Sau khi Ngô Việt Sơn hay tin thì vội dẫn người bên bộ quân thống lĩnh của nha môn chạy tới cửa cung. Vừa thấy Tống Nghị và đoàn binh mã hắn dẫn theo nhập kinh thì lập tức đen mặt.
“Tống Chế hiến oai phong thật đấy, không có chiếu chỉ mà dám mang theo binh mã bày trận trước cửa cung, muốn làm gì đây? Định khi quân phạm thượng à.”
Tống Nghị sầm mặt nhìn chằm chằm hướng cửa cung, nghe vậy thì nâng mắt, thấy người nọ là Cửu môn Đề đốc Ngô Việt Sơn thì trầm giọng nói: “Ai nói bổn quan không có chiếu chỉ? Xin Ngô Đề đốc nhìn cho kỹ rồi hẵng trách tội.”
Nói rồi giơ tay nâng chiếu chỉ màu vàng lên, nhưng không đợi Ngô Việt Sơn nhìn rõ đã lạnh lùng cất đi.
Sắc mặt Ngô Việt Sơn có vẻ giận dữ, nhưng gã ta nỗ lực kìm nén. Sau khi lườm Tống Nghị, gã phẩy tay áo, đưa mắt ra hiệu cho người đứng sau. Tiếp đó nhóm bộ quân thông lĩnh bắt đầu từ từ tiến lên, vây Tống Nghị và đoàn binh mã của hắn thành hình cánh quạt.
Tống Nghị chỉ nhìn lướt qua, sau đó lại lạnh lùng nhìn chằm chằm hướng cửa cung.
Ngô Việt Sơn vô cùng căm hận. Biểu hiện như vậy, rõ ràng là không để Cửu môn Đề đốc như gã ta vào mắt.
Một lúc lâu sau, hai cánh cửa cung đang đóng chặt bỗng chậm rãi mở ra từ bên trong. Ngay sau đó, một thái giám cúi đầu khúm núm đi ra, vội vàng bước từng bước tới trước mặt Tống Nghị.
Tống Nghị nhìn chằm chằm hắn với mắt sắc bén như dao.
Thái giám kia cố cắn răng nói: “Tống Đại nhân, Cửu Điện hạ sai nô tài ra đây đáp lời ngài. Giờ đã muộn, cửa cung cũng sắp khóa, thật sự không tiện để ngài vào cung bái kiến. Mong ngài thông cảm cho, nếu có việc gì thì để mai hẵng nói.”
Lời vừa dứt, không khí xung quanh đột nhiên ngưng lại.
Lương Giản Văn đứng cạnh Tống Nghị hai mắt đỏ hoe, nghe vậy kìm nén không được muốn xông vào cung. Người của Ngô Việt Sơn lập tức rút kiếm, người của Tống Nghị cũng nhanh chóng xoay người cũng rút kiếm giằng co. Nhất thời, bầu không khí có vẻ cực kỳ căng thẳng.
Tống Nghị giơ tay cản Lương Giản Văn lại.
Lương Giản Văn run giọng: “Bảo Châu nàng ấy…”
Tống Nghị liếc mắt ý bảo hắn ta hãy im lặng, sau đó nhìn về phía thái giám kia, vẻ mặt trầm tĩnh, nhưng sâu trong đáy mắt lại loé lên sự lạnh lẽo: “Xin hãy nói lại với Cửu Điện hạ, sự tình cấp bách, mong Điện hạ đồng ý cho hạ quan vào cầu kiến. Nếu ngài ấy chịu khai ân, hạ quan sẽ cảm động đến rơi nước mắt.” Hơi ngừng, lại trầm giọng nói: “Hạ quan vẫn sẽ đứng ở đây, chờ Cửu Điện hạ trả lời.”
Thái giám kia run rẩy đáp, sau đó vội vàng xoay người rời đi.
Biểu cảm trên mặt Ngô Việt Sơn liên tục thay đổi. Tai mắt của gã cũng chẳng hề vô dụng, tất nhiên đã biết trước được vài tin tức. Ban đầu chưa dám chắc chắn, hiện giờ đã tin tám chín phần.
Cửu Điện hạ đã đồng ý chuyện của gã ta, đồng thời cũng muốn kéo Tống gia vào cuộc chiến này. Dự tính hay đấy.
