Tống phủ ở kinh thành là một căn nhà có hai lối ra vào, tường trắng ngói đen, phía trên cánh cổng lớn màu đỏ son treo một tấm bảng màu đen viết hai chữ ‘Tống phủ’ thật to, đúng là ngôi nhà năm đó Tống Nghị đã mua khi còn làm quan ở kinh thành.
Các con đường lót sỏi trong sân nối liền nhau, không bày biện gì nhiều, phía sau cổng trong được lát nền gạch vuông vức. Bước vào nhà chính, đập vào mắt là mấy bức tranh thư pháp thuỷ mặc dài bốn thước, bố cục tinh tế, bút pháp uyển chuyển, trông rất có tính nghệ thuật.
Lúc này, trên chiếc bàn bát tiên (*) bằng gỗ cứng trong sảnh trước đã bày sẵn một bàn cờ, bên trên là các quân cờ đen trắng đối lập rõ ràng. Nếu nhìn kỹ hơn sẽ phát hiện trong đó bẫy rập trùng trùng, quân cờ của hai bên đều không có đường thoát, tựa như là một ván cờ chết. Nhưng nếu suy ngẫm thật kỹ thì sẽ nhận ra nước cờ này có vẻ hư cấu, khó mà đoán được là thật hay giả.
(* ) Bàn bát tiên: bàn hình vuông, mỗi bên có thể ngồi được hai người nên tổng cộng có thể đủ tám người ngồi (giống Bát Tiên – một nhóm một nhóm gồm tám vị thần tiên trong Thần thoại Trung Quốc), do đó người ta gọi nó là bàn bát tiên.
Cho đến khi Phúc Lộc vội vàng chạy vào, Tống Nghị mới dời mắt khỏi bàn cờ. Phúc Lộc đi nhanh tới nhỏ giọng bẩm báo: “Đại nhân, Hữu tướng Đại nhân đã vào cung.”
Tống Nghị đã đoán trước được điều này, nghe vậy trên mặt cũng không mấy dao động. Lại liếc qua ván cờ kia, hắn lạnh lùng nhắm mắt lại. Đã không có thành ý mà còn đòi hắn dễ dàng đặt cược? Thủ đoạn tay không bắt sói này không hiệu quả với hắn đâu.
—
Lúc Hữu tướng vào cung yết kiến, Hoàng Thái tôn đang đút thuốc cho Thánh Thượng. Thấy người tới, trên mặt Hoàng Thái tôn chợt lộ ra vẻ thân thiết, nhưng do có mặt Thánh Thượng nên không dám nhiều lời, chỉ gật đầu đáp lễ với Hữu tướng.
Hôm nay khí sắc của Thánh Thượng có vẻ tốt hơn rất nhiều. Ông hơi nghiêng mặt qua Tự Chiêu bên cạnh, giọng điệu khá từ ái: “Chiêu Nhi, cháu lui xuống trước đi.”
Tự Chiêu biết bọn họ có chuyện mật cần trao đổi, đỡ Hoàng tổ phụ ngồi dậy xong thì kính cẩn hành lễ lui xuống. Chờ cửa điện tẩm cung đóng lại, Thánh Thượng mới dời mắt qua Hữu tướng, hờ hững nói: “Nói đi.”
Hữu tướng thở dài, sắc mặt nặng nề kể lại toàn bộ tin tức mà ông ta đã thăm dò được.
Nghe thấy phía Tống Nghị vẫn chưa cho câu trả lời chắc chắn, chỉ nói kiểu ba phải là sẽ trung thành với Thánh Thượng ủng hộ dòng chính. Sắc mặt Thánh Thượng nhanh chóng trầm xuống.
Dòng chính, xưa nay kẻ có thể leo lên ngôi vị mới được gọi là dòng chính.
