Ngày đó sau khi ngồi thuyền xuôi về phía Nam, tới Lưỡng Hồ thì Tô Khuynh xuống thuyền.
Nàng không định đi về phía Nam nữa, vì nếu đi tiếp thì sẽ đến vùng Lĩnh Nam chuyên lưu đày phạm nhân, cũng là nơi mà người ở thời đại này hay gọi với cái tên ‘vùng đất man rợ’. Nông nghiệp lạc hậu dân cư thưa thớt, khí hậu hiếm khi ẩm ướt lại nhiều khí độc, quả thật không thích hợp để một kẻ độc hành như nàng đến đó.
Tô Khuynh quyết định đi về phía Tây trước, ít nhất phải nhanh chóng vượt qua ranh giới của ba tỉnh Lưỡng Giang rồi tính. Về phần sẽ đặt chân ở đâu, cứ vừa đi vừa xem xét cái đã.
Sau khi xuống thuyền, Tô Khuynh không vội tìm khách điếm nghỉ chân mà đến cửa hàng hương hiệu mua chút ớt và vài thứ cay cay, nhân lúc không ai thấy thì bỏ vào miệng nhai rồi nuốt xuống. Chờ giọng nói dần khàn đi vì cay nóng, lúc này nàng mới đi tìm khách điếm.
Cách đi đứng của Tô Khuynh vốn không thướt tha lả lướt như các nữ tử ở thời đại này, đã vậy nàng còn cố ý sửa lại dáng đi của mình. Đầu ngẩng cao thong dong mà bước, trông khá giống một nam tử khí phách. Mà vẻ mặt nàng cũng tự nhiên, ánh mắt điềm tĩnh sáng ngời và kiên nghị, cách nói chuyện không nhanh không chậm, giọng nói còn hơi khàn khàn. Người khác nhìn vào cũng chỉ nghĩ nàng là một cậu thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng thôi, sẽ không nghĩ nhiều.
Sau khi trải qua một đêm bình yên vô sự ở khách điếm, mới sáng sớm tinh mơ Tô Khuynh đã xách tay nải rời đi. Nàng đến cửa hàng bán y phục trước.
Vì lúc ấy đi vội, sợ hai hòa thượng kia nghi ngờ nên nàng không có thời gian để cẩn thận chọn lựa quần áo phù hợp. Hiện giờ bộ y phục tơ lụa rộng thùng thình này quá vướng víu, thực sự không thoải mái. Bây giờ được dịp thong thả, đương nhiên nàng phải đi mua một bộ đồ khác phù hợp hơn.
Từ chối mấy bộ áo gấm đắt tiền do chưởng quầy giới thiệu, nàng chọn mua hai bộ đồ vải màu xám đơn giản, tính tiền xong thì mượn phòng thay đồ ở quán để thay.
Tuy chưởng quầy còn đang hơi tiếc nuối vì không kiếm được đơn hàng lớn, nhưng thấy người mua không cò kè mặc cả mà còn sảng khoái trả tiền, thế là trong lòng cũng được an ủi phần nào. Lúc vị khách kia đi khỏi phòng thay đồ, ông ta thấy người nọ sống lưng thẳng tắp, mắt sáng như sao. Rõ ràng là một bộ đồ vải màu xám bình thường, nhưng khi vị khách này mặc lên người lại cho người ta một cảm giác thanh cao như cây tùng trong gió, rất có khí chất của văn nhân.
Tô Khuynh chắp tay thi lễ cảm tạ với chưởng quầy, sau đó thì xoay người sải bước rời đi. Chưởng quầy thầm nghĩ, không biết là thiếu niên xuất thân từ gia đình giàu có nào mà phong thái bất phàm như vậy.
Ra khỏi cửa hàng, Tô Khuynh lập tức đến tiệm rèn ở phía Tây Nam. Hôm qua tới nàng đã hỏi thăm rất kỹ, chỗ này có bán đao kiếm, giá cả khá phải chăng. Sau khi chọn lấy một thanh kiếm vừa nhỏ vừa nhẹ, Tô Khuynh rút lưỡi kiếm ra kiểm tra sơ bộ. Thân mỏng nhẹ mũi sắc bén, có vẻ tốt đấy. Tra kiếm vào vỏ, Tô Khuynh mặc cả với người bán, cuối cùng thoả thuận thành công với giá hai mươi lượng bạc.
