Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 72

Ngày mồng Hai tháng Tám, Tổng đốc Lưỡng Giang Tống Nghị đích thân dẫn theo một ngàn tinh binh lên thuyền, phụng chỉ nhập kinh.

Chờ đến khi năm chiếc thuyền to lớn giương cao buồm xuôi đến sông Bình Giang, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người thì chúng quan viên trên bến tàu mới đứng thẳng lại, bắt đầu túm tụm ghé tai nhau bàn luận.

“Không biết nữa…”

“E là thế cục trong triều đang rối ren lắm đây…”

“Không biết có bị ảnh hưởng không nữa…”

“Nghe nói đương kim…”

“Suỵt, đừng nói nữa…”

Nghe những lời bàn luận hàm hồ của bọn họ, Lương Tri phủ chợt cau mày. Ho nhẹ một tiếng, hắn ta nghiêm giọng: “Chư vị đừng phỏng đoán lung tung, cứ đợi Đốc Hiến Đại nhân trở về rồi hẵng nói. Thời gian này xin chư vị hãy làm đúng phận sự, chăm chỉ cống hiến. Nếu ai dám lề mề qua loa thì bổn quan sẽ không tha cho kẻ đó đâu.”

Chúng quan viên đều vội vàng nghiêm chỉnh lại.

Khi trở lại nha phủ, Lương Tri phủ vẫn chưa yên tâm lắm, bởi vì hắn ta đang lo cho trưởng tử Lương Giản Văn. Tuy hắn ta có thỉnh cầu Đốc Hiến Đại nhân chuyến này hãy dẫn Lương Giản Văn đi cùng, nhưng suy cho cùng hiện giờ tình hình trong kinh đang rối ren phức tạp. Lúc này Giản Văn lại bước vào nơi hung hiểm đó, hắn thân là cha thì sao mà yên tâm cho được?

Lương Tri phủ thở dài, cũng do số vận của Giản Văn không tốt, sắp thi khoa khảo mà lại dính phải việc này… Tuy đâu đâu cũng đồn sức khoẻ Thánh Thượng không ổn, nhưng triều đình vẫn chưa chính thức huỷ bỏ kỳ thi này, thế nên Giản Văn đành phải nhập kinh tham gia thi cử.

Nếu bỏ lỡ kỳ thi năm nay, vậy chẳng phải bọn họ phải đợi đến tận ba năm nữa sao? Mà ba năm, cũng đủ để một quan viên có thể tìm được một chỗ đứng nho nhỏ trong chốn quan trường.

Huống hồ còn có Đốc hiến Đại nhân giúp đỡ, dù sao cũng sẽ không xảy ra chuyện gì được.

Lương Tri phủ thấy yên tâm hơn phần nào.

Ngọc Lan Điện, Hoàng cung.

Cửu Hoàng tử đang dùng bữa cùng Mẫu phi, đột nhiên nhận được tin báo Tổng đốc Lưỡng Giang Tống Nghị dẫn theo một ngàn binh sĩ thiếp giáp tinh nhuệ nhập kinh theo đường thuỷ, vài ngày nữa sẽ đến kinh thành. Sắc mặt gã ta bỗng xám xịt.

“Hắn ta… phụng chỉ nhập kinh ư?” Cửu Hoàng tử nhăn mặt, nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ ‘phụng chỉ nhập kinh’.

Tên thủ hạ chợt rùng mình, vội trả lời: “Dạ phải.”

Cửu Hoàng tử lập tức nổi giận hất đổ cả bàn đồ ăn, hét lên đầy phẫn nộ: “Dựa vào cái gì cơ chứ? Bổn Hoàng tử có thua kém tên Tự Chiêu kia chỗ nào đâu! Phụ hoàng dựa vào cái gì mà cho rằng tên Tự Chiêu kia thích hợp làm Hoàng Đế hơn ta chứ! Xưa nay ngôi vị Hoàng Đế của Đại Uyên đều dùng năng lực để tranh đoạt, sao Phụ hoàng lại bất công như vậy hả!”

Ngọc Quý phi nghe được câu Tống Nghị kia đẫn theo một ngàn tinh binh vào kinh, nhưng lại cảm thấy không đủ sức uy hiếp, bèn kiến nghị: “Hoàng nhi đừng lo lắng, dù sao cũng chỉ là một ngàn tinh binh thôi mà, cần gì phải sợ. Hắn biết điều chút thì không sao, nếu dám lén lút đâm sau lưng làm hỏng chuyện của chúng ta, hai vạn binh mã của Ngô Đề đốc có thể phanh thây hắn thành trăm mảnh. Hoàng nhi…” Những lời còn lại của Ngọc Quý phi bị nuốt trọn bởi ánh mắt ăn thịt người của Cửu Hoàng tử.

