trưa xong, sau khi nghỉ ngơi một lúc thì thong thả rảo bước quanh phòng. Mới đi được vài bước, hai cánh cửa đột nhiên bị ai đó mở toang. Nghe thấy động tĩnh, nàng nhìn lên theo bản năng, vừa hay bắt gặp cảnh Tống Nghị đạp gió đạp tuyết mà vào.

Không biết có phải đã có chuyện gì làm hỏng tâm trạng của hắn hay không, sau khi tới thì lại hằm mặt không nói câu nào, chỉ ngồi xuống ghế rồi uống hết ly trà này đến ly trà khác.

Nếu hắn đã không nói chuyện, vậy đương nhiên Tô Khuynh cũng sẽ không chủ động mở lời.

Thế là căn phòng chìm vào một khoảng trầm mặc, hắn uống trà của hắn, nàng đi bước của nàng. Cho đến khi Phúc Lộc dẫn hai vị đại phu đã ngoài sáu mươi tới.

Tống Nghị đặt ly trà xuống, nhìn Tô Khuynh đang đi dạo gần đó, trầm giọng gọi nàng lại gần.

Trong lòng Tô Khuynh có hơi nghi hoặc, người hôm nay tới không phải là lão đại phu hay khám bệnh cho nàng. Sao đang không lại đổi đại phu chứ? Ôm một bụng nghi ngờ, nàng vẫn nghe theo ngồi xuống bên cạnh hắn, sau đó duỗi tay ra cho đại phu khám.

Thời gian xem bệnh hơi lâu, mất khoảng gần ba mươi phút.

Bắt mạch xong, mặt đại phu lộ vẻ hơi nghiêm trọng, sau đó quay sang xin chỉ thị của Tống Nghị, xem có thể hỏi vài vấn đề được không.

Tống Nghị gật đầu đồng ý.

Lão đại phu lại quay sang hỏi nàng, dạo này nguyệt sự của nàng có đều hay không.

Nghe ông ta hỏi vậy thì Tô Khuynh chợt ngẩn người, sau đó lập tức cảnh giác. Lần này tên Tống Nghị kia tìm một đại phu chuyên phụ khoa để kiểm tra cơ thể nàng.

Tô Khuynh nhanh chóng suy nghĩ. Đầu tiên là hắn không cho nàng uống thuốc tránh thai kia nữa, rồi hôm nay lại tìm đại phu phụ khoa khám cho nàng, tiếp đó thì sao?

Nghĩ đến đây, lưng Tô Khuynh đổ đầy mồ hôi lạnh. Thật khó để nàng không hoài nghi mục đích đằng sau loạt hành động này của hắn. Tuy trong lòng đang miên man suy nghĩ, nhưng vẻ mặt nàng vẫn rất bình thường. Nghe đại phu kia hỏi chuyện, hít thở vài nhịp để sắp xếp suy nghĩ rồi trả lời ông ta một câu kiểu như vẫn đều.

Thấy nàng nói vậy, lão đại phu kia có vẻ kinh ngạc, sau đó lại hỏi khi nguyệt sự đến thì có bị đau một cách kỳ lạ không.

Lần này Tô Khuynh trả lời rất nhanh, không.

Đại phu nhíu mày, vốn đang định hỏi thêm câu nữa, nhưng Tống Nghị lại giơ tay ra hiệu ngừng lại. Tống Nghị lạnh lùng liếc nhìn Tô Khuynh một cái, sau đó nhìn sang chỗ Phúc Lộc: “Đi gọi hai nô tỳ bên cạnh nàng vào đây.”

Phúc Lộc vội vàng chạy ra ngoài gọi người. Một lát sau, Thái Ngọc Thái Hà thận trọng cúi đầu bước vào.

Đương nhiên lão đại phu hiểu ý Tống Nghị, bèn lập tức quay sang hai nô tỳ kia hỏi lại mấy vấn đề hồi nãy.

Có Đại nhân ở đây, hai người Thái Ngọc Thái Hà không dám giấu giếm dù chỉ một chút, run rẩy khai báo tình trạng nguyệt sự của Tô Khuynh theo đúng sự thật.

“Từ khoảng nửa năm nay, kỳ kinh của cô nương không được chuẩn lắm, lúc thì sớm lúc lại muộn, có tháng còn đến tận hai lần… Nói chung là không có tháng nào bình thường cả… lần nào cũng bị đau… Mỗi lần đau đều nghiêm trọng đến mức không thể xuống giường… thậm chí còn có vài lần đau đến mức ngất xỉu…”

Lời chưa dứt, Tống Nghị đã chộp lấy ấm trà ném mạnh xuống đất: “Chết hết cả đám rồi à! Chuyện tận hơn nửa năm trước, đến tận hôm nay hỏi ra thì mới biết mở mồm. Ai cho các ngươi dám cả gan giấu giếm thế hả!”

