Hoàng cung trong Tử Cấm Thành nguy nga tráng lệ với những bức tường đỏ và hàng ngói xanh, trụ tím dát vàng. Ánh chiều tà cuối cùng chiếu lên đ.ỉnh mái đình, tạo nên một màu vàng nhạt mờ ảo.
Trong Dưỡng Tâm Điện thỉnh thoảng lại truyền ra vài tiếng ho lụ khụ, vừa khản đặc vừa nặng nề.
Hoàng Thái tôn Tự Chiêu trong bộ y phục màu đỏ thẫm đang cúi người vỗ ngực nhuận khí giúp cho Hoàng tổ phụ. Sau đó Hoàng tổ phụ của y ho càng thêm dữ dội, y nhanh chóng cẩn thận đỡ người dậy, rồi nhận lấy cái ống nhổ trong tay thái giám bên cạnh, để sát vào bên miệng Hoàng tổ phụ.
Một khối đờm đặc sệt lẫn trong máu được phun ra. Vĩnh Hi Đế thở hổn hển mấy hơi, cảm thấy đã dễ chịu hơn chút.
Tự Chiêu nhìn vị Hoàng tổ phụ trước mặt đã già nua gầy gò đang bị bệnh tật dày vò hành hạ, tựa như một ngọn nến tàn trước gió, không còn vẻ uy nghiêm oai hùng như xưa nữa. Y không nỡ nhìn thêm, đỏ khoé mắt rồi vội cúi đầu xuống.
Vĩnh Hi Đế thầm thở dài, nhưng nét mặt vẫn bình thường, chỉ hỏi qua những việc trên triều. Mới hỏi được vài câu mà đã cảm thấy hơi mệt, ông bèn phất tay cho y lui xuống.
Thấy vẻ mặt Hoàng tổ phụ đã lộ vẻ mệt mỏi, Tự Chiêu chỉ đành bịn rịn lui ra.
Đến khi bóng dáng cao gầy của Hoàng Thái tôn biến mất khỏi tẩm cung, Vinh Hĩ Đế lụ khụ hai tiếng rồi gọi Thái giám Tổng quản vào.
Thái giám Tổng quản khom lưng cúi đầu đi vào, cẩn thận đỡ Thánh Thượng ngồi dậy, với lấy chiếc gối vàng thêu rồng lót sau lưng, thì thầm bên tai Vĩnh Hi Đế chi tiết sự việc.
Vẻ mặt Vĩnh Hi Đế hơi trầm xuống.
Đầu đuôi sự việc của Ngô gia, vừa đáng hận lại vừa đáng chết.
Trong lòng Vĩnh Hi Đế nổi lên sát ý, nhưng lại bỗng cảm thấy bất lực. Hiện giờ ông đã là một lão Hoàng Đế gần đất xa trời, chẳng khác nào một mãnh thú bị bẻ răng, uy lực giảm sút rất nhiều, các loại yêu ma quỷ quái đều đang ngo ngoe rục rịch muốn nhảy ra ngoài.
“Đã cất… di chiếu chưa?” Vĩnh Hi Đế bệnh nặng đã lâu, chỉ nói một câu thôi cũng đủ khó khăn, cùng với đó là những hơi thở hổn hển nặng nhọc.
Thái giám Tổng quản đáp lời: “Thánh Thượng yên tâm, nô tài đã cất đi rồi.”
Vĩnh Hi Đế bình tĩnh nhìn hắn: “Trẫm, tin ngươi.”
Thái giám Tổng quản vội quỳ xuống: “Nô tài thề dù có chết cũng trung thành với Thánh Thượng.”
Vĩnh Hi Đế thở hổn hển, nói tiếp: “Ngươi, chịu khó chút… Nếu ngày ấy của trẫm đến… lập tức thông báo cho Hữu tướng (Tể tướng), triệu tập văn võ bá quan… vào cung, đọc di chiếu!”
Thái giám Tổng quản lập tức dập đầu, thận trọng nhận lệnh.
Vĩnh Hi Đế mệt mỏi nhắm mắt. Ông căm hận, trời cao cho ông quá ít thời gian, cho Hoàng Thái tôn quá ít thời gian. Nếu có thể cho ông ở lại thêm 5 năm nữa, không, chỉ cần 2 năm thôi, thế cũng đủ để ông dọn sạch chướng ngại cho Hoàng Thái tôn, lôi kéo thêm được chút lợi thế.