Cửu Hoàng tử nhắm mắt, cố gắng áp chế cơn thịnh nộ trong ngực. Nếu người vừa nói chuyện không phải Mẫu phi của gã, gã sợ là mình sẽ thật sự xé nát miệng của người kia ra.

Đúng thật là một ngàn tinh binh không thể nào địch nổi hai ngàn binh mã, nhưng cũng đủ để Tống Chế hiến giữ được mạng chạy khỏi kinh thành. Đến khi Tống Chế hiến kia trở về Lưỡng Giang… Ồ, ba tỉnh Lưỡng Giang có tới hơn hai mươi vạn tinh binh, chẳng lẽ chỉ để trưng cho đẹp thôi sao?

Ý tưởng này thật ngu ngốc, sợ gã chết không đủ thảm à. Cửu Hoàng tử sầm mặt sốt ruột đi qua đi lại trong điện. Đây là trợ lực của Phụ hoàng, là nước cờ quan trọng nhất để lót đường cho Hoàng Thái tôn. Tống Chế hiến kia… sẽ đầu quân cho Hoàng Thái tôn thật sao?

Cửu Hoàng tử lại bất giác nhớ tới chuyện lần trước Phụ hoàng triệu Hữu tướng vào cung bàn luận, sắc mặt của gã lại càng thêm khó coi. Nếu hai người kia mà hoá giải khúc mắc năm đó, vậy thì mưu tính suốt nhiều năm của gã sẽ thất bại trong gang tấc.

Gã, không cam tâm.

Trong lòng gã trở nên hung tợn. Gã cần phải vượt mặt Phụ hoàng để giành nước cờ này trước, lôi kéo Tống Chế hiến kia về phe phái của mình.

Vẫy tay gọi thủ hạ, Cửu Hoàng tử nhanh chóng thì thầm vào tai hắn. Tên thủ hạ gật đầu rồi vội vàng chạy đi làm.

Đêm khuya, khi hai tên lính tuần tra đi ngang qua một sân viện phụ, hình như một tên không để ý dưới chân nên bị vấp một cái lảo đảo suýt ngã. Tên lính canh bên cạnh không nhịn được mà cưới cợt hai tiếng, sau đó lại nhắc nhở người kia chú ý cẩn thận.

Tên lính gác kia đứng thẳng người, cười đáp biết rồi. Hắn chỉnh lại cổ tay áo rồi làm như không có việc gì xảy ra, cả hai tiếp tục đi về phía trước tuần tra.

Lần này nhập kinh, Đốc hiến Đại nhân cũng dẫn cả Phúc Lộc đi theo, thế nên mọi việc trong phủ đều do Trương quản sự xử lý. Trương quản sự cũng xem như là được một tay Phúc Lộc dạy dỗ, mọi ngày làm việc cũng rất ổn thoả. Giao việc trong phủ lại cho hắn thì cũng có thể yên tâm.

Hiện tại khi Đại nhân không có mặt trong phủ, hằng ngày, ngoại trừ giám sát chặt chẽ phủ Tổng đốc không được phép xảy ra chuyện gì, mà sáng sớm hắn còn phải điều người đến Tống phủ một chuyến, đảm bảo trên dưới Tống gia đều khoẻ mạnh.

Trương quản sự biết mình thân mang trọng trách, đương nhiên sẽ trông coi hai phủ ngày càng cẩn thận. Ngoại trừ bên Tống phủ hắn ta không thể phân thân ra rồi tự chạy qua đó, còn lại phủ Tổng đốc từ sảnh trước đến hậu viện, từ phòng thu chi đến phòng bếp, ngày nào hắn ta cũng phải đích thân đến giám sát hai lần, đảm bảo không có gì sai sót.

Sáng sớm hôm đó, Trương quản sự cho người đến Tống phủ như thường lệ.

Tên lính gác kia kính cẩn nhận lệnh, vội vàng rời đi.

Sảnh Thọ Xuân, Tống phủ.

Bảo Châu bĩu môi than vãn với lão thái thái, Đại ca dẫn theo Lương Giản Văn đến kinh thành nhưng lại không chịu đưa mình theo. Còn lải nhải bản thân đã lớn chừng này rồi mà vẫn chưa được đến kinh thành bao giờ, lần này hiếm lắm mới có được một cơ hội, thế mà lại quên mất nàng ta, rồi lại nói cái gì mà Đại ca không còn thương nàng ta nữa rồi.

