Suốt nửa tháng qua, Phúc Lộc khi thì về Tô Châu đón lão thái thái vào kinh, lúc lại đặt mua của hồi môn và sắp xếp công việc trong ngày cưới cho Bảo Châu tiểu thư. Vì chuyện hôn sự vội vàng, Đại nhân lại sai hắn ta ra ngoài làm rất nhiều việc, phía lão thái thái cũng hay bảo hắn ta đi mua chút đồ, nhất thời bận tối mắt tối mũi, quên mất phải bẩm báo cho Đại nhân mọi chuyện đã xảy ra ở phủ Tổng đốc.
Chờ hôn sự của Bảo Châu tiểu thư xong xuôi, Phúc Lộc mới nhớ ra, sau lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh. Chết hắn rồi, chuyện lớn như vậy mà lỡ quên mất.
Tống Nghị đang lạnh mặt nghĩ đi nghĩ lại chuyện Hoàng Thái tôn có đối xử tốt với Bảo Châu không, lúc này bỗng nhận ra sự khác thường của Phúc Lộc. Hắn quét mắt về phía hắn ta: “Sao?”
Phúc Lộc giật thót, đột nhiên quỳ thụp xuống: “Nô tài có tội…”
“Không ổn rồi Đại nhân, lão thái thái ngất xỉu rồi.” Từ nội viện truyền đến một tiếng kêu vừa hoảng loạn vừa thất thố quấy nhiễu hai người trong sảnh.
Tống Nghị biến sắc, đứng phắt dậy bước nhanh về phía nội viện.
Phúc Lộc giơ tay tát mạnh vào mặt mình một cái, sau đó cũng vội đứng lên, liên tục dặn hạ nhân đi chuẩn bị xe ngựa, mau chóng sai người ra phủ mời đại phu đến.
Tống phủ náo loạn nhốn nháo cả một đêm.
Đại phu khám xong, nói là lão thái thái không có gì đáng ngại, chỉ là đã lớn tuổi, gần đây lại ăn uống không đầy đủ, sầu lo quá mức nên mới dẫn tới khí huyết khó lưu thông, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày là ổn.
Tiễn đại phu đi, hầu hạ lão thái thái uống thuốc nghỉ ngơi xong, lúc này đã là sáng sớm hôm sau.
Phúc Lộc đứng ngoài phòng chờ suốt cả đêm, vất vả lắm mới thấy Đại nhân mở cửa đi ra, vừa lấy lại bình tĩnh để đến bẩm rõ thì lúc này lại có hạ nhân vội vàng tới báo, nói là có người trong cung đến.
Thì ra là Thánh Thượng triệu Đại nhân bọn họ lập tức vào cung.
Phúc Lộc chỉ có thể cam chịu ngậm miệng lại. Dù sao vào cung diện Thánh cũng là chuyện lớn, hắn ta không thể để việc này làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Đại nhân.
Sau khi hầu hạ Đại nhân mặc quan bào mũ quan xong, Phúc Lộc mới theo Đại nhân nhà mình lên xe ngựa, vung roi chạy thẳng về phía hoàng cung.
Dừng xe trước cửa cung, Phúc Lộc ở bên ngoài chờ. Nhìn bóng dáng cao lớn của Đại nhân dần khuất sau con đường dài như vô tận trong cung, hắn ta khẽ cắn môi thầm quyết tâm. Đợi lát nữa Đại nhân ra ngoài, dù có chuyện gì đi nữa thì hắn ta cũng phải nói rõ chuyện kia trước tiên.
Tống Nghị được Thái giám Tổng quản dẫn thẳng đến Dưỡng Tâm Điện.
Có lẽ chuyện hôn sự hôm qua đã khiến Thánh Thượng an lòng, thế nên hôm nay trông sắc mặt của Thánh Thượng khá hơn rất nhiều.
Tống Nghị rũ mắt, bình tĩnh đi đến trước mặt Thánh Thượng, quỳ xuống hành lễ.