Cũng vì năm đó Thái tử thiệt mạng nên suốt mấy năm nay ông vẫn chưa thể ngui ngoai nỗi đau mất đi con trai. Nếu không kế hoạch đã được vạch ra từ sớm, tình thế của Hoàng Thái tôn cũng không đến mức khó khăn như vậy.
Suy cho cùng là do quá ít lợi thế.
Vĩnh Hi Đế lại cẩn thận tính toán những ưu thế của Hoàng Thái tôn, có quá ít người có thể trọng dụng được. Trước kia có Hữu tướng và Ngô gia hết sức hỗ trợ, bây giờ Ngô gia lại có lòng riêng, e là bên Hoàng Thái tôn đang bị yếu thế.
Ngực lại khó chịu, tiếng ho lụ khụ sắp sửa trào ra cũng bị ông ép nuốt xuống.
Vĩnh Hi Đế mở mắt ra, ánh mắt vẩn đục mang theo chút sắc bén: “Bên Tống gia, sao rồi?”
Thái giám Tổng quản vội đáp: “Sau Tết Tống gia đã vội vàng kết thông gia với Lương gia, trong lục lễ (*) thì giờ chỉ thiếu mỗi lễ đón dâu nữa thôi ạ.”
(*) Lục lễ: bao gồm nạp thái (nhà trai đến tặng sính lễ để thưa chuyện), vấn danh (2 nhà gặp nhau trao đổi thông tin), nạp cát (xem tuổi tính ngày), nạp chinh (thách cưới), thỉnh kỳ (chọn ngày lành), thân nghênh (đón dâu).
Cuối cùng nét mặt Vĩnh Hi Đế cũng dịu xuống.
Năm đó Tống lão Thái sư quá cố đã là lão thần quyền khuynh triều dã, thế nhưng lại chỉ coi trọng một mình vị Hoàng tử yếu thế như ông, không những chấp nhận làm ân sư của ông mà còn cố gắng hết sức để mưu tính giúp ông trong trận chiến đích thứ tranh đoạt tàn khốc năm đó, cuối cùng ông cũng thuận lợi leo lên được Vương vị. Cho nên đối với Tống gia, ông cảm thấy rất biết ơn và khá tín nhiệm, không thì ông đã chẳng gia cái chức quan trọng như Tổng đốc Lưỡng Giang cho Tống gia nắm giữ.
Tiếc là dường như Tống Chế hiến kia chỉ đơn giản là muốn làm quan, không bao giờ tham dự vào việc phân chia đảng phái trên triều. Vĩnh Hi Đế thở dài, nếu ông sống được thêm ba bốn năm nữa thì hay rồi. Nhưng hôm nay số mạng của ông đã sắp tận, thứ ông cần không phải là một vị quan xa rời triều chính.
Ông muốn Tống Chế hiến kia phải đứng về phe của Hoàng Thái tôn, cũng như năm đó Tống lão Thái sư chung chiến tuyến với ông, tận tâm tận lực trợ giúp Hoàng Thái tôn một tay.
“Truyền, Hữu tướng vào cung.”
Nếu muốn Tống Chế hiến không còn băn khoăn rồi gia nhập phe của Hoàng Thái tôn, vậy thì phải nhờ Hữu tướng mở đường. Để Hữu tướng đi thuyết phục là tốt nhất.
—
Sau khi Vu Thuấn Nghĩa nhận được ý chỉ tiến cung, ông thoáng nhìn về sân viện phía nam rồi nhanh chóng thay quan phục vào cung yết kiến.
Người từng ở sân viện phía nam, là con trai độc nhất đã quá cố của ông.
Ông cũng lờ mờ đoán được lý do Thánh Thượng triệu kiến mình.
Thật ra trước đó ông cũng đã từng nghĩ qua, dựa vào tình cảnh hiện giờ của Hoàng Thái tôn, những việc như này là điều không thể tránh khỏi.
Lưỡng Giang là một khu vực cực kỳ giàu có và đông đúc, thuế má hàng năm nộp về cho triều đình có thể lấp đầy một phần ba số quốc khố bị thiếu. Hơn nữa khoa cử năm nào vùng Lưỡng Giang cũng chiếm hơn phân nửa số nhân tài được lên Bảng vàng.
Phương diện khác cũng không hề kém cạnh. Chỉ riêng ba tỉnh Lưỡng Giang đã sở hữu hơn hai mươi vạn tinh binh. Một khi chiến sự nổ ra, Tống Nghị thân là Tổng đốc Lưỡng Giang có thể trực tiếp điều động binh lực của ba tỉnh tham chiến trước rồi mới thông báo tình hình sau.
