Tuy trước nhà sau nhà đều có đất trống, nhưng vì Tô Khuynh mới đến nên đâu dám lơ là cảnh giác. Vì thế nàng không làm chuồng ngựa ở ngoài sân, mà chọn một khoảng sân nhỏ để nuôi ngựa.
Sân đã nhỏ, mà ngựa lại ăn uống bài tiết ngay trong đó, thế nên ngày nào nàng cũng phải xắn tay áo dọn dẹp sạch sẽ nước tiểu ngựa, phân ngựa và các loại rác thải khác, không thứ mùi nồng nặc này này sẽ lan ra khắp nhà.
Đeo khăn che mặt, Tô Khuynh cam chịu cầm xẻng gỗ dọn dẹp bãi ô uế ở chuồng ngựa. Cố gắng tự thôi miên các giác quan của mình để không nhìn không ngửi hay nghĩ đến, nhưng cái xẻng vừa xúc xuống, thứ mùi gay mũi kia lại xộc thẳng vào mũi khiến nàng suýt ngất xỉu. Trước đó cưỡi ngựa bôn ba trên đường thì không cảm thấy, ở khách điếm cũng tiểu nhị chăm sóc thay, thế nên nàng cũng hiếm khi phải động đến việc này. Hiện giờ vừa mới chọn được chỗ dừng chân không lâu, nó lại biến thành một vấn đề nan giải.
Hơn nữa thời tiết dần nóng lên, e là các loại ruồi muỗi sẽ bay loạn khắp nơi. Tô Khuynh nghĩ đến hình ảnh kia là lòng lại phát hoảng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Khuynh khẽ cắn môi quyết định sẽ quan sát ít nhất nửa tháng nữa. Nếu nơi đây thật sự thích hợp thì nàng sẽ bán ngựa đi, không những giải quyết được một chuyện phiền toái mà còn có thêm tiền mua đứt một căn nhà nhỏ để định cư.
Dù sao qua một tháng ở đây, nàng thấy bất kể là khí hậu, khung cảnh hay phong tục đều rất ổn, nói chung là rất hợp ý nàng. Nếu thật sự có thể thoát khỏi truy đuổi… Nàng tất nhiên là muốn ở lại đây.
Nghĩ đến người kia, lòng Tô Khuynh lại chợt trầm xuống. Dù đã trốn đến tận đây nhưng nàng vẫn thấy chưa đủ an toàn. Nàng cũng thể chắc chắn liệu kẻ đó có dễ dàng buông tha cho nàng như vậy không, hay lại cứ phải cố chấp hao tâm tốn sức muốn bắt nàng về.
Nếu nàng không cẩn thận để lại dấu vết nào đó khiến hắn lần ra được… Hơi thở của Tô Khuynh bỗng chốc rối loạn, ngay sau đó đã bị nàng kìm lại.
Chắc không đâu. Nàng nghĩ.
Gần đây nàng quan sát rất kỹ càng, trong Giang Hạ thành không treo cáo thị về việc truy bắt nàng, cũng không nghe bất kì tin đồn nào liên quan đến nàng hay phủ Tổng đốc. Tuy mấy việc này không nói lên được gì, nhưng theo một góc độ khác thì thân phận của nàng đã đủ bí mật, hắn muốn tìm ra nàng cũng chẳng phải chuyện dễ. Ít nhất là không thể bị phát hiện trong thời gian ngắn như vậy được.
Có điều, nếu muốn định cư tại đây, nàng phải nhanh chóng nghĩ cách xử lý hết những vật có khả năng khiến mình bị lộ. Nghĩ đến đây, Tô Khuynh sờ miếng ngư phù cất bên hông, suy nghĩ biện pháp cách đối phó.
—
Gần cuối tháng Ba, trong kinh thành lại nghênh đón một tin vui làm người ta say sưa bàn tán. Thì ra Hoàng Thái tôn lại nạp trắc phi, lần này là con gái út của Cửu môn Đề Đốc Ngô Việt Sơn, cũng là em gái ruột của chính phi.
Xưa có Nga Hoàng và Nữ Anh cùng gả cho Thuấn Đế, nay lại có hai nữ nhi của Ngô gia cùng hầu hạ Hoàng Thái tôn, cũng coi như là một đoạn giai thoại.
Lần nạp phi này trong cung cũng không tổ chức tiệc cưới, giống như khi nạp nữ nhi Tống gia, chỉ có bên Ngô gia mở tiệc. Ngô gia nhất thời khách đến đầy nhà.
Nghe vậy, bệnh đau ngực của Tống lão thái thái lại tái phát.
Tống Nghị ở bên an ủi một hồi lâu, hầu hạ bà uống thuốc nghỉ ngơi xong, lúc này lão thái thái mới thấy dễ chịu đôi chút.
Ra khỏi phòng, Tống Nghị trầm mặt, hạ giọng nói: “Đã phái người đến cạnh Bảo Châu chưa?”
Phúc Lộc đáp: “Đại nhân yên tâm, Vu Công công ở phủ Nội vụ truyền lời lại, nói hắn đã phái hai ma ma đến cung của Đại tiểu thư. Hai người kia đã sống trong cung nhiều năm, đều biết nhìn người và rất cẩn thận. Có hai ma ma đó ở bên phụ tá, Đại tiểu thư sẽ không dễ dàng mắc mưu người khác.”
