Phúc Lộc vội vàng đánh xe ngựa chạy về Tống phủ. Lúc này, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tay cầm dây cương của hắn ta hơi run, toàn bộ lưng áo cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.
Một đường im ắng. Trên con đường phố rộng lớn chỉ còn tiếng bánh xe nặng nề cùng tiếng cỏ cây khô bị nghiền nát.
Xe ngựa vừa vào phủ chưa kịp dừng lại, Phúc Lộc đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng động lạ. Đến khi hắn ta phản ứng lại vội nhảy xuống xe ngựa, ngẩng đầu thì thấy bóng dáng u ám của Đại nhân, tiếp đó là tiếng cửa cổng bị đá mạnh.
“Cút vào đây!”
Một tiếng quát chói tai khiến Phúc Lộc giật bắn người. Sau đó, hắn ta hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh lại rồi vội vàng cúi đầu chạy vào nhà chính.
Tống Nghị nghiêm mặt nhìn chằm chằm hắn ta, giống như đang cố hết sức kìm nén cảm xúc, từng đường gân xanh trên trán thi nhau nổi lên.
Bị ánh mắt dữ tợn kia ghim chặt, Phúc Lộc hoảng hốt không thôi, không đợi Đại nhân đặt câu hỏi đã quỳ phịch xuống, bẩm cho hắn toàn bộ mọi chuyện lớn nhỏ mà hắn tabiết: “… Hai vị đại sư nói là Hà Hương cô nương năn nỉ đến chùa bái lạy Quan Âm Tống Tử, bọn họ không lay chuyển được nên mới đồng ý… Hộ vệ ngoài cửa chỉ nhìn thấy hai vị đại sư ngồi trên càng xe, không hề biết người ngồi trong xe là ai… Mà hôm đó đúng dịp rằm nên khách hành hương rất đông, hai vị đại sư bận đi tụng kinh, chỉ sai một chú tiểu đi theo…”
Tống Nghị vẫn ngồi nghiêm nghị trước bàn, không nói một lời.
Phúc Lộc lại cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng đang thấm buốt vào tận xương cốt, nhưng chỉ có thể cán răng nói tiếp, song giọng nói ngày càng nhỏ: “Đến khi có người phát hiện chú tiểu hôn mê trong phòng, lúc ấy mới bàng hoàng nghe được chuyện Hà Hương cô nương và Nguyệt Nga di nương đánh ngất cậu ấy… Mà lúc đó, hai người kia đã trốn đi từ lâu rồi.”
Nói xong, Phúc Lộc gục đầu quỳ sát đất, không dám thở mạnh.
Trong phòng chìm vào yên lặng một hồi lâu, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy từng tiếng thở d.ốc nặng nề ở phía trên.
Một lúc lâu sau, Phúc Lộc đã quỳ đến mức tê cứng cả chân thì mới nghe được tiếng hỏi chuyện, giọng điệu như đang nghiến răng nghiến lợi để nói: “Có phải, ả Nguyệt Nga kia bắt cóc nàng không?”
Trán Phúc Lộc đổ đầy mồ hôi, mặt càng gằm xuống thấp hơn: “Không ạ… Chú tiểu kia nói là Hà Hương cô nương dùng thuốc mê làm cậu ta bị ngất trước, thấy cậu ta còn hơi mê man… thì, thì lấy chốt cửa đánh ngất hẳn.”
Hai tay Tống Nghị lập tức run rẩy. Như không thể ngờ rằng một nữ tử thấp hèn như vậy lại có thể ảnh hưởng lớn đến cảm xúc của mình, hắn bèn nhắm mắt ngửa đầu ổn định nhịp thở, cố gắng xoa dịu cơn tức giận trong lồng ng.ực. Nhưng hết thảy vẫn vô ích. Giờ khắc này, lửa giận bùng cháy đến đỉnh điểm, giống như dòng nước nóng bỏng đang sôi sùng sục trong lồng ng.ực, k.ích thí.ch máu nóng khiến hắn suýt nảy ra ý định giết người.
Thình lình mở mắt ra, hắn nhìn chằm chằm Phúc Lộc đang câm như hến ở dưới, nghiến răng gằn từng chữ: “Nàng chưa thể chạy xa được. Ngươi mau về tìm người, dẫn theo người của phủ Tổng đốc chia nhau ra tìm trước. Chờ chuyện ở kinh thành xong xuôi, hãy lấy lệnh điều động của gia dẫn binh đi tìm!”
Nói đến đây, ánh mắt Tống Nghị bỗng trở nên dữ tợn: “Dù phải lục tung cả ba tỉnh Lưỡng Giang, gia cũng phải tìm được nàng. Nếu nàng chết ở bên ngoài thì coi như nàng may mắn, nếu nàng mạng lớn… Gia nhất định không buông tha nàng!” Vẻ mặt hắn nghiêm khắc, giống như thú dữ bị khiêu khích chỉ chờ cơ hội cắn trả.
—
Ngày đó Tô Khuynh đi thẳng về phía Tây, nửa tháng sau mới rời khỏi Dự Châu tiến vào khu vực Lưỡng Hồ, lúc này nàng mới thoáng an tâm. Nhưng lại không dám dừng quá lâu mà vẫn đi tiếp về phía Tây. Cho đến khi vào địa phận Giang Lăng, nàng mới thả chậm tốc độ, lang thang ở Giang Lăng mấy ngày hỏi thăm tình hình. Cuối cùng nàng chọn đi vào thành Giang Hạ.
