Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 80

Nghe nô tài tới bẩm Tống Nghị đang ở ngoài phủ cầu kiến, Cửu Hoàng tử đang uống rượu mua vui không khỏi ngạc nhiên. Sau đó gã như nhớ tới gì đó, thoáng liếc mắt qua Nguyệt Nga ở bên cạnh.

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Nga tái mét, lấy khăn lụa lau nước mắt, hoảng sợ khóc lóc thảm thiết: “Điện hạ, nô tỳ đắc tội Tống Đại nhân, e là lần này hắn tới là để lấy mạng nô tỳ. Nô tỳ, nô tỳ sắp chết rồi…”

Cửu Hoàng tử không vui liếc xéo nàng ta: “Tên họ Tống kia là cái thá gì, chẳng lẽ còn dám ra tay trong phủ đệ của bổn Điện hạ sao? Bổn Điện hạ muốn bảo vệ ngươi, hắn thử động đến một cọng lông tơ của ngươi xem.”

Dường như không ngờ rằng Cửu Điện hạ lại sầm mặt xuống, Nguyệt Nga ngạc nhiên, thức thời mà ngừng khóc, ngoan ngoãn ngồi bên rót rượu cho gã, khẽ nói: “Điện hạ nói phải. Vừa rồi là nô tỳ thất thố. Do quá sợ sự tàn nhẫn và độc ác của hắn, vừa nghe kẻ đó đột nhiên tới, nô tỳ lại nghĩ đến chuyện mình đắc tội hắn vì chuyện của tiểu thư Tống gia, thế nên mới vô thức phát hoảng… Là nô tỳ mất bình tĩnh, còn quên mất mình có Cửu Điện hạ che chở, cần gì phải sợ hắn cơ chứ? Dù tên họ Tống kia có ngang ngược đến đâu thì khi ở trước mặt Điện hạ, chẳng phải vẫn thành thật mà thu liễm lại đó sao.”

Lúc này Cửu Hoàng tử mới thấy lọt tai hơn, cười nhạo mấy tiếng xong mới nhận lấy ly rượu nàng ta đưa rồi nhấp mấy ngụm, liếc nàng ta: “Yên tâm, bổn Điện hạ đã nói bảo vệ ngươi thì cái mạng nhỏ của ngươi sẽ được giữ.”

Nói rồi ngoắc ngoắc ngón tay với nàng ta. Nguyệt Nga hiểu ý, vội vàng quỳ xuống, sau đó từ từ nhích lại gần Cửu Điện hạ, nhưng không dám dựa hẳn vào, chỉ nhẹ nhàng kề sát.

Cửu Hoàng tử giơ tay lên làm bộ thân mật mà vu.ốt ve khuôn mặt nàng ta, sau đó mới nhìn về phía ngoài điện, cười nham hiểm: “Người đâu, mau đưa Tống Đại nhân đang đứng chờ ở ngoài vào điện.”

Tống Nghị lạnh lùng đi vào điện, hành lễ bái kiến.

Cửu Hoàng tử nhìn dáng vẻ u ám của Tống Nghị, lơ đãng nói: “Ô, đây không phải Tống Chế hiến sao, hiếm lắm mới có dịp đến thăm phủ của bổn Điện hạ, đúng là vị khách hiếm thấy nha. Đám cẩu nô tài các ngươi còn chờ gì nữa, mù hết rồi à, còn không mau lấy ghế cho Tống Chế hiến, ồ không, cho Quốc cữu Đại nhân tương lai ngồi.”

“Không cần phiền Điện hạ, hạ quan chỉ đến nói mấy câu rồi đi ngay.” Tống Nghị nói xong, lạnh lùng liếc Nguyệt Nga đang hốt hoảng và chột dạ.

Cửu Hoàng tử vỗ nhẹ khuôn mặt trắng bệch của Nguyệt Nga, giả vờ không vui: “Tống Chế Hiến định làm gì thế? Sao cứ nhìn chăm chăm ái tì của bổn Điện hạ vậy, chẳng lẽ có gì không ổn sao?”

Tống Nghị thu mắt, chắp tay với Cửu Hoàng tử: “Hạ quan cả gan, muốn xin Điện hạ giúp đỡ. Không biết Điện hạ có thể khai ân, cho phép hạ quan đưa tiện tì to gan dám bỏ trốn này về phủ được không?”