Nghĩ vậy, Ngô Việt Sơn lại liếc mắt qua chỗ Tống Nghị. Như thế cũng tốt, có thêm kẻ này, kế hoạch của Cửu Điện hạ càng nắm chắc phần thắng. Quan trọng hơn là chuyện này xảy ra ắt sẽ khiến bọn họ nảy sinh hiềm khích, vì đây là khoảng thời gian đặc biệt nên không tiện để lộ, đợi chuyện lớn tất thành… Nghĩ đến đây, Ngô Việt Sơn chợt thấy vui sướng khi người gặp họa.
Công lao phò tá Tân Hoàng kế vị, một mình gã ta nhận là đủ rồi.
Khoảng chừng ba mươi phút sau, hai cánh cửa cung đóng chặt vẫn không hề mở ra.
Tống Nghị ngẩng đầu nhìn sắc trời, ánh mắt càng sâu không thể lường. Hắn lại nhìn thị vệ gác cổng, nắm chặt chiếu chỉ trong tay, sau đó bình tĩnh đi về phía trước, nói có chuyện gấp muốn gặp Thánh Thượng.
Thị vệ liếc nhau, tiếp đó, có một tên nhanh chóng đáp lời rồi xoay người chạy vào cung bẩm báo.
Một lúc sau đó, mãi đến khi tiếng ổ khoá của cửa cung vang lên mới có một thái giám khác đi ra bẩm lại rằng, Thánh Thượng cảm thấy không khoẻ đã sớm nghỉ ngơi, có gì chờ ngày mai hẵng nói.
Vẻ mặt Tống Nghị lập tức sầm xuống như phủ đầy sương giá.
Lương Giản Văn sụp đổ.
Ráng chiều ngả bóng về tây, mặt trời đỏ chậm rãi xuống núi. Ánh chiều tà dạo chơi ở đường chân trời một lúc rồi dần biến mất. Tiếp đó, màn đêm buông xuống.
Đêm lạnh như nước, những chiếc đèn lồng trong cung điện rộng lớn lần lượt được thắp sáng trưng như ban ngày. Nhưng ngoài cửa cung lại chìm trong bóng tối tĩnh mịch, vài tiếng côn trùng thưa thớt vang lên trong đêm đen, giống như một vùng đất chết.
Tống Nghị vẫn đứng bất động trước cánh cửa cung dày nặng, hệt như một pho tượng.
Lương Giản Văn ngơ ngác nhìn đường nét của bức tường cung điện nguy nga trong bóng tối, trên gương mặt tuấn tú là biểu cảm như cười như khóc. Hắn ta biết, qua đêm nay, hắn ta với Bảo Châu sẽ không thể…
Tờ mờ sáng hôm sau, hai cánh cửa cung dày nặng chậm rãi mở ra. Đám người đứng ở ngoài chờ suốt một đêm đồng loạt đưa mắt nhìn qua.
Ngô Việt Sơn đứng hứng gió lạnh cả đêm vốn đang mơ màng sắp ngủ, nghe tiếng cửa mở thì chợt giật mình, mở to hai mắt sáng quắc nhìn về phía cửa cung.
Nhưng chuyện làm người ta không ngờ chính là, người đang đi ra lại là người của Đông Cung.
“Thái tử phi nương nương truyền Tống Chế hiến Đại nhân vào yết kiến.” Thái giám vẩy cây phất trần, giọng the thé.
Mọi người biến sắc. Tống Nghị là người đầu tiên phản ứng lại, khẽ dặn Phúc Lộc vài câu, sau đó chỉnh trang lại quan phục, khuôn mặt vô cảm cùng Thái giám kia bước vào trong cung.
Ngô Việt Sơn nhìn bóng lưng của Tống Nghị, lòng bắt đầu hoảng loạn.
Đông Cung trang nghiêm sừng sững vàng son lộng lẫy. Nhưng một cung điện to như vậy, lúc này lại không một tiếng động, lặng ngắt như tờ.
