Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 73

Chưa đến tối, việc Bảo Châu bị lừa đến kinh thành đã bại lộ. Lý do là, từ khi lão thái thái cho phép người của phủ Tổng đốc dẫn Bảo Châu đi thì lại dần thấy hơi bất an.

Khi vừa mới nhận được thư, đương nhiên là bà vui mừng khôn siết. Bởi vì trong thư nói Thánh Thượng muốn cất nhắc Tống gia, vài ngày nữa sẽ hạ Thánh chỉ ban hôn cho Bảo Châu và Lương công tử. Điều khiến bà ta phấn chấn hơn cả chính là, trong thư còn nói bóng gió về việc xin cáo mệnh cho bà. Chỉ nói là đợi thời cơ thích hợp sẽ xin Thánh Thượng ban cho bà danh hiệu Cáo mệnh Nhị phẩm.

Lão thái thái rất kích động. Bà nghĩ lại nửa đời mình, vinh hoa phú quý đủ cả, chỉ thiếu mỗi cái danh hào Cáo mệnh khiến bà mãi vẫn thua kém các tỷ muội của mình một bậc. Kể ra thì cũng là do phu quân quá cố kia của bà chỉ có tư chất bình thường, cho đến lúc chết vẫn chỉ là một tên quan Ngũ phẩm nhỏ nhoi vô dụng. Dù có gia tộc ở sau chống lưng, nhưng ông vẫn chẳng thể làm nên cơm cháo gì. Cũng khổ cho bà, đường đường là quý nữ hầu môn chăm lo mọi việc giúp ông ta suốt nửa đời, đã già thế này rồi mà đến cả cái danh Ngũ phẩm Nghi nhân cũng không với tới.

Hiện giờ trong thư có nhắc đến, không ngờ con trai bà lại muốn xin phong cho bà làm Cáo mệnh Nhị phẩm, sao bà không vui cho được?

Quá đỗi vui mừng khiến bà không kịp suy nghĩ nhiều. Hơn nữa Bảo Châu nghe tên lính gác bên phủ Tổng đốc bẩm báo Đại ca mình đã phái người chờ ở bến tàu, thì lại la hét giận dỗi nằng nặc đòi vào kinh. Lão thái thái bị nàng ta mè nheo năn nỉ đến phát phiền, thế nên khi ấy đã quên phải đến phủ Tổng đốc xác nhận lại. Sau khi gấp rút chọn ra mấy hạ nhân cường tráng có thân thủ tốt trong phủ thì lập tức cho người đưa Bảo Châu đi luôn.

Nhưng sau khi sự phấn khích lắng xuống, lão thái thái lại dần ngẫm ra có gì đó không đúng. Thứ nhất là Bảo Châu phải tới kinh thành quá gấp, thứ hai là chuyện hệ trọng như vậy, đáng lẽ Trương quản sự bên phủ Tổng đốc kia phải tự mình tới bẩm báo mới phải, sao lại đi giao cho một tên lính gác? Huống hồ trước giờ con trai cả của bà làm việc luôn rất chu toàn, lần này phải đón người vào kinh, dựa theo phong cách mọi ngày của hắn thì phải phái Phúc Lộc tự mình đến đây mới phải, cớ sao lại là một tên lính gác quèn?

Lưng lão thái thái lập tức đổ mồ hôi lạnh: “Lâm quản gia! Lâm quản gia!”

Lâm quản gia vội vàng chạy vào.

Lão thái thái ôm ngực, mặt tái mét: “Mau, mau đến phủ Tổng đốc xác nhận lại đi! Xem Đại gia có gửi thư thật không, xem bọn họ đã đưa Bảo Châu đi chưa! Mau lên!”

Trên đầu sau lưng của Trương quả sự phủ Tổng đốc đổ đầy mồ hôi lạnh. Thư của Đại nhân? Lại còn cho người đón Bảo Châu tiểu thư đi mất rồi? Chuyện lớn như vậy, sao hắn ta lại không biết chứ!?

Dù có đón người thì cũng phải để Phúc quản gia về đón mới phải. Mà nếu Phúc quản gia không đón thì chẳng phải nên gửi một bức thư về sai hắn đi làm sao? Tại sao lại không thông qua hắn?