Hữu tướng thở dài: “E là hắn cũng nhìn ra tình huống khó khăn của Hoàng Thái tôn, suy đi tính lại thì hẳn sẽ không dễ dàng đặt mình vào thế khó. Tống Chế hiến này cáo già gian xảo, kém xa lòng trung thành của Tống lão Thái sư ngày ấy.”
Thánh Thượng bình tĩnh chớp mắt, không nói gì.
Không khí im ắng một lúc lâu, Hữu tướng lại chần chừ nói: “Thật ra chưa hẳn là Tống Chế hiến không có điều phải đắn đo… sao Thánh Thượng không ban cho hắn đan thư thiết khoán (*) để hắn đỡ phải lo lắng mọi việc sau này?”
(*) Đan thư thiết khoán: được coi là một loại kim bài miễn tử, là vật mà các vị Đế Vương xưa ân tứ cho các bậc Đại Công Thần truyền đời được hưởng đặc ân hoặc được miễn tội chết cho dù phạm tội gì đi nữa.
Lời của Hữu tướng đã nói hộ băn khoăn trong lòng Thánh Thượng. Đó là vì Hoàng Thái tôn quá cố.
Năm đó vì chuyện của biểu huynh mà ông ta hận Tống Chế hiến thấu xương, có vài lần còn ở trước mặt mọi người tuyên bố ngày sau nhất định phải lấy mạng hắn để báo thù rửa hận cho biểu huynh… Ngẫm lại mới thấy, sao Tống Chế hiến kia có thể không do dự đây?
Nghĩ đến tính cách phải rõ ràng rành mạch kia của Hoàng Thái tôn, Thánh Thượng không khỏi sầu lo. Không phải là ông không biết tính cách của Chiêu Nhi thật sự không hợp với ngôi vị Hoàng Đế. Có điều thân là trưởng tử của Thái Tử, nếu Chiêu Nhi không thể đăng cơ, kết cục của ông chỉ có thể là đầu lìa khỏi cổ.
Năm ngón tay có cái dài cái ngắn, sao con người lại không thể có người gần kẻ xa được chứ? Thánh Thượng thầm thở dài, dường như đã mệt mỏi, bèn phất tay bảo Hữu tướng lui xuống.
Hữu tướng thấy Thánh Thượng chưa đồng ý chuyện này, đang định khuyên nhủ thêm. Nhưng thấy dáng vẻ miễn bàn luận thêm của Thánh Thượng, cũng chỉ có thể ôm một bụng tâm sự nặng nề lui xuống.
Ai ngờ, Hoàng Thái tôn vẫn chưa rời đi, mà chờ ở ngoài điện. Thấy ông ta ra đây, khuôn mặt Hoàng Thái tôn hơi chợt vui hơn chút, vội vàng chạy đến đón rồi khẽ gọi một tiếng ‘cữu phụ’.
Nhìn Hoàng Thái tôn, Hữu tướng lại nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi với Thánh Thượng, trong lòng bỗng có loại cảm giác khó tả.
Hoàng Thái tôn đoan chính nhân hậu, phẩm hạnh cao thượng, nhưng tính tình quá mức bướng bỉnh. Trong mắt y thị phi không trắng thì tức là đen, không thể chấp nhận được một chút trộn lẫn nào.
Hữu tướng cười khổ. Cố Thái tử chỉ dạy Hoàng Thái tôn phải nhân từ trung hiếu, thế nhưng lại chưa kịp dạy y rắp tâm của bậc Đế Vương.
Chờ Hoàng Thái tôn và Hữu tướng cùng nhau rời đi, Thái giám Tổng quản mới cúi đầu vào tẩm cung, sau đó ghé vào tai Thánh Thượng thì thầm.
Thánh Thượng thất thần một lúc, sau đó thở dài rồi cảm thán: “Nếu Hoàng Thái tôn có một nửa quyết đoán và tàn nhẫn của lão Cửu…” Nói đến đây ông bỗng dừng lại, không hiểu sao lại thở dài: “Ngươi đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
Thái giám Tổng quản vội trả lời: “Thánh Thượng yên tâm, lần này đã huy động hết một nửa ám vệ, chỉ mất vài ngày đã truyền đi khắp nơi, dù có là kẻ nào thì cũng đừng mơ sẽ tìm ra dấu vết.”