Gương mặt gầy gò của Cửu Hoàng tử lộ ra chút đắc ý, đúng như gã mong đợi. Nghĩ đến chuyện Tống Nghị đột ngột nhúng tay làm xáo trộn thế cục trên triều, khiến kế hoạch gã tốn nhiều năm xây dựng thất bại trong gang tấc. Hiện giờ có thể chà đạp thể diện của hắn, cũng coi như là thắng bù được một ván, sao trong lòng lại không thoải mái được chứ.

Cửu Hoàng tử âm thầm cười nhạo. Không nhân cơ hội này chế giễu tên họ Tống này một lần thì quả là có lỗi với sự uất ức của gã suốt mấy ngày qua. Còn muốn bắt người ở chỗ gã á? Nằm mơ đi.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Cửu Hoàng tử, không đợi gã ta mở miệng, Tống Nghị đã trầm giọng nói hai chữ, Giang Lăng.

Nụ cười đắc ý trên mặt Cửu Hoàng tử đột nhiên cứng lại.

Lòng thoáng nảy lên, gã nghi ngờ Tống Nghị sắp xếp tai mắt vào bên cạnh gã, thế nên bắt đầu nghi thần nghi quỷ. Trong đầu gã bắt đầu điểm qua từng gương mặt một, song lại chỉ thấy kẻ nào bên người cũng khả nghi.

Cố gắng ép xuống sự kinh sợ kia, gã ta giương đôi mắt u ám nhìn Tống Nghị, thấy Tống Nghị vẫn bất động như núi, giống như biết được gã nhất định sẽ đồng ý chuyện này, trong lòng lại bắt đầu căm hận.

Được lắm, thật sự cho rằng làm thế là sẽ bắt chẹt được gã ư? Chuyện đất phong kia gã sớm đã chuẩn bị gần xong rồi. Giang Lăng đã vào tay gã ta, gã không tin tên họ Tống này có thể ngáng chân gã lần nữa. Nếu Tống Nghị đã làm gã không vui, gã cũng sẽ không để hắn được như ý.

“Tiện tì bỏ trốn? Nô tỳ của Tống Chế hiến chạy trốn vào phủ của bổn Điện hạ ư? Tìm người phải đến Đại Lý Tự chứ sao lại đến phủ của bổn Điện hạ đòi người, nếu bị truyền ra chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao.”

Biết Cửu Hoàng tử đang chế nhạo mình, Tống Nghị không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào Nguyệt Nga đang nép sát bên cạnh Cửu Hoàng tử.

Cửu Hoàng tử tỉnh ngộ mà nhìn qua bên cạnh, giơ tay nắm cằm Nguyệt Nga xoay mặt nàng ta quay sang phía Tống Nghị, cười cợt: “Tống Chế hiến đang nói nàng ấy ư? Ái tì này tự nguyện tới đây cậy nhờ bổn Điện hạ, sao gọi là trốn được?”

“Điện hạ.” Tống Nghị đè ép ý định b.óp ch.ết Nguyệt Nga, lạnh nhạt nói: “Nếu Điện hạ luyến tiếc, hạ quan cũng đâu định cướp người đi. Không biết Điện hạ có thể cho phép hạ quan được hỏi cô ta hai câu không? Hạ quan, ghi tạc trong lòng.”

Cửu Hoàng tử vốn định từ chối, nhưng sau đó lại nảy ra suy tính khác, bèn cười: “Bổn Điện hạ có thể không nể mặt bất kì kẻ nào, nhưng với Tống Chế hiến thì sao làm vậy được chứ? Cho phép ngài hỏi hai câu đấy.”

Dứt lời liền xoay cằm Nguyệt Nga về phía gã, nói đầy ẩn ý: “Tống Chế hiến hỏi ngươi, ngươi phải thành thật trả lời đấy nhé.” Nói xong thì đẩy mạnh Nguyệt Nga đến chỗ Tống Nghị, khoái chí nói: “Ngài mau hỏi đi.”

Nguyệt Nga bất ngờ bị đẩy mạnh ra ngoài, người lao về phía trước rồi ngã nhào xuống đất. Trên trán và chỗ đầu gối đau nhói, nhưng nàng ta không dám kêu ca gì, chỉ có thể bò dậy, quỳ thụp xuống trước ánh nhìn hung ác của kẻ đối diện.