“Đi, triệu tập tất cả lính gác trong phủ đến đây!” Trương quản sự kìm nén sự bất an, lạnh giọng ra lệnh.

Một lát sau, có hai tên lính gác vội vàng khiêng một thi thể tới, hoảng loạn nói, vừa nãy khi vừa nghe được lệnh triệu tập thì tên lính gác này đột nhiên rút kiếm tự vẫn.

Trương quản sự mặt cắt không còn giọt máu. Hắn ép bản thân phải bình tĩnh rồi bảo người khiêng thi thể lại gần, cùng với Lâm quản gia nhìn kỹ mặt tên kia. Quả nhiên chính là kẻ đã đến Tống phủ đưa thư.

Trương quản sự và Lâm quản gia đồng thời quay cuồng đầu óc, lúc này cả hai đều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Ngay sau đó, Lâm quản gia vội vàng vung roi thúc ngựa về Tống phủ báo tin. Trương quản sự lập tức triệu tập hơn nửa số lính gác, thậm chí còn đích thân đến Lục doanh gọi cả tư binh của Đại gia. Đoàn quân mặc giáp cầm vũ khí đi thẳng đến bến tàu, hùng hổ lên thuyền xuôi dòng đến kinh thành.

Lão thái thái hay tin thì lăn ra ngất xỉu. Sau khi tỉnh lại thì việc đầu tiên là sai Lâm quản gia đi báo quan, tiếp đó lại lệnh cho Lâm quản gia dẫn theo gần hết số lính canh trong phủ đến bến tàu đuổi tới kinh thành.

Lão thái thái lệ rơi đầy mặt, liên tục đấm ngực vì hối hận. Nếu Bảo Châu của bà có mệnh hệ gì, thì bà cũng không sống nổi nữa!

Phủ Tổng đốc.

Trong căn phòng tối tăm, Tô Khuynh và Nguyệt Nga hai mắt nhìn nhau, nhịp thở cũng bắt đầu mất bình tĩnh.

Trương quản sự, dẫn đi hơn phân nửa số lính gác.

Mấu chốt chính là, vì biến cố bất ngờ nên hắn ta đã đi rất vội, đến cả việc phải sai người tiếp quản canh giữ phủ Tổng đốc cũng quên mất chứ đừng nói đến việc dặn dò mọi thứ trong phủ…

Thái Ngọc Thái Hà đứng túc trực bên ngoài thấy Tô Khuynh và Nguyệt Nga di nương đã ở trong phòng một lúc lâu rồi mà chẳng nghe thấy động tĩnh gì, thế nên bắt đầu lo lắng nghi ngờ, bèn dè dặt hỏi: “Cô nương, đã không còn sớm nữa… cô có muốn dùng bữa tối luôn không ạ?”

Tô Khuynh hít một hơi thật sau, từ từ thở ra: “Không vội, đợi lát nữa ta sẽ tự gọi.” Tô Khuynh đáp, giọng nàng cũng rất bình tĩnh. Nàng nhìn Nguyệt Nga bên cạnh đang cố gắng xoa ngực như muốn ổn định lại tinh thần, thế rồi đứng lên đi ra chỗ hòm lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương. Nàng nhanh chóng lấy tờ giấy trong đó ra, sau đó trở lại chỗ bàn đẩy tờ giấy kia đến trước mặt Nguyệt Nga, nhanh chóng nói: “Ta muốn đổi với cô.”

Nguyệt Nga cũng nhìn kỹ, thì ra là mộ tờ giấy thông hành trống. Sắc mặt nàng ta lập tức biến đổi. Tô Khuynh cũng không vội thúc giục, chỉ kiên nhẫn đợi nàng ta lựa chọn.

Mấy giây sau, Nguyệt Nga đã có quyết định. Khẽ cắn môi, nàng ta lấy tấm ngư phù trong tay áo ra rồi đưa cho Tô Khuynh: “Được, thành giao.” Nói xong thì lập tức cất kỹ tờ giấy thông hành trống kia vào trong tay áo.

