Tô Khuynh cẩn thận suy xét, cảm thấy kiếm sống bằng cái nghề đánh xe này rất khả thi. Song nàng không vội bắt tay vào làm ngay, bởi trước mắt nàng còn vài chuyện quan trọng hơn phải giải quyết.
Hôm sau, mới sáng sớm Tô Khuynh đã thức dậy, dọn dẹp xong thì dắt ngựa ra ngoài, đi thẳng tới khu trung tâm sầm uất trong thành Giang Hạ.
Trước tiên là dạo qua những phố lớn ngõ nhỏ trong thành như mọi lần, thấy vẫn yên lặng như cũ thì Tô Khuynh mới thoáng an tâm. Lúc này nàng mới dắt ngựa đến nhà bà chủ cho thê nhà ở khu phía Nam.
Nghe xong mục đích của Tô Khuynh, bà chủ nhà lại không đồng ý ngay, chỉ quan sát kỹ bội kiếm bên hông nàng và con ngựa cao lớn, thấy nàng cũng giống người có tiền, lúc này mới đáp: “Nếu công tử thật sự muốn mua nhà thì nên tìm người mô giới ở địa phương. Chỗ ta chỉ đủ điều kiện cho thuê thôi, không làm mua bán lớn như vậy được.”
Tô Khuynh vội chắp tay nói: “Không biết có thể phiền bà giới thiệu cho vài người không, tại hạ tất sẽ hậu tạ.”
Bà chủ mỉm cười: “Nếu cậu tin ta, vậy lát nữa ta sẽ dẫn cậu đến chỗ lão môi giới họ Lưu ở cách đây không xa. Mấy đời nhà bọn họ đều làm nghề này, giá cả phải chăng mà còn uy tín, đảm bảo cậu sẽ vừa lòng.”
“Vậy xin cảm tạ bà trước.”
Bà chủ dẫn Tô Khuynh tới chỗ người môi giới kia. Sau khi nói rõ mục đích đến, lão môi giới họ Lưu cũng không úp mở, biết Tô Khuynh muốn mua một sân viện nhỏ để ở, sau một thoáng suy nghĩ, lão Lưu lập tức nói mình đang có sẵn vài căn nhà.
Cũng thật khéo, vừa hay có một hộ gia đình trong con hẻm cách chỗ Tô Khuynh đang thuê không xa muốn bán nhà. Lúc đến xem, cách bài trí ở đây không khác với căn nàng đang thuê là bao, hơn nữa diện tích còn lớn hơn.
Tô Khuynh xem xong thì thấy hài lòng, bèn hỏi thăm giá. Người mô giới báo giá, một trăm tám mươi lượng.
Tô Khuynh gật đầu, giá này nằm trong dự kiến của nàng, coi như có thể chấp nhận được. Trong một tháng qua nàng cũng biết đôi chút về thị trường nhà đất ở địa phương, thế nên cảm thấy mức giá này là hợp lý rồi.
“Cậu cứ thong thả đi, tổ tiên của ta đã làm nghề này suốt bao đời nay, cũng biết danh tiếng là quan trọng nhất, sẽ không vì cái lợi trước mắt mà lừa gạt khách đâu. Nếu làm vậy thì chẳng khác nào tự bêu xấu mình cả.” Lão Lưu cười: “Cái sân này vừa rộng vừa thoáng, mua được với giá này là khó lắm đấy. Không dám giấu gì cậu, ta đã giữ cái sân này lâu phết rồi, sở dĩ không bán ra được cũng do yêu cầu của chủ cũ khiến ta khó xử. Bên đó muốn người mua phải trả thuế trước bạ và thuế tem (*).”
(*) Thuế trước bạ (hay lệ phí trước bạ): khoản phí mà người sở hữu tài sản cố định như ô tô, xe máy, bất động sản,… phải kê khai và nộp cho cơ quan thuế trước khi đưa vào sử dụng; Thuế tem: là việc thuế đặt trên các tài liệu pháp lý, thường là trong việc chuyển nhượng tài sản hoặc liên quan đến tài sản.
Nghe thế Tô Khuynh trầm ngâm một lát. Hai khoản thuế mua bán nhà này lẽ ra phải do người bán nhà chi trả. Nếu bên mua bỏ tiền, ít nhất cũng bị độn thêm những mười lượng. Nhưng chỉ trong một thoáng do dự là Tô Khuynh đã có quyết định. Đã tốn một khoản lớn để mua nhà rồi, nàng còn so đo chút tiền vặt này làm gì?