Tự Chiêu nhìn nam nhân đang quỳ gối hành lễ trước mặt, lề mề không mời người kia đứng dậy, chỉ là lạnh lùng quan sát hắn. Trên khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo hiện đủ cảm xúc phức tạp, căm hận, tức giận, bực bội, khó chịu, xấu hổ và một chút khuất nhục, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi cười mỉa mai, hời hợt nhả ra một câu: “Là cô (*) sơ ý, nếu không chuyện hoang đường như vậy đã không xảy ra. Nếu ngươi có yêu cầu gì cứ nói với mẫu phi của cô, cô sẽ cố gắng bồi thường.” Nói xong cúi đầu hành lễ với Thái tử phi, sau đó giận dữ phất tay áo bỏ đi.
(*) cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
Thấy Tự Chiêu nói chuyện lạnh nhạt, Thái tử phi hoảng sợ, không kịp kêu Tự Chiêu quay lại thì hắn đã đi mất. Bà vội vàng bước tới đích thân nâng Tống Nghị dậy, nói: “Xin Tống Đại nhân mau mau đứng lên. Thật ra Hoàng Thái tôn đang tự trách nên mới thất lễ như vậy, xin Tống Đại nhân đừng trách móc.”
Tống Nghị vội nói câu không dám.
Thái tử phi sai người ban ghế cho hắn ngồi, sau đó bà cũng ngồi xuống rồi nhìn hắn thở dài: “Chuyện hôm qua cũng là một sai lầm. Nhưng nếu việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích. Tuy nhiên, bổn cung có thể đảm bảo với Tống Đại nhân, chỉ cần lệnh muội vào phủ Thái tôn…”
“Thái Tử Phi nương nương, xá muội trẻ người non dạ quấy rầy nương nương quá lâu, hạ quan thực sự hổ thẹn. Không biết người có thể cho phép hạ quan đưa xá muội về trước, sau đó lại đến dập đầu cảm tạ ân điển của nương nương không?”
Lúc cửa cung lại mở ra lần nữa, xuất hiện ở cửa cung chính bóng dáng u ám của Tống Nghị, bên cạnh là một chiếc kiệu bốn người khiêng.
Tống Nghị đứng ở cửa cung, vẫy tay về phía đối diện.
Phúc Lộc vội cho khiêng nhuyễn kiệu đã chuẩn bị sẵn qua.
Tống Nghị sai người hạ kiệu trong cung xuống, cẩn thận ôm một người ra, sau đó nhanh chóng vào nhuyễn kiệu.
Đến đám Tống Nghị đi xa, Ngô Việt Sơn mới hoàn hồn. Gã nhìn về phía cửa cung với vẻ không thể tin được rồi nhanh chóng triệu tập binh mã, vội vàng rời đi.
Trên đường trở về, sau lưng Ngô Việt Sơn vẫn đổ mồ hôi, nghĩ đến sự việc vừa rồi lòng càng thêm hốt hoảng.
Việc này… phức tạp rồi đây.
Lần này Cửu Điện hạ đã đi chậm một bước, chỉ e là một nước cờ hỏng, thua cả một ván.
Gã ta phải tính toán kỹ lại mới được. Trong lúc này, gã không nên hành động hấp tấp.
—
Trên đường trở về Tống phủ, cả đội binh mã đều chìm trong sự im lặng đến đáng sợ. Tống Nghị nhìn về phía trước, nhưng sóng đen trong đôi mắt u ám không ngừng cuộn trào.
Sau khi nhuyễn kiệu nhập phủ, Phúc Lộc bắt đầu lần lượt dặn dò những việc cần làm cho đám người phía sau một cách có trật tự. Đúng lúc này, người hôm qua tới báo tin, Trương quản sự mới nơm nớp lo sợ đến gần Phúc Lộc.
Phúc Lộc thấy Trương quản sự sáp lại, tưởng y đang muốn nhờ cầu tình thì chợt lạnh mặt. Trước khi đi hắn ta đã dặn đi dặn lại tên này là phải bảo vệ phủ Tổng đốc và Tống phủ thật cẩn thận, cuối cùng lại xảy chuyện lớn như vậy, còn có mặt mũi nhờ hắn ta cầu tình sao?
Thấy Phúc quản sự nghiến răng nghiến lợi nhìn mình, Trương quản sự ớn lạnh, nhưng chỉ có thể kiên trì tiến tới, nhỏ giọng báo lại tin mình vừa nhận được.
Mặt Phúc Lộc tái mét: “Chuyện khi nào?”