Lão thái thái nghe mà điếc hết cả tai, đầu cũng nhức nhức, đành liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh. Đông Tuyết hiểu ý, bèn nhỏ giọng thì thầm bên tai Bảo Châu mấy câu. Sau đó Bảo Châu lộ ra vẻ tức giận, lập tức trở về buồng trong thêu uyên ương.

Cuối cùng lão thái thái cũng cảm thấy thanh tịnh.

Vương bà tử vào phòng, cẩn thận báo cáo tin tức mình nghe được cho lão thái thái.

Nghe được tin nửa tháng trước nha đầu bên phủ Tổng đốc kia đã ngưng dùng thuốc, lão thái thái nhíu mắt rồi cúi đầu xuống. Từ đêm Giao thừa hắn lặng hơi im tiếng mà lầm ra chuyện náo loạn kia, thì lúc đó bà ta đã đoán được lý do là gì rồi.

Thấy vẻ mặt lão thái thái buồn rầu, Vương bà tử vội nói tiếp: “Lão thái thái đừng lo, nô tỳ đã cố ý đi tìm tên đại phu đã khám cho ả kia. Đại phu thấy nô tỳ là người Tống phủ thì không hề giấu giếm, đã kể hết tường tận sự việc ra rồi. Đại phu kia nói, đời này ả đĩ điếm kia chắc chắn đã…” Vương bà tử liếc nhìn xung quanh, giọng nói càng ghìm nhỏ xuống: “Tuyệt tự.”

Vẻ mặt lão thái thái thoáng cứng lại, rồi thở dài: “Đáng tiếc.”

Vương bà tử không tán đồng: “Lão thái thái không cần tiếc gì đâu. Nếu không phải ả tiện nhân kia quyến rũ Đại gia tới chỗ của ả thì sao ả lại phải uống thuốc thường xuyên như vậy chứ? Suy cho cùng, vẫn là ả tự làm tự chịu cả.”

Lão thái thái không nói gì.

Vương bà tử lại nhìn nét mặt lão thái thái, thử kiến nghị: “Ả đĩ điếm kia đang âm thầm giở trò, châm ngòi phá hoại tình mẹ con của người và Đại gia. Có cần nô tỳ qua đó dạy dỗ đôi chút không ạ?”

Lão thái thái chần trừ, rồi lại lắc đầu: “Bỏ đi, dù sao sau này cô ta cũng không thể gây ra sóng gió gì. Đại gia các ngươi thật sự rất quan tâm đến cô ta, ta hấp tấp đi dạy dỗ người mà nó yêu thích làm gì? Đang không lại khiến nó xa cách với ta hơn.”

Vương bà tử vừa ngẫm nghĩ thì đã hiểu ra điểm mấu chốt. Một ả nô tỳ đã định sẵn là không thể sinh được con, dù có được sủng ái thì đã sao? Đợi hai hăm sau Đại nhân chán ngấy nhan sắc của ả, trở thành một nô tỳ không có con cái còn bị ghẻ lạnh thì kết cục có thể tốt đến đâu chứ? Đến lúc đó không phải sẽ bị người ta tuỳ ý đe nạt sao?

“Vẫn là lão thái thái chu đáo.” Vương bà tử khen ngợi một cách chân thành.

Đúng lúc này, Lâm quản gia trong phủ vội vàng chạy đến, nói là Đại gia gửi thư. Lão thái thái chợt phấn chấn hơn, vội ngồi thẳng người: “Mau đưa cho ta xem.”

Tên lính gác đang đứng chờ bên ngoài nghe thấy lệnh, nhanh chóng cúi đầu đi vào. Lão thái thái mở ra xem, thật sự là bút tích của con trai bà.

Sau khi tên lính gác kia trở về phủ Tổng đốc, Trương quản sự thấy thì lập tức hỏi tại sao hôm nay lại về muộn hơn ba mươi phút, bên Tống phủ có gì bất thường sao.

Lính gác trả lời không có gì bất thường, chỉ là lão thái thái hỏi hắn thêm vài chuyện trong phủ Tổng đốc, thế nên mới về muộn.

Trương quản sự đang định hỏi xem lão thái thái muốn biết chuyện gì thì chợt nhớ tới vị đang ở bên hậu viện kia, lúc này mới chợt hiểu ra.