Sau khi đi xem nhà, thấy nơi này quả đúng như lời lão Lưu nói, Tô Khuynh khá vừa lòng. Nàng cẩn thận đọc kỹ hợp đồng mua bán nhà, giao tiền đặt cọc, viết khế ước kí kết, cũng định ngày giao nhà. Chậm nhất là đầu tháng sau có thể vào ở.
Sau khi hai bên bái biệt lẫn nhau, Tô Khuynh dắt ngựa về lại chỗ bà chủ nhà. Cuối cùng thì nàng cũng mua được nhà rồi, giờ không cần phải ở đây thêm nữa, nên giải quyết chuyện thuê nhà rồi.
Sau khi hai bên thoả thuận đã quyết định hết tháng này sẽ chấm dứt hợp đồng cho thuê. Vì nàng đã trả trước tiền nhà một năm, sau khi bà chủ khấu trừ tiền vi phạm hợp đồng thì sẽ trả số tiền còn lại cho nàng. Tô Khuynh chỉ lấy một nửa, một nửa kia nàng đưa cho bà chủ, nói là quà cảm ơn.
Bà chủ nhà nở nụ cười hài lòng. Lúc tiễn Tô Khuynh ra ngoài, thấy Tô Khuynh dắt con ngựa cao lớn, bà ấy thoáng ngẫm nghĩ rồi bèn tốt bụng nhắc nhở nàng, nuôi ngựa nhớ đến quan phủ khai báo. Nếu ngựa trong nhà không được đăng kí thì sẽ bị quy thành tội ăn cắp chiến mã.
Lòng Tô Khuynh giật thót, vội chắp tay cảm tạ.
Lúc dẫn ngựa đi, Tô Khuynh không ngừng băn khoăn. Cuối cùng nàng đành quyết định, vòng qua hướng chợ buôn ngựa.
Với thân phận hiện giờ của nàng thì sao mà giao tiếp thường xuyên với quan phủ được? Trốn được lần nào thì hay lần đó. Huống hồ người bình thường khó mà nuôi nổi ngựa. Cứ nhìn chỗ nàng ở là rõ, rất hiếm có nhà nào nuôi bò hay nuôi lừa, thế mà nàng còn nuôi được ngựa thì chẳng phải rất gây chú ý sao?
Đành bán đi vậy.
Tô Khuynh vươn tay sờ đầu con ngựa, thở dài. Hy vọng sẽ tìm được một người thật sự yêu ngựa.
Chợ buôn ngựa tấp nập người ra kẻ vào, có người buôn ngựa, cũng có nhiều tôi tớ của các gia đình giàu có đến xem, nhìn rất náo nhiệt.
Ngựa ở đây bán rất chạy, Tô Khuynh mới ngỏ ý muốn bán ngựa đã có mấy người tới hỏi giá. Tô Khuynh báo theo giá lúc đầu mua, ba mươi lăm lượng.
Có người thấy đắt, hỏi giá xong thì lắc đầu bỏ đi. Cũng có vài người cảm thấy có thể mặc cả, liền cò kè với Tô Khuynh để ép giá xuống rẻ hơn mấy lượng. Tô Khuynh vẫn kiên quyết giữ giá, một văn cũng không thể giảm. Hẳn là người kia rất muốn mua, nhưng thấy Tô Khuynh không chịu giảm giá thì chỉ đành cắn răng bỏ tiền ra mua.
Chờ người đó dắt ngựa đi mất, Tô Khuynh mới thôi không nhìn nữa, lấy lại bình tĩnh rồi đi sang khu bán bò.
Chợ ngựa không chỉ bán ngựa mà còn bán những loại gia súc khác như lừa, la, trâu bò. Cuối cùng Tô Khuynh mua một con bò được đeo một cái xe kéo hai bánh phía sau, cũng xem như là xe bò, tốn mất gần hai mươi lượng bạc.
Trên đường về Tô Khuynh run rẩy lái xe bò, vài lần suýt đổ xe ngã xuống mương. May mà nàng đi chậm nên không có xảy ra sự cố lớn. Thầm nghĩ, sau khi về phải luyện tập kỹ năng lái xe mới được, dù sao đây cũng là nghề nghiệp tương lai của mình mà.