Trương quản sự cười khổ: “Chính là ngày Đại tiểu thư xảy ra chuyện.” Khỏi phải nói Phúc quản sự đã hoảng hốt ra sao, khi Lương Tri phủ sai người tới báo tin thì y cũng chết điếng cả người.
Sao y lại xui xẻo đến vậy, mấy chuyện phiền phức kia cứ cố tình nhào lên người y!
Phúc Lộc khó xử nhìn bóng dáng u ám của Đại nhân và nhuyễn kiệu đằng xa, sau mấy giây do dự thì đành cắn răng đuổi theo.
“Đại nhân, Lương Tri phủ mới gửi thư…”
Nghe thấy tiếng khóc yếu ớt từ trong nhuyễn kiệu, sự hung ác tận đáy lòng Tống Nghị suýt nữa đã bộc phát, vừa nghe đã đột ngột cắt ngang: “Công vụ khẩn cấp?”
“Dạ không phải…”
Như nhớ tới gì đó, Tống Nghị chợt ngừng bước, sắc bén nhìn qua hắn ta: “Là lão thái thái?”
Phúc Lộc vội nói: “Lão thái thái không sao ạ…”
Tống Nghị thu mắt: “Chuyện khác tạm hoãn. Không phải chuyện gì khẩn cấp thì đừng tới làm phiền ta.” Dứt lời, hắn xốc rèm kiệu lên rồi bế người ở trong ra, nhấc chân đi nhanh về phía nhà chính, sau đó đá mạnh vào cánh cửa phòng đang đóng kín.
Phúc Lộc bối rối đứng yên một lúc, sau đó ôm một lòng nặng trĩu lui xuống.
Hắn ta vẫn luôn thấy lòng bất an, mơ hồ cảm thấy khi Đại nhân biết Hà Hương cô nương trốn đi, thì e là sẽ có phản ứng không khác chuyện bất trắc mà Bảo Châu tiểu thư gặp phải là bao…
Mí mắt Phúc Lộc giật liên hồi, vừa sợ hãi vì sắp phải đối mặt với cơn giận ngập trời tiếp theo của Đại nhân, vừa thầm hận Hà Hương cô nương. Gây rắc rối lúc khác không được à, sao cứ phải chọn đúng lúc dầu sôi lửa bỏng này làm gì không biết.
Bảo Châu nhào vào lòng Đại ca mình khóc rất lâu.
Mười tám năm nay, nàng ta luôn sống vô ưu vô lo, hồn nhiên trong sáng, chưa từng nghĩ cuộc đời của mình sẽ gặp phải chuyện như vậy. Hiện giờ tai họa thình lình ập đến, nàng ta hoàn toàn không biết phải ứng phó thế nào.
Tống Nghị ôm Bảo Châu để nàng ta khóc lóc thảm thiết. Hắn không mở miệng an ủi, chỉ nhắm hai mắt lại, che đi sự khát máu bên trong.
Chờ Bảo Châu ngừng khóc, Tống Nghị mới mở to mắt, sau đó giơ tay nắm lấy hai vai Bảo Châu, kéo nàng ra khỏi ngực.
Hắn nhìn Bảo Châu, cố lờ đi những giọt nước mắt giàn giụa trên mặt muội muội mình, vờ như không thấy vẻ mặt khó hiểu của nàng ta, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt sưng đỏ kia, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Bảo Châu, bây giờ Đại ca có chuyện muốn nói với muội. Muội phải nhớ rõ từng chữ, sau đó nghĩ cho kỹ, rồi nói cho Đại ca nghe lựa chọn của muội.”
Bảo Châu ngẩn ra, như đã nhận ra điều gì đó, đột nhiên lộ ra vẻ bất lực bịt chặt hai tai, gào khóc: “Muội không nghe không nghe!” Nàng ta không muốn nghe Đại ca nhắc lại chuyện đó, nàng ta đã quên rồi, nàng ta không muốn nhớ lại nữa!
Tống Nghị nhẫn tâm kéo hai tay nàng ra, lạnh lùng nói: “Bảo Châu!”
Bảo Châu rùng mình, hoảng sợ nhìn hắn.
Tống Nghị thở hắt ra, sau đó từ từ nói: “Đừng sợ Bảo Châu, có Đại ca ở đây, Đại ca chọn giúp muội.” Nói rồi, vẻ mặt hắn cũng trầm xuống: “Ba lựa chọn. Một, muội lập tức quay về Tô Châu thành thân với Lương Giản Văn. Bên phía Lương gia muội không cần lo lắng, có Đại ca ở đây, bọn họ tuyệt đối không dám từ chối.”