Tống Nghị chắp tay cảm tạ Cửu Hoàng tử, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Nguyệt Nga, trầm giọng hỏi: “Ta hỏi ngươi, ngày đó khi các ngươi chạy ra khỏi thành Tô Châu, ngươi rời đi thế nào, nàng ấy rời đi thế nào? Lúc sau ngươi dùng giấy thông hành để nhập kinh, nàng ấy thì sao? Dùng cái gì?”

Dĩ nhiên Nguyệt Nga biết ‘nàng ấy’ mà hắn nói đến là ai. Nghe được mấy câu hỏi thì Nguyệt Nga thấy ngạc nhiên. Bởi vì những lời này nghe có vẻ như đang tra hỏi về Hà Hương. Nghĩ đến hậu quả khi bị hắn bắt được, Nguyệt Nga không nhịn được mà run rẩy thay cho Hà Hương.

“Thưa Tống Đại nhân… Hôm đó, sau khi rời khỏi chùa Đại Minh chạy xuống núi, bọn ta đã đi ngay đến bến đò, sau đó lên thuyền rời đi…” Nguyệt Nga đột nhiên nghĩ đến câu nói ám chỉ vừa rồi của Cửu Hoàng tử, thế là nuốt nước miếng: “Bọn ta cùng ngồi thuyền đi lên phía Bắc, nhưng cô ấy sợ vào kinh cùng ta sẽ gặp được Đại nhân, vì thế vừa đến… Duyện Châu thì xuống thuyền, một mình rời đi.”

Không biết Tống Nghị kia có tin hay không mà đôi mắt vẫn cứ ghim chặt lấy nàng ta.

Nguyệt Nga cúi đầu run giọng nói: “Còn dùng cái gì thì… Bọn ta đã đổi giấy thông hành cho nhau…”

“Giấy thông hành?” Tống Nghị cắt ngang lời nàng ta, lại hỏi: “Không phải giấy thông hành của ngươi chỉ dùng để nhập kinh thôi sao? Nàng ấy đã không nhập kinh, sao lại đổi với ngươi?”

Câu hỏi sắc bén như vậy làm Nguyệt Nga luống cuống, vô thức ngập ngừng: “Là ngư phù…”

“Được rồi, Tống Đại nhân làm ái tì của bổn Điện hạ sợ rồi đấy.” Cửu Hoàng tử lên tiếng, ra vẻ thân mật vẫy tay với Nguyệt Nga: “Về đây nào, Tống Đại nhân đã hỏi xong rồi, ngươi còn ngẩn ra đó làm gì nữa?”

Tống Nghị thoáng siết chặt nắm đấm rồi buông lỏng, sau đó hành lễ cáo từ với Cửu Hoàng tử: “Ân tình của Điện hạ, hạ quan sẽ khắc cốt ghi tâm. Từ giờ trở đi không tới quấy rầy Điện hạ nữa, hạ quan xin cáo từ.”

Chờ Tống Nghị rời đi, sắc mặt Cửu hoàng tử nhanh chóng trầm xuống, giơ tay tát Nguyệt Nga một cái thật mạnh: “Đồ của bổn Điện hạ đưa mà ngươi cũng dám cho kẻ khác à? Hay là ngươi không tin bổn Điện hạ?”

Nguyệt Nga bị tát ngã lăn ra đất, nghe vậy thì chợt hoảng hốt. Nàng ta biết vị này rất đa nghi và tàn bạo, nhất định không thể để gã ghim việc này trong lòng. Nếu không đến lúc thấy nàng ta đã hết giá trị lợi dụng, chỉ sợ sẽ gi.ết ch.ết nàng ta mà không chút thương tiếc.

“Điện hạ…” Nguyệt Nga khóc thút thít: “Điện hạ nói oan cho nô tỳ quá. Với nô tỳ, Điện hạ có ân trọng như núi, nô tỳ nào dám có suy nghĩ bất kính với ngài chứ? Chỉ là khi ấy tình huống khẩn cấp, người trốn cùng nô tỳ nói muốn đổi ngư phù với nô tỳ, nếu không sẽ không để nô tì ra phủ. Nô tỳ bị ép đến không còn đường lui, cho nên mới… Xin Điện hạ minh xét.”