Tô Khuynh cũng cầm lấy miếng ngư phù. Có ngư phù là không phải lo sẽ bị chặn đường, nàng muốn đi đâu cũng được, tốt hơn giấy thông hành nhiều.

Cất ngư phù xong, Tô Khuynh lại nhìn Nguyệt Nga: “Tiếp theo, chúng ta cần phải thảo luận về việc ngày mai.”

Cứ nửa tháng là hai vị hoà thượng bên chùa Đại Minh lại vào phủ một lần. Lính gác trong phủ Tổng đốc đã được dặn dò trước, thế nên không chặn lại mà cho vào ngay.

Hai vị hoà thượng lại niệm kinh văn cho Tô Khuynh trong khoảng gần nửa canh giờ như mọi lần. Trong lúc này không một ai được phép ở lại phòng nên nàng lệnh toàn bộ hạ nhân ra ngoài chờ. Nhưng hôm nay không giống mọi khi, ngoài phòng chờ có thêm một vị Nguyệt Nga di nương.

Thái Ngọc Thái Hà thầm nghĩ, e là Nguyệt Nga di nương này tới là để ké cẩm phước lành của cô nương bọn họ, muốn xin đại sư niệm kinh cầu phúc cho mình đây mà. Nghĩ vậy thì bĩu môi, thầm nghĩ Nguyệt Nga di nương này chẳng biết xấu hổ chút nào.

Nguyệt Nga lén liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, hai tay nắm chặt, cực kỳ cố gắng khống chế nét mặt không lộ ra vẻ khác thường.

Cuối cùng cũng niệm kinh xong, hai vị đại sư đang định đi ra trước cửa phòng để đổi chuỗi tràng hạt mới thì bị Tô Khuynh gọi lại.

Hai người kia nhìn nàng với vẻ hồ nghi.

Tô Khuynh nghiêm mặt, thành kính lạy hai vị đại sư hai cái, sau đó nhanh chóng nói thỉnh cầu cả nàng một cách chân thành.

Nghe nàng muốn về chùa với bọn họ để bái lạy Quan Âm Tống Tử (*), trong tiềm thức hai vị đại sư đang định từ chối thì đột nhiên, lại thấy nàng đưa ra một hộp gỗ đàn hương đã mở ra một nửa.

(*) Quan Âm Tống Tử: là một những hóa thân của Quan Thế Âm Bồ Tát giúp cứu độ chúng sinh.

“Đây là tiền nhang đèn tín nữ dâng tặng nhà chùa, mong hai vị đại sư quyên tặng giúp tín nữ.” Tô Khuynh khẽ nói.

Trong chiếc hộp gỗ đàn hương mở hờ đựng toàn châu báu sáng loáng rực rỡ lung linh, khiến người ta nhìn mà mê muội.

Hai vị đại sư chần chừ, lại nói: “Quy củ trong phủ nghiêm ngặt… sợ là nữ thí chủ sẽ không được ra ngoài đâu nhỉ?”

Tô Khuynh đáp: “Đại sư nghĩ nhiều rồi, thật ra Đại nhân không hạn chế cho ta rời phủ. Chẳng qua do lúc trước ta bị thương, thế nên mới phải ở trong phủ để tĩnh dưỡng bồi bổ. Hiện tại ta đã khoẻ hẳn, ngoại trừ đến chùa lễ tạ thần Phật thì cũng chỉ muốn tế bái nhiều hơn chút…” Nói đến đây, nàng lại thở dài: “Đại sư là người xuất gia, e là không hiểu rõ được những phiền não chốn phàm trần như ta. Nếu mà không thể sinh được con… sợ là kết cục sau này của ta sẽ rất bi thảm.”

“Chuyện này…”

“Đại sư yên tâm, ta chỉ đến bái lạy thôi, bái xong là sẽ về ngay, chắc chắn không nán lại lâu. Nếu quản sự không cho phép ta ra phủ, vậy cũng không sao. Ta sẽ không làm khó hai vị đại sư đâu.”

Hai vị đại sư nhìn nhau một lúc, sau đó đành gật đầu đồng ý, đóng nắp hộp rồi cất vào trong áo cà sa.

Tô Khuynh đã quyết làm thì phải làm cho trót, thế là nói thêm: “Đại sư, trong phủ người đông miệng nhiều, không biết có thể thỉnh cầu hai vị ra mặt nói là đưa ta đến chùa để làm lễ được không? Chỉ cần nói vậy thôi.”

Bọn họ hơi lưỡng lự, rồi lại miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Nghe nói cô nương muốn theo đại sư rời phủ, hiển nhiên Thái Ngọc Thái Hà đã vô cùng kinh ngạc và sợ hãi. Hai người có lòng khuyên ngăn, nhưng khi nghe hai vị đại sư kia khẳng định tình hình trên người cô nương sinh biến, cần phải đến chùa làm pháp sự thì cũng không biết có nên khuyên nữa hay không.

Tô Khuynh bình tĩnh dặn dò gã sai vặt đánh xe ngựa đến đây.

Thái Ngọc Thái Hà thấy vẻ mặt cô nương bình thản, lại nghĩ có tên đánh xe và hộ vệ đi theo, chắc là sẽ không sao đâu. Thế là lòng lại dịu xuống.

Trong lúc đợi xe ngựa đến, Tô Khuynh quay sang dặn dò Thái Ngọc Thái Hà, giọng khá nhẹ nhàng: “Hai em đến phòng thu chi hỏi xem ta có thể lãnh chút tiền bạc không, ta muốn tặng thêm chút tiền dầu mè cho chùa. Nếu mà không được, vậy thì đợi Đại nhân trở về rồi ta xin ngài ấy cũng được.”

Nghe lệnh của cô nương thì Thái Ngọc Thái Hà cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Tuy thỉnh thoảng Đại nhân cũng tặng cô nương vài món trang sức châu báu hay mấy thứ đồ hiếm lạ, nhưng tiền bạc thì cô nương lại chẳng có mấy. Bởi vì không có danh phận, số tiền cô nương nhận được mỗi tháng đều khá ít. Một năm qua, e là cũng chẳng tích cóp được bao nhiêu tiền.

Thấy cô nương thành tâm muốn đến chùa làm pháp sự, hai người cũng thấy yên tâm hơn, sau đó vội vàng chạy đến phòng thu chi.

Thái Ngọc Thái Hà mới rời đi được một lát thì xe ngựa đã đến. Tô Khuynh hơi do dự, rồi nói: “Thôi, không nên lãng phí thời gian. Đại sư, chúng ta cứ đi trước đi, ta sẽ bảo hai nha hoàn kia mang tiền dầu mè đến tặng sau.”

Hai vị đại sư niệm câu A Di Đà Phật, khẽ nói nữ thí chủ thật từ bi.

Tô Khuynh lập tức dẫn hai vị đại sư ra sân. Những nô bộc khác không dám nhúng tay vào việc của chủ tử, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Khuynh lên xe ngựa.

Nguyệt Nga cũng lên xe ngựa. Hai vị đại sư cứ tưởng là nô tỳ của Tô Khuynh nên đương nhiên sẽ không ngăn lại.

Xa phu nắm dây cương, hô lên ra lệnh cho bốn con ngựa kéo xe rời khỏi phủ.

Từ xa đám lính gác trong phủ Tổng đốc đã nhìn thấy hai vị đại sư ngồi ngay ngắn trên càng xe, cứ nghĩ là trong phủ phái xe ngựa đi tiễn bọn họ nên vội vàng mở cổng, để bọn xe ngựa thuận lợi ra ngoài.

Khi đi qua tiệm may, Tô Khuynh lệnh cho xa phu dừng lại rồi xin lỗi hai vị đại sư, nói là muốn vào trong tiệm chọn vài bộ y phục cho Đại nhân.

Hai vị đại sư nhíu mày, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ đành xuống xe cùng xa phu rồi đi theo hai người.

Tô Khuynh và Nguyệt Nga chọn vài bộ trang phục của nam nhân, sau khi bảo ông chủ đóng gói xong thì vui vẻ trở về xe.

Xe ngựa chạy thẳng một mạch đến chùa Đại Minh.

Bình Luận (0)
Comment