—
Gần đây kinh thành đang trong thời điểm nhạy cảm. Có vài kẻ biết chút thông tin đã lén lút truyền ra ngoài, e là đương kim Thánh Thượng sắp không xong rồi.
Thật ra tin đồn Thánh Thượng sắp từ trần đã ngầm được lan truyền từ lâu. Sau khi Hoàng Thái tôn nạp quý nữ Ngô gia làm trắc phi thì trong thâm cung đã truyền ra vài lời đồn thổi, nói bệnh tình của Thánh Thượng đột ngột chuyển biến xấu, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã không nói nổi nữa. Hiện giờ nằm ở tẩm điện hít vào thì nhiều thở ra thì ít, xem tình hình này thì chắc chỉ cần cự được hai ngày nữa.
Tất cả các gia đình giàu có trong kinh thành cũng dừng mọi việc đàn nhạc tiệc tùng, còn âm thầm chuẩn bị vải trắng kẻo lúc đó lại trở tay không kịp.
Bỗng sáng sớm hôm ấy, vừa mở cửa nhà đã thấy trên đường phố cách đó vài bước có một đoàn vệ binh đang mặc giáp, đứng với tư thế sẵn sàng đón địch. Thấy người đi ra thì nghiêm giọng quát cấm ra ngoài, tay cầm giáo, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, giống như là thấy kẻ nào bước ra thì sẽ tuyệt tình đâm chết tại chỗ luôn vậy. Đúng là khiến người ta rợn hết cả người.
Kinh thành, giới nghiêm!
Chuyện này có nghĩa là gì, e là từ quan to hiển hách cho tới bá tánh bình thường đều biết. Không một ai dám kháng nghị, đến cả công tử ăn chơi trác táng ngang ngược nhất kinh thành cũng phải ngoan ngoãn sửa tính đổi nết, không dám oán thán nửa câu. Nhà nào cũng đóng chặt cửa, sau đó vội vàng sai người vào lấy những tấm vải bố và quần áo trắng ra.
—
Tống Nghị gặp Cửu môn Đề đốc Ngô Việt Sơn, Đề đốc Đại doanh Phong Đài Lý Tịnh Phàm, còn có Đề đốc doanh Duệ Kiện bên Tây Sơn – Mạnh Tường ở cửa cung. Mấy người chỉ chắp tay chào nhau, cũng không nhiều lời mà đi thẳng vào trong cung.
Cách đó không xa là các quan viên từ hàng Tam phẩm trở lên cũng gấp gáp đi vào, trên mặt đều tràn ngập bi thương, không ai dám cười đùa nói chuyện mà đều ngậm chặt miệng vội cất bước.
Toàn bộ thị vệ, thái giám và cung nữ trong cung đều đang quỳ trước Dưỡng Tâm Điện. Trong hoàng cung rộng lớn chỉ còn tiếng gió xào xạc, trông vô cùng tĩnh mịch và lạnh lẽo.
Trong Dưỡng Tâm Điện không ngừng truyền ra tiếng khóc than, nghe thật thê lương làm sao.
Đám người Tống Nghị dừng bước đứng ở bên ngoài điện. Nhanh chóng cởi áo ngoài ra để lộ đồ tang màu trắng ở trong, bọn họ phân thành quan văn và quan võ rồi xếp thành hàng theo cấp bậc, tiếp đó quỳ xuống dập đầu.
Các vị trọng thần đến sau cũng làm theo, đứng vào hàng rồi quỳ xuống.
Chờ văn võ bá quan từ hàng Tam phẩm trở lên và các đại thần trụ cột đều đến đông đủ, Hoàng Thái tôn mới mặc áo tang đi ra khỏi điện, bên cạnh còn có hai vị Tả Hữu tướng và Cửu Hoàng tử mặt mày ảm đạm.
Nhìn quan võ bá văn, Hoàng Thái tôn bật khóc: “Thánh Thượng… băng hà!”
Sau khi bầu không khí rơi vào một khoảng lặng thì tiếng than khóc của văn võ bá quan mới vang lên, đau xót hô hai tiếng ‘Thánh Thượng’.
Hai vị Tả Hữu tướng đi ra khỏi điện, đứng theo đúng phẩm bậc. Hữu tướng đứng trước, Tả tướng đứng ngay phía sau.
Cửu Hoàng tử đứng trước các Hoàng tử và Hoàng tôn khác.