Cầm bội kiếm, Tô Khuynh lại đi tới chỗ bán ngựa. Chọn lựa một lúc, cuối cùng chọn mua một con ngựa bình thường với giá ba mươi lăm lượng bạc. Dắt ngựa ra khỏi tiệm buôn, Tô Khuynh khẽ thở phào một hơi.
Ở cái nơi la xạ này, nếu phải ngồi nhờ xe của người khác thì sao mà nàng có thể yên tâm được? Tuy thế đạo không trong thời buổi loạn lạc, nhưng dẫu sao cũng chẳng phải chốn thái bình. Lòng người khó đoán, biết đâu có kẻ thấy nàng lẻ loi một mình sẽ nảy ra ý đồ xấu thì sao. Dù xác xuất có là 0,0001% thì với nàng mà nói, đó cũng là trăm phần tai hoạ.
Chi bằng cầm trường kiếm độc hành, dù chỉ có lang thang một mình, thanh kiếm trong tay cũng sẽ tiếp thêm cho nàng chút dũng khí, người xấu bên cạnh cũng sẽ phải kiêng dè hơn phần nào. Mà giờ nàng cũng mua ngựa rồi, nếu gặp phải tình huống bất ngờ nào đó, nàng cũng có thể nhảy lên ngựa chạy trốn. Thế này đã an toàn hơn nhiều rồi.
Đến khi ra khỏi thành nàng mới dẫm bàn đạp lên ngựa. Một tay nắm chặt dây cương, một tay cầm bội kiếm vỗ vào mông ngựa, đồng thời khẽ quát một tiếng ‘giá’.
Tuấn mã nghe lệnh tung vó chạy về phía Tây.
—
Lúc này, nội viện Tống phủ ở kinh thành đang giăng đèn kết hoa. Ngoài cửa đỗ đầy xe ngựa sang quý, bên trong cánh cửa tràn ngập tiếng cười nói ăn uống linh đình. Cả phủ chìm trong bầu không khí vui mừng.
Hôm nay là ngày đại hỉ của Hoàng Thái tôn. Vốn là phải mở tiệc ăn mừng trong cung, nhưng vì bệnh tình của Thánh Thượng không ổn nên đành hạ lệnh bày tiệc rượu trong Tống phủ.
Không biết các quan lớn quý nhân khắp kinh thành nghĩ những gì, chỉ biết bọn họ tặng lễ vật cho Hoàng Thái tôn xong thì vội vàng chuẩn bị thêm một phần lễ khác khác, đánh xe đến Tống phủ chúc mừng chung vui.
Dưới sảnh đông nghịt khách quý, không còn chỗ ngồi, nhìn sơ qua thì thấy ai cũng đều là quý nhân có bối phận lớn trong kinh thành, nhưng không kẻ nào dám tuỳ tiện làm bậy trong một ngày như thế này. Dù trong lòng bọn họ đang nghĩ những gì thì cũng luôn trưng ra vẻ mặt tươi cười niềm nở, nói câu chúc mừng, mừng cho mối lương duyên giữa Hoàng Thái tôn và Tống Đại tiểu thư.
Tống Nghị liên tục nâng chén cảm tạ những lời chúc từ thân bằng khách quý.
Đến nửa đêm tiệc cưới mới kết thúc. Khi tiễn đoàn khách cuối cùng ra về, cổng lớn ở Tống phủ mới từ từ đóng kín. Lúc này Phúc Lộc nhanh chóng đến trước mặt Tống Nghị, dâng lên một bức thư: “Đại nhân, là người của phủ Đoan Quốc công gửi đến.”
Lúc này Tống Nghị đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc bừa bộn giấy tờ, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía hoàng cung, biểu cảm vui vẻ trên khuôn mặt lúc nói chuyện với khách khứa đã hoàn toàn tan biến. Nghe vậy thì thu mắt, nhận lấy bức thư mở ra xem.
Phúc Lộc nhỏ giọng bẩm báo: “Hạ nhân bên phủ Đoan Quốc công nói gần đây ngài ấy luôn ở doanh trại Phong Đài luyện binh, không có lệnh không được rời khỏi, thế nên hôm nay không thể đích thân đến chúc mừng. Đoan Quốc công còn truyền lời nói là phía Tử Cấm Thành không phải thiên hạ của một mình Ngô Đề đốc, bảo Đại nhân không cần kiêng dè Ngô Đề đốc, mọi chuyện còn có Đề đốc của doanh trại Phong Đài dưới trướng của ngài ấy giám sát chặt chẽ.”