Một cánh tay đắc lực như vậy, sao đương kim Thánh Thượng có thể bỏ qua được chứ?
Lòng Hữu tướng phức tạp khôn nguôi. Tuy ông cũng biết sự tình năm có còn có uẩn khúc, nhưng ông vẫn chưa thể hoàn toàn buông xuống được…
Thôi, ông thở dài. Hoàng Thái tôn đang trong thế khó, sao ông có thể vì khúc mắc cá nhân mà không giúp ngài ấy được chứ? Huống chi, nếu tương lai Tả tướng (Tể tướng) nâng đỡ Cửu Hoàng tử đăng cơ, không chỉ Hoàng Thái tôn mất hết đường sống, thân là nhà cữu phụ của Hoàng Tôn, sợ là Vu gia bọn họ cũng không thoát khỏi cảnh máu chảy thành sông.
(Vào thời Xuân Thu, nhà Tống chia chức vị Tể tướng thành Tả tướng và Hữu tướng.)
—
Lúc Tống Nghị nhận được thư mật của đương kim Thánh Thượng, sắc mặt hắn hơi đanh lại.
Không ngờ đương kim Thánh Thượng bảo hắn vài ngày nữa phải lên đường vào kinh, ngoài mặt thì nói là vào để báo cáo công tác, nhưng lý do thực sự là gì thì trong lòng hắn cũng đã đoán được phần nào.
E là đương kim Thánh Thượng sắp không trụ nổi nữa rồi. Chuyến này hẳn là muốn lôi kéo hắn về phe mình, trợ giúp cho Hoàng Thái tôn.
Tống Nghị chợt thấy hơi do dự. Hắn ngồi ở trước bàn cân nhắc một hồi lâu, sau đó mới đưa tin cho Phúc Lộc nhưng chưa vội cho thiêu huỷ, mà lại bảo Phúc Lộc phải giữ mật thư này cho thật kỹ.
Tống Nghị đứng lên đi ra sảnh ngoài, trầm giọng: “Lấy ngựa, đến Lục doanh (*).” Nếu Thánh Thượng đã cho phép hắn dẫn theo một ngàn tinh vinh nhập cung, vậy thì hắn sẽ phụng mệnh hành sự. Còn những chuyện khác… cứ quan sát trước rồi tĩnh sau.
(*) Lục doanh: 6 doanh trại huấn luyện đặc biệt. Theo quân đội thời nhà Thanh thì Lục doanh là để chỉ 6 doanh trại dành riêng cho người Hán nhập ngũ.
Đêm nay, sau khi Tống Nghị mây mưa với Tô Khuynh xong, trong lúc ôm nàng để bình ổn lại hơi thở, hắn nói hai ngày sau hắn phải nhập kinh.
Tô Khuynh đang mải nghĩ nên mở miệng nhắc tới chuyện muốn uống chút thuốc tránh thai như thế nào, chỉ cần uống một chút thôi là được. Tuy nói e là cơ thể của nàng đã gần như là không thể nữa, nhưng mọi chuyện đều có biến số. Nàng sợ mình sẽ xui xẻo rơi trúng cái biến số này. Đang lúc không biết nên mở lời như thế nào thì hắn bỗng đề cập đến chuyện vào kinh khiến nàng ngớ người.
Tống Nghị vu.ốt ve tóc mai ướt đẫm của nàng, khẽ nói: “Thời gian gấp rút, sợ là không kịp để ngươi nhập phủ. Cứ đợi gia xong việc trên kinh trở về đi, lúc đó gia sẽ làm một buổi thật hoành tráng cho ngươi.”
Mãi không nghe được câu trả lời của người trong ngực, Tống Nghị không chờ nổi mà cúi đầu nhìn nàng: “Sao thế?”
Tô Khuynh hoàn hồn: “Không sao, đang nghĩ không biết khi nào Đại nhân sẽ trở về.”
Nghe vây, Tống Nghị lập tức nở nụ cười: “Yên tâm, gia sẽ cố gắng trở về thật sớm.” Dứt lời thì lại cúi đầu nhìn nàng, thì thầm: “Còn sức không?”
Tô Khuynh chợt nhíu mày run mi, sau đó liền duỗi cánh tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, nhắm mặt trả lời.
Tống Nghị nuốt nước bọt, dần trở nên mất khống chế.
Ngay sau đó hắn xoay người đè nàng xuống, sau đó tiếng thở d.ốc của nàng lại vang lên. Hắn cũng ôm lấy gáy nàng bắt đầu triền miên, cùng nhau trải qua một đêm xuân tươi đẹp…