Lúc này Thái giám Tổng quản từ trong điện đi ra, đôi tay nâng di chiếu màu vàng lên, khom người cúi đầu trước Hoàng Thái tôn, không giấu nổi đau buồn nói: ” Xin Hoàng Thái tôn Điện hạ hãy nén bi thương, lão nô phải phụng chỉ Thánh Thượng đọc di chiếu.”
Hoàng Thái tôn lau nước mắt, hành đại lễ với cuốn di chiếu kia, sau đó đỏ mắt bước xuống điện, một mình quỳ ở hàng đầu tiên.
Thái giám Tổng quản nghiêm người, đứng đối diện với mọi người, từ từ mở cuốn di chiếu ra: “Tuyên, di chiếu của Thánh Thượng.”
Di chiếu có ba điều. Một là truyền ngôi Hoàng Thái tôn Tự Chiêu, chọn ngày đăng cơ; Hai là lệnh cho các vương hầu Thế tử lấy phòng thủ biên giới làm trọng, không cần đưa tang; Ba là ban cho Cửu Hoàng tử đất phong ở Lương Châu, qua lễ tang lập tức khởi hành, không có lệnh không được về kinh.
Cửu Hoàng tử nghiến răng ken két, ngẩng đầu nhìn Tống Nghị đứng chếch phía sau, ánh mắt tràn đầy sự tàn độc.
Tống Nghị lạnh lùng liếc gã ta với vẻ mỉa mai.
Cửu Hoàng tử không thể kiểm soát nổi cơ mặt, giận đến run cả người. Tả tướng nhìn qua chỗ Cửu Hoàng tử, đưa mắt ra hiệu cho gã phải kiềm chế lại. Cửu Hoàng tử chỉ đành cố ép cơn cuồng bạo trong lòng xuống.
Tuyên đọc di chiếu xong thì mọi người phải bái kiến Tân Hoàng, sau đó Tân Hoàng hạ chỉ thu xếp tang lễ của Tiên Hoàng và xử lý chính sự còn dang dở.
Tiên Hoàng băng hà, chiêu cáo thiên hạ, truyền chỉ xuống các châu huyện, toàn bộ quan viên từ hàng Tam phẩm trở lên mau vào kinh chịu tang.
Ngay từ hôm đó, cả nước cấm mở tiệc mua vui, cấm giết mổ, không được phép cưới gả trong vòng một trăm ngày.
Tang lễ của Tiên Hoàng được giao cho Bộ Lễ, vệ Loan Nghi (*) và phủ Nội Vụ cùng xử lý. Mời Lạt Ma (*) vào cung đọc kinh niệm chú.
(*) Vệ Loan Nghi: là một cơ quan có từ triều nhà Thanh, có trách nhiệm quản lý phương tiện di chuyển trong cung và xử lý tang lễ cho Hoàng Đế và Hoàng Hậu.
(*) Lạt Ma: dùng để gọi các vị đại sư được cho là hoá thân của thần Phật Bồ Tát. Sau khi giác ngộ trần thế thì có thể lựa chọn tái sinh để tiếp tục phổ độ chúng sinh.
Tất cả chùa chiền đến miếu trong kinh đều phải gõ chuông báo tang.
—
Hôm đó, khi Tô Khuynh đang vào thành mua chút nhu yếu phẩm trong cửa hàng thì bất ngờ thấy một nhóm kỵ binh cưỡi ngựa chạy thẳng vào thành. Nhìn hướng đi thì chắc là đến nha phủ, làm nàng hết hồn.
Sau khi bình tĩnh lại thì nàng mới nhận ra, trang phục của đoàn kỵ binh kia không giống của phủ Tổng đốc, chắc là không phải tới bắt nàng. Lúc này nàng mới thấy yên tâm.
Nhưng nàng không dám lơ là, ẩn mình trong đám người cẩn thận quan sát động tĩnh bên phía nha phủ. Đến khi một nhóm nha dịch vội vàng chạy ra dán cáo thị khắp thành, lúc này nàng mới dám theo chân đám đông ra đọc tờ cáo thị kia.
Do quá nhiều người nên nàng không chen lên được, chỉ loáng thoáng nghe thấy có người ở trước hoảng hốt hô lên một câu, tiếp đó tin tức chấn động nhanh chóng lan truyền ra cả đám đông…
Thánh Thượng băng hà!