Thành Giang Hạ thuộc địa phận Giang Lăng là một nơi khá giàu có và đông đúc. Ngay từ triều đại trước đã nhập được giống bông tốt để tự trồng trọt, nhờ đó ngành kéo sợi và dệt thủ công đã nhanh chóng phát triển. Hiện giờ có rất nhiều thương nhân từ nhiều nơi đổ về thành Giang Hạ làm ăn, cơ cấu nhân công tương đối phức tạp. So với những trấn nhỏ nơi có lượng người vào ra không quá cao, thậm chí còn có những thôn làng vẫn giữ quan niệm bài ngoại nghiêm trọng của dòng tộc thì với nàng mà nói, nơi đây dễ hoà nhập và thích hợp để che giấu tung tích hơn nhiều.
Xa hơn về phía Tây là mảnh đất Tây Bắc từng xảy ra chiến loạn vào mấy năm trước, tất nhiên nàng không định đến đó. Cho nên, thành Giang Hạ là điểm dừng chân tạm thời của nàng. Về phần có thích hợp hay không thì phải chờ nàng lại một khoảng thời gian xem sao.
Cổng thành Giang Hạ cổ kính, tường thành kiên cố, sau khi vào thành mới thấy đa phần kiến trúc bên trong đều có kết cấu tứ hợp viện (*), phòng ốc rộng rãi lại có chiều sâu, còn nhiều sân vườn, khác hẳn vẻ tao nhã đặc trưng của vùng sông nước Giang Nam.
(*) Tứ hợp viện: gồm 1 sân vườn nằm ở trung tâm, 4 dãy nhà được xây bao quanh sân vườn và nằm ở 4 hướng Đông – Tây – Nam – Bắc.
Sau khi vào thành, Tô Khuynh không vội vã đi tìm khách điếm, thay vào đó đến tiệm buôn mua cỏ khô rồi nhân tiện hỏi thăm chút tình hình trong thành. Sau khi ghi nhớ tên của vài người môi giới có tiếng thì liền đặt cỏ khô lên lưng ngựa, cảm tạ rồi đi.
Tiếp đó lại đến vài quầy hàng nữa, vừa lựa đồ vừa lân la hỏi thăm. Khi nghe ngóng được một môi giới có danh tiếng tương đối tốt, Tô Khuynh lập tức dắt ngựa đi thẳng đến chỗ của người đó.
Nàng không định ở khách điếm nữa. Khách điếm lắm người nhiều miệng, mà nàng thì một thân một mình còn dắt theo một con ngựa khá có giá trị, sợ là sẽ gặp vài phiền phức không đáng có. Cho nên nàng định thuê một chỗ để ở.
Dẫu sao Giang Hạ cũng là một thành trấn tương đối giàu có và đông đúc, tuy là một sân viện cách xa trung tâm thì tiền thuê cũng đắt đỏ, ít nhất phải đến hai lượng bạc ròng một tháng. Đương nhiên, nếu có người thuê chung, chắc chắn giá cả sẽ rẻ hơn. Nhưng với tình huống hiện tại, dĩ nhiên Tô Khuynh sẽ không thuê chung với người khác. Nghĩ vậy nàng cắn răng quyết định chọn căn này, giao trước nửa năm tiền thuê nhà.
Tô Khuynh cẩn thận tính lại số tiền còn dư, cùng lắm là hai trăm lượng. Nếu biết tiết kiệm, nàng có thể thoải mái ở thêm mấy năm.
Trước tiên cứ ở lại một thời gian xem xét tình hình. Nếu nơi đây thật sự thích hợp, nàng sẽ tìm mua một ngôi nhà giá rẻ, hơi tồi tàn chút cũng không sao. Mà thương nghiệp của vùng này rất phát triển, chắc chắn nàng sẽ tìm được cơ hội để kiếm sống.
—
Phúc Lộc phái người đi tìm suốt hơn mười này nhưng không thu hoạch được gì. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là manh mối bị cắt đứt ở chùa Đại Minh ngày đó, chẳng một ai biết Hà Hương cô nương đã trốn thoát như thế nào và trốn đi đâu. Cứ tìm loạn lên như ruồi nhặng không đầu thế này, vậy có khác nào mò kim đáy bể đâu?
Dù không điều tra được gì, Phúc Lộc vẫn phải cắn răng về kinh bẩm lại. Còn tên Trương quản sự chết dẫm kia đã sớm bị Đại nhân nổi cơn thịnh nộ đánh cho dở sống dở chết, hiện giờ nằm thoi thóp trên giường không dậy nổi, không trông đợi được gì nữa.
Tống Nghị nghe vậy, sắc mặt tối sầm lại, sau đó hỏi: “Đã đến con sông ở thôn Liễu gia kia tìm chưa?”
Phúc Lộc vội đáp: “Bẩm Đại nhân, đã tìm rồi, cũng dò hỏi người trong thôn, bọn họ đều nói không thấy cô nương tới. Nô tài đã phái người đứng canh ở đó, một khi có tin sẽ lập tức hồi báo.”
Tống Nghị thầm hận, lúc trước thật sự không nên lấp con sông kia.
“Tên Chủ bộ kia nói gì?”
Phúc Lộc nói: “Chủ bộ chỉ nói ngày đó đưa giấy thông hành và lương tịch trống đã được đóng dấu cho cô nương, không có ký hiệu gì… Nhưng nô tài tra được, ngày Nguyệt di nương nhập kinh đã dùng giấy thông hành được cấp tại Tô Châu. Nếu nô tài đoán không nhầm, giấy thông hành ả ta dùng chính là tờ mà Chủ bộ từng đưa cho Hà Hương cô nương.”
Tống Nghị đột nhiên nhìn hắn: “Có chắc là thế không?”
Phúc Lộc trịnh trọng đáp: “Nô tài bảo đảm.”
Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, Tống Nghị nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó chợt đứng dậy sải bước ra ngoài: “Chuẩn bị xe ngựa, đến phủ của Cửu Điện hạ.”