Tống Nghị đóng thư, sắc mặt nghiêm nghị kia cũng dịu xuống đôi chút.
Hai nhà Tống Lý đã giao hảo suốt nhiều thế hệ, hắn và Lý Tịnh Phàm lại là bạn cùng trường nhiều năm, còn từng vào sinh ra tử với nhau trên chiến trường, nên đương nhiên là hắn có thể tin được chuyện này.
Đưa thư cho Phúc Lộc bảo hắn ta cất kỹ, Tống Nghị lại nhìn về phía nội viện, trầm giọng hỏi: “Lão thái thái vẫn khỏe chứ?”
Lúc hôn lễ được định ra từ nửa tháng trước, hắn đã sai Phúc Lộc dẫn người quay về thành Tô Châu thu dọn vài món của hồi môn chuẩn bị từ trước cho Bảo Châu, còn đưa cả lão thái thái vào kinh.
Thời gian quá gấp, không thể mang hết toàn bộ của hồi môn cho Bảo Châu đi, một số thứ hắn phải đặt mua ở kinh thành. Mà các nhà thân thích và chi nhỏ của Tống gia không thể đến chúc mừng, thế nên hôn sự này có vẻ qua loa.
Lão thái thái cưng chiều Bảo Châu ngần ấy năm, thế nhưng ngày gả Bảo Châu đi lại thành ra như vậy, sao lòng bà có thể dễ chịu được cơ chứ?
Giọng Phúc Lộc càng nhỏ hơn: “Lão thái thái vẫn không hiểu vì sao không tổ chức tiệc cưới trong phủ Hoàng Thái tôn… Rất lo lắng cho Đại tiểu thư.”
Ngọn lửa u ám lại bắt đầu bùng lên trong mắt Tống Nghị, nhưng đã bị hắn nỗ lực kiềm chế.
Không làm tiệc cưới trong cung, mặt ngoài thì nói do bệnh tình của Thánh Thượng không tốt, nhưng rốt cuộc nguyên nhân chính là gì, trong lòng Hoàng Thái tôn là rõ nhất. Nếu đã coi thường nữ nhi Tống gia, thế thì Hoàng Thái tôn cần gì phải đồng ý chuyện này chứ!
—
Ngay từ khi Tống Bảo Châu ra khỏi Đông Cung, Cửu Hoàng tử đã biết việc kia đã là không thể cứu vãn, e là kế hoạch của gã sắp thất bại rồi.
Gã điên tiết nối trận lôi đình. Tốn công tốn sức để mạo hiểm, kết quả lại thành may áo cưới cho người ta. Cái cảm giác uất nghẹn này, suýt chút nữa đã làm gã thổ huyết.
Nhưng gã phẫn nộ và cáu giận thì có làm được gì nữa đâu? Việc đã đến nước này, gã chỉ có thể tìm cơ hội khác.
Cho đến hôm nay, Cửu Hoàng tử cảm thấy gã đã có đủ bình tĩnh để đối mặt với chuyện này. Dù cho phía Ngô Việt Sơn bắt đầu do dự qua loa có lệ với gã, thì gã cũng cảm thấy mình không còn quá tức giận nữa.
Tả tướng Đại nhân nói đúng, đường còn dài, tương lai ai thắng ai thua cũng khó nói. Tiểu Hoàng tôn kia đăng cơ thì đã sao? Có ngồi vững được hay không lại là chuyện khác.
Đang suy nghĩ về miếng đất phong mà Tả tướng nhắc tới thì có hạ nhân đi vào, nói là Nguyệt Nga trong phủ Tống Chế hiến ở bên ngoài cầu kiến.
Phải mất một lúc Cửu Hoàng tử mới chợt nhớ ra Nguyệt Nga là kẻ nào. Gã ngạc nhiên, nữ nhân kia vẫn còn sống ư?
Cửu Hoàng tử nhíu mày, đang định phất tay áo sai người kéo nàng ta ra ngoài đánh chết, nhưng đột nhiên nghĩ lại. Hiện giờ gã và tên họ Tống kia đã coi như trở mặt thành thù, gã còn quan tâm làm chi? Thế là gã đổi ý, bảo người kia cho Nguyệt Nga kia tiến vào. Cửu Hoàng tử nở nụ cười gian xảo. Cơ hội làm bẽ mặt tên họ Tống kia đã đến, gã không thể bỏ qua được.