“Tống ái khanh mau đứng dậy đi.” Thánh Thượng cười hiền hoà, nhìn qua thái giám đứng bên cạnh: “Còn không mau ban ghế.”
Tống Nghị vội cảm tạ, đứng dậy rồi cung kính ngồi xuống.
Thánh Thượng nhìn Tống Nghị, trong đôi mắt trũng sâu chưa đầy sự tán thưởng: “Tống ái khanh thật sự đã thừa hưởng bản lĩnh từ ông nội đã mất của khanh. Trẫm sớm đã nghe nói khanh quản lý nghiêm minh, có thể diệt đám sâu mọt trọng dụng người tài, giúp bá tánh ở các châu, quận, huyện trong vùng được an cư lạc nghiệp, không hổ là công thần số một của Đại Uyên. Khanh làm rất tốt, không phụ lòng mong đợi của Trẫm.”
Tống Nghị chắp tay nói: “Thánh Thượng quá khen, thần thẹn không dám nhận. Thần làm quan mấy năm, nhờ được Thánh Thượng trọng dụng nên mới có vinh quang như bây giờ. Mỗi lần nhắc đến đều thấy hổ thẹn không thôi, sợ không xứng với ân đức của Thánh Thượng. Chỉ mong có thể dốc sức làm tốt việc trong tay để đền đáp Hoàng ân bao la, sao dám tự cao tự đại chứ?”
Thánh Thượng mỉm cười xua tay: “Ái khanh đừng quá khiêm tốn, Trẫm nói ngươi tốt thì là ngươi tốt.” Nói rồi, gương mặt già nua lại như đang chìm trong hồi tưởng, sau đó bắt đầu cảm thán rồi kể về quãng thời gian năm đó bắt tay cùng Tống lão thái gia làm nên chuyện lớn.
Tống Nghị nghe, vẻ bùi ngùi hiện rõ trên khuôn mặt.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy cảnh tượng của Thánh Thượng với Tống Chế hiến bây giờ rất đúng với khung cảnh quân thần hòa thuận.
Khi Thánh Thượng hoài niệm chuyện cũ, xúc động thở dài xong liền vẫy tay với Thái giám Tổng quản ở bên cạnh. Thái giám Tổng quản nhận lệnh, cẩn thận cầm một cuộn Thánh chỉ màu vàng đặt trên chiếc bàn ở đằng xa, mang đến trước mặt Tống Nghị, mở ra.
Tống Nghị vội vàng nghiêm mặt, quỳ xuống tiếp chỉ.
Đây là lệnh khen thưởng, sắc phong cho Tổng đốc Lưỡng Giang Tống Nghị kiêm nhiệm chức Binh Bộ Thượng thư và chức Hữu đô Ngự sử của Đô Sát Viện, thăng thành quan Nhất phẩm.
Tống Nghị cảm tạ Hoàng ân, nhận Thánh chỉ xong mới cảm động nói: “Vi thần có tài đức gì…”
Thánh Thượng giơ tay cắt ngang, thở dài với vẻ ẩn ý: “Tống ái khanh trung hậu giỏi giang, kỷ cương liêm chính, Trẫm tin ái khanh sẽ là một bề tôi trung thành.”
“Thần nhất định không phụ kỳ vọng của Thánh Thượng.”
Cầm Thánh chỉ rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, vẻ mặt Tống Nghị lại trở về vẻ trầm tĩnh ban đầu, làm người ta không nhìn thấu được cảm xúc gì.
Vừa ra ngoài thì gặp được Hoàng Thái tôn và Hữu tướng đang sóng vai cùng tới Dưỡng Tâm Điện. Hai bên gặp nhau đều không thấy bất ngờ, sau khi đáp lễ nhau thì nói đôi ba câu khách sáo rồi từ biệt.
Chỉ là trước khi đi, Hữu tướng thoáng liếc mắt qua Thánh chỉ trong tay hắn, ánh mắt hơi cứng lại một lúc, rồi làm như không có gì mà nhìn đi chỗ khác. Dĩ nhiên là Hữu tướng biết nội dung của Thánh chỉ. Trước đó Thánh Thượng và ông ta đã bàn bạc với nhau.