Trên mặt Bảo Châu hiện lên chút hy vọng, nhưng chợt nhớ tới chuyện đêm qua, sắc mặt lại nhanh chóng tái nhợt.
“Không, không…” Nàng ta lại khóc, muốn lấy tay bịt tai, nhưng bị Đại ca mạnh mẽ nắm chặt.
“Lựa chọn thứ hai, vào cung làm trắc phi của Hoàng Thái tôn.” Tống Nghị nhìn chằm chằm nàng ta, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy: “Muội phải nghĩ cho thật kỹ. Một khi vào cung, Bảo Châu muội không đơn chỉ giản là nữ nhi của Tống gia, là muội muội của Đại ca, muội sẽ đại diện cho quyền lợi và lợi ích của Tống gia. Tống gia cũng sẽ dùng hết sức mạnh của cả gia tộc, giúp muội bước lên vị trí cao nhất.”
Bảo Châu ngơ ngác nhìn hắn.
“Còn lựa chọn thứ ba.” Tống Nghị nặng nề nhìn chằm chằm nàng ta một hồi lâu, mới nói: “Đó là đưa muội đi xuất gia, quy y cửa Phật suốt cả quãng đời còn lại. Nhưng Đại ca không muốn muội chọn cái này.”
Bảo Châu tưởng tượng đến khung cảnh thê lương kia, sợ tới mức giật thót, điên cuồng lắc đầu theo bản năng.
“Bảo Châu, Đại ca cho muội nửa canh giờ suy nghĩ. Nếu sau nửa canh giờ nữa muội vẫn chưa chọn được, thì Đại ca sẽ chọn giúp muội.” Dứt lời hắn ấn Bảo Châu ngồi xuống ghế, sau đó nặng nề bước sang cái ghế bên cạnh, ngồi xuống với khuôn mặt lại sầm xịt.
Từng giây từng phút dần trôi quá, trong phòng yên ắng đến nỗi tiếng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Hai người vẫn ngồi im bất động. Bảo Châu cúi đầu, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm mặt đất, Tống Nghị lại hờ hững nhìn chiếc đồng hồ nước (*) trong phòng.
(*) Đồng hồ nước: hoạt động dựa trên một vòi nước chảy đều vào đồ chứa, người ta xem xác định giờ căn cứ theo thời gian nước chảy đến các mức vạch sẵn.
Cuối cùng, thời gian đã hết.
“Bảo Châu, nói cho Đại ca nghe lựa chọn của muội.”
Bảo Châu run lên.
“Muội, muội…” Bảo Châu rất muốn nói nàng ta chọn cái thứ nhất, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Lương Giản Văn và cha mẹ hắn sẽ ghét bỏ nàng ta, người ngoài cũng sẽ ở sau lưng nói ra nói vào. Muốn trả lời nhưng không thể thốt ra được, chỉ có thể tiếp tục khóc thút thít.
Tống Nghị giơ tay xoa đầu nàng, thở dài: ” Bảo Châu đừng sợ, có Đại ca ở đây. Để Đại ca chọn giúp muội…”
“Muội chọn cái thứ hai.” Bảo Châu còn ch.ảy nước mắt, nhưng lại ngẩng đầu lên: “Đại ca, muội muốn nhập cung của Hoàng Thái tôn, làm trắc phi của y.” Cực kì kiên định.
Động tác của Tống Nghị hơi khựng lại, sau đó đột nhiên đứng thẳng lưng, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của nàng: “Bảo Châu đã nghĩ kỹ chưa? Đây không phải trò đùa, tên đã bắn khỏi nỏ thì không lấy lại được đâu.”
Bảo Châu giơ tay lau nước mắt, sau đó ngẩng đầu nói: “Đại ca yên tâm, muội biết mình đang làm cái gì. Muội muốn vào cung, muội muốn làm trắc phi, muội muốn trở thành một người tôn quý để kẻ khác không thể bắt nạt muội nữa!”
Tống Nghị rụt tay về, sau đó nắm chặt thành: “Được, Đại ca giúp muội. Bảo Châu, muội đừng sợ.”