Sinh bồn hỏa liệt oanh minh trúc, thủ tuế đình khai thính tụng tiêu. (*)
(*) Trích trong bài thơ “Trừ tịch” (đên Giao thừa) của nhà thơ Đới Phục Cổ thời Nam Tống. Tạm dịch: Đốt lửa cành trúc kêu tí tách, thâu đêm nghe kể chuyện thân tình.
Năm tháng khó giữ, thời gian vội tàn. Chớp mắt đã đến ngày Tất Niên tạm biệt năm cũ, đón mừng một mùa xuân mới.
Một mình tha hương sợ nhất là hai ngày lễ, một là Trung thu, hai là Tết Âm lịch.
Giữa sảnh ngoài đặt một chiếc bàn tròn làm bằng gỗ trắc cỡ lớn, trên bàn bày biện đầy những món của ngon vật lạ. Một mình Tô Khuynh ngồi ở trước bàn từ từ ăn, tốc độ nhai cũng rất chậm, chắc phải cách một lúc lâu thì mới gắp miếng khác.
Lúc này bên ngoài vang lên từng tràng tiếng pháo mãi không dứt, như xa như gần truyền đến tiểu viện của nàng. Trên bầu trời có điểm những ánh sao li ti rải rác, rồng bạc uốn lượn, thỉnh thoảng lại có pháo hoa toả sáng rực rỡ trên không trung, rồi sau đó lại vụt tắt giữa màn đêm sâu thẳm.
Mới ăn được vài miếng, Tô Khuynh đã gác đũa.
Hai vú già đứng hầu bên cạnh thấy vậy thì liếc nhau với vẻ lo lắng. Bởi vì trước đó Thái Ngọc Thái Hà bị phạt, mấy hôm nay không dậy nổi nên không thể hầu hạ cô nương, do đó phải tạm thay bằng hai bà vú già thô sử.
Mọi ngày hai bà đều làm mấy việc nặng nhọc trong viện, cũng không được tiếp xúc nhiều với cô nương. Lần này thấy cô nương mới chỉ ăn một chút mà đã buông đũa, lòng muốn khuyên bảo nhưng lại không dám mạo muội mở miệng, sợ rằng sẽ khiến nàng không vui.
“Hai bà dọn đồ ăn xuống rồi gọi mọi người cùng nhau ăn đi, chỗ nào tiện thì cứ dọn xuống đó, không cần phải câu nệ gì đâu. Bạc thưởng ở trong hòm của ta, lát nữa hai bà lấy nhiều nhiều chút rồi phân phát cho mọi người nhé.” Nói xong, Tô Khuynh từ từ đứng lên: “Với lại, lát nữa là ta nghỉ ngơi rồi, không có chuyện gì nữa thì đừng đến làm phiền.”
Hai vú già ngạc nhiên, không kịp nghĩ quá nhiều, vội nói: “Thế thì không ổn đâu cô nương, đêm Tất Niên mà lại ngủ sớm là không nên, phải đón Giao thừa chứ.”
Tô Khuynh đi vào buồng trong: “Mang nước lên đây rửa mặt cho ta đi.”
Hai vú già rối rít khuyên nhủ: “Cô nương, không đón Giao thừa cũng được… nhưng dù gì cũng phải ăn vài miếng sủi cảo lấy may chứ. Không thì để nô tỳ đến giục phòng bếp, bảo bọn họ làm một bát bưng lên cho cô ăn trước nhé?”
Tô Khuynh đã vào buồng trong, giọng nói hờ hững vọng ra: “Đừng nhiều lời nữa, ta mệt rồi.”
Thấy khuyên bảo không được, hai vú già chỉ đành thuận theo.
—
Sảnh Thọ Xuân, Tống phủ.
Lúc này trong phòng đèn đuốc sáng trưng, đã là giữa đêm nhưng ai nấy cũng cười nói rộn ràng, cùng nhau nâng ly chúc mừng đón đợi bình minh.
Hạ nhân trong viện đang đốt pháo hoa. Bảo Châu thấy thì lại bắt đầu nổi hứng, lập tức đòi đi ra xem. Đang Tết nhất nên đương nhiên lão thái thái sẽ không giữ nàng ta lại, chỉ dặn dò phải đứng xa ra rồi cho nàng đi chơi.
Bảo Châu được cho phép thì nhảy nhót hoan hô chạy ra ngoài, ríu ra ríu rít giục hạ nhân nhanh lên, còn bịt tai lại rồi cười khúc khích, vô ưu vô lo như một cô bé.