Không hiểu sao ông lại lặng lẽ buông một tiếng thở dài. Thật ra chiếu chỉ sắc phong này vốn là nên giao cho Tống Nghị từ cái năm hắn đến Lưỡng Giang nhậm chức Tổng đốc. Từ xưa đến nay, cái chức Tổng đốc Lưỡng Giang vốn phải kiêm luôn hai chức là Binh Bộ Thượng thư và Hữu đô Ngự sử Đô Sát Viện. Kể từ đó, Tổng đốc có quyền giám sát, bổ nhiệm cũng như cách chức các quan viên dưới quyền của mình, tự do hành sự mà không bị bó buộc. Chẳng qua năm đó ông không muốn để Tống Nghị toại nguyện, thế nên mới tâu lên Thánh Thượng giấu chuyện này đi… Hiện giờ, cuối cùng Tống Nghị vẫn được như mong muốn.
Nay Thánh Thượng lại truyền ông và Hoàng Thái tôn vào cung yết kiến, nguyên nhân là vì ngày mai lâm triều muốn Hoàng Thái tôn đọc di chiếu.
Tống Nghị sải bước ra khỏi hoàng cung.
Đúng lúc này, Cửu Hoàng tử và đám hạ nhân đang tình cờ đi tới từ phía đối diện, thấy bóng dáng Tống Nghị, hắn giả vờ ngạc nhiên mà gọi: “Ô, Tống Chế hiến đấy à?”
Tống Nghị nghe tiếng liếc qua, thấy kẻ tới là ai thì ánh mắt nhanh chóng lóe lên sự lạnh lẽo. Ngay sau đó hắn khôi phục lại vẻ bình tĩnh rồi cúi người hành lễ: “Cửu Điện hạ.”
Cửu Hoàng tử nhanh chóng bước tới trước mặt Tống Nghị, nhìn chăm chú cuộn Thánh chỉ vàng rực kia, trên khuôn mặt gầy gò hiện lên ý cười: “Xem ra Tống Chế hiến sắp được song hỷ lâm môn rồi, bổn Điện hạ ở đây chúc mừng ngài trước vậy.”
Tống Nghị không nóng không lạnh nói câu cảm tạ.
Cửu Hoàng tử thấy mà tức tối, nhưng nghĩ tới ý đồ hôm nay của mình lại cảm thấy khoái chí hẳn lên. Sau đó gã phát ra mấy tiếng cười xấu xa: “Kể ra cũng thật hổ thẹn, hai ngày nay bổn Điện hạ cũng bận nhận niềm vui mới, thật sự là không có thời gian để đích thân đến chúc mừng Tống Chế hiến. Tống Chế hiến sẽ không bởi vậy mà giận bổn Điện hạ chứ?”
Tống Nghị nói: “Không dám, Điện hạ lo lắng nhiều rồi.”
Cửu Hoàng tử cười to: “Nhắc mới nhớ, ái tì mà bổn điện hạ mới nhận là người quen cũ của Tống Chế hiến đấy, ngài nói xem đây chẳng phải là duyên phận sao?” Nói rồi nghiêng người, vẫy tay với người ở sau: “Lại đây Nguyệt Nhi, mau đến gặp Tống Đại nhân một lát đi. Nhiều ngày không gặp, xem thử Tống Đại nhân còn nhận ra ngươi không?”
Tống Nghị lơ đãng đảo mắt qua, sau đó ánh mắt đột nhiên sắc bén hẳn lên.
Nguyệt Nga cúi đầu thật thấp, thấp thỏm lo sợ đi ra từ phía sau Cửu Hoàng tử.
Cửu Hoàng tử một tay túm nàng ta tới trước mặt, ôm vào ngực rồi nhìn Tống Nghị nở nụ cười xảo trá: ” Sao Tống Đại nhân lại nhìn chăm chú như vậy? Chim khôn lựa cành mà đậu là chuyện bình thường mà. Một nô tỳ nho nhỏ cũng hiểu được đạo lý này, e là chỉ có kẻ ngu dốt nông cạn mới chọn con đường chết mà đi thôi.”