Nhớ đến vị trong hậu viện phủ Tổng đốc, nét mặt Trương quản sự hiện lên vẻ căng thẳng. Trước khi quản gia Phúc Lộc lên đường đã dặn đi dặn lại hắn rằng, nhất định phải theo dõi viện đó cho thật chặt chẽ.

Tô Khuynh có hơi sốt ruột. Nàng cho rằng khi Tống Nghị cùng với tai mắt Phúc Lộc của hắn đều đã rời đi thì trong phủ sẽ lơi lỏng không quản chế nàng chặt chẽ nữa. Thế mà không ngờ tên Trương quản sự mới lên này còn theo dõi gắt gao hơn cả lúc Tống Nghị có ở trong phủ.

Đã bảy tám ngày trôi qua, nếu nàng còn không mau mau tìm được cơ hội ra phủ, sợ là Tống Nghị kia sẽ hồi phủ mất.

Sau khi dùng bữa trưa, Tô Khuynh ngồi một mình trước bàn suy tính. Đúng lúc đó, hạ nhân vào báo Nguyệt Nga di nương tới.

Cứ vài ngày là Nguyệt Nga lại đến chỗ của nàng ngồi một lát, hiện giờ nghe nói nàng ta tới đây thì Tô Khuynh cũng không để ý lắm.

Nguyệt Nga ngồi xuống bên cạnh nàng, tự rót một ly trà để uống, đôi tay còn hơi run rẩy.

Tô Khuynh lập tức sinh nghi.

Nguyệt Nga không nói gì, chỉ cúi khuôn mặt xinh đẹp đã trắng bệch xuống.

Tô Khuynh thoáng liếc nhìn nàng ta, sau đó đuổi hạ nhân lui ra ngoài.

Cửa phòng đã đóng chặt, Nguyệt Nga nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Tô Khuynh, đôi môi đã tái nhợt như không còn giọt máu vội vàng mấp máy nói chuyện. Giọng vừa nhỏ xíu vừa run rẩy, rất khó nghe, nhưng Tô Khuynh lại có thể nghe rõ ràng.

Tô Khuynh lập tức biến sắc. Nàng nhìn chằm chằm vào Nguyệt Nga, vẻ mặt tràn đầy sự đề phòng.

“Cô mà còn nói bậy nữa là ta cho người đánh rồi đuổi đi đấy.” Tô Khuynh khẽ quát.

Nhưng Nguyệt Nga lại đột nhiên bắt lấy cánh tay nàng: “Cô đừng có chối nữa, ta đã nhìn ra từ lâu rồi! Cô yến tâm, ta không mật báo đâu, chỉ cần cô đưa ta đi cùng thôi… Cô yên tâm, ta đảm bảo sẽ không làm vướng chân cô đâu, ta còn giúp cô nữa đấy.”

Tô Khuynh mạnh mẽ cạy tay nàng ta ra, sau đó quay mặt ta phía cửa phòng gọi người.

Sắc mặt Nguyệt Nga tái nhợt, vội đứng dậy bịt miệng nàng lại: “Cầu xin cô, cầu xin cô đấy. Ta sẽ chết mất, Đại nhân sẽ băm vằm ta thành trăm nghìn mảnh… Nếu ta đã không còn đường sống, vậy thì cô đừng mơ sẽ chạy thoát!” Nguyệt Nga vẫn đang cực kỳ sợ hãi, giọng nói cũng run run, dù sắp phát khóc nhưng cũng phải nỗ lực kìm lại.

Tô Khuynh khựng người, sau đó chỉ vào tay nàng ta, ý bảo bỏ ra.

Giọng Nguyệt Nga run rẩy: “Vậy cô đừng gọi người nữa.”

Tô Khuynh gật đầu.

Nguyệt Nga thử buông tay ra, thấy nàng thật sự không kêu nữa thì mới lặng người ngồi về chỗ cũ.

Tô Khuynh chìm chằm chằm nàng ta, cũng không giục nàng ta mau giải thích rõ ràng.

Nguyệt Nga cũng biết trong tình thế này thì lừa gạt cũng chẳng có ích lợi gì. Vả lại nếu muốn nhờ nàng giúp mình trốn đi thì trước tiên phải lấy được tín nhiệm của nàng.

Nguyệt Nga lấy lại bình tĩnh, cắn chặt răng nói một cách thẳng thắn với Tô Khuynh: “Thật ra ta vẫn còn một thân phận khác, là… nội gián của Cửu Hoàng tử.”

Tô Khuynh không phản ứng gì, chỉ kiên nhẫn đợi nàng ta nói tiếp.