Lão thái thái cười rồi mắng yêu: “Nhìn nó kìa, đã lớn thế này rồi mà chẳng khác gì một nhóc con, xem có ra dáng cô nương đã lớn tí nào không hả? Hết năm nay là Bảo Châu đã phải gả chồng rồi, thế mà vẫn vô lo vô nghĩ như vậy, không biết liệu có thể trở thành một nàng dâu tốt hay không đây. Nghĩ lại thì đúng là khiến người khác không thể yên tâm.”
Tống Nghị thôi nhìn Bảo Châu, cười cười: “Cô nương Tống gia, đương nhiên sẽ trở thành nàng dâu tốt của Lương gia.”
Lão thái thái cũng cười. Dĩ nhiên bà ta cũng nghĩ như vậy.
“Đúng rồi, không phải lúc trước con cũng bảo mẹ xem chút…”
“Cứ tạm gác lại đã.” Tống Nghị chợt ngắt lời bà, hời hợt nói: “Đừng nghĩ nữa, để sau này hẵng nói.”
Nụ cười của lão thái thái cứng lại.
Vài ngày trước hắn còn cố ý đến đây nói với bà, có thể nhìn qua rồi chọn chủ mẫu hậu viện giúp hắn. Dòng dõi dung mạo thì dễ nói, quan trọng nhất là phải có phong thái của chủ mẫu, đoan trang hiền lương, không đố kỵ ghen ghét.
Thấy cuối cùng hắn cũng chịu đề cập đến chuyện này, mấy ngày nay bà ta còn vui mừng phấn khởi chọn lựa người khắp nơi, chỉ mong con trai lớn có thể lập tức rước con dâu vào phủ để sớm được bế cháu đích tôn. Nhưng mới chỉ qua có mấy ngày, sau lại không bàn nữa rồi?
Lão thái thái nhíu mày, đang định hỏi lý do thì lại thấy hắn cúi đầu cụp mắt uống rượu, có vẻ như không muốn phải nói thêm nữa, thế nên chỉ đành tạm gác chuyện này lại. Bà thầm nghĩ, lát nữa nhất định phải gọi Phúc Lộc qua để hỏi cho rõ ràng.
Giờ Tý đã đến, bọn hạ nhân lập tức bưng sủi cảo bày lên bàn. Cùng lúc đó, từng tràng pháo trúc giòn giã vang lên. Pháo hoa rực rỡ toả sáng khắp nửa thành Tô Châu.
Lão thái thái gọi Bảo Châu đang chơi ngoài sân trở vào. Cả nhà hoà thuận ăn sủi cảo lấy may, nâng ly chúc năm sau cả nhà được an khang thịnh vượng, vạn sự như ý.
Đến khi mọi người đều đã buông đũa, Tống Nghị phất tay áo đứng dậy, cáo từ với lão thái thái. Lão thái thái nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên: “Đang Tết nhất, con về phủ Tổng đốc làm gì?”
Tống Nghị bèn giải thích là có công vụ quan trọng, giờ cần phải quay về xử lý.
Trong lòng lão thái thái có hơi bất mãn. Có công vụ quan trọng gì mà đang Tết thế này cũng phải về xử lý chứ? Chẳng lẽ ở lại thêm một lúc cũng không được sao? Sợ rằng đây chỉ là cái cớ.
Lão thái thái chợt thấy không vui, nhưng cũng không biểu lộ ra mặt, chỉ nửa giả nửa thật oán trách: “Tết năm nay, nhị đệ của con đi vắng, đến con cũng bận rộn công vụ. Liệu có phải sang năm tới khi Bảo Châu đã gả đi rồi, sau này chỉ còn một mình bà mẹ già này ngồi đón Giao thừa thôi đúng không? Đứa nào đứa nấy cũng chẳng có chút lương tâm nào cả.”
Tống Nghị bèn cười cười liên tục nhận tội với lão thái thái.
Lão thái thái thấy không lay chuyển được hắn, tuy trong lòng có bất mãn đến đâu thì cũng chỉ có thể cho hắn rời đi. Chờ đến khi bóng dáng của Tống Nghị đã biến mất khỏi sân viện của lão thái thái, Vương bà tử mới dám rón rén đi đến gần nhà, nhưng lại chỉ đứng ở cửa mà không dám vào.
Lão thái thái vừa liếc mắt qua đã thấy bà ta lấp ló ở cửa, thế là nghi ngờ hỏi bà ta là có chuyện gì.