Vẻ mặt của Tống Nghị vẫn chưa dịu xuống. Từ khi Bảo Châu vào phủ của Hoàng Thái tôn thì vẫn luôn bị ghẻ lạnh. Hiện giờ lại nạp thêm người mới, còn là bên Ngô gia, không khó để đoán được tình cảnh sau này của Bảo Châu sẽ ra sao.
“Bảo Châu có nói muốn đặt mua cái gì không?”
Nhắc tới chuyện này, Phúc Lộc nhìn xung quanh rồi cẩn thận ghé sát vào hắn, tuy đã cố đề thấp giọng nhưng không giấu được sự kích động: “Đại tiểu thư nói, có thể lén mời đại phu giúp cô ấy không… cô ấy nói gần đây hay cảm thấy buồn nôn.”
Tống Nghị chấn động, sau đó nhanh chóng xoay người nhìn chằm chằm Phúc Lộc: “Thật không?”
Phúc Lộc gật đầu thật mạnh.
Tống Nghị thở ra một hơi.
Khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, phải mất một lúc lâu sau mới dần bình tĩnh lại. Tiếp đó hắn bước nhanh đến trước mặt Phúc Lộc, dặn dò: “Lát nữa ngươi cầm thư của gia đến phủ Đoan Quốc công, nhờ huynh ấy tìm một người đáng tin cậy. Hai ngày nữa đưa lão thái thái tiến cung.”
Phúc Lộc nhận lệnh, đang định đi làm ngay.
“Đợi đã.”
Phúc Lộc vội dừng lại, mới xoay người đã nghe Đại nhân nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Bên kia thì sao? Có chút tin tức nào không?”
Phúc Lộc nhanh chóng phản ứng lại, vội nói: “Bẩm Đại nhân, đúng là tra ra được vài chuyện, nhưng không biết thật giả, nô tài còn đang chứng thực. Đầu tiên đã xác định được lộ trình của Hà Hương cô nương, không phải phía Bắc mà là phía Nam.”
Sắc mặt Tống Nghị lập tức tối sầm xuống. Vẫy tay cho Phúc Lộc lui ra, Tống Nghị giận dữ mà bật cười. Để trốn hắn, e là đã phải dùng hết cả 36 kế rồi nhỉ.
Được… được lắm. Chỉ là, nàng nhớ trốn kỹ một chút, đừng để hắn bắt được.
Còn Cửu Điện hạ…. Vẻ mặt Tống Nghị càng thêm lạnh lẽo. Muốn miếng đất phong ở Giang Lăng phải không? Vậy cứ chờ mà xem.
—
Hôm đó, lúc Tô Khuynh dắt ngựa ra sau núi đi rong thì đúng lúc đụng phải đám học sinh của thư viện Nam Lộc được nghỉ học đang xuống núi. Thấy nàng một thân áo xám, trên eo treo bội kiếm, lang thang một mình dắt ngựa dưới chân núi, có người tò mò nhìn nàng thêm mấy lần, sau đó lại thì thầm to nhỏ với bạn học, giống như đang suy đoán thân phận của nàng.
Tô Khuynh vờ như không biết gì tiếp tục dắt ngựa đi tới, trong lòng lại thấy hơi bực. Mấy ngày nay dắt ngựa đi dạo quen rồi, quên mất hôm nay là ngày nghỉ của đám học sinh.
Nhưng rồi nghĩ lại, nàng cũng không cần phải tránh mặt người khác quá nhiều. Nếu cứ thấy người là trốn, chột dạ né tránh sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ lạ. Chi bằng cứ tỏ ra bình tĩnh, bọn họ có nhìn thấy thì cũng không nghi ngờ gì.
Đang cúi đầu suy nghĩ, nàng định hai ngày nữa sẽ dắt ngựa đến hiệu buôn để bán, còn lên kế hoạch mua một ngôi nhà để ở. Đúng lúc này, có hai thư sinh trẻ tuổi ngập ngừng đi về phía nàng.
Tô Khuynh lập tức nghiêm mặt, đưa tay xuống nắm chặt bội kiếm bên hông.
Hai thư sinh thấy hành động của nàng thì lại hoảng sợ, lập tức dừng chân đứng cách đó một khoảng lớn, vội giải thích. Bọn họ không có ác ý, chỉ muốn hỏi xem nàng có xe ngựa không, có cho thuê không. Dẫu sao chỗ này cũng cách trung tâm thành Giang Hạ hơn mười dặm, dưới chân núi lại ít xe bò, lúc này bọn họ xuống núi đã muộn, sợ phải xếp hàng rất lâu mới thuê được xe. Vì thấy nàng có ngựa nên mới đến hỏi thử.
Nét mặt Tô Khuynh dịu xuống, nói câu ‘không có’.
Hai thư sinh có vẻ thất vọng chắp tay rời đi.
Lúc dẫn ngựa trở về, Tô Khuynh đột nhiên nghĩ đến, đây cũng là một cách kiếm sống mà. Tuy cứ mười ngày các học sinh mới được nghỉ một ngày, nhưng lại có rất nhiều người. Mỗi tháng nàng chỉ cần đánh xe ngựa tới lui vài lần, việc khác thì không dám đảm bảo, nhưng vẫn có thể kiếm đủ sống qua ngày.