Cửu điện hạ nhìn chằm chằm nàng ta một lúc lâu, sau đó vẻ mặt mới dần dịu xuống rồi đỡ nàng ta dậy: “Ngươi nhất định phải nhớ cho kỹ phần ân tình này của bổn Điện hạ. Vừa rồi ngươi cũng thấy rồi đấy, nếu không có bổn Điện hạ bảo vệ thì ngươi đã bị Tống Chế hiến băm thành thịt vụn từ lâu rồi. Kể ra thì kẻ cùng trốn với ngươi kia, một khi bị hắn tóm được, e là chết cũng không được toàn thây đâu.”

Nguyệt Nga nghĩ đến thì cũng ớn lạnh mà run lấy bẩy.

Tống Nghị bước nhanh ra khỏi phủ, vào thùng xe, hắn trầm giọng dặn dò Phúc Lộc: “Phái người lẻn vào Duyện Châu tìm, điều tra thật kỹ xem gần đây có kẻ nào dùng ngư phù vào thành không.”

Phúc Lộc vội nhận lệnh.

“Còn nữa, phái thêm người xuống phía Nam đi tìm.” Sắc mặt Tống Nghị càng tối sầm, hắn không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Nguyệt Nga.

“Ngươi phải nghĩ cách tra rõ thông tin trên ngư phù, thuộc hạ của Cửu Hoàng tử chỉ có mấy kẻ đó thôi, cố tìm cách moi chút tin tức đi. Trên ngư phù có những thông tin như họ tên, tuổi tác, chức vị, ít nhất phải tra được một trong số mấy cái đó.”

Phúc Lộc hiểu rõ. Người giữ ngư phù thì hẳn phải là quan viên. Mà nếu ngư phù từ tay Cửu Hoàng tử truyền ra, vậy chắc chắn là quan viên bên phe cánh của Cửu Hoàng tử. Chỉ cần đi theo đường này chắc chắn sẽ tra ra được phần nào. Nhờ đó, phạm vi tìm kiếm có thể thu hẹp.

Tháng Ba ở thành Giang Hạ, hoa cỏ sinh sôi nảy nở khắp sân nhà, khung cảnh như được phủ một lớp tươi mới, tràn đầy sức sống.

Ở không xa sau chỗ Tô Khuynh thuê là một ngọn núi. Vì cách xa phố xá ồn ào náo nhiệt, thế nên chỗ chân núi này được thư viện Nam Lộc khá có tiếng trong vùng đã chọn một vị trí đẹp để toạ lạc.

Cứ hôm nào được nghỉ sẽ có rất nhiều thư sinh trẻ tuổi mặc y phục màu xanh đậm, đội mũ vải xuống núi, tụ tập với nhau đi thành tốp năm tốp ba trò chuyện rôm rả. Khi thì đàm luận chút thơ từ ca phú, lúc lại bàn tán về văn chương kinh lược. Ai nấy cũng đều say sưa bàn luận trong có vẻ rất uyên thâm, khiến người khác thấy mà ghen tị.

Tô Khuynh cũng hâm mộ không thôi. Thời đại này, nếu sinh ra là nam thì cũng không đến nỗi tệ, ít nhất có thể kết bạn học tập, tham gia khoa khảo, làm quan, làm thương nhân hoặc làm chuyện khác để kiếm sống. Tóm lại chỉ cần biết nỗ lực thì sẽ có thể tự do bay lượn khắp chốn, thậm chí nếu may mắn còn có thể tự tạo được một vùng trời cho riêng mình, có thể kết giao với những người bạn có chung chí hướng, cùng nhau tám nhảm chuyện trên trời dưới đất. Tuy sẽ có lúc tranh cãi đến mặt đỏ tía tai vì bất đồng quan điểm, nhưng đó cũng là một phần gia vị của cuộc sống.

Vô thức cúi đầu nhìn trang phục của mình, Tô Khuynh thở dài đầy tiếc nuối.

Đáng tiếc, nàng cải trang giống thì đã sao, chung quy vẫn không phải thân nam nhi, không vào được chốn thư viện địa linh nhân kiệt đó. Nếu không, nàng nhất định phải cảm thụ những áng văn phong dạt dào cảm xúc, cảm thụ bầu không khí tràn đầy ý vị học thuật kia.

Bình Luận (0)
Comment