Vương bà tử ngập ngừng nhìn về phía Bảo Châu. Lão thái thái nhíu mày, sau đó dỗ khéo Bảo Châu đi ra chỗ khác chơi rồi mới gọi Vương bà tử vào trong dò hỏi.
Vương bà tử chạy vội đến chỗ lão thái thái, kể lại chuyện cho lão thái thái nghe với vẻ bàng hoàng sợ hãi. Cách đây không lâu, Phúc Lộc bên cạnh Đại gia đã đánh chết tên quản sự thu mua, sau đó bán hết cả nhà của ông ta đi!
Lão thái thái nghệt mặt ra, chưa thể định thần lại ngay được.
“Ai cơ? Quản sự thu mua á? Bán mất rồi à?” Lão thái thái ớn lạnh: “Bán thật rồi ư?”
Lão thái thái thực sự không thể tin nổi. Mấu chốt trong chuyện này không phải là bán người đi, mà căn bản là chẳng thông báo tiếng nào, chẳng ngó ngàng gì đến bà mà đã bán thuộc hạ của bà đi.
Đó chính là con trai của bà đó, con trai ruột đó! Mà bà, bà cũng đâu phải mẹ kế của hắn, sau hắn lại có thể tàn nhẫn tới mức đánh thẳng vào thể diện của bà ta như thế chứ? Mà còn đang Tết nhất nữa!
Lão thái thái lập tức giận đến run cả người, tay cũng run bần bật, một lúc sau cũng chưa thốt ra được câu nào.
Vương bà tử sợ tới mức vội vàng vỗ vỗ ngực cho thuận khí, sốt ruột nói: “Lão thái thái bình tĩnh lại đi, tức giận sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ đấy. Chắc là bên Đại gia, bên Đại gia đã xảy ra chuyện gì đó rồi cáu giận với quản sự thu mua… có khi là do quên không báo lại chuyện này với người thôi.”
Dĩ nhiên là lão thái thái không tin, dù là cố ý hay vô tình thì bà vẫn có thể nhìn ra. Mà lý do khiến hắn làm vậy… bà cũng đã đoán được phần nào rồi.
—
Lúc Tống Nghị tới tiểu viện, chỉ thấy trong viện vừa vắng vẻ vừa im ắng. Đưa mắt nhìn về phía phòng thì cũng thấy bên trong tối đen như mực, không có chút không khí vui vừng đón Tết tí nào.
Phúc Lộc thấy Đại nhân nhà mình nhíu mày có vẻ không vui, vội kéo một người lại dò hỏi, vì sao Tết nhất lại không thắp đèn, không đốt pháo hoa, sao lại im lìm không chút tiếng động như vậy.
Hạ nhân kia vội giải thích, cô nương không thích ồn ào nên mới không đốt. Với lại cô nương cũng đã nghỉ ngơi từ sớm rồi, thế nên mọi người cũng không dám tuỳ tiện làm ầm ĩ.
Tống Nghị trầm giọng hỏi: “Ngủ rồi? Không đón Giao thừa à?”
Hạ nhân càng cúi thấp đầu: “Dạ không… cô nương bảo cô ấy mệt, từ sớm đã rửa mặt nghỉ ngơi rồi ạ.”
Tống Nghị nhanh chóng đi vào phòng, ra lệnh: “Thắp đèn đi, dâng sủi cảo lên đây.”
Tô Khuynh nằm trên giường trằn trọc một lúc lâu, khó khăn lắm mới thấy hơi buồn ngủ. Đang lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng bị ai đó mở ra.
“Chuyện gì thế…” Nàng khẽ lẩm bẩm, giọng nói mê man mang theo chút tức giận.
Tiếng bước chân ngừng lại, sau đó lại tiếp tục vững vàng đi về phía trước. Khi đã đến gần giường, vươn tay mở toang rèm màn ra. Cùng lúc đó, đèn đuốc trong phòng cũng lần lượt được thắp lên. Ánh nến vụt sáng, đèn đuốc sáng trưng.
Tô Khuynh mở to mắt, lập tức tỉnh táo lại.
“Sao Đại nhân… lại tới đây?” Dứt lời liền đỡ người ngồi dậy. Vì nàng mới tỉnh giấc nên người có hơi mệt, chỉ bèn tựa nửa đầu lên thành giường, ôm chăn nhìn hắn chằm chằm.