Tống Nghị lạnh lùng dời mắt khỏi người Nguyệt Nga, trong lòng nảy ra vài suy đoán. Vốn định nhấc chân rời đi, ra cung sai người đi chứng thực, không ngờ câu kế tiếp của Cửu hoàng tử lại khiến hắn vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
“Kể ra cũng thật lạ lùng, năm đó Tống Chế hiến cũng coi là người phong lưu, sao bây giờ đến một nữ nhân cũng không giữ được thế nhỉ.” Cửu Hoàng tử cười trên nỗi đau của người khác: “Nguyệt Nhi thì không nói làm gì, nghe nói một người khác cũng bỏ chạy mất rồi đúng không nhỉ? Đáng tiếc, không biết giờ nàng ta đang nằm trong ngực thiếu niên trẻ tuổi nào hưởng hết sủng ái, nếu không bổn Hoàng tử trái ôm phải ấp chẳng phải càng sung sướng hơn sao? Ha ha ha…”
Đầu óc Tống Nghị lập tức trống rỗng. Nếu không phải Nguyệt Nga đang ở trước mặt, Cửu Hoàng tử lại chính miệng nói ra, hắn sẽ cho rằng mình nghe nhầm, hiểu sai rồi. Ngay sau đó, một ngọn lửa giận dữ cuộn trào trong ngực, kíc.h thí.ch toàn bộ sát khí trên người hắn.
Cửu Hoàng tử thấy Tống Nghị chợt sa sầm mặt xuống, gân xanh hiện rõ trên trán như đã bị chọc giận thì vô cùng hả hê.
“Tống Chế hiến đây là…”
“Hạ quan có thể đưa cô ta đi không?” Tống Nghị giơ tay chỉ vào Nguyệt Nga, sắc mặt âm u, lạnh lẽo chết người: “Nếu Điện hạ có thể khai ân, hạ quan nhất định ghi nhớ phần ân tình này.”
Nguyệt Nga sợ hãi, hoảng loạn ngẩng đầu nhìn phía Cửu Hoàng tử.
Cửu Hoàng tử chỉ chần chừ một lát liền từ chối. Gã ta và Tống Nghị đã sớm kết thù, gã không tin Tống Nghị kia sẽ nhớ tới ân tình gì đó. Mà Tống Nghị càng muốn, gã càng không đồng ý. Gã đã không thoải mái thì kẻ này cũng đừng hòng được vui vẻ.
Tống Nghị lạnh lùng liếc qua Nguyệt Nga, ánh mắt tràn đầy vẻ chết chóc. Sau đó thì thi lễ với Cửu Điện hạ, phất tay áo xoay người mau chóng rời đi.
Phúc Lộc ở bên ngoài thấy Đại nhân nhà mình đi ra thì vội vàng chạy ra đón. Hắn ta chưa kịp mở miệng bẩm báo, người kia đã giơ chân đạp thẳng vào ngực hắn ta.
Phúc Lộc bị đá lùi về sau mấy bước, không có thời gian để quan tâm đến cơn đau trên người, hắn ta đã lập tức hoảng sợ quỳ thụp xuống.
Tống Nghị nhìn chằm chằm hắn ta, mặt đầy vẻ sương giá: “Có phải chờ đến khi người ở phủ Tổng đốc chạy hết, chết sạch thì ngươi mới nhớ phải bẩm báo hay không hả?!”
Phúc Lộc nhanh chóng nhận ra vì sao Đại nhân lại tức giận đến vậy, trong lòng chợt ớn lạnh, run rẩy quỳ rạp dưới đất, không dám giải thích câu nào.
Tống Nghị siết chặt nắm đấm, quanh người toả ra hơi thở lạnh lùng đầy hung bạo. Cuối cùng cố gắng kìm ném mà trầm giọng quát: “Đứng dậy, hồi phủ.”