Thái Ngọc Thái Hà sợ tới mức quỳ rạp xuống, cả người run cầm cập, sắc mặt trắng bệch.

Tống Nghị càng thêm giận dữ, cơn thịnh nộ sắp sửa bùng phát: “Phúc Lộc.”

Phúc Lộc dè dặt bước tới.

“Tiện tì vô dụng như vậy thì dùng làm gì, lôi ra ngoài…”

“Đại nhân!” Tô Khuynh chợt quay đầu nhìn hắn: “Rõ ràng người Đại nhân giận là nô tỳ, nhưng lại đi giận cá chém thớt để trút hết lên đầu kẻ khác thì e là không ổn lắm nhỉ? Cho dù ngài có thấy ổn đi chăng nữa, thì trong thâm tâm của nô tỳ lại cảm thấy rất hổ thẹn.”

Tống Nghị lập tức nhìn về phía nàng, ánh mắt lạnh lẽo mà sắc bén. Tô Khuynh cũng nhìn hắn, không chút né tránh. Tống Nghị dần thu hồi tầm mắt, rồi vươn tay nắm lấy tay nàng. Cảm nhận được sự mát lạnh của bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp đó thì bất giác nhắm mắt vu.ốt ve nó một lúc.

“Phúc Lộc, lôi hai người này ra ngoài phạt mười trượng. Nếu còn tái phạm… cứ thẳng tay đánh chết.”

Phúc Lộc nhanh chóng nhận lệnh.

“Với lại, mang thứ thuốc kia tới đây.”

Phúc Lộc dẫn hai nô tỳ đã bủn rủn chân tay kia lui xuống, một lát sau lại cầm thuốc tránh thai kia đến.

“Không biết cô nương đây đã uống thuốc này… được bao lâu rồi?”

Tô Khuynh chỉ đành đáp đúng sự thật: “Gần một năm rồi.”

“Vậy… tháng nào cũng uống à, có thường xuyên không?”

Tô Khuynh nhìn về phía Tống Nghị.

Đại phu bèn lắc đâu, thờ dài thườn thượt.

Sắc mặt Tống Nghị lại sầm xuống.

Hắn ra lệnh bắt Tô Khuynh đi vào buồng trong sau đó đóng chặt cửa lại, rồi hắn quay sang hỏi lão đại phu kia: “Sức khoẻ của nàng thì sao? Ông cứ nói đúng sự thật là được.”

Lão đại phu thở dài: “Thuốc này cực kỳ độc, chỉ dùng liền hai ba tháng thôi đã đủ khiến phụ nhân khó có con rồi, đằng lại lại dùng những gần một năm… Thứ cho lão hủ nói thẳng, cô nương này sẽ không mang thai được nữa đâu.”

Hơi thở của Tống Nghị bỗng trở nên nặng nề.

Hắn nhìn chằm chằm lão đại phu kia, dường như đang nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ: “Mấy năm nay bổn quan có tiếp xúc với vài vị Ngự y trong cung, cũng biết đám đại phu các ngươi bệnh tuy nặng nhưng lại nói thành nhẹ, còn bệnh nhẹ thì lại nói thành nặng… Ông có dám nhận mình không nói quá lên không?”

Lão đại phu bị hắn nhìn chằm chằm thì lạnh hết sống lưng, nhưng cũng chỉ đành thành thật trả lời: “Lão hủ hành y đã mấy chục năm, tự thấy y đức vẫn còn đó, sẽ không đứng đây lừa dối Đại nhân nửa lời. Nếu Đại nhân không tin thì cứ tìm y công khác đến chẩn bệnh mà xem.”

Tống Nghị không nhịn được mà nắm chặt lấy tay vịn của ghế.

“Nếu về sau điều dưỡng thật tốt… thì có bao nhiêu hy vọng?”

Lão đại phu lắc đầu, nói đúng sự thật: “E là cơ thể của cô nương đã hỏng hoàn toàn rồi, dù có cẩn thận điều dưỡng thật tốt thêm mấy năm… sợ là cũng khó.”

Ý trên mặt chữ, đó là đừng ôm hy vọng quá lớn.

Tống Nghị chợt cảm thấy trái tim mình hơi tê tái.

Đến tận khi lão đại phu đã rời đi một hồi lâu mà hắn vẫn còn ngồi thẫn thờ trước bàn, uống từng ly từng ly trà, thậm chí nước trà đã nguội lạnh từ lúc nào cũng không biết.

Cuối cùng, khi hắn đứng dậy rời đi thì cũng không dám vào buồng trong nhìn nàng, chỉ thoáng đưa mắt nhìn về phía cửa buồng, sau đó cất bước rời khỏi viện.

Tống Nghị cảm thấy, lòng hắn đang khá rối bời.

Bình Luận (0)
Comment