Thánh Thượng rũ mắt, trên gương mặt già nua hiện lên chút ảm đạm: “Nếu hắn đã yêu quý thanh danh, không chịu dễ dàng nhập cuộc, vậy Trẫm sẽ đẩy hắn một cái, làm hắn không thể không đặt cược vào ván này.”
Ánh mắt quét về phía Thái giám Tổng quản đang khom người: “Ngươi đi truyền Ngô… Không, truyền Thái tử phi tới cho Trẫm.” Ngô gia có lòng riêng, nếu giao việc này cho Ngô thị thì ông sẽ không yên tâm.
—
Khi Thái tử phi ra khỏi tẩm cung, gương mặt vốn dịu dàng dần hiện lên vẻ kiên định. Nhìn qua cung nữ bên cạnh, nhẹ giọng phân phó: “Đi mời Hoàng Thái tôn đến cung của ta dùng bữa.”
Cung nữ đáp: “Dạ.”
Hoàng Thái tôn mới từ bên ngoài trở về, chính phi Ngô thị đang giúp y thay quần áo. Lúc này có nô tài tới báo, nói là người ở Đông Cung tới truyền khẩu lệnh của Thái tử phi mời Hoàng Thái tôn đến Đông Cung dùng bữa.
Hoàng Thái tôn vốn là người hiếu thảo, nghe được khẩu lệnh của mẫu phi thì vội mặc xong đồ, muốn đưa Ngô thị đi cùng.
Cung nữ nói: “Thái tử phi nói chỉ mời một mình Hoàng Thái tôn thôi ạ.”
Sắc mặt Ngô thị cứng lại, sau đó làm như không có chuyện gì mà đáp lời, còn nhỏ giọng dặn Hoàng Thái tôn thay nàng ta hỏi thăm sức khỏe của mẫu phi.
Sau khi Hoàng Thái tôn rời đi, Ngô thị trở về buồng trong, âm thầm rơi lệ. Ngô gia chê nàng ta vô dụng chỉ sinh được ba đứa con gái, nên đã bắt đầu có mưu tính khác. Nàng ta nghe nói Tam muội của nàng ta đã sớm lén lút qua lại với Cửu Hoàng tử, đến của hồi môn cũng bí mật chuẩn bị xong rồi. Ngô gia cứ vậy mà bỏ rơi nàng ta, cũng chẳng thèm quan tâm hành động này của bọn họ sẽ đẩy nàng ta vào tình cảnh như thế nào…
—
Thái tử phi nhìn Hoàng Thái tôn uống hết hai ly rượu thì cho người dọn xuống. Sau đó sai hạ nhân đỡ y vào phòng trong.
Chờ hai cánh cửa phòng đóng kín lại, bà mới nhắm mắt, khẽ thở phào một hơi.
Vì Chiêu Nhi, người làm mẹ như bà, dù có phải biến thành ma quỷ cũng được.
—
Điện Ngọc Lan.
Cửu Hoàng tử nổi trận lôi đình, giáng một bạt tai vào tên phụ tá đang quỳ bên dưới: “Người đâu?! Bổn Hoàng tử hỏi ngươi người đâu?”
Phụ tá quỳ dưới đất run lẩy bẩy, dù bị tát đến váng đầu hoa mắt cũng không dám ho he một câu.
Cửu hoàng tử đột nhiên đá mạnh vào người hắn ta: “Phế vật! Một đám phế vật!”
Lúc này có nô tài vội vàng tới báo: “Không hay rồi Điện hạ, Tống Chế hiến dẫn người tới cửa cung, nói là có chuyện quan trọng cầu kiến Cửu Điện hạ!”
Cửu Hoàng tử lập tức biến sắc.