Khi đã mở lời thì có vẻ như Nguyệt Nga đã buông xuôi, bắt đầu tâm sự: “Chẳng một ai biết được chuyện này. Đừng nói là Đại nhân, ngay cả Tả tướng cũng không hề biết. Suốt ba năm qua Cửu Hoàng tử chưa hề liên lạc với ta một lần nào, ta còn tưởng mình đã trở thành một quân cờ vô dụng… cho đến khi một nội gián khác trong phủ đã liên lạc với ta vào hai ngày trước.”

Nguyệt Nga bỗng ngẩng đầu nhìn Tô Khuynh, mặt càng tái nhợt: “Sáng sớm hôm nay, tên nội gián kia hộ tống Bảo Châu tiểu thư của Tống phủ lên thuyền, là Cửu Điện hạ đưa người đi… Tên nội gián kia vì phải tốn thời gian đưa người đi rồi mới về phủ nên đã bị muộn hơn chút… Hắn, không thoát nổi đâu. Muộn nhất là tối hôm nay, Trương quản sự có thể phát hiện ra có điểm bất thường… Cho dù tên nội gián kia không khai ta ra, nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ bị phát hiện.”

Cuối cùng vẻ mặt của Tô Khuynh cũng thay đổi. Tất nhiên nàng phân biệt được Nguyệt Nga này có đang nói dối hay không, nhưng chính vì vậy nên nàng mới kinh ngạc.

“Cô… đã dùng cách gì?” Sao lại đưa Bảo Châu tiểu thư trong Tống phủ ra khỏi thành được chứ. Bảo Châu tiểu thư kia luôn ở dưới mí mắt của lão thái thái, sao có thể bị người ta đưa đi dễ dàng như vậy được?

Nguyệt Nga cắn cắn môi: “Từ nhỏ ta đã có chút thiên phú về thư pháp… Mấy năm trước khi bị tặng cho Đại nhân, Cửu Điện hạ đã nghiêm khắc huấn luyện ta mô phỏng lại chữ của Đại nhân… Sau đó lại ở bên Đại gia ba năm, quan sát giọng điệu lời nói của ngài ấy. Hiện giờ ta có thể viết được một phong thư giống của ngài ấy tới bảy tám phần.”

Tô Khuynh lập tức hiểu ra. Nàng nhìn Nguyệt Nga với vẻ khó tin. Không ngờ một nữ tử nhu nhược yêu kiều thế này lại có thể làm một việc táo bạo và liều lĩnh đến vậy. Phải biết rằng Tống Nghị kia yêu thương muội muội đến chừng nào, lỡ như Bảo Châu thật sự xảy ra chuyện gì, e là sẽ đúng như lời Nguyệt Nga nói, phanh thây nàng ta thành trăm nghìn mảnh.

“Cửu Hoàng tử không chừa đường lui nào cho cô à?”

Nguyệt Nga nghe vậy thì run rẩy lấy một tấm lệnh bài trong tay áo ra: “Có, tấm ngư phù này là Cửu Hoàng tử sai người đưa cho ta, nói là có thể thuận lợi thông quan.”

Tô Khuynh nhận lấy rồi ngắm nghía tấm ngư phù, thấy trên đó có những thông tin gồm tên họ, nha môn đang nhậm chức, phẩm vị của chức quan thì lấy làm lạ: “Cái này để các quan viên dùng sao?”

Nguyệt Nga cười khổ: “Đúng vậy, Điện ha bảo ta cải trang nam nhân nhập kinh, khi đến đó sẽ có người tiếp ứng… Nhưng ta cảm thấy cải trang không được ổn cho lắm…”

Tô Khuynh thoáng liếc nàng ta, nhìn thế nào cũng cảm thấy Cửu Điện hạ kia đang để Nguyệt Nga đi chịu chết.

Đưa lại tấm ngư phù cho nàng ta, Tô Khuynh nói: “Ngươi đừng cầu xin ta làm gì. Đến bản thân ta còn chẳng ra nổi cửa thì giúp cô kiểu gì đây?”

“Không.” Nguyệt Nga nhìn nàng: “Cô có thể.”

Tô Khuynh chưa kịp đáp lại thì Nguyệt Nga đã vội nhắc nhở nàng: “Cô quên rồi à, cứ cách nửa tháng là hoà thượng chùa Đại Minh sẽ đến đổi một chuỗi tràng hạt khác cho cô… Ngày mai, chính là ngày đổi một chuỗi mới.”

Bình Luận (0)
Comment