Ánh mắt Tống Nghị ghim chặt vào đôi mắt đo đỏ đã hơi sưng lên của nàng.
“Đại nhân…”
“Sao mắt ngươi lại bị sưng?”
Tô Khuynh đang định hỏi sao hắn lại tới đây, chợt nghe hắn hỏi như vậy thì bỗng cứng người. Nhanh chóng khôi phục vẻ mặt trở lại bình thường, chỉ đáp qua loa: “Chắc là do vừa tỉnh ngủ.”
“Giọng bị sao thế? Sao lại khàn vậy?”
“Là vì…”
“Đừng nói với gia đó cũng là vì mới tỉnh ngủ.” Tống Nghị lạnh lùng ngắt lời nàng.
Tô Khuynh bèn không đáp nữa.
Tống Nghị ngồi xuống giường, đưa tay vuốt nhẹ qua khoé mắt nàng, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ phức tạp: “Khóc à?”
Tô Khuynh vẫn không trả lời.
Tống Nghị thu tay, lại nhìn ra cửa phòng, không rõ đang vui hay giận: “Mang sủi cảo lên đây.”
Hai vú già cúi đầu nối gót nhau bưng sủi cảo vào.
Tô Khuynh vừa mới tỉnh dậy nên thật sự không muốn ăn gì cả. Lúc này khi thấy chén sủi cảo trắng bóc mà đầy ắp được bưng lên, chợt cảm thấy nếu bây giờ mà bắt nàng ăn hết thì quả là làm khó nàng quá rồi.
Tống Nghị bưng một chén lên, Tô Khuynh cũng chỉ đành nhận lệnh đón lấy chén còn lại.
Hai người ngồi đối diện nhau im lặng ăn sủi cảo năm mới. Nhưng Tô Khuynh cố mãi mới hết một miếng, sau đó thì không ăn nổi nữa.
Tống Nghị thoáng liếc nàng, ra lệnh: “Số lẻ không may mắn, ăn thêm miếng nữa đi.”
Tô Khuynh chỉ có thể cố gắng gắp thêm miếng nữa, miễn cưỡng ăn hết.
Cũng may hắn không ép nàng nữa, ăn xong thì sai người vào dọn chén. Sau khi rửa tay xúc miệng, Tống Nghị đuổi hạ nhân lui xuống, sau đó cởi giày, lên giường.
Tô Khuynh kinh ngạc. Đang là Tết… mà hắn cũng ở lại sao?
“Nhích lại đây.” Tống Nghị dựa lên giường, trầm giọng sai bảo.
Tô Khuynh chần chờ: “Đại nhân, hôm nay nô tỳ thấy hơi mệt…”
“Dịch vào đây.” Giọng hắn đã mất kiên nhẫn.
Tô Khuynh lập tức lạnh mặt nhích về phía hắn. Tống Nghị chợt kéo nàng vào lòng. Tô Khuynh còn đang kinh hãi thì lại nghe thấy giọng nói sầu muộn của hắn: “Ngươi biết rồi sao?”
Tô Khuynh ngớ người.
“Đừng sợ.” Hắn Trầm giọng nói xong câu này thì không lên tiếng nữa, sau đó không gian xung quanh chìm vào yên lặng một lúc lâu.
Tô Khuynh vẫn chẳng hiểu hắn đang nói gì, nhưng cũng không mở miệng hỏi.
Tống Nghị không khống chế được mắt mình mà nhìn xuống bụng nàng. Hiện tại nơi đó trống trơn, sau này cũng sẽ như vậy. Đời nàng nàng không thể sinh con nối dõi cho hắn được nữa.
Cho dù có là một bé gái vừa quật cường vừa kiêu ngại giống nàng, hay là một thằng nhóc có diện mạo giống hắn, cả đời này cũng sẽ không có…
“Đại nhân?” Tô Khuynh cảm thấy ánh mắt hắn ngày càng quái lại, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác khiến Tô Khuynh giật thót, chợt hét lên một tiếng.
Tống Nghị từ từ thu lại ánh mắt, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt đang hoang mang của nàng.
“Năm sau, gia sẽ nâng ngươi lên làm quý thiếp, nhập vào gia phả.” Hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt đầy khiếp sợ của nàng, giọng nói ngày càng trầm xuống, gần như đang gằn từng chữ: “Sống thì có gia bảo hộ chu toàn, chết cũng nhập vào mộ phần tổ tiên Tống gia hưởng hết tôn vinh đời sau. Cho nên, ngươi đừng sợ.”