Sau khi Thái Ngọc Thái Hà vội vàng chạy từ phòng thu chi trở về, chợt nghe thấy cô nương không chờ bọn họ mà sớm đã lên ngựa rời phủ tử gần mười lăm phút trước thì lập tức bủn rủn tay chân, đống ngân phiếu trong tay rơi xuống, bay tán loạn…
—
Chùa Đại Minh nằm trên một ngọn núi của vùng ngoại ô phía Tây Bắc phủ thành Tô Châu, xưa nay hương khói hưng thịnh, tín đồ đông đảo, là một ngôi chùa cổ nổi danh nghìn năm.
Sau khi qua cổng thành, Tô Khuynh khẽ vén rèm che lên, nhìn thấy vị hoà thượng bên trái đưa ra một tấm lụa mỏng màu trắng. Sau khi tên lính gác cổng thành thấy thì lập tức cung kính hơn rồi cho đi qua.
Bình tĩnh buông rèm xuống, Tô Khuynh quay đầu nhìn Nguyệt Nga, chỉ chỉ tay ý hỏi tấm lụa trắng đó là gì.
Nguyệt Nga từng ở kinh thành nhiều năm nên đã tích luỹ được kha khá kiến thức, đương nhiên biết được tấm lụa trắng kia là thứ gì. Thấy Tô Khuynh tò mò hỏi, nên nàng ta bèn đưa tay lên tai nàng rồi ghé sát lại thì thầm: “Đó là độ điệp, do triều đình cấp riêng cho người xuất gia, người ngoài không thể dùng được. Triều đại này ưu ái người xuất gia, chỉ cần bọn họ nhận được độ điệp là có thể đi khắp nơi hoá duyên, dù có tới bất kỳ quan phủ nào cũng không bị cản lại để kiểm tra.” Thoáng dừng một chút, lại nói tiếp: “Hữu dụng hơn ngư phù nhiều.”
Tô Khuynh đã hiểu.
Sau khi ra khỏi thành, xe ngựa đi thẳng một mạch đến chùa Đại Minh.
Mùng Một và ngày rằm là hai ngày lành để bái Phật. Vừa hay hôm nay lại là mười lăm, rất nhiều nhóm người hành hương cùng nhau lên núi đến thăm chùa. Phóng tầm mắt ra xa, cảnh tượng biển người tấp nập rất náo nhiệt.
Xe ngựa dừng trước cổng chùa.
Tô Khuynh và Nguyệt Nga đều đeo khăn che mặt rồi xuống xe, sau đó hai vị hoà thượng dẫn đường đi qua hai thiền viện, đi thẳng một mạch về hướng điện Quan Âm Tống Tử.
Chưa vào điện Quan Âm, nhưng lúc này có một chú tiểu đã nhìn thấy bọn họ từ xa, vội vội vàng vàng chạy đến, nói là hôm nay nhiều quan lớn khách quý ghé qua, Phương trượng bận quá không lo liệu hết được nên đã cho người đứng đây chờ sẵn, khi nào hai vị hoà thượng này về thì qua đó hỗ trợ tụng kinh.
Hai vị hoà thượng cùng quay sang nhìn Tô Khuynh, có hơi do dự.
Tô Khuynh nhìn điện Quan Âm trước mặt, tiếp đó lại nhìn bọn họ rồi nói với vẻ cảm kích: “Đã làm phiền hai vị phải hộ tống suốt chặng đường rồi. Giờ điện Quan Âm đã ở ngay phía trước, không cần phiền hai vị đại sư phải dẫn đường nữa. Đại sư có việc thì cứ đi trước đi, sau khi ta bái lạy Bồ Tát xong thì sẽ tự cưỡi ngựa trở về phủ.”
Sau một lát trầm ngâm thì hai vị hoà thượng cũng đồng ý, nhưng trước khi rời đi lại bảo chú tiểu kia dẫn hai nàng vào trong.
Tô Khuynh và Nguyệt Nga cúi đầu đi vào điện Quan Âm. Lúc này trong điện có không ít người đang thắp hương bái Phật, niệm kinh cầu phúc, hai người đi vào cũng không gây chú ý.
Đứng trước Quan Âm Tống Tử, Tô Khuynh chắp tay trước ngực, đang định quỳ gối xuống đệm hương bồ thì đột nhiên nhớ tới điều gì đó, mày nhăn lại.
Nàng quay sang Nguyệt Nga bên cạnh, nói với vẻ hơi phiền muộn: “Hôm nay đi vội, quên mất không tắm gội dâng hương rồi. Em cũng chẳng nhắc ta gì cả. Giờ thì hay rồi, bất kính với Bồ Tát, thế này thì sao mong ước của ta thành hiện thực được chứ?”
Nguyệt Nga ôm tay nải, khẽ đáp: “Thật ra em có mang theo một bộ đồ mới cho người… Hay đã vào buồng trong trước đi, để người dâng hương thay đồ cái đã?”
Tô Khuynh thoáng liếc nhìn nàng ta: “May mà em nhớ đấy.” Dứt lời lại quay sang chú tiểu kia, hỏi thăm: “Tiểu sư phụ, không biết xung quanh đây có chỗ nào cho người hành hương thay quần áo không?”
Chú tiểu biết người trước mặt chính là quý nhân, nào dám chậm trễ nên đáp ngay: “Dạ có, mời quý nhân đi theo ta.” Nói xong liền dẫn hai người ra sảnh sau.
—
Phủ Tổng đốc.
Thái Ngọc Thái Hà đã tìm gặp gần hết các vị quản sự chính trong phủ, nhưng lại chẳng ai có thể đứng ra làm chủ, nên đang sốt ruột phát khóc.
Vốn việc cô nương đột ngột phải ra phủ khiến hai người thấp thỏm lắm rồi, đã thế cô nương lại còn cố ý lừa bọn họ đi để rời phủ một mình, sao bọn họ không nóng ruột nóng gan cho được? Nhất là trong gần một năm nay bọn họ đã được chứng kiến những thủ đoạn quái lạ của cô nương, lại ngẫm nghĩ tại sao đột nhiên cô nương lại rời phủ gấp như vậy thì lại càng thêm ớn lạnh, trong lòng càng sốt sắng hơn.
Trong lòng hai người đều có một dự cảm cực kỳ xấu. Muốn nhờ quản sự trong phủ triệu tập vài hộ vệ ra ngoài cùng hai người để đi tìm cô nương, nhưng hôm qua khi Trương quản sự thì đã dẫn theo cả hộ vệ đứng đầu và quản sự trưởng mất rồi. Lúc này phủ Tổng đốc đang như rắn mất đầu, chỉ còn lại mỗi quản sự phòng thu chi, quản sự thu mua, quản sự phòng bếp với vài người khác. Những người này không thể quản, mà cũng không dám quản cái việc nóng bỏng tay này. Hai người muốn khóc mà cũng chẳng khóc nổi.
Bó tay không có cách giải quyết, hai người chỉ đành triệu tập tất cả nô bộc trong viện, sau đó vội vội vàng vàng ra ngoài tìm người.
Lính gác cổng đã biết chuyện của cô nương ở hậu viện nên đương nhiên không dám ngăn cản, lập tức cho bọn họ ra ngoài tìm người.
—
Trong phòng, Tô Khuynh đưa cái chốt cửa gỗ cho Nguyệt Nga, sau đó lắc mạnh cánh tay đau nhức. Nguyệt Nga cầm lấy cái chốt, nhanh chóng cài vào cửa.
Nhìn chú tiểu nằm trên mặt đất, Tô Khuynh vui vẻ nói: “Cũng may là cậu ta không phòng bị lắm, nếu không hôm nay ta và cô xong đời rồi.” Tiếp đó lại quay sang phía Nguyệt Nga còn đang sợ hãi: “Không phải cô bảo bột thuốc kia của cô hiệu quả lắm sao? Suýt nữa đã làm hỏng chuyện rồi.”
Nguyệt Nga vỗ vỗ ngực, mặt tái mét: “Sao mà ta biết được. Cửu Hoàng tử chỉ đưa thuốc cho ta rồi bảo tuỳ cơ ứng biến. Ta đã dùng bao giờ đâu, sao biết hiệu quả của nó như thế nào chứ.” Khẽ đưa mắt nhìn chú tiểu bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, nàng ta cũng cảm thấy may mắn: “Chắc công dụng cũng tốt, chẳng qua là phải mất nhiều thời gian hơn chút để phát huy hết hiệu quả.”
Tô Khuynh nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Thế là nàng bảo Nguyệt Nga mang nốt chỗ thuốc kia lại đây, sau khi cẩn thận tẩm vào khăn thì lập tức bịt chặt miệng mũi mình bằng một tay, còn tay kia cầm khăn úp lên mũi chú tiểu kia một lúc lâu.
Sau khi ném khăn đứng dậy, thoáng liếc mắt nhìn nhau với Nguyệt Nga một cái rồi lập tức mở tay nải, vội vàng thay quần áo.
Hai bộ quần áo nam cỡ nhỏ nhất, thế nhưng hai người mặc vào vẫn bị rộng, song hai người cũng không lo được nhiều như vậy. Lấy phấn mắt ra bôi một chút vào mặt, cổ và bàn tay, còn giúp nhau tô lông mày cho to ra.
Xong xuôi, Tô Khuynh lôi một cái kéo giấu trong túi ra, cắt phăng bỏ mái tóc đã dài đến mông. Ngẩng lên lại thấy Nguyệt Nga kia hơi do dự, nàng cũng không cho nàng ta do dự mà lập tức thẳng tay cắt bỏ mái tóc của nàng ta.
Nguyệt Nga đau lòng liếc qua nhìn, song lại buộc mình phải nhìn đi chỗ khác rồi giúp Tô Khuynh buộc tóc lên đỉ.nh đầu, dùng quan cài bạch ngọc để cố định. Sau đó lại đến Tô Khuynh búi tóc giúp Nguyệt Nga.
Hai người ngắm nghía đối phương, thấy từ đầu đến chân không có quá nhiều sơ hở thì nhanh chóng nhét mớ tóc đã cắt cùng với quần áo trang sức vào tay nải. Thu dọn xong xuôi, hai người mở cửa đi ra ngoài.
Điều Nguyệt Nga không phát hiện ra chính là, trước khi rời đi, Tô Khuynh đã lén trộm độ điệp trong tay áo của chú tiểu kia.
Tất nhiên hai người không dám ra cửa chính, mà vòng qua phía cửa phụ ở trong góc để xuống núi. Khi đi ngang qua lư hương đồng thau cỡ lớn, thừa dịp không ai để ý, hai người nhanh chóng ném tay nải vào trong lư hương, sau đó thì vội vội vàng vàng chạy xuống chân núi.
May mà chùa Đại Minh cách bến đò không quá xa, nếu không với thể lực của hai người, sợ là chuyến này sẽ rất vất vả, còn phải mất công tìm thuê xe ngựa. Sau khi xuống núi được khoảng gần nửa canh giờ, bến đò đã xuất hiện trong tầm mắt.
Tô Khuynh lập tức dừng chân, Nguyệt Nga nối gót nàng cũng dừng lại. Hai người đều thở hồng hộc, trời đang lạnh nhưng vẫn toát ra một lớp mồ hôi mỏng, lớp nguỵ trang trên mặt cũng bị trôi.
“Từ từ đã.” Tô Khuynh hổn hển: “Đợi lát nữa phải thoa lại phấn cho đều, nếu không sẽ bị lộ mất.”
Nguyệt Nga mệt đến mức không thốt ra được lời nào, chỉ có thể gật đầu đồng ý, miệng há to thở phì phò tranh thủ thời gian lấy lại sức lực.
Hai người buộc bản thân phải bình tĩnh ngồi xuống đất, lúc thì nhìn ra bến đò phía xa xa, lúc thì lại nhìn ngôi chùa Đại Minh hương khói hưng thịnh phía sau, giả vờ như đang đi du ngoạn, như vậy bị nhìn thấy cũng không khiến người khác để ý.
Sau một lúc nghỉ ngơi, hai người bắt đầu chỉnh trang lại. Chuẩn bị xong xuôi, hai người lập tức đứng lên. Nguyệt Nga lấy ra một xấp ngân phiếu, đưa hơn một nửa cho Tô Khuynh: “Đây, như đã hứa với cô.”
Tô Khuynh nhận lấy rồi gấp gọn cất vào trong tay áo. Nàng lại quay sang nhìn Nguyệt Nga, hỏi: “Cô nghĩ kỹ rồi à? Muốn nhập kinh thật sao?”
Nguyệt Nga sờ sờ tờ giấy thông hành trong tay áo, trên mặt hiện lên vẻ quyết tâm: “Đương nhiên. Ta mạo hiểm tính mạng làm nhiều việc như vậy, dĩ nhiên là để giành lấy con đường phú quý kia.” Cửu Điện hạ đã hứa với nàng ta sau khi thành công thì sẽ cho nàng ta một vị trí nhỏ ở hậu viện. Đây là cơ hội quý giá ngàn năm có một, nàng ta, không nỡ từ bỏ.
Nghĩ lại hoàn cảnh mà hai người đã cùng nhau trải qua, Tô Khuynh dặn lòng không được mà nhắc nhở nàng ta một câu: “Cô có thực sự dám chắc rằng chuyến này đi chính là đường đến phú quý chứ không phải con đường chết không?”
Nguyệt Nga cắn răng nói: “Dù có là cái gì thì ta cũng phải giành lấy, nếu không thì sẽ chẳng thể cam lòng. Ta thà liều mạng vì phú quý chứ không thể sống cả đời nghèo khổ được.”
Thế là Tô Khuynh không nói thêm gì nữa. Sau khi hai người tới bến tàu thì chắp tay từ biệt, từng người một lên thuyền rồi đường ai nấy đi. Nguyệt Nga đi lên phía Bắc, Tô khuynh xuôi xuống phía Nam.
—
Thái Ngọc Thái Hà và những hạ nhân trong viện không có giấy cho phép nên căn bản là không thể ra khỏi thành. Bọn họ chỉ có thể thấp thỏm đến Tống phủ tìm lão thái thái làm chủ. Nhưng lão thái thái còn đang khóc lóc kêu trời kêu đất vì lo lắng cho Bảo Châu, đâu còn quan tâm cô nương trong phủ Tổng đốc có còn hay không. Đừng nói là chạy mất, dù có lăn ra chết cũng đừng tới đây làm phiền bà ta nữa. Nói xong thì sai người cầm gậy ra đuổi đánh bọn họ.
Hạ nhân đi theo thấy vậy thì cảm thấy thất vọng đến cùng cực. Chỉ có thể âm thầm cầu may mắn, biết đâu cô nương của bọn họ sẽ